KSCN – Chương 40
Giá Oản Chúc
Edit: Xoài | Beta: Lynn
“NPC ẩn giấu đúng là mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã trở thành đầu mối chính.”
Mấy ngày hôm nay đã bắt đầu vào mùa mưa của Bắc Tú, dựa theo những năm trước thì cơn mưa này sẽ kéo dài đứt quãng tầm mười ngày, nửa tháng.
Đây là lần thứ hai Điêu Tranh Kha đến OneFool. Bầu trời xám xịt, mây mù khắp nơi, nước bùn đọng lại sau cơn mưa bắn lên giày anh ta.
Trong quán café vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim ngay trước cửa chỉ có độc một vị khách, là nam.
Anh ta đang ngồi trên băng ghế dài. Trần nhà có treo một cái đèn lồng[1], chiếu xuống một vòng sáng hình bầu dục, ở bên mép bị ánh sáng của thủy tinh cắt qua. Ánh mắt của người đó ẩn trong những tia sáng nhỏ vụn, nhìn sang.
[1]
Điêu Tranh Kha bước đến, “Yến tiên sinh.”
Ánh sáng trong mắt Yến Ngọc lóe lên, “Ngồi đi.” Anh đẩy một ly espresso qua, “Tôi không am hiểu trà đạo như ba tôi, chỉ có thể mời cậu nếm thử thứ văn hóa tây phương này.”
“Cảm ơn.” So với dáng vẻ lười biếng của Yến Ngọc thì tư thế ngồi của Điêu Tranh Kha có thể nói là nghiêm chỉnh.
Thức uống của Yến Ngọc là một ly cafe breve[2], “Cậu nán lại ở Bắc Tú chắc cũng đã quen rồi nhỉ?”
[2] Cafe Breve: Cà phê đen, hỗn hợp sữa và kem, bọt sữa.
“Cũng tạm.” Lúc Điêu Tranh Kha nhận được điện thoại của Yến Ngọc cũng đã đoán được chuyện mà hôm nay Yến Ngọc muốn nói là gì.
“Nói đi, ba tôi phái cậu làm chuyện gì?” Yến Ngọc lười phải rào trước đón sau.
“Tôi nhớ là.” Điêu Tranh Kha mỉm cười, “Lúc Yến tiên sinh chơi game không thích hack, thậm chí ngay cả đánh oanh tạc hay cướp giật cũng không thèm nhìn đến, chỉ hưởng thụ quá trình một mình qua ải.”
“Ừm. Thế nhưng cậu là phần mềm hack à? Hay là cướp?” Yến Ngọc giương cằm về phía ánh đèn, có một nhúm râu khá là rậm. “Trong mắt tôi, cậu chỉ là một nhân vật NPC ẩn giấu[3] mà thôi.”
[3] NPC là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được, có nhiệm vụ hỗ trợ người chơi cách thức và tính năng trong game. Trong những video game thì nhân vật được này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những gamemaster hay trọng tài.
“Chuyện này… Có phải nên báo trước với tổng giám đốc Yến không?” Môi dưới của Điêu Tranh Kha bởi vì ấm ức nên hơi mím vào.
“Lúc cậu sắp xếp tình sử của tôi thành tư liệu cũng không nghe cậu báo với tôi. Bây giờ tôi chỉ mời cậu uống ly cà phê mà còn phải đợi ba tôi phê chuẩn hay sao?” Yến Ngọc mỉa mai.
Môi dưới của Điêu Tranh Kha càng mím vào hơn, lúc thấy như cả cánh môi đã thu vào trong thì liền nhả ra, “Yến tiên sinh, tiền lương mà tôi nhận là của tổng giám đốc Yến.”
“Thật vậy à? Còn tấm danh thiếp quê mùa chịu không nổi kia của cậu thì sao? Văn phòng ở đó không phát tiền lương cho cậu hả?” Tấm danh thiếp kia Kinh Mịch Ngọc đặt dưới phần tư liệu tình sử của Yến Ngọc. Nền đỏ phối xanh lá, mười phần bắt mắt.
Điêu Tranh Kha cười cười, “Sớm biết như thế đã học theo cậu, đi đến đâu cũng dùng cái tên giả Yến Tị. Là ai cũng không nhận ra cậu chính là thiếu gia của nhà họ Yến.”
“Tôi không rảnh nghe những lời nói nhảm.” Ngón trỏ của Yến Ngọc gõ bàn một cái, nói.
Điêu Tranh Kha suy tư một lát, nói, “Tới tới đi đi, thật ra tôi mới là người mơ mơ màng màng.”
Yến Ngọc nở nụ cười nhạt, “Ồ?”
Lúc này Điêu Tranh Kha mới uống ngụm cà phê thứ nhất, “Ở Bắc Tú có một người phụ nữ đang tìm kiếm những người đàn ông trong tên có chữ Ngọc khắp nơi, cũng đang để mắt đến cậu. Tên cô ta là Kinh Mịch Ngọc. Tổng giám đốc Yến muốn tôi đi điều tra thêm. Tôi cứ nghĩ việc điều tra một người cũng không có gì khó nên đã đồng ý. Kết quả, chuyện này cứ mãi không dứt.” Ly espresso này thật quá đắng, “Tôi gia nhập văn phòng của lão Chu, mới phát hiện Kinh Mịch Ngọc đang điều tra cậu. Yến tổng kêu tôi chỉ đưa những khuyết điểm của cậu ra thôi, tốt nhất là phải hù dọa được cô ấy. Tôi cũng không thể nói thẳng với cô ta là: Yến Ngọc là người âm hiểm xảo trá, người sống chớ tới gần, nên đành phải ám chỉ, con người của cậu rất đào hoa, cực kỳ đào hoa.”
Yến Ngọc bật cười.
Tay Điêu Tranh Kha cầm ly cà phê, lúc đưa lên miệng đã xuyên qua đáy ly nhìn về phía Yến Ngọc, “Chỉ có điều, lúc cô ta nhìn thấy nợ phong lưu của cậu thì không có chút bài xích nào. Nghe nói tổng giám đốc Yến cũng đã sắp xếp cho hai người tông xe nhau. Thế mà cũng không dọa cô ta chạy đi mất.”
“Ừm, gan cô ấy lớn.”
Điêu Tranh Kha cứ cảm thấy giọng điệu này của Yến Ngọc có mấy phần ý vị không rõ, “Yến tổng kêu tôi cứ tiếp tục chờ ở đây.” Điêu Tranh Kha thở dài một hơi, “Thật ra tôi cũng rất thảm. Ngày nào cũng phải ra ngoài tróc gian, bắt đến mức chân sắp gãy luôn rồi. Văn phòng này của lão Chu, ngoài mặt nói là phấn đấu vì nhân quyền, nhưng những vụ án tiếp nhận toàn là điều tra và bắt tiểu tam thôi.”
Điêu Tranh Kha còn chưa kể khổ xong đã bị Yến Ngọc cắt ngang, “Tôi không có hứng thú với những chuyện này. Nói việc chính đi.”
“Chính sự chính là, nếu Yến tổng vẫn chưa mở miệng thì tôi vẫn phải tiếp tục ở lại chỗ kia bắt kẻ thông dâm.”
“Trước kia có nhiều người phụ nữ để mắt đến tôi như vậy cũng không thấy ba tôi muốn điều tra gì. Tại sao bây giờ lại tra?”
Điêu Tranh Kha lắc đầu, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
Yến Ngọc nhíu mày, “Nói đi.”
“Yến tổng không có sở thích gì đặc biệt đâu. Nghe ông ấy nói, mục đích Kinh Mịch Ngọc tiếp cận cậu là vì một món đồ cổ gì đó, những chuyện khác thì tổng giám đốc Yến không nói. Trước kia cũng từng có người ngấp nghé báu vật này nhưng cũng không thấy Yến tổng để ý đến vậy. Đối phương chỉ là một ông già và một người phụ nữ, còn có thể giành được gì của Yến gia chứ?” Điêu Tranh Kha dừng lại hai giây, “Chỉ có điều, tôi đã là người làm công, cho dù lý do của tổng giám đốc Yến có vô lý đến cỡ nào thì tôi cũng phải làm theo.”
Lúc này, trời chợt đổ mưa phùn. Yến Ngọc cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nghe thì có vẻ món đồ này có nội tình.”
“Hẳn là thế. Yến tổng cũng không xác định được liệu Kinh Mịch Ngọc có biết rõ nội tình không nên mới phái tôi đến gần lão Chu.”
“Vậy cậu có thu thập được tin tức gì mới không?”
Điêu Tranh Kha lắc đầu, “Lão Chu quá tinh. Ba ngày đầu tiên tôi phải dọn dẹp hết cả văn phòng, không tài nào gắn máy nghe lén được, chỉ có thể nghe lén thủ công. Thế mà nghe chưa được mấy câu đã bị ông ấy sai sử chạy việc khắp nơi. Tôi nghĩ, Yến tổng không chỉ an bài mỗi một con cờ là tôi bên cạnh cô ta đâu.”
“Ừm.” Không phải còn có tên hạ thuốc mê và thằng nhóc hắt nước ớt kia sao.
Sau khi Điêu Tranh Kha đã uống mấy ngụm cà phê thì cũng thấy thoải mái hơn, “Tôi hỏi cậu một câu, quan hệ bây giờ của cậu và Kinh Mịch Ngọc là?”
“Tôi đang theo đuổi cô ấy.”
Điêu Tranh Kha nhíu mày, hằn hai nếp nhăn, “Cô ta…”
“Có gì cứ nói.”
Điêu Tranh Kha xin nhân viên phục vụ ba gói đường, “Lúc tôi đưa tư liệu của cậu cho Kinh Mịch Ngọc thì cảm giác cô ta có quyết tâm rất lớn, như muốn tìm gì đó. Nhưng không biết tại sao sau khi cô ta đi Vu Âm một chuyến thì đột nhiên lại xem như chuyện đó chẳng có gì to tát. Tôi không hiểu ở chỗ, món đồ này, nếu nói nó không quan trọng thì tại sao lúc trước bọn họ lại phải phí hết tâm tư đi tìm? Còn nếu nói quan trọng, thì tôi cảm thấy họ như kiểu, có tìm được hay không cũng không đáng quan tâm. Nhất là lão Chu, tôi chưa từng thấy ông ấy làm việc gì nghiêm chỉnh, suốt ngày chỉ toàn tìm kiếm đối tượng cho Kinh Mịch Ngọc.”
Yến Ngọc nhìn Điêu Tranh Kha đổ hết ba gói đường vào ly, “Tìm đối tượng?”
“Bạn trai của Kinh Mịch Ngọc, toàn bộ là do lão Chu chọn lựa.” Điêu Tranh Kha nhướng mày, “Ngoại trừ cậu. Lão Chu không thích kiểu hoa hoa thiếu gia như cậu, những người bạn trai cũ của cô ta đều là người thiết thực.”
Yến Ngọc xùy một tiếng, “Tôi cũng không thua kém bọn họ.”
“Bạn trai cũ của cô ta nhiều như vậy, cậu cũng không sợ bị cắm sừng à?”
“Số bạn gái trước của tôi còn nhiều hơn.”
Điêu Tranh Kha bội phục, “Sau khi Yến tổng biết bọn họ đang không vội vàng với món đồ đó thì rõ ràng đã yên tâm hơn không ít. Nhưng ông ấy cũng không cho tôi chỉ thị gì cả. Chẳng biết tôi phải tróc gian đến khi nào nữa.”
“Ba tôi kêu cậu điều tra Kinh Mịch Ngọc, cậu tra ra được gì?”
“Nhắc tới thì lại là một chuyện kỳ lạ khác nữa.” Điêu Tranh Kha khuấy đều cà phê, “Từ năm 22 đến 25 tuổi, trong hồ sơ của cô ta ghi là đi du học. Nhưng theo trực giác của tôi thì là giả. Tôi đã từng làm giả hồ sơ kiểu này, cũng là trường đại học này luôn. Loại thủ đoạn này, tôi cũng đã quá quen thuộc rồi.”
Yến Ngọc hỏi, “Vậy ba năm trống không này, cô ấy ở đâu?”
“Không biết.” Điêu Tranh Kha khoanh tay, “Tôi không phải là điều tra viên chính phủ, năng lực có hạn.”
“Cô ấy học đại học ở đâu?”
“Là đại học truyền thông Vu Âm, cùng với trường đại học Vu của cậu một đông một tây.”
Yến Ngọc gật gật đầu, “NPC ẩn giấu đúng là mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã trở thành đầu mối chính.”
Điêu Tranh Kha trở nên nghiêm túc, “Yến tiên sinh, chuyện ngày hôm nay, nhất định cậu phải giúp tôi giấu Yến tổng bên kia.”
“Biết. Suốt ngày Yến tiên sinh, Yến tiên sinh, làm cho mối quan hệ bạn học cấp ba của tôi và cậu hệt như người xa lạ.”
“Vì miếng cơm manh áo mà có ai không phải làm chân chạy cho người đâu.”
Điêu Tranh Kha rời đi.
Cà phê lạnh lẽo, không hề có hương vị ấm áp.
Yến Ngọc đặt ly xuống.
Đa số thời gian Yến Ngọc luôn hưởng thụ niềm vui thú một mình tìm ra lời giải. Trừ một số người bạn chí cốt, ai anh cũng không tin tưởng.
Không như ba anh, hở một tí là chỉ huy người này người kia.
Những dấu vết Kinh Mịch Ngọc để lại, cũng sẽ từ từ lộ ra trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô. Chậm rãi, cẩn thận thăm dò, anh chắc chắn sẽ có thể biết được đáp án. Chỉ có điều, bây giờ Yến Ngọc đang nôn nóng, chỉ hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống
Yến Ngọc ngồi yên thật lâu.
Chơi với nhiều bạn bè như vậy, nếu không nhờ vả vài lần thì giá trị của bọn họ rất nhanh sẽ thành con số không.
Anh nhắn tin WeChat cho Giản Dự, “Điều tra giúp tôi một người.”
Giản Dự, “Tên.”
“Kinh Mịch Ngọc.”
****
Chiều thứ hai, Kinh Mịch Ngọc xin nghỉ bệnh lần nữa.
Giám đốc cho là cô vẫn còn di chứng của cơn đau bụng mấy hôm trước nên đã đồng ý.
Cô đã xem lại bệnh án mấy năm trước. Những loại thuốc trong đó tiệm thuốc đều không có, chỉ có thể đến bệnh viện.
Kinh Mịch Ngọc cầm toa thuốc viết tay đưa cho bác sĩ, “Bác sĩ có thể kê cho cháu mấy loại thuốc này không?”
Bác sĩ xem hết tên thuốc, “Thuốc này là thuốc chống loạn thần[4] để quản lý rối loạn tâm thần. Thân thể hiện nay của cháu chịu sự ảnh hưởng mật thiết của loại thuốc đang dùng nên không thể sử dụng đơn thuốc trước kia để thay thế cách trị liệu hiện tại được.” Bác sĩ cũng đã trên dưới bốn mươi, tóc ngắn, nhìn rất giàu kinh nghiệm, nhìn cô bằng ánh mắt hiền lành, “Gần đây cháu khó chịu ở đâu phải không?”
[4] Thuốc chống loạn thần, còn được gọi là thuốc an thần kinh hoặc thuốc an thần lớn, là một loại thuốc chủ yếu được sử dụng để quản lý rối loạn tâm thần, chủ yếu trong tâm thần phân liệt và rối loạn lưỡng cực.
“Hôm trước cháu đã bị ảo giác.”
“Thời gian kéo dài bao lâu?”
“Chắc khoảng hai giây.” Kinh Mịch Ngọc nhớ lại.
“Cháu xác định đó là ảo giác đúng không?”
Kinh Mịch Ngọc gật đầu, “Lúc đang sinh hoạt thì cháu nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ. Nếu không phải anh ta có bệnh, thì chính là cháu có bệnh.”
“Giấc ngủ thế nào? Có lo nghĩ gì không? Có bị co giật không?”
“Ngủ rất ngon, cũng không có cảm xúc gì tiêu cực.” Mỗi sáng cô tỉnh dậy thì đều ôm dính gà bông vàng không buông. Nếu sớm biết gà bông vàng thoải mái đến thế này thì cô đã tự mua cho mình một con rồi.
Bác sĩ kê cho cô một đơn thuốc an thần, “Chắc là do quá mệt nhọc. Tranh thủ nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Kinh Mịch Ngọc đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra ngoài miệng. Dù sao bác sĩ này cũng không phải bác sĩ phụ trách chính của cô nhiều năm trước, đương nhiên không hiểu rõ chứng bệnh của cô.
Phải nói là, những bạn học từng quen biết cô, hoặc không quen biết, đều nói cô điên rồi.
Chính Kinh Mịch Ngọc cũng biết, cô điên rồi. Nhưng ông ngoại, bà ngoại nói cô không điên. Bọn họ nói, những người chửi cô điên kia mới thật là người điên.
Thật ra, điên hay không điên thì cũng không liên quan gì.
Nếu như không phải nhớ đến ông bà ngoại thì cô cũng đã sớm không thiết sống nữa.
Kinh Mịch Ngọc nhận thuốc, đi đến băng ghế dài ngoài bệnh viện ngồi.
Ở nơi xa có mây đen cuồn cuộn, nhưng bầu trời trên đỉnh đầu bệnh viện vẫn rất trong xanh.
Tâm tình của Kinh Mịch Ngọc cũng không hề uể oải, mà trái lại còn bật cười.
Cô nhắn tin WeChat cho Yến Ngọc, “Anh có rảnh không? Hôm nay tôi xin nghỉ.”
Lúc Yến Ngọc nhìn thấy ảnh đại diện của cô đỏ lên trên WeChat thì đã bật cười, mở khung chat với cô ra, “Tại sao lại xin nghỉ?”
“Thấy không thoải mái nên đi bệnh viện.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ là buồn chán quá độ thôi.”
“Có tôi ở đây thì sẽ không chán nữa. Đang ở đâu? Tôi qua.”
Hai người hẹn xong địa điểm gặp mặt.
Kinh Mịch Ngọc bước ra khỏi bệnh viện, đón xe ở chỗ cách công viên hai cây số.
Cô tới quảng trường công viên trước Yến Ngọc, lấy khăn ướt ra lau băng ghế đá cho sạch sẽ.
Sau cơn mưa rào giữa trưa thì không khí rất trong lành, gió thổi hiu hiu.
Kinh Mịch Ngọc ngồi chờ Yến Ngọc, thuận tiện chơi mấy trò chơi nhỏ trên WeChat.
Qua bảy, tám phút sau, đôi mắt đang cúi xuống của cô thấy có một người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, cầm theo một hộp bánh kem nhỏ, tên nhãn hiệu là tiếng anh: ZoZ.
“Woa!” Kinh Mịch Ngọc cất điện thoại, đưa tay cầm lấy hộp bánh, “Tiệm bánh này nổi tiếng trên mạng lắm nè!”
“Đây là lần đầu tiên em không nhìn tôi ngay từ ánh nhìn đầu tiên.” Yến Ngọc dùng tay sờ băng ghế đá vài lần, ngồi xuống.
“Tôi đi ngang qua tiệm này nhiều lần rồi, muốn ăn thử một lần nhưng lúc nào cũng thấy hàng chờ dài ngoằng.”
“Ánh mắt đầu tiên của em.” Anh thật sự rất để ý.
“…” Kinh Mịch Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa. Đúng là mất bò mới lo làm chuồng.
Anh bình thản nhìn lại cô, “Tôi kém cái bánh kem này chỗ nào?”
Kinh Mịch Ngọc đặt hộp bánh xuống, bưng mặt anh, “Đương nhiên là hơn nhiều, đương nhiên là hơn rất nhiều. Anh ăn gì mà sao lại đẹp trai đến vậy chứ?” Cô uốn éo vuốt mông ngựa.
“Cơm.”
“Vậy tôi cũng phải ăn thật nhiều cơm.”
“Em đã qua thời kỳ phát dục rồi.”
“…” Kinh Mịch Ngọc ôm vai anh, “Xin lỗi mà! Bánh kem đó cho anh ăn ha.”
“Ngày mai tôi sẽ đập phá tiệm này.”
“Đừng giận mà. Là lỗi của tôi.”
“Hôn một cái thì tôi sẽ tha thứ cho em.” Yến Ngọc lãnh đạm nói.
Kinh Mịch Ngọc đưa tay bấm mặt anh một cái, “Dựa vào anh mà cũng dám ra lệnh cho tôi?”
Cuối cùng Yến Ngọc cũng bật cười, “Ai bảo em chỉ quan tâm tới bánh kem.”
Sau khi Kinh Mịch Ngọc biết được đây chỉ là trò đùa thì mới yên tâm mở hộp ra ăn bánh. Bánh kem của tiệm bánh này thật sự rất ngon. Không biết là do vốn đã ngon như thế, hay là bởi vì ăn ké vòng hào quang của Yến Ngọc nữa. Cô nếm miếng bánh trong miệng, ngọt đến mức răng cũng muốn mềm ra. Khóe mắt Kinh Mịch Ngọc rũ xuống, môi cong thành hình nửa vòng cung thật lớn, “Đây là cái bánh kem ngon nhất tôi ăn trong năm nay đó!”
Yến Ngọc nắm chặt tay cô, đưa miếng bánh kem cô đã cắn một nửa vào miệng. Quá ngọt!
Đúng lúc này thì Giản Dự gọi tới.
Yến Ngọc nhận điện, “Có việc?”
Giản Dự nói, “Cái tên Kinh Mịch Ngọc này, lúc giữa trưa tôi không kịp nhớ ra được.”
Yến Ngọc cười, “Cái tên này thế nào?”
“Bạn gái của Mạnh Phiếm Ngọc, người sáu năm trước bị bệnh, tên là Kinh Mịch Ngọc.” Giản Dự không hề nói điên. Anh ta thấy, đó chính là bệnh.
HẾT CHƯƠNG 40
Xoài: Cuối cùng cũng tới đây =)))) 6 chương này coi như là quà tạ lỗi vì mình đã lặn mất tăm một tháng trời nhé :”>
Bắt đầu từ chương sau mình sẽ đặt pass. Cách lấy pass mọi người đọc ở đây nhé! Để tránh mất thời gian của nhau thì mọi người đọc kỹ và làm theo yêu cầu nha ♥ Sau khi đã làm đủ yêu cầu thì mọi người inbox vào trang Đảo Xoài của mình để mình check nhé!
Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn theo dõi bộ truyện :”> Cảm ơn những bạn/ chị vẫn luôn bình luận ủng hộ tinh thần Xoài. Cảm ơn mọi người rất nhiều ♥