Kinh Sơn Chi Ngọc

Chương 39


trước sau

eJfXWgo

KSCN – Chương 39

Giá Oản Chúc

Edit: Xoài | Beta: Lynn

“Ướp lạnh cả người cũng vô dụng. Tôi đây là lửa cháy ở trong lòng.”


Kinh Mịch Ngọc phải nói là cực kỳ bội phục khả năng kiềm chế của Yến Ngọc.

Nếu ngoài miệng thì cô nói chơi năm phút là được rồi thì đa số đều sẽ kéo dây thun đến tận mười lăm, hai chục phút.

Yến Ngọc từ trước đến nay nếu nói một thì sẽ không thành hai, dù núi Thái Sơn có sập cũng không đổi sắc, dù hươu chạy bên trái cũng không chớp mắt[1]. Thật sự không thể khiến Kinh Mịch Ngọc không hoài nghi, nếu cứ thế mãi thì thân thể của anh liệu sẽ có vấn đề gì hay không.

[1] Hai câu này là câu nói của Trung Quốc, ý chỉ những người rất bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài. Hươu, dù khá phổ biến nhưng lại được xem là sinh vật huyền thoại trong nền văn hóa Đông – Tây, là “Tứ Bất Tượng” của Trung Hoa.

Sau khi Yến Ngọc hôn xong cũng không buông Kinh Mịch Ngọc ra, ngón tay cứ vuốt ve mặt cô, “Sau này đừng thoa nhiều son môi như vậy. Không son luôn cũng được, như thế hương vị mới thích nhất.”

Cô và anh như đang tranh đoạt dưỡng khí giữa khoảng cách chỉ ngắn ngủi vài cm, “Tôi không tin những cô bạn gái cũ của anh không tô son môi.”

“Tôi rất ít khi hôn môi có thoa son.”

“Vậy sau này anh đừng hôn môi nữa.”

“Sau khi em trang điểm thì mặt mày toàn phấn, bảo tôi phải hôn ở đâu khác đây?” Khóe môi trái Yến Ngọc hơi nhếch lên, “Nếu không, em cởi quần áo, mặc cho tôi lựa chọn vị trí thì thế nào?”

Kinh Mịch Ngọc đẩy ngực anh ra, “Đi ra. Tôi không muốn để ý đến anh nữa.”

Yến Ngọc nắm chặt cằm cô. Mặc dù làn da cô có vài nốt và vết mụn nhưng xúc cảm cũng coi như trơn láng, “Khó có khi em không trang điểm như này. Cơ hội tốt thế này, nếu không hôn thêm vài lần thì hơi đáng tiếc.”

Kinh Mịch Ngọc đẩy tay anh ra, “Lại hôn nữa! Anh không sợ dục hỏa đốt người à?”

Yến Ngọc gật gật đầu, “Dù sao lửa nóng này cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.”

Lúc này, đến phiên Kinh Mịch Ngọc cười xấu xa, “Thế mà anh còn không tranh thủ lấy nước đá ướp lạnh thân thể?”

“Ướp lạnh cả người cũng vô dụng. Tôi đây là lửa cháy ở trong lòng.”

Kinh Mịch Ngọc bóp mặt anh, “Thiêu chết anh đi.” Sau khi nắn véo đã quen thì động tác càng ngày càng thuận tay.

“Ảnh hưởng lẫn nhau mà thôi. Lửa của tôi cháy càng dài, đến ngày đó sẽ đốt em càng lâu.” Yến Ngọc bắt lấy bàn tay đang bóp mặt anh của cô, “Hiểu chưa? Cho tôi phóng thích sớm một chút thì cũng chỉ tốt cho em thôi. Còn nếu không thì sợ sẽ phải đại chiến mấy ngày mấy đêm, chỉ lo em chịu không nổi.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.

Tay Kinh Mịch Ngọc trượt từ cổ anh xuống lưng, ngón trỏ khều khều đuôi tóc nhỏ của anh. Đuôi rùa quá ngắn, không thể quấn thành một vòng, “Anh có bao giờ nghĩ rằng, tôi không hề mong chờ tình yêu, đồng thời, cũng không muốn tình dục không?”

“Em có bóng ma ở phương diện này sao?” Dù là người bình tĩnh như Yến Ngọc, cũng không nhịn được mà kinh ngạc, “Đừng nói Tôn Nhiên cậu ta — ” Nhìn thì ngon mà lại không dùng được nha…

“Nói hươu nói vượn!”

Kinh Mịch Ngọc giựt tóc Yến Ngọc, đầu ngón tay trêu chọc cổ và lưng anh, làm Yến Ngọc không thể không đứng dậy, “Tôi thật sự phải đi ướp lạnh cả người đây.”

Yến Ngọc lấy một chai sữa chua từ trong tủ lạnh, ngồi cách xa cô, “Mang dép vào, nghiêm túc chút đi.”

Kinh Mịch Ngọc không thèm đi, ngồi xếp bằng trừng anh.

Yến Ngọc chỉ vài ngụm đã uống sạch chai sữa chua, dãn cơ tay chân, thoải mái, dễ chịu dựa vào ghế sofa, “Nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề này của em thật là. Có gì cứ nói. Nếu Tôn Nhiên thật sự không được, tôi sẽ đứng trên lập trường bạn bè mà khuyên nhủ cậu ta, nếu có bệnh thì phải tranh thủ đi điều trị.”

“Không phải Tôn Nhiên! Không có bóng ma!” Nếu như Tôn Nhiên biết anh ta bị bôi tro trét trấu như vậy, chỉ sợ sẽ giận dữ mắng cô là sao chổi.

Yến Ngọc hỏi, “Có tiện nói một ít lý do không?”

Cô lạnh giọng, “Không tiện.”

“Vậy thì quên đi.” Anh cũng không bắt buộc.

Tình yêu và tình dục, chỉ đơn giản là chuyện giữa hai người mà thôi. Anh cũng đại khái đoán được mối tình trước kia của cô không mấy vui vẻ. Là tổn thương thì không nói cũng không sao. Nếu cứ buộc phải nói ra, thì không chắc là sự an ủi, mà ngược lại lại như xát muối. Nhất là những việc cũ nghĩ lại còn thấy sợ hãi.

****

Hai người đi ra ngoài.

Lúc thang máy đi xuống, Kinh Mịch Ngọc nhìn nửa mặt của Yến Ngọc phản chiếu trên gương. Có những thứ, vốn ban đầu không hề để tâm đến, nhưng sau khi phát hiện ra rồi thì thị giác cũng trở nên ngày càng rõ ràng hơn.

Yến Ngọc thấy cô nhìn anh trong gương đến xuất thần thì hỏi, “Tôi quá đẹp trai hả?”

Kinh Mịch Ngọc lắc đầu, rồi lại gật đầu. Nếu xét phương diện mặt dày thì anh còn lợi hại hơn.

Hai người chạy đường tắt đến Cảnh Viên để Yến Ngọc lên trên nhà lấy đồ. Anh không nói lấy gì, cô cũng không hỏi.

Sau đó cả hai đi mua kính mắt cùng kiểu và nón. Hôm nay anh mặc một bộ đồ bóng chày, cô cũng thay một cái áo khoác thoải mái, màu sắc hai bộ gần giống, nhìn như đồ tình nhân.

Kinh Mịch Ngọc coi việc xem thi đấu quyền anh cũng như đi xem phim, nếu có đồ ăn vặt thì đương nhiên càng vui sướng hơn. Cô muốn qua rạp chiếu phim bên đường mua bắp rang, Yến Ngọc cũng không ngăn cản. Dù sao cũng không ai nói đi xem quyền anh thì không được ăn bắp rang.

Sở dĩ những trận quyền anh thế này ăn nên làm ra là vì dựa trên việc buôn bán sự kích thích của giác quan. Nam nữ xem thi đấu này, bởi vì cảm giác thống khoái khi nhìn thấy người khác đánh nhau mà hooc – môn kích thích ở thận tăng điên cuồng, mặt đỏ đến tận mang tai hệt như bản thân mới là người đang thi.

Tôn Nhiên đã để sẵn vé vào cửa cho hai người, ở dãy ghế phía trước, hơi lệch về phía trái.

Kinh Mịch Ngọc cầm bắp rang ngồi xuống.

Đài thi đấu vốn là màu trắng, nhưng không phải là trắng thuần, mà mang theo sự vẩn đục, có màu đỏ, cũng có nâu. Rõ ràng là sắc màu ấm, nhưng lại chiếu rọi sự đau đớn của tuyển thủ.

Kinh Mịch Ngọc vẫn nhớ rõ trận đấu trước kia của Tôn Nhiên, máu tươi nhỏ xuống đài thi đấu, sắc đỏ kéo từ đầu đến cuối sàn. Cô luôn miệng nói mình là gà mẹ, nhưng lại không bảo vệ được anh ta.

Ánh mắt Kinh Mịch Ngọc dời vào phần bắp rang.

Ban nãy Yến Ngọc nói anh đi vệ sinh, không biết có phải bị táo bón hay không mà đến giờ vẫn chưa quay lại.

Trên đài thi đấu không có người.

Những người ngồi các hàng ghế sau đều hét khản giọng như đang xem một trận đấu rất kịch tính. Mọi người ai ai cũng rất hưng phấn, chỉ có cô không tài nào thấy được “bộ quần áo mới của hoàng đế[2].”

[2] “Bộ quần áo mới của hoàng đế” là một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy. Ý nói Kinh Mịch Ngọc không thuộc về thế giới này, nên không cảm thấy hứng thú.

Trong hoàn cảnh ồn ào thế này thì Kinh Mịch Ngọc luôn đặc biệt muốn đi vệ sinh. Cô nhắn tin WeChat cho Yến Ngọc, “Tôi cũng đi toilet đây.”

Cô vứt phần bắp rang chưa ăn được bao nhiêu vào thùng rác, cảm thấy hơi đáng tiếc.

Trên đường đi cô cũng không gặp được Yến Ngọc, lúc từ phòng vệ sinh nữ đi ra cũng không thấy anh đâu. Đừng nói là bị táo bón thật nhé?

Kinh Mịch Ngọc đứng ngay hành lang, nhìn trái nhìn phải.

Bên trái hành lang là đường đến đấu trường, người tới lui khá nhiều, còn bên phải có một biển hiệu “Người không phận sự miễn vào”, nhìn sâu hun hút, trống rỗng, chỉ thấy được một lỗ đen hình chữ nhật có ánh đèn neon lập lòe. Sàn nhà và trần nhà màu sáng giao với mặt tường đá cẩm thạch màu xám thành bốn đầu dẫn vào hướng lỗ đen.

Kinh Mịch Ngọc đang muốn thu tầm mắt lại thì chợt thấy một người đàn ông đang đi ra, quẹo vào một ngã rẽ.

Bóng dáng lướt đi vội vàng của người đàn ông phản chiếu lại thành pha quay chậm trong đầu cô.

Người đàn ông đó đeo một nửa cái mặt nạ.

Mặt nạ đó, nói hiếm lạ thì không phải, cũng giống như đạo cụ trong lễ hội của đại học Vu mà thôi. Lễ hội này mười năm trước chỉ là của một học viện tổ chức, về sau quan hệ hữu nghị ngày càng bền chặt nên lại trở thành lễ hội chung của toàn trường. Ba, bốn năm đầu tiên, mặt nạ trong lễ hội đều làm bằng đồng, nhưng bây giờ đã chuyển sang dùng nhựa, sinh viên sau khi chơi xong thì ném đi ngay lập tức.

Mặt nạ trên mặt người đàn ông kia, vừa nặng nề vừa sáng bóng, màu sắc nửa vàng nửa đồng. Nhựa sẽ không mang đến cảm giác như vậy.

Cô đẩy biển báo “Người không phận sự miễn vào” ra, chạy về hướng hành lang. Người qua đường sau lưng cũng nhìn cô bằng những ánh mắt kỳ quái.

Kinh Mịch Ngọc đi tới đi lui cũng không thấy được người đàn ông đeo mặt nạ kia. Cô bỗng dung ý thức được, có thể đây chỉ là mộng, thế nên đã ngừng bước chân.

Cái cửa gỗ trước mặt mở toang, một đám người bước ra.

Ai ai cũng mặc đồ tây đen, khí thế hùng hổ.

Một người đàn ông bước nhanh chân, miệng ngậm xì gà, nhìn thấy Kinh Mịch Ngọc đang đứng thất thần giữa hành lang thì dùng giọng điệu nghiêm nghị hỏi, “Ai? Dám đi loạn vào địa bàn của ông đây?”

Kinh Mịch Ngọc nhận ra ông ta, chính là ông chủ keo kiệt

của Tôn Nhiên, họ Lữ. Cô điều chỉnh cảm xúc lại thật tốt, cười nhẹ một tiếng, “Thật xin lỗi, tôi đi lạc đường.” Cô chỉ về phía hướng ban đầu mình đứng, “Tôi là khán giả, đang đi tìm toilet thì đi nhầm đường, thế là không trở về được.”

Ông chủ Lữ cau mày, mở bàn tay ra, “Vé đâu?”

Kinh Mịch Ngọc sờ túi áo, “Bạn tôi giữ vé rồi.”

Ông chủ Lữ quan sát cô, “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô?”

“Có phải khán giả hay không, ra ngoài tìm bạn tôi là biết.” Người bạn Kinh Mịch Ngọc nói là Yến Ngọc. Dưới tình cảnh này, cô không dám nhắc đến Tôn Nhiên, sợ sẽ biến anh thành con thiêu thân.

Ông chủ Lữ ra hiệu cho một người đàn ông tóc vàng bên trái, “Mày qua đó xem thế nào.”

Tóc vàng nhận lệnh, Kinh Mịch Ngọc và anh ta cùng trở lại khán phòng.

Cũng may là Yến Ngọc đã trở về. Ánh mắt dưới nón của anh như đang lườm tên tóc vàng một cái, sau đó lại chuyển hướng sang cô.

Tóc vàng nhìn thấy cả hai người đều đội nón lưỡi trai, đeo kính gọng to thì lòng nghi ngờ đã vơi đi hơn phân nửa. Thì ra là đồ tình nhân.

Anh ta kiểm tra vé, lại muốn xem chứng minh của Kinh Mịch Ngọc và Yến Ngọc.

Yến Ngọc không vui.

Kinh Mịch Ngọc nháy mắt với anh. Cô sợ nếu mình làm ông chủ Lữ không thoải mái thì hợp đồng của Tôn Nhiên sẽ gặp phải phiền phức.

Yến Ngọc lạnh lùng nghiêng mắt nhìn tên tóc vàng.

Lần này tóc vàng thật sự cảm thấy sợ hãi. Anh ta ho hai lần, học theo ngữ điệu của ông chủ Lữ, “Em gái à, mặc dù bây giờ là xã hội pháp trị nhưng nguy hiểm vẫn rình rập khắp nơi. Lần sau đừng chạy lung tung nữa.”

“Vâng, cảm ơn đại ca.”

Tóc vàng không dám nhìn Yến Ngọc thêm lần nào nữa, mau chóng rời đi.

Kinh Mịch Ngọc nói, “Không ngờ ông chủ Lữ này cũng dễ nói chuyện quá chứ!”

Yến Ngọc cười, “Lá gan của ông ta nhỏ, không dám làm chuyện phạm pháp đâu.”

“Anh biết ông ta à? Tôi thấy ông ta rất phô trương, nhìn chẳng khác gì xã hội đen.”

“Từng gặp hai, ba lần. Ông ta là người làm ăn nên cáo già cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nghề nghiệp này của ông ta đắc tội với nhiều người, lúc đi ra ngoài mang theo vệ sĩ cũng là chuyện bình thường.”

Yến Ngọc vừa dứt lời thì sàn đấu như nổ tung với những tiếng reo hò.

Tôn Nhiên hất áo choàng quyền anh màu lam nhạt, thần sắc lạnh lùng. Tay phải anh nắm chặt rào chắn, xoay người nhảy lên đấu trường.

Đối thủ của anh đi ở phía sau, thân hình cường tráng hơn so với Tôn Nhiên, khoác áo choàng màu gạo và quần trắng, trên đường đi hai tay liên tục hất vạt áo choàng.

Tay phải Kinh Mịch Ngọc nắm thành quyền, giơ cao, ra sức hô thật to, “Tôn Nhiên Ngọc! Cố lên!”

Kinh Mịch Ngọc cách sàn đấu khá gần. Đương nhiên Tôn Nhiên nghe được lời cổ vũ của Kinh Mịch Ngọc, nhưng anh không để ý đến cô, cởi áo choàng ra.

Những khán giả nữ đang xem la to như điên như dại, tiếng hò hét của cánh đàn ông cũng bị át mất.

Kinh Mịch Ngọc nghe được người ngồi chếch bên trái sau mình la lên, “Tuyển thủ Tôn lộ hàng! Á á á!”

Tên quần trắng cũng lộ hai điểm trước ngực mà? Tại sao chỉ la mỗi tên Tôn Nhiên thế? Trong lòng quần trắng cũng đã tích tụ rất nhiều oán khí rồi. Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm Tôn Nhiên có khác gì sói đâu?

Trong lòng Kinh Mịch Ngọc thầm oán giận những người khán giả nữ này. Cả đời này các cô chưa từng thấy người đẹp trai bao giờ hả?

Tình cảnh này, so với cảnh tượng fan hâm mộ đuổi theo thần tượng cũng không khác nhau bao nhiêu.

Tôn Nhiên lắc đầu trái phải, nhìn thẳng vào đối thủ, ánh mắt không hung không ác, giống như đang ăn một bữa cơm thường ngày.

Cả sàn đấu lại vang lên tiếng la hét sôi trào.

Lúc này, người chỉ vừa mới giữ vững sự tỉnh táo là Kinh Mịch Ngọc bỗng nắm chặt góc áo Yến Ngọc, chất vấn, “Tại sao bây giờ anh ấy lại đẹp trai như vậy? Trước giờ anh ấy ở trước mặt tôi có bao giờ đẹp trai đến vậy đâu?”

Yến Ngọc giật góc áo về, sắc mặt không thể nói là ôn hòa, “Vậy em muốn quay lại với cậu ta sao?”

Kinh Mịch Ngọc trốn vào vòng tay của Yến Ngọc, vành nón cũng bị nghiêng sang một bên, “Tôn Nhiên không quan tâm đến tôi. Anh ấy cự tuyệt lời cầu hôn của tôi, lại còn chạy tới chỗ này bán sắc.”

“…” Một tay Yến Ngọc ôm lấy cô, “Em thật đáng thương.”

Kinh Mịch Ngọc ra vẻ thương tâm, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy nửa gương mặt dưới của anh. Có lẽ bởi vì trước đó một số ký ức đã ùa về, nên cô mới sinh ra ảo giác như đã thấy được lớp mặt nạ đã bị lãng quên từ lâu.

Tiếng hò hét xung quanh thật sự rất ồn ào, huyên náo. Huyên náo đến chói tai.

Kinh Mịch Ngọc lẳng lặng dựa trong ngực Yến Ngọc. Cô nghĩ, tối nay lúc về nhà nhất định phải xem lại bệnh án của mình.

Bác sĩ luôn miệng nói cô đã khỏi hẳn, có thể cười, có thể ăn.

Nhưng Kinh Mịch Ngọc không tin.

Chắc phải dựa vào toa thuốc lúc trước để mua thêm vài hộp thuốc.

Hình như, cô đã không còn cần phải dựa vào nhiệm vụ tìm kiếm ngọc núi Kinh để lấy dũng khí tiếp tục sống nữa rồi.

Kinh Mịch Ngọc ôm chặt eo Yến Ngọc, dùng trán cọ cọ cằm anh, “Tôn Nhiên đã bỏ rơi tôi, nên anh phải che chở cho tôi nhé.”

“Được.” Yến Ngọc đè nón cô, “Tôn Nhiên sắp thắng rồi.”

Kinh Mịch Ngọc lập tức nhìn qua.

Tôn Nhiên tung ra một chiêu thức tuyệt mỹ, đấm thẳng vào dưới cằm đối thủ. Răng của tên tuyển thủ quần trắng suýt nữa đã rơi xuống.

Những khán giả nữ đang xem mắt trợn tròn. Trước kia Tôn Nhiên đối chiến với quần trắng, chưa bao giờ giành được phần thắng.

Người hét lên đầu tiên chính là Kinh Mịch Ngọc. Cô nhảy dựng, xốc nón lên, hai mắt sáng lấp lánh, “Tôn Nhiên! Anh rất đẹp trai!”

Yến Ngọc không nhìn về phía sàn đấu, chỉ ngửa đầu nhìn Kinh Mịch Ngọc đang đứng bên cạnh.

Anh biết tỉ lệ thắng của Tôn Nhiên rất lớn, nhưng vẫn dặn dò ông chủ Lữ vài câu.

Chỉ đơn giản là hy vọng cô thật vui vẻ.

Mặc dù tiếng hò hét vui vẻ này của cô, lúc anh nghe vào tai cũng không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc. Nhưng mà— 

Tùy cô đi thôi.

HẾT CHƯƠNG 39


Bà Lynn có lời muốn nói: Nhiên idol của toai lộ hàng kìa á á á !!!!!!! Vâng toai xin tuyên bố idol mới của toai là anh Nhiên nha quý vị =)))))))

Xoài: Mọi người thông cảm =)))) Cả chị Lynn và mình đều là fan cuồng nhiệt của anh Tôn =))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện