Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 9


trước sau

xFWDniU

KSCN – Chương 9

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

Thâm sơn cùng cốc, cô nam quả nữ


“Trà ngon, rất thơm mùi cam.” Kinh Mịch Ngọc cầm chén trà trong tay.

Trà có màu xanh đậm, sau khi rót vào tách đã biến thành màu nâu. Cô đã từng rất thích âm sắc của vở “Bi kịch”, cũng thu thập ba bộ tách[1] có giá trị rất đẹp.

Bây giờ lại cảm thấy, cái tách xấu xấu này cũng khá đáng yêu.

Yến Ngọc tự mình châm trà, “Ông chủ là người nông thôn.”

Lúc này, phục vụ mang một vài món ăn gia đình lên, “Chúc quý khách ngon miệng.”

Kinh Mịch Ngọc dùng khăn giấy nhấp bớt son môi, múc một miếng tàu hũ, thổi thổi rồi từ từ ăn, “Ồ… Vừa vào miệng đã tan rồi.” Lúc nhìn qua Yến Ngọc, cô thấy anh cầm đũa bằng tay phải. Ngày đó, lúc giành con tôm với cô từ trong nồi lẩu ra, cô nhớ rõ ràng anh dùng tay trái. Cô lấy tay che miệng đang ăn của mình, sau khi nuốt tàu hũ xuống mới hỏi, “Anh có thể cầm đũa được bằng cả tay phải và tay trái ư?”

Yến Ngọc trả lời, “Đều cầm được.” Chẳng qua tay trái thì thuận hơn. Giành tôm thì phải nhanh, thế nên phản ứng đầu tiên của anh là dùng tay trái.

Cô cười, “Bà ngoại tôi nói lúc còn bé tôi thích dùng tay trái, nhưng khi ông ngoại thấy đã đánh tôi, nên sau này chỉ có thể cầm bằng tay phải.”

Kinh Mịch Ngọc có vẻ tự nhiên thoải mái, giống như đang đắm chìm trong một hồi ức rất hạnh phúc. Yến Ngọc bị cuốn theo, (cười) đến cong cả mắt.

Cô hỏi lại, “Anh là người địa phương ở Bắc Tú đúng không?”

“Không phải, nguyên quán tôi ở Phục Chúc.”

“Thật trùng hợp, nguyên quán của tôi cũng ở Phục Chúc.” Cô âm thầm nhìn anh chăm chú, nghe nói cách này có thể kích thích đàn ông tiết ra chất ethylamine[2].

[2] Phenyl ethylamine là chất tạo sự hưng phấn

Yến Ngọc hiểu được ánh mắt của cô, nhưng vẫn thờ ơ, “Cô muốn uống gì?”

Sương đêm lạnh giá, phải làm một đóa sen trắng e ấp.

Cô lắc đầu.

Yến Ngọc gọi phục vụ, “Một lon coca.”

Sau đó, có vẻ như anh rất bận rộn. Vừa uống coca vừa nghe điện thoại. Mãi mới kết thúc được cuộc điện thoại thì anh liền chuyển sang chơi game để hỗ trợ đồng đội.

Kinh Mịch Ngọc bị gạt sang một bên thì dẩu môi. Cho dù cô hỏi anh cái gì, anh cũng chỉ đáp “Ừ”, “À” cho qua.

Kinh Mịch Ngọc tự chuốc lấy nhục, không hỏi nữa.

Uổng phí cho một bữa ăn tối vui vẻ.

Nụ cười giả tạo của Kinh Mịch Ngọc làm gân mặt cô căng ra, cảm thấy thà về nhà ngẩn người ra còn tốt hơn ở đây nhìn người ta chơi game.

Mệt chết được.

Nụ cười của cô sụp đổ, bèn ngắm nhìn chùa Thủy Sơn giữa bầu trời đêm mù mịt.

Gió thổi chầm chậm, mang theo cả hương hoa ngọc lan.

Kinh Mịch Ngọc không biết, người như đang đắm chìm trong game là Yến Ngọc đã giương mắt nhìn cô nhiều lần, thu hết vào mắt dáng vẻ ngốc nghếch sau khi bỏ xuống nụ cười kia của cô.

****

Khoảng chín giờ rưỡi, Yến Ngọc và Kinh Mịch Ngọc rời khỏi sơn trang.

Khoảng cách giữa đèn đường hai bên khá xa, căn bản chỉ dựa vào ánh sáng chiếu ra từ đèn xe để chạy.

Kinh Mịch Ngọc phát hiện xe đang chạy trên đường núi thẳng tắp. Màn đêm, cây cối, con đường chia tách thành ba bức họa, nền đều màu đen, nhuộm cảnh vật như hòa vào một thể.

Có chút giống khi còn bé lúc băng qua chốn rừng núi.

Bàn tay bà ngoại không những lớn hơn cô mà còn rất ấm, nắm tay cô không buông. Đêm tối dài vô tận bao bọc bóng dáng của bà, bóng người cao lớn che chở dáng người nho nhỏ của cô. Kinh Mịch Ngọc ngơ ngác nhìn về phía trước, cảnh tượng hệt như đang hiện ra trước mắt.

Nhìn có vẻ sợ hãi, nhưng thật ra rất bình yên

Kinh Mịch Ngọc chìm trong hồi ức, lẩm bẩm vài tiếng. Âm thanh chỉ dừng lại ở đầu lưỡi, không ảnh hưởng đến không khí.

Xe quẹo qua một chỗ ngoặt, cảnh vật thay đổi. Cô nheo mắt, tay phải đấm bóp vai trái.

“Mệt mỏi?”

Trong xe đen như mực, không biết vì sao Yến Ngọc phán đoán được động tác của cô. Kinh Mịch Ngọc vừa trở lại hiện thực cũng không muốn nhiều lời, chỉ đơn giản nói, “Không có.”

Sau đó trong xe yên tĩnh trở lại, nhưng phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không có cách nào giống hệt như lúc còn bé được.

Xe lái vào một đoạn đường núi chưa được khai phá. Lúc đi vào đường hầm trong sơn động, bỗng nhiên có tiếng động kỳ lạ truyền đến. Ngay lúc đó, máy đo áp suất lốp xe phát ra tiếng cảnh báo “tít tít tít”, báo hiệu lốp trái sau xe đang xẹp xuống.

Kinh Mịch Ngọc kinh ngạc, “Bể bánh xe?”

“Không bị nổ, chắc là đụng phải gì đó nên bị xì hơi.” Yến Ngọc dừng xe.

Hai người cùng nhau xuống xe.

Trong đường hầm không có đèn đường, ánh sáng của đèn xe chiếu không tới được lốp xe.

Kinh Mịch Ngọc dùng đèn pin trong điện thoại để soi cho Yến Ngọc.

Bóng hai người kéo dài, giương nanh múa vuốt, in lên vách núi gập ghềnh.

Anh nằm sấp xuống, “Bị một cây đinh đâm vào.” Yến Ngọc nhẹ nhàng nói một câu, tiếng vang vọng ra cả đường hầm.

“Chết!” Cô hạ giọng, đưa điện thoại đến gần, thấy một cây đinh lớn cắm trên lốp xe, “Anh có chuẩn bị lốp dự phòng không?”

“Chắc là có.” Yến Ngọc đứng dậy.

Cô chú ý đến cách dùng từ của anh, “Đây không phải xe của anh ư?”

“Là xe của chị tôi.” Anh mở cốp sau, nhấc lên, bên trong trống không, “Không có lốp dự phòng.”

“Á” Vách núi tạo ra tiếng vang trùng điệp chồng lên nhau, sắc mặt của Kinh Mịch Ngọc dưới ánh sáng điện thoại trông rất kinh hãi.

“Xem có thể nhờ ai giúp hay không.” Yến Ngọc đóng cốp sau lại, trở về ghế lái. Nhìn thoáng qua điện thoại, anh quay đầu hỏi người vẫn đang đứng cạnh lốp xe là Kinh Mịch Ngọc, “Điện thoại của cô có tín hiệu không?”

Cô cúi đầu xem xét, lắc đầu, “Không có.” Bây giờ cô mới phát hiện, đoạn đường núi này tín hiệu rất yếu.

Anh không ngạc nhiên với câu trả lời của cô, “Lên xe ngồi đi, chúng ta tạm thời không rời khỏi đây được.” Anh hạ kiếng xe xuống, đốt một điếu thuốc.

Cô trở về chỗ ngồi kế tài xế, “Chúng ta có về lại sơn trang không?”

Anh thở ra một hơi khói trắng, “Chúng ta đã chạy được năm cây số. Đèn đường mờ quá, cô lại mang giày cao gót, không đi đường núi được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Chờ một chút xem có người qua đường nào đi ngang qua hay không.”

Kinh Mịch Ngọc lại thở dài.

Bốn phía đen như mực, rừng núi im ắng. Người qua đường chắc sẽ không tới đây, cũng không biết có dã thú hay hổ gì không. Một ngày vừa mệt mỏi lại xui xẻo, cũng là vì Yến Ngọc.

“Kinh tiểu thư.” Yến Ngọc bình tĩnh, nhàn nhã hút thuốc, “Năm giờ sáng mỗi ngày, ông chủ của sơn trang đều sẽ đi qua con đường này. Chúng ta sẽ không chết được.”

“Năm giờ…” Bây giờ vẫn chưa đến mười giờ. Cô tiếp tục thở dài. Bỗng nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu, khiến cho cô phải nuốt sự tức giận đã ra đến yết hầu xuống.

Thâm sơn cùng cốc, cô nam quả nữ.

Đây chẳng phải là cơ hội ông trời ban cho cô sao.

Kinh Mịch Ngọc lập tức cười đến lộ cả tám cái răng đều tăm tắp ở hàm trên, “Lúc nào cũng tiên sinh, tiểu thư thì cũng quá khách sáo rồi. Anh gọi tên tôi là được.”

Tay trái của Yến Ngọc chống trên cửa sổ xe, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô.

Nương theo ánh đèn trong xe, cô thấy rõ, nét mặt của anh từ bình tĩnh trở nên ngả ngớn, một vòng xoáy chợt xuất hiện trong đôi mắt yên tĩnh, đen như mực.

Bây giờ anh càng nguy hiểm hơn cả đêm tối ngoài kia. Tay phải của cô chống trên ghế, ép mình phải duy trì nụ cười xán lạn.

Yến Ngọc đột nhiên nở nụ cười, rút ra một điếu thuốc, “Gọi tôi là Yến Tị là được.”

Cô hỏi, “Vì sao không phải là Yến Ngọc?”

“Cái tên đó quá trói buộc.”

Tourmaline Yến Ngọc là người được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp hào quang, hoàn toàn không bằng một Yến Tị càng có tự do. “Bà ngoại tôi nói, cái tên chỉ là một cách gọi, Yến Ngọc hay Yến Tị thì đều là anh cả. Có lẽ…” Cô vừa xấu hổ vừa e sợ nháy mắt vài cái, “Yến Tị càng giống con người thật của anh hơn?”

Anh chỉ cảm thấy dáng điệu này của cô rất buồn cười, “Thời điểm con người ở một mình mới là lúc chân thật nhất.”

Thế nên những kẻ thích ngẩn người như anh rất vô vị, “Nhưng câu này của cô đã là lời thật lòng.”

“Không tính.”

Cô thấy gió lớn cuốn cả những tàn thuốc rơi ngoài cửa sổ của anh trở về, “Qua đêm ở đây có bị động vật quấy nhiễu hay không? Chúng ta có cần thay phiên nhau gác đêm không?”

“Nếu có thì cũng đã sớm bị thôn dân làm thịt ăn.”

“Nhưng khắp nơi đều đen như vậy, tôi cảm thấy hơi sợ.”

Giọng nói cô mềm mại nhẹ nhàng, mang theo âm điệu của quê hương Phục Chúc, “Sợ bóng tối nhưng lại không sợ tôi?”

“Anh là bạn của Kỳ Ngọc Phong và Tôn Nhiên, hẳn sẽ không phải là người xấu.” Cô tiếp tục xấu hổ.

“Cũng chưa chắc.” Yến Ngọc ném điếu thuốc xuống, lỗ mãng nói, “Giao tình giữa đàn ông với nhau cũng không liên quan gì đến nửa thân dưới. Giữa đàn ông và phụ nữ, không thể nhận xét tốt xấu qua loa như thế được.

“Nhưng anh đã cứu tôi, việc này chắc hẳn chỉ là ý tốt đơn thuần thôi đúng không.”

“Khó nói. Ngộ nhỡ tôi nhân cơ hội muốn làm chuyện xấu với cô, cũng không phải không được.”

Cô buồn cười, “Anh đúng là cố gắng hết sức để hủy hoại hình tượng của mình.”

Yến Ngọc nhìn cô chằm chằm, “Tôi đã từng nói với cô rằng, cô

cười lên rất đẹp đúng không?” Có thể sánh với bốn chữ “nụ cười như hoa.”

“Quá khen.”

Anh đưa tay tắt đèn trong xe đi.

Trước mắt Kinh Mịch Ngọc trong chốc lát tối đen, một giây sau, cô nghe được thanh âm của anh gần ngay tai, “Cô là bạn gái cũ của Tôn Nhiên?”

“Đúng vậy.”

“Chia tay bao lâu rồi?”

“Hơn hai tháng.”

“Có quay lại không?”

“Không, chỉ có thể làm bạn bè.” Đầu ngón tay của cô đụng phải áo khoác của anh, “Tối thật.” Thật ra cũng không phải quá tối, vẫn có ánh trăng chiếu vào cửa đường hầm.

Anh lễ phép hỏi, “Có cần bật đèn không?”

“Tôi không thích tình một đêm.”

Yến Ngọc lập tức lui người lại, “Chuyện nam nữ thế này phải là hai bên đều tình nguyện.”

Kinh Mịch Ngọc đột nhiên bật cười, “Nếu đã vậy sao còn muốn tôi sợ anh?” Anh ta tuy nguy hiểm, nhưng cũng an toàn.

“Ha.” Anh mở đèn lên, lại châm một điếu thuốc nữa, ngón tay đặt trên cửa sổ xe di lên di xuống, cái bóng trên vách núi cũng nhún nhảy theo. Anh nói, “Đêm nay chỉ có thể trôi qua một cách vô vị mà thôi.”

Không có cảm xúc, cũng không có sự thiếu kiên nhẫn, chỉ đơn giản là một câu trần thuật.

****

Kinh Mịch Ngọc xuống ghế sau để ngủ.

Quá yên tĩnh ngược lại lại không ngủ được. Chóp mũi cô ngửi thấy mùi thuốc lá, không biết đây đã là điếu thứ mấy. Cô ngồi dậy, “Nếu không thì anh ngủ trước đi.”

Yến Ngọc không quay đầu lại, “Tôi không buồn ngủ.”

“Bây giờ tôi cũng không buồn ngủ.” Cô nghiêng người về phía trước, cười khanh khách, “Hay chúng ta tâm sự về lúc còn nhỏ đi.”

Anh im lặng.

“Bầu trời ở Phục Chúc là nơi lớn nhất cao nhất mà tôi từng gặp qua.” Cô nói giọng Phục Chúc, “Lớn đến mức cả mặt trời cũng không đuổi kịp, cao đến mức phải ngửa mặt lên cao mới có thể nhìn thấy mây.”

Anh khịt mũi xem thường, “Bầu trời Phục Chúc là bầu trời bẩn nhất tôi từng gặp qua.”

“Có người nào lại đi không khen quê hương mình chứ?”

“Tôi không phải người đó.”

“Anh như thế này, tôi lại càng hiếu kì về cuộc sống của anh ở Phục Chúc.”

“Tôi không có nhiệm vụ phải thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô.”

Bởi vì người nghe không hợp tác, Kinh Mịch Ngọc liền nằm xuống, “Sớm biết thế, tôi đã download một bài hát ru ngủ để nghe rồi.”

Cô cảm thấy may mắn vì Yến Ngọc đã cắt ngang đề tài của mình. Trong đêm tối, tâm lý yếu ớt, cô sợ bản thân sẽ không kiểm soát được bản thân mà nói ra những gì không nên nói.

Tư thế nằm không thoải mái, lại ở một nơi xa lạ. Kinh Mịch Ngọc nhắm mắt lại, mi tâm nhíu chặt, cuối cùng vẫn phải ngồi dậy.

Không lên mạng được nên cô chỉ có thể đọc một quyển sách đã lưu trong điện thoại để giết thời gian.

Mười mấy phút trôi qua, cô càng lúc càng tỉnh táo, nhưng Yến Ngọc lại dựa vào ghế ngồi ngủ thiếp đi.

Một giờ rưỡi sáng, đêm tối yên tĩnh hệt như một con yêu quái đang nhìn cô chằm chằm.

Lông tơ của Kinh Mịch Ngọc dựng hết cả lên, không thể khống chế được mà tạo chút tiếng động để đánh thức Yến Ngọc.

Anh mở mắt nhìn thời gian, “Tôi chỉ mới ngủ được vài phút.”

“Tôi hơi sợ.”

Yến Ngọc xuống xe, mở cửa sau ra ngồi vào, “Vậy tôi làm gối ôm cho cô nhé?”

“Anh ngủ phần anh đi, nhưng phải dựa vào tôi.”

“Cửa xe đã khóa, ngoại trừ đầu trâu mặt ngựa ra thì có gì mà phải sợ.”

“Đừng dọa tôi.”

Thấy Kinh Mịch Ngọc nghiêm mặt, biết cô sợ thật nên anh đùa, “Sợ thì qua đây ôm tôi một chút đi.”

Kinh Mịch Ngọc giở trò xấu, nhàu nhăn quần áo của anh.

Yến Ngọc bắt lấy tay cô đặt xuống, “Tôi ngủ ở đây một lát.”

Cô yên lòng, lại đọc qua vài trang sách rồi nghiêng người dựa lên vai anh ngủ một cách xiêu vẹo.

Cuối cùng thì cũng không ngủ yên ổn.

Giống như có một ánh sáng lóe lên, sau đó đêm đen lại kéo đến.

Lúc đang nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác có một bàn tay vắt ngang mắt mình.

Khi Kinh Mịch Ngọc chỉ là một đứa trẻ, lúc muốn ngủ trưa, bàn tay ấm áp của bà ngoại sẽ che cặp mắt của cô lại như thế, miệng thì hát vài câu đồng dao Phục Chúc để ru cô ngủ.

Bây giờ bàn tay này lớn hơn của bà ngoại, nhưng cũng ấm áp như thế. Cô muốn nhìn chỉ tay của anh, nhưng lại mở mắt không ra.

Giấc mộng và thực tại xen lẫn, có bà ngoại và ông ngoại, còn có gương mặt phụ bạc của Yến Ngọc.

HẾT CHƯƠNG 9


[1] 杯具 (bôi cụ) nguyên là chỉ cái ly/cốc/tách, nhưng mà do âm đọc của nó giống với 悲剧 (bi kịch), cả hai đều đọc là bēi jù, cho nên bôi cụ = bi kịch dần trở thành 1 cách nói thường dùng, giới trẻ TQ ngày nay có câu “châm ngôn” là: “Nhân sinh thị trương trà kỷ, Thượng diện phóng mãn liễu bôi cụ” (tạm dịch: Đời người là một chiếc bàn trà, Bên trên chất đầy bi kịch).


Xoài: Đọc xong có ai để ý vài chi tiết thế này không?

1. Anh Ngọc hút thuốc nhiều quá (・´з`・) Có một đêm mà tận cả bao cỡ tầm 20 điếu. Hại phổi đó anh ơi =))) Coi chừng chưa rinh được chị về nhà đã phải vô viện rồi đéi!

2. Chị Ngọc rất hay nhắc đến ông bà ngoại, nhưng chưa thấy nói qua bố mẹ bao giờ.

3. Hai ổng bả cứ vờn nhau bẫy nhau thâm sâu chết được =)))) Làm cả chị Lynn và toi vô cùng vô cùng đau đầu để hiểu được ổng bả đang nói cái gì ヽ(_ _ヽ)

4. Khúc cuối lúc che mắt là sao đấy sao đấy =)) Nhân cơ hội à hay gì :)) Nói chứ hãy soi moment đôi này nhiệt tình vô, chứ vờn qua vờn lại thế này chắc có ẩn ý hết ????


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện