KSCN – Chương 13
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“Cô ấy là bạn gái cậu, vậy tôi là người thứ ba cho cậu đội nón xanh?”
“Chân cô bị dơ, đừng đi giày.” Yến Ngọc cũng thật lợi hại, vừa ôm cô đồng thời còn có thể cởi chiếc giày cao gót bên chân phải cô ra, “Tại sao cô luôn mang giày cao gót trắng vậy?”
Kinh Mịch Ngọc vội vàng chụp được giày của mình, tức giận nói, “Giả vờ đơn thuần.”
“Rất tự mình biết mình.”
Yến Ngọc ôm cô vào trong thang máy, bước vào phòng.
Cô nhìn thấy giá sách chất đầy sách, nói với vẻ kinh ngạc, “Không ngờ anh đọc sách cũng rất có chiều sâu đấy, ‘Kẻ nghiện’, ‘Lò sinh sát số 5’, ‘Giết chết con chim nhại’, ‘Cái chết ngẫu nhiên của Anarchist’, chỉ riêng tên sách thôi cũng đã thể hiện rõ ràng được hai từ: dồn ép.
“Chưa đọc quyển nào cả.” Yến Ngọc đặt cô lên ghế sofa, Kỳ Ngọc Phong liệt kê ra một danh sách sách, tôi mua rồi để ở đây.” Anh ngừng một lát, kéo dài thanh điệu, “Đây chỉ là một cách để xây dựng hình tượng thôi.”
“…” Cái tên của những quyển sách này quả nhiên vô cùng phù hợp với khí chất của Kỳ Ngọc Phong.
Yến Ngọc đem hộp thuốc tới, ngón tay chỉ vào một chỗ trên mắt cá chân của cô, “Bị trặc ở đây?”
“Á… Đúng rồi! Anh làm nhẹ thôi!” Cô tha thiết cầu anh, “Làm nhẹ thôi.”
Anh rót rượu thuốc, nhẹ nhàng xoa bóp mấy lần.
Cô thoải mái thở ra một hơi.
Nhưng sau đó anh lại thừa lúc cô không chú ý, bẻ chân cô một cái thật mạnh.
Cô rên như heo bị chọc tiết, hai mắt nhắm chặt, dùng sức đến mức vết chân chim cũng hiện ra.
Yến Ngọc lui về sau, xoa vành tai, “May mà ở đây cách âm tốt.”
“Đau quá, càng ngày càng đau.” Chân cô giống như là đã bị phế đi vậy, “Có phải tối nay sau khi về thì tôi sẽ không đi được nữa không?”
“Ráng chịu một chút, nắn cơ lại thì sẽ không sao nữa.”
Kinh Mịch Ngọc xem đi xem lại mắt cá chân trái của mình, “Có phải nó còn sưng hơn cả lúc trước nữa hay không?”
“Có à?” Anh vô tội hỏi.
“Không có ư?” Cô so với anh càng vô tội hơn hỏi.
Chuông điện thoại vang lên, Kinh Mịch Ngọc chỉ chỉ túi xách của mình, lại chỉ chỉ lên chân trái.
Yến Ngọc móc dây túi lên, ném cho cô.
Kinh Mịch Ngọc vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn ba chữ trên màn hình mà cứng người lại. Nghĩ nghĩ, cô cúp cuộc gọi. Trong chớp mắt thấy được ánh mắt hứng thú của Yến Ngọc, cô giải thích, “Quảng cáo.”
Sau đó, cú điện thoại quảng cáo này bắt đầu oanh tạc.
Kinh Mịch Ngọc hít một hơi.
Thật oan nghiệt mà. Tại sao lúc trước cô không cho số điện thoại của Củng Ngọc Quán vào danh sách đen luôn cho rồi.
Bây giờ cũng chưa muộn. Cô đang muốn hành động thì Yến Ngọc liếc cái tên trên màn hình, hỏi, “Điện thoại quấy rầy sao?”
“Không phải.” Ngoại trừ hơi dông dài, những điểm khác của Củng Ngọc Quán vẫn khá tốt.
Nhớ lại quãng thời gian quen Củng Ngọc Quán, chỉ ngắn ngủi ba tuần lễ, trừ thời gian anh ta đắm chìm trong game “Nữ thần thứ hai” thì thời gian mà hai người họ ở cùng nhau tổng cộng là bốn ngày. Trong bốn ngày này, thời gian anh ta đi ngủ, ăn cơm, chơi game chiếm ba ngày, ngày còn lại hoạt động chính là lải nhải bên tai cô.
Nhưng Củng Ngọc Quán lại rất quan tâm cô.
Kinh Mịch Ngọc vẫn nhận cuộc gọi, “Củng Ngọc Quán, có gì không?”
“Huhuhu, cuối cùng em cũng nghe điện thoại.” Anh ta nói như đang bắn liên thanh, “Em lại chặn WeChat của anh rồi.”
“Tôi đang bận.” Cô ngoáy tai.
Anh ta vô cùng nhiệt tình, “Thứ bảy ngày mai trời nắng đẹp, đi ăn bữa cơm đi, anh mời em.”
“Tôi đang bị thương, không đi được.” Cho nên bị trặc chân cũng có thể xem là một chuyện may mắn.
“Thế thì… Anh đến thăm em nhé.”
“…” Cô thấy Yến Ngọc ngậm một điếu thuốc, bước ra ban công.
Củng Ngọc Quán nói tiếp, “Tôi và anh Tôn sẽ cùng nhau đến.”
Anh Tôn là ai vậy? “Có chuyện gì không thể nói trên điện thoại sao?”
“Gặp mặt rồi nói.” Củng Ngọc Quán ngừng một lát, “Anh không biết địa chỉ nhà em, anh Tôn biết không?”
Cô mệt mỏi nằm xuống ghế sofa, nghĩ Yến Ngọc đi hút thuốc cũng không về nhanh đến thế, duỗi thẳng chân trái, nâng lên, đặt xuống, nâng lên, đặt xuống, ngữ khí lúc nói chuyện cũng cao lên, “Anh trai của cháu tôi tên là Ngộ Không, còn anh Tôn của anh là ai? Đánh thắng được anh cháu tôi không?”
“Tôn Nhiên.”
“…” Kinh Mịch Ngọc kinh hãi đến mức miệng thật lâu cũng không khép lại được. Bạn trai tiền nhiệm thứ sáu và thứ mười của cô xưng huynh gọi đệ?
Bỗng nhiên có một cánh tay đưa qua, khều cằm Kinh Mịch Ngọc.
Cô kinh ngạc nhìn Yến Ngọc. Móa, anh ta vào nhà từ lúc nào thế?
Một cái tay khác của anh đưa tới, kéo cái váy đã trượt lên đến bắp đùi của cô xuống đầu gối.
May là cô có mặc quần bảo hộ. Kinh Mịch Ngọc cũng đặt chân xuống, ngồi dậy.
Người phía bên kia điện thoại nói, “Cũng không còn sớm nữa, em bị thương thì đi ngủ sớm đi. Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trong lòng cô đang suy nghĩ xem ngày mai có nên đi siêu thị mua vài bịch hạt dưa hay đậu phộng gì đó không.
Mở WeChat ra, quả nhiên có lời mời kết bạn của Củng Ngọc Quán.
Đau đầu.
Đau chân.
“Tôi về đây.” Cô đứng lên khỏi salon.
Hai tay Yến Ngọc chống ở hai bên người Kinh Mịch Ngọc, ép cô trở về, “Màu đỏ rượu.”
Cô nhìn anh.
“Hơi nhạt.”
Kinh Mịch Ngọc trừng mắt nhìn Yến Ngọc.
“Tôi đoán.” Yến Ngọc cười.
Cô túm chặt váy. Nếu không phải do tình huống không cho phép, cô cũng muốn giở váy lên kiểm tra xem có chỗ nào bị lộ không? Đoán mò mà cũng đúng được sao?
“Lại bày ra dáng vẻ rất chờ mong bị làm rồi.” Ngón trỏ phải của Yến Ngọc đi từ cằm của cô, dọc theo độ cong của cổ, chạm vào xương quai xanh, “Đáng tiếc, mộng đẹp dễ vỡ.”
“…” Là mộng đẹp của ai hả?
Thấy mắt cô càng ngày càng trừng anh hung dữ hơn, Yến Ngọc lui người lại, “Để tôi gọi tài xế đưa cô về.”
****
Kinh Mịch Ngọc ngăn cấm Củng Ngọc Quán đến thăm bệnh. Cô sợ địa chỉ bị bại lộ, anh ta sẽ ba ngày hai lần tới cửa tán gẫu. Vả lại, sau một đêm, cái chân bị trặc của cô cũng tốt lên hơn phân nửa.
Họ hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó.
Cô thích OneFool, liên đới theo những lúc gặp mặt những bạn trai trước phần lớn đều chọn ở đây.
Đã tới giờ nhưng Kinh Mịch Ngọc vẫn chậm chạp chưa tới.
Củng Ngọc Quán kéo tay áo Tôn Nhiên, “Anh Tôn, có phải cô ấy muốn cho em leo cây không?”
Tôn Nhiên hất tay, “Sao tôi biết được.”
Bàn tay Củng Ngọc Quán trống rỗng, gấp gấp tờ giấy ăn, “Anh và cô ấy chia tay nhau rồi hả?”
“Lâu rồi.” Hai người đàn ông ngồi chen chúc trên băng ghế dài cảm giác là lạ nên Tôn Nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Củng Ngọc Quán đổi chỗ.
“Chia tay rồi thì tốt!” Bộ tóc giả hình nắp nồi bự ụp trên đầu Củng Ngọc Quán, che khuất khuôn mặt thanh tú của anh ta. Cặp mắt bị cản trở, anh ta hiển nhiên không nhìn ra được ám chỉ của Tôn Nhiên, cái mông ngược lại nhích tới một chút, “Cô ấy chắc chắn đang chịu lời nguyền của gia tộc, chỉ khi tìm đàn ông có chữ “Ngọc” mới có thể hóa giải được sát khí.”
“Ừm.” Tôn Nhiên di chuyển qua phía bên cửa sổ.
Củng Ngọc Quán gấp ra một con rùa đen nhỏ, “À phải rồi, cô ấy có quen bạn trai mới không?”
“Không biết.”
“Cũng không có gì, đợi đến khi em thăm dò được, em sẽ nhắc nhở đối tượng mới của cô ấy một câu: Xã hội này áp lực rất lớn, đàn ông chúng ta cần phải tay nắm tay đoàn kết với nhau.” Lúc Củng Ngọc Quán nói đến chỗ đó, giọng nói vô cùng khảng khái, muốn bắt tay với Tôn Nhiên.
Tôn Nhiên nhanh chóng né ra.
Củng Ngọc Quán hậm hực, “Anh Tôn đừng hiểu lầm. Em chỉ là đang dùng hành động để thể hiện ý tứ trong lời nói thôi.”
Gương mặt baby của Tôn Nhiên phủ mấy tầng sương lạnh.
Củng Ngọc Quán làm bộ hết nhìn đông lại nhìn tây, “Sao Kinh Mịch Ngọc còn chưa tới nữa?”
“Tới rồi.” Tôn Nhiên nhìn bóng dáng tinh tế vừa đi lướt qua cửa sổ. Cô mặc váy dài qua đầu gối, chân mang giày thể thao màu trắng.
Củng Ngọc Quán đưa mắt nhìn qua, “Haha, sát tinh giày trắng.” Anh ta nói y như thật.
Tôn Nhiên cũng cảm thấy một thân váy trắng phiêu dật này của cô rất có khí chất của một nữ quỷ.
Trong nháy mắt, nữ quỷ đã trôi dạt đến trước mặt hai người họ.
Củng Ngọc Quán nói đùa, “Em là hút nguyên thần của đàn ông nên yêu lực tăng cao à?”
“Anh là nói về quyển sách nhập ma kia đấy hả?” Kinh Mịch Ngọc đĩnh đạc chiếm đoạt một băng ghế dài.
“Anh rất nổi tiếng đó.”
“Ồ?” Cô đang tìm đồ trong túi nilon.
“Bây giờ anh đang là người nổi tiếng trên mạng đấy.”
“Ừ.” Cô lấy ra một cái túi nhỏ đựng hạt dưa.
Tôn Nhiên hỏi, “Có đậu phộng không?”
Cô quăng cái túi nilon cho anh ta.
Nghe tiếng hạt dưa và đậu phộng giòn vang, Củng Ngọc Quán hỏi, “Mấy người tới xem trò vui hay gì thế?”
Kinh Mịch Ngọc phun vỏ hạt dưa ra, “Đúng vậy, ra nghe anh nói về mấy quyển sách đó đó.” Hạt dưa và đậu phộng rất hợp để nghe chuyện xưa.
Miệng Củng Ngọc Quán há thành hình thang, muốn nói lại thôi, cuối cùng ai oán nói, “Tôi có việc muốn nhờ hai người.” Anh ta liếc về phía cô,
“Đã là chuyện của thế kỷ trước rồi.” Trận pháo hoa đó cô còn nhớ mãi chưa quên đâu. “Đừng nói là anh vẫn hàng ngày khoe khoang trên Weibo đấy nhé!”
“Đúng thế.” Củng Ngọc Quán vỗ tay, “Xin đó xin đó, giúp anh dựng cảnh đi có được không?”
Kinh Mịch Ngọc chế nhạo, “Ngay cả hai chữ độc thân anh cũng không thẳng thắn được à?”
“Vậy thì anh sẽ trở thành tên trạch nam đã chết vì không chiếm được bạn gái mất.”
“Thì anh chính là tên trạch nam đã chết vì không chiếm được bạn gái mà.”
“Đừng có nói xui xẻo như vậy chứ.”
“Vì sao anh không tìm người phụ nữ khác? Số người nguyện ý cũng không ít.” Củng Ngọc Quán mặc dù ồn ào, nhưng ngũ quan và dáng dấp như được hời, nhất là đôi mắt, sáng rỡ như hòn đá quý.
“Ngộ nhỡ họ yêu anh thì sao? Phụ nữ là loài phiền toái nhất.” Nói cách khác, cũng bởi vì cô không thích anh nên anh mới chọn cô.
Tôn Nhiên nghe ra được đầu mối, “Nhân vật của cô ấy thì có rồi, còn tôi thì sao? Cô ấy là bạn gái cậu, vậy tôi là người thứ ba cho cậu đội nón xanh?”
Cô cười đến mức rơi cả hạt dưa, “Chủ ý này rất hay.”
“Anh Tôn, anh cũng xấu xa hệt như cô ấy.” Củng Ngọc Quán ho hai tiếng, “Em đã trù tính cho hai người hết rồi. Một bạn gái xinh đẹp như hoa, một anh ruột tuấn dật phi phàm. Một tình yêu đẹp và tình anh em ruột tốt chẳng phải sẽ mau chóng trở nên nổi tiếng sao? Công ty đã tuyên truyền theo chiều hướng anh ruột và bạn gái như thế rồi, em bây giờ là đâm lao phải theo lao.”
“Vậy được. Nhân vật này so với làm bạn trai cô ấy an toàn hơn nhiều.” Tôn Nhiên ném đậu phộng vào miệng, “Mời diễn như vậy có trả tiền không?”
“Tất nhiên rồi.” Củng Ngọc Quán liên tục gật đầu, lúc nhìn qua Kinh Mịch Ngọc thì ngẩng mặt lên, cặp kính lớn cũng xém rớt xuống miệng, “Kinh Mịch Ngọc, chúng ta là bạn bè mà, chỉ chụp hai bộ ảnh thôi, hai bộ thôi, chắc chắn sẽ chụp em thật đẹp.”
Kinh Mịch Ngọc quay đầu, “Tôi không có lòng tốt như Tôn Nhiên.”
“Tôi là vì tiền, không phải vì lòng tốt.” Tôn Nhiên chỉnh lại.
“À đúng rồi.” Củng Ngọc Quán đột nhiên vỗ vỗ trán, “Anh dùng tình báo trao đổi với em nhé?”
Cô buồn cười hỏi lại, “Anh thì có thể có tình báo gì?”
“Chú anh lúc nói chuyện phiếm có nói ra một chuyện.” Đôi mắt giấu sau cặp kính của anh ta lóe sáng, “Có một người cảnh sát đang tìm những người đàn ông tên có chữ Ngọc, cái này… rất giống với đam mê của em đấy.”
Kinh Mịch Ngọc giật mình.
Anh ta nghịch bộ tóc giả, cười hai tiếng, “Thế nào, làm bạn gái của anh vài ngày nhé.”
Cô chần chừ một lúc, “Được.”
“Người mà cảnh sát tìm đó, tên họ, tướng mạo không có, chỉ nói là nam, khoảng 28, 29 tuổi, trong tên có chữ Ngọc, bên đùi phải… có một hình xăm chữ Ngọc cao 2cm, rộng 2cm.”
Cô nhíu mày, “Vì sao cảnh sát lại tìm anh ta?”
Củng Ngọc Quán nhún vai, “Không có nói.”
Nam, 28, 29 tuổi, trong tên có chữ Ngọc, rất giống với điều kiện mà cô đang tìm kiếm. Chỉ là cô không biết về cái hình xăm bên đùi phải đó.
Đây là tình huống gì vậy?
****
Tạm biệt Củng Ngọc Quán xong, Tôn Nhiên lên xe Kinh Mịch Ngọc.
Sau khi đóng cửa xe, câu đầu tiên anh ta hỏi là, “Việc mà Củng Ngọc Quán nói có liên quan đến cô à?”
“Không biết.” Khi đối diện với Tôn Nhiên đáng tin cậy trước mặt, cô thật sự tỏ ra hơi do dự.
“Nếu như cô phạm pháp thì tranh thủ thời gian dừng cương trước bờ vực đi.” Tôn Nhiên điều chỉnh ghế ngồi, chừa không gian rộng rãi ở phía trên để gác vừa cặp chân dài của anh ta, “Bây giờ Tần Tu Ngọc đang ngồi xổm trong lao tù, từ sao chổi này còn có thể áp dụng cho cô đấy. Nếu cô cũng vào trong đó thì chỉ còn một mình tôi ở ngoài này, thì thành ra là tôi là người đẩy hai người vào đó à.”
Kinh Mịch Ngọc nổ máy xe, lái ra đường lớn mới đột nhiên mở miệng, “Tôi đang tìm ngọc.” Đây là lần đầu tiên cô nói câu này với một người ngoài.
Anh ta quay đầu nhìn cô. Dáng vẻ tang tóc và trang nghiêm trên mặt càng khiến cô trông giống một nữ quỷ, trong mắt cũng ngập tràn sự mê man.
“Nhưng có khi lại lo lắng, nếu thật sự tìm được thì liệu có phải sinh mệnh của tôi cũng theo đó mà mất đi ý nghĩa không.”
“Còn sống thì đã là có ý nghĩa rồi.” Thần sắc Tôn Nhiên thả lỏng, “Ai mà không có vết nhơ trong quá khứ đâu, tôi cũng có. Cô muốn nói thì tôi vẫn sẽ ở đây nghe, nhưng nếu cô không nói thì tôi vẫn sẽ ở đây. Cô có thời gian suy nghĩ lung tung, còn không bằng tranh thủ tìm một người đàn ông tốt mà gả đi.”
Trong lòng cô xúc động, “Nếu đến lúc tôi 35 tuổi vẫn chưa kết hôn, mà anh cũng không có ai, thì không bằng chúng ta –”
“Tôi từ chối.” Anh ta lạnh lùng ngắt lời cô, “Bớt đánh chủ ý lên người tôi đi.”
HẾT CHƯƠNG 13
Xoài: Tôn Nhiên với chị Ngọc như kiểu bạn bè tốt ấy nhở? Cứ đâm chọt nhau mãi nhưng lúc cần bao giờ cũng thấy =)) Nhớ lần chị Ngọc bị hại trong Tụ Bắc, phản xạ cũng gọi cho ổng đầu tiên =)))) Còn ông này cứ đẩy chị đi lấy chồng mãi thôi =))
Mọi người đọc truyện vui rồi ngủ ngon nhé (´∀`)♡ Moazzzz ~