KSCN – Chương 12
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“Nghĩ hay lắm!”
Vừa mới nói Yến Ngọc là miếng bánh thơm ngon thì anh đã đi tới.
Tay trái Yến Ngọc chống trên thành ghế cô đang ngồi, ánh mắt hạ thấp. Anh đã gặp cô mấy lần, đa số cô đều mang giày cao gót, đều có màu trắng. Bàn chân nhỏ trắng nõn, giày cao gót trắng tinh, mu bàn chân đầy đặn, mắt cá chân tinh tế, nhìn rất đẹp mắt. “Có bị thương không?”
Coi như không có thương tổn gì. Kinh Mịch Ngọc hơi cảm động, “Không sao, rách da một chút thôi.”
Anh nghiêng người, cười cười, “Có cô lái xe, đêm nay tôi có thể uống thêm vài ly.”
Giữa cô và Yến Ngọc bây giờ chỉ cách nhau một nửa cánh tay của anh, gần đến mức có cảm giác như hơi thở hai người đang quấn quýt với nhau vậy. Cô không tránh, nhìn thẳng vào anh, “Kiềm chế một chút, uống say quá thì tôi cũng không đỡ nổi anh.”
Yến Ngọc trả lời cô bằng một ánh mắt, sau đó thu tay lại, bước vào trong đám người uống rượu.
Mỹ nữ váy đỏ nhìn theo Yến Ngọc, trước khi đi còn liếc mắt đưa tình với Kinh Mịch Ngọc, “Cạnh tranh công bằng.”
Kinh Mịch Ngọc bật cười. Những hoa đào vây quanh Yến Ngọc, chỉ sợ đến già vẫn còn chưa cắt đứt được hết nữa là.
Ánh nhìn của Yến Ngọc lúc vừa mới đứng dậy kia khiến cô liên tưởng đến ông ngoại.
Trước kia cô nghe bà ngoại nói, trong thiên hạ này, không có một người phụ nữ nào mà ông ngoại không theo đuổi được.
Lúc còn nhỏ chơi đùa trong đại viện, cô còn từng thấy một vài quả phụ xinh đẹp đứng ở ngoài đường, đưa cho ông ngoại cô mấy tờ giấy nhỏ.
Bà ngoại giận đùng đùng cầm chổi vung ra phía ngoài đó.
Ông ngoại xé hết những tờ giấy nhỏ đó rồi nhanh chân chạy mất. Cho dù tuổi ông đã ngoài năm mươi nhưng vẫn còn rất khỏe, không hề thở gấp, chạy xa một khúc thì dừng lại chờ cây chổi của bà ngoại.
Hồi ức quá đẹp. Kinh Mịch Ngọc nhặt lại hoa tai, cúi đầu che giấu độ cong ngay khóe miệng, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Yến Ngọc.
Đám đàn ông bọn họ bắt đầu cụng ly.
Một người đàn ông mặc áo caro hắng giọng, gào to muốn phạt rượu.
Yến Ngọc nở nụ cười yếu ớt, hết sức im lặng.
Sau khi qua vài tuần rượu, anh vẫn giữ được dáng dấp kia, dường như đang chặn hết ồn ào ở bên ngoài.
Cô không khỏi cảm thấy anh đang nhàm chán đến mức sắp ngủ thiếp đi, liền nhắn qua Wechat, “Có muốn đi ra ngoài một lát không?”
Anh cầm điện thoại lên, nhìn cô một cái rồi nghiêm túc hồi âm, “Được.”
Họ đi đến công viên quảng trường. Ở đây có vài cặp tình nhân anh anh em em cười cười nói nói, còn có một nhà mấy người ngồi nghỉ ngơi trên ghế dựa.
Hai người họ trốn dưới bóng râm của tán cây đa. Sở dĩ gọi là trốn, bởi vì bên cạnh có cắm một tấm biển cấm bằng gỗ.
Tàng cây cao khoảng 1m2, một tay của Yến Ngọc đẩy một cái, nhanh chóng ngồi lên trên.
Kinh Mịch Ngọc kinh ngạc kêu lên, “Có bẩn không? Anh cũng không thèm lau qua một lần.”
Anh nói, “Lấy quần lau.”
Cô lấy khăn tay từ trong túi xách ra, lau tượng trưng mấy lần, hai tay chống thẳng, leo lên.
Đối diện cây đa là đài phun nước ngay trung tâm công viên.
“Đài phun nước ở đây, buổi tối có hoạt động không?” Chân cô không chạm đất, ở giữa không trung giày cao gót gần như sắp rơi xuống
Yến Ngọc nhìn đồng hồ, “Mấy phút nữa.”
Cô ngồi bên cạnh, “Trước đây anh từng thấy qua rồi hả?”
“Có thể coi là vậy.”
Cô phát hiện lúc đi trên đường, anh nói rất ít, thậm chí nhất định phải là câu hỏi thì anh mới trả lời, chắc là nhàm chán đến mức buồn ngủ rồi.
Đúng lúc này, có tiếng một người phụ nữ hét lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Cách đó không xa có hai người đàn ông đang bắt đầu chửi rủa thô tục, tiếp đó thì dùng ngực húc nhau, trấn áp đối phương. Ánh mắt người đàn ông đầu đinh trở nên hung ác, gương mặt dữ tợn. Miệng anh ta lầm bầm câu gì đó, tung quyền đánh về phía người đàn ông mặt dài.
Người qua đường lập tức tản ra.
Có một đứa bé bước chân không vững, ngã soài trên mặt đất, phụ huynh vội vã ôm dậy, không kịp dỗ dành mà vội vàng cách xa mấy bước mới bắt đầu xem xét vết thương.
Người đàn ông đầu đinh chắc là người tập võ, những quyền tung ra đều mang theo chiêu thức rõ ràng.
Người đàn ông mặt dài đánh không lại, nghiêng người chạy về phía cây đa để trốn.
Đầu đinh đuổi kịp mặt dài, rồi lại hung ác dùng chiêu khóa cổ để đối phó.
Kinh Mịch Ngọc tranh thủ thời gian vỗ vỗ Yến Ngọc, nhảy xuống. Không ngờ gót giày nghiêng một cái, chân trái trẹo qua một bên. Mắt thấy sắp phải té xuống đất thì Yến Ngọc đã kịp thời níu cô lại.
Lúc này, bỗng nhiên có một người đàn ông mặc áo khoác da xông ra từ trong bóng râm của cây đa. Ông ta nhanh chóng nắm chặt đầu đinh, bẻ ngoặt tay anh ta khống chế sau lưng.
Một người đàn ông mặc quần jean kéo mặt dài lại.
Đầu đinh bị ép đến mức phải khom cả nửa người xuống, đùi phải dốc sức đá về phía sau, miệng chửi mắng liên tục.
Áo khoác da không giận mà uy, “Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích.”
Đầu đinh quả nhiên không dám vùng vẫy nữa.
Bảo vệ thở hồng hộc chạy đến, “Có chuyện gì vậy?” Khóe mắt ông ta nhìn xung quanh, quét qua bóng người dưới tán cây đa, quát to, “Cấm giẫm đạp cây hoa!” Ông ta làm tròn chức vụ, đưa tay cản lại, “Khoan đi đã, đóng phạt 200!”
Yến Ngọc cười cười, móc bóp ra.
Bảo vệ giơ đèn pin trong tay lên, sửng sốt, “Lại là cậu à! Lần này là lần thứ mấy rồi?”
À, ra là đã từng tái phạm nhiều lần. Kinh Mịch Ngọc liếc mắt nhìn Yến Ngọc một cái.
Bảo vệ nói, “Sau này muốn nhìn đài phun nước thì đừng ngồi lên cây cỏ, ngồi ghế đi.”
Yến Ngọc không trả lời.
Phía bên kia vẫn đang xử lý việc gây rối của đầu đinh và mặt dài. Bây giờ trong công viên trời đã tối, lại cách khá xa nên Kinh Mịch Ngọc không thấy rõ tướng mạo của người mặc áo khoác da. Cho đến khi người đó đi tới, cô mới mặt đối mặt với ông ta.
Trên trán người mặc áo khoác da là một đường nếp nhăn rất sâu, từ cánh mũi ra tới phía ngoài tạo thành nét phẩy trong chữ bát (八), dừng ở môi trên. Nhìn qua khoảng trên dưới 40 tuổi, nhưng cô nhớ rõ, người cảnh sát tên Ba Trí Dũng này đã ngoài 45.
Kinh Mịch Ngọc hi vọng bản thân mình không quen mặt đến mức ông ta có thể nhớ rõ cô.
Nhưng mà…
“Cô Kinh?” Ba Trí Dũng trực tiếp hỏi cô.
“Cảnh sát Ba.” Cô khiễng chân trái để mắt cá chân bớt đau.
“Trùng hợp thế à? Cháu đến Bắc Tú rồi hả?” Lúc Ba Trí Dũng suy tư, giữa lông mày luôn xuất hiện hình chữ xuyên (川).
“Vâng, là do yêu cầu của công việc nên đến đây.”
Ánh mắt nghiêm nghị của Ba Trí Dũng dần trở nên hòa hoãn, thậm chí còn có chút ánh cười. “Từ Phục Chúc đến Vu Âm, từ Vu Âm đến Bắc Tú, manh mối của tôi đến đâu thì cô Kinh liền xuất hiện ở đó. Duyên phận như thế này, đến khoa học cũng không lý giải được.”
Nghe vậy, Yến Ngọc liếc nhìn Kinh Mịch Ngọc. Anh đứng ẩn dưới tàng cây, bóng đen dày đặc bao phủ nửa người trên.
“Câu nói này…” Khóe môi Kinh Mịch Ngọc rũ xuống, “Nghe giống như cháu là nghi phạm vậy.”
Ba Trí Dũng cười sảng khoái, “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Cô mỉm cười, “Thế thì cháu sẽ không để trong lòng nữa.”
Ba Trí Dũng gật đầu, “Cô Kinh đi thong thả.” Tạm ngừng một lát, ông còn nói, “Vết thương này, về nhà rửa sạch rồi mát-xa với nước ấm đi.”
Kinh Mịch Ngọc không biết ông phát hiện ra cô bị trẹo chân từ lúc nào, “Cảm ơn.” Cô đưa tay ra sau lưng, hướng về phía Yến Ngọc.
Tư thế kia giống như một quý phi chờ tiểu thái giám đến phục vụ.
Yến Ngọc phối hợp bước tới đỡ cô.
“Cảnh sát Ba, cháu đi trước.” Cô mỉm cười tạm biệt.
“Gặp lại sau.” Ba Trí Dũng nhìn theo bóng lưng cô rời đi.
Kinh Mịch Ngọc bước đi hơi tập tễnh, người đàn ông bên cạnh dùng sức đỡ cô.
Người đàn ông quần jean đi tới tò mò hỏi, “Anh Dũng, cô gái trẻ tuổi đó xinh thật đấy. Bạn của anh hả?”
“Không phải.” Ba Trí Dũng thu mắt lại, “Tôi từng đi xử ly bản án một tên lưu manh bắt giữ con tin, cô ấy chủ động làm con tin thay cho đứa bé kia.”
Quần jean không khỏi nhìn về phía bóng lưng Kinh Mịch Ngọc, hơi tán thưởng nói, “Rất can đảm.”
“Những gì mắt thấy chưa hẳn là thật.” Ba Trí Dũng vỗ bả vai người đàn ông quần jean, “Đi.”
****
Lúc đi qua trung tâm của quảng trường, đèn đường hai bên của công viên đã biến thành một quả cầu màu vàng tươi sáng, chiếu lên pho tượng càng làm nó trở nên trơn bóng và tràn
Bóng dáng của hai người nửa sáng nửa tối.
Yến Ngọc nhìn về phía chân trái Kinh Mịch Ngọc, “Bị thương hai lần rồi.”
Kinh Mịch Ngọc bày ra vẻ mặt đau khổ, dựa vào người bên cạnh, “May là không bị chảy máu.” Bị trẹo chân tuy đau, nhưng so với mảnh vỡ của mặt chữ điền văng lên chân thì đỡ hơn nhiều.
Một tay anh ôm vai cô, “Là tôi kéo cô qua đây sau bữa ăn tối lúc nãy, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Đợi lát nữa tôi đưa cô về.”
Cô nhìn cánh tay đặt trên vai mình. Anh không dùng lực, chỉ là tùy ý đặt lên. Cô nhún vai, “Anh đã uống rượu nên không thể lái xe, cứ để tôi chạy đi, chân phải của tôi cũng không sao.”
Anh càng ôm cô chặt hơn, “Đi.”
Cô không từ chối nữa.
Bãi đỗ xe nằm ngay cạnh công viên.
Kinh Mịch Ngọc nhảy qua, ngồi lên ghế lái. Cô điều chỉnh độ cao ghế ngồi một chút, cởi giày cao gót, “Tôi đưa anh về trước rồi đón xe về sau.”
“Sao cũng được.” Yến Ngọc thả mình vào ghế, hai mí mắt khép lại, tiến vào trạng thái yên tĩnh như lúc trước.
Cô nhìn anh chằm chằm, nghiêng người hỏi, “Nè, anh muốn ngủ à?”
“Ừ.” Anh nghiêng đầu, thần sắc hơi mơ màng.
“Đọc địa chỉ cho tôi đi, khúc nào ở Tân Minh Đảo?”
“Tôi không về Tân Minh Đảo. Đến đường Cảnh Lương đi.” Thanh âm của anh dần nhỏ đi.
“Được.” Cô tranh thủ thời gian đẩy anh một cái, “Địa chỉ, khu nào ở đường Cảnh Lương?”
“Cảnh Viên.” Anh nhắm mắt im lặng.
Cô bỗng nhiên bật cười.
Thì ra tửu lượng của anh kém như vậy, rõ ràng chỉ mới uống được mấy ly.
Cô đặt tay lên mặt anh, vỗ nhè nhẹ.
Cặp lông mi vừa dài vừa dày kia rung lên hai lần, về sau cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Bộ dạng này của anh nhìn cũng quá ngoan ngoãn rồi.
Tình thương gà mái mẹ của Kinh Mịch Ngọc trỗi dậy, nhẹ nhàng nhéo mặt anh, “Ngoan thật, lại là một con gà con nữa.”
Cô cười cười nổ máy xe, vững vàng lái đi. Sau khi chạy được năm cây số, anh đột nhiên phát ra âm thanh làm cô giật nảy mình.
Yến Ngọc hỏi, “Việc manh mối ở đâu cô ở đó là vụ án gì?”
“Cái gì?” Cô không kịp phản ứng.
“Câu mà người cảnh sát vừa nãy nói.” Yến Ngọc miễn cưỡng trả lời.
“Không biết.” Trước giờ cô luôn an phận thủ thường, không nghĩ ra đã chọc tới cảnh sát từ khi nào.
Anh cười khẽ một cái, lặp lại lời nói của Ba Trí Dũng, “Duyên phận như thế này, đến khoa học cũng không lý giải được.”
Cô không tiếp tục đề tài này, hỏi, “Tỉnh rượu rồi à?”
Anh nhìn về phía cô.
Cô nhịn cười, “Tửu lượng kém cũng không mất mặt lắm đâu.”
“Buồn ngủ.” Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Chẳng trách anh ta lại thích uống coca cola. Cô không trêu anh nữa, “Sắp tới Cảnh Viên rồi, tôi đậu xe trong hầm để xe nhé?”
“Cửa vào hầm đậu xe ở trên đường Cảnh Lương, đi thẳng rẽ phải.”
Lúc Yến Ngọc chỉ đường thì Kinh Mịch Ngọc cũng đã đậu xe trong bãi đỗ của anh.
Cô quay người cầm giày, nghe thấy anh nói, “Đã đến đây rồi thì lên ngồi một lát đi, cũng thuận tiện cho cô xử lý vết thương.”
Kinh Mịch Ngọc nhìn về phía anh.
Anh nhìn thấy sự biến hóa rõ ràng trên gương mặt của cô, “Sợ?”
Cô nheo mắt, giả vờ nghịch tóc, “Anh thường xuyên mời phụ nữ lên nhà ư?”
Câu hỏi này quả thật quá nhàm chán, “Không được? Chẳng lẽ phải hẹn đàn ông à?”
Cô ôm chặt hai cánh tay, run lên, “Lạnh quá.”
“Đi lên.” Anh xuống xe, “Tôi có thảm, có mền, cô muốn đắp thế nào thì đắp.”
“Còn lạnh hơn.” Kinh Mịch Ngọc chống cửa xe mang giày vào. Giẫm lên chân ga lâu như vậy chân phải cô cũng bị bẩn, đặt lên miếng lót giày rất không thoải mái.
Yến Ngọc mở cửa xe trái ra, trực tiếp bế cô ra.
Cô vô thức níu cổ áo, khuỷu tay chống lên ngực anh, “Tôi không chấp nhận tình một đêm.”
Ánh mắt của anh lướt trước ngực Kinh Mịch Ngọc, lại quay về mặt cô, “Luôn miệng nói không chấp nhận, nhưng lúc nào cô cũng câu dẫn tôi.” Anh cúi đầu, nhẹ thở khí bên tai cô, không ngoài ý muốn thấy tai cô đã đỏ lên. Anh thổi một cái, “Mục đích của cô là gì?”
Kinh Mịch Ngọc chỉ cảm thấy có một trận tê dại từ lỗ tai lan ra cả người. Cô không nhúc nhích, nếu động đậy sẽ ngay lập tức hôn trúng anh.
“Hử?” Yến Ngọc trầm trầm kéo dài âm cuối, “Để tôi đoán thử xem –”
Trong lòng cô giật mình một cái.
Anh nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt cô, cười, “Cô đang chờ tôi mạnh mẽ làm cô sao? Con vịt bên ngoài tuy mạnh miệng, nhưng trong lòng lại mong chờ tôi ở trên cô.”
Cảm giác khẩn trương của cô biến mất.
Anh đá lên cửa xe, mỉa mai nói một câu, “Nghĩ hay lắm!”
“…” Kinh Mịch Ngọc nhịn không được nghiến răng. Rất! Muốn! Đánh! Anh! Ta!
HẾT CHƯƠNG 12
Xoài: Mỗi lần leo cây là xì ra 200 tệ. Sở thích của nhị thiếu tiền tiêu không hết thật khác người thường =))))