Bất ngờ bị đỡ một kiếm, Vân Hoán không ngừng lui ba bước, ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn về phía người mới tới.
Sắc trời đã sáng lên, đường phố sau cơn mưa dường như bị che đậy bởi làn mưa lất phất, những thi thể người lúc nãy bị mưa tên bắn chết xếp chồng chất, máu loãng chảy đầy đất.
Nhưng mà ở nơi đầy xác chết này, bóng áo đen nhanh chóng lướt đến, một tay ôm một người hình như đã chết đi, một tay kia nắm trường kiếm do ánh sáng trắng ngưng tụ thành.
Một kiếm vừa rồi, chính là từ trong tay người kia phát ra.
Kiếm quang?… Kiếm quang!
Người thiếu tướng trẻ tuổi của Thương Lưu đế quốc đột nhiên ngây ngẩn cả người, không ngờ lại quên mất việc tấn công đối phương, chỉ nhìn nam tử trung niên kia đang ôm nang một thiếu nữ giao nhân đã chết đi, sắc mặt xanh lét, tay phải vẽ ra một đường sáng.
“Thương sinh hà cô” ! — trong nháy mắt ấy, đột nhiên nhận ra kiếm thức của đối phương, Vân Hoán buột miệng kinh hô.
Đồng nhất trong nháy mắt, thân thể hắn lướt sang trái tránh né, kiếm quang giữa tay phải từ dưới mà lên, cùng lúc đánh về phía người mới tới.
“Vấn thiên hà thọ” ! — trong nháy mắt đó, rõ ràng cũng đã nhận ra kiếm pháp của chiến sĩ Thương Lưu đế quốc, vị khách áo đen đột nhiên cả kinh, không cần suy nghĩ mà đánh trả một kiếm.
Hơn mười chiêu liền giống như điện quang nhanh chóng mà xuất ra.
Mỗi một chiêu đều là bắn ra tới nửa đường liền sửa hướng, bởi vì đối phương đã đoán được hướng đi của chiêu kiếm tới, phòng ngừa mất đi tiên cơ liền phải lập tức đổi lại chiêu thức.
Nhưng mà dường như đều là người cực kỳ quen biết, vô luận đổi lại như thế nào, hai bên đều là liếc mắt nhìn là biết.
Liền giống như là luyện tập kiếm thuật, một người xuất chiêu, một người đánh lại, phối hợp hết sức nhuần nhuyễn.
Sau khi qua hơn mười một chiêu, hai người cuối cùng lao nhanh tới gần nhau, quát chói tai một tiếng, hai đạo kiếm quang đồng thời cắt không khí, giống như giao long bay ra, đâm thẳng vào mi tâm đối phương — “Tình vi hà vật”, không ngờ lại đều là câu hỏi cuối cùng của Cửu Vấn “Tình là gì?”
Hai thanh kiếm quang ở giữa không trung gặp nhau, giống như hai cây kim va đập, nổ ầm ầm, hai bên đều tự thối lui.
Dưới quân phục màu đen, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc sắc mặt tái nhợt, nhìn người trước mặt, chậm rãi cầm kiếm quang nâng tới mi tâm, thi lễ: “Kiếm Thánh môn hạ, tam đệ tử Vân Hoán, ra mắt đại sư huynh.”
“Tam đệ tử Vân Hoán?… Tam đệ tử?” Cũng là thối lui ba bước, Tây Kinh đang ôm thi thể giao nhân bỗng nhiên giật mình, nhìn kiếm quang trong tay đối phương, đột nhiên cười ha hả, “Đúng rồi! Sư phụ nghe đâu thu tổng cộng ba đệ tử — không nghĩ tới ‘Không Tang’ Kiếm Thánh cuối cùng lại thu nhận đệ tử là người Băng tộc của Thương Lưu đế quốc!”
“Kiếm kỹ không có ranh giới.” Vân Hoán buông kiếm quang, lạnh lùng trả lời, hai màu đen trắng của quân phục càng tôn thêm vẻ lạnh lùng bình tĩnh, “Sư phụ chỉ nhận kẻ mà Người cho là có thể kế thừa lực lượng của Người mà thôi.”
“Kiếm không có ranh giới?” Tây Kinh lại bỗng nhiên cười lạnh, nhìn người quân nhân phụng mệnh truy sát trước mặt, bỗng nhiên tay trái đem thiếu nữ giao nhân đã chết đi ôm chặt, “Thế nhưng kiếm khách cũng có lập trường của từng người! Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay đoàn người các ngươi giết Đinh, đều là tội không thể tha!”
“Đinh?” Vân Hoán lại sửng sốt một chút, nhìn thiếu nữ giao nhân ngực Tây Kinh, không nhịn được cười lạnh, “Vì một giao nhân? — Đừng làm ra vẻ nữa! — sư huynh, ngươi không phải là muốn vì Không Tang bảo vệ nữ hài tử mang theo Hoàng Thiên kia sao? Nói thẳng đi, cần gì tìm cái cớ tầm thường như thế?”
“Hỗn đản!” Con ngươi của Tây Kinh bỗng nhiên co rút lại, nhìn thanh niên trước mặt, sát khí chậm rãi nổi lên, “Mới học hai mươi năm kiếm kỹ? Đã coi thường mạng người như vậy? Không phế ngươi đi không thể được!”
“Đại sư huynh, nghe nói ngươi uống một trăm năm rượu rồi, tay còn có thể cầm kiếm sao?” Vân Hoán hơi cười lạnh, nâng kiếm, “Ta sớm muốn bái kiến một chút ngươi và nhị sư tỷ rồi, đáng tiếc các ngươi một người thành tửu quỷ, một người thành minh linh, ta lại nhiều năm không thể rời khỏi Già Lam Thành — hôm nay cần phải hảo hảo lĩnh giáo!”
Phong chuẩn màu bạc giữa không trung thấy hai người phía trước đứng đối mặt nhau, trong lúc nhất thời rất sợ ngộ thương, không ngờ lại lượn vòng không dám bắn tên nữa.
“Tiêu! Đừng lo lắng! Nhìn chằm chằm theo ta làm gì? Mau đuổi theo Hoàng Thiên!” Đang rút kiếm, thiếu tướng Thương Lưu đế quốc ngẩng đầu lên, hướng tới giao nhân khôi lỗi đang bỏ dây dài xuống muốn kéo hắn lên nghiêm mặt mắng, “Đồ ngu, ta ở đây không có việc gì! Mau theo mọi người đuổi theo nữ hài tử mang theo Hoàng Thiên kia!”
Khi phong chuẩn màu bạc bay thấp, ánh mắt Tây Kinh băng lãnh, nắm chặt kiếm quang, chuẩn bị một kiếm giết chết giao nhân khôi lỗi kia, làm cho phong chuẩn rơi xuống.
Nhưng mà, nghe thấy Vân Hoán quát một tiếng chói tai đó, sắc mặt kiếm khách bỗng nhiên đại biến, ngẩng đầu nhìn con chim lớn bằng gỗ thật lớn đang bay thấp.
Trong máy móc đáng sợ như thế, một cái thiếu nữ giao nhân tóc màu lam, vẻ mặt đờ đẫn mà điều khiển, một cái lướt qua.
“Tiêu, Tiêu?…” Tây Kinh bỗng nhiên bật thốt lên, thì thào tự nói, ôm chặt thi thể của Đinh, đột nhiên hai tay bắt đầu run rẩy, “Đinh, ngươi thấy được sao? Tiêu — kia chính là Tiêu!”
Phía chân trời bắt đầu che đặc mây đen, che lấp nắng sớm, ảm đạm như sắt thép.
Vừa đối mặt liền bị chặn đánh như vậy, khiến ý muốn rời đi của Chân Lam không thể làm được.
“Ngươi điên rồi? Sao gặp ai cũng giết?” Dưới hành lang, ngón tay chém ra như gẩy dây đàn, trong không khí dường như có dây đàn không nhìn thấy bị văng ra, nhìn nụ cười lạnh đầy sát khí vụt xuất hiện trên khóe miệng của khôi lỗi sư bên trong cửa sổ, hoàng thái tử Chân Lam nhịn không được quát chói tai, hoàn toàn không biết giao nhân trước mặt này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Đôi mắt trống rỗng mờ mịt của Tô Ma tràn đầy sát khí, trên bệ cửa sổ người gỗ gọi là A Nặc kia nhảy múa một cách kỳ quái, kéo theo dây dẫn của các đốt ngón tay, mười cái nhẫn giữa không trung lồng vào nhau bay lượn, cắt về phía nam tử khoác áo choàng.
“Chết tiệt, không có thời gian đánh nhau với ngươi — ta còn có chính sự muốn làm.” Chân Lam cau mày, trong lúc đang bị dây dẫn trong suốt ở khắp không trung cắt tới, hắn bỗng nhiên giống như u linh nhẹ nhàng trôi, cái áo choàng nọ không ngờ lại vặn vẹo một cách kỳ dị, giống như đất sét tùy ý bị xoa nắn biến dạng, bỗng nhiên những dây dẫn sắc nhọn lọt qua khe hở ở giữa.
Khóe miệng Tô Ma nổi lên một tia cười nhạt, lần đầu tiên, sau khi ở người gỗ phát động “Thập giới” (mười nhẫn), khôi lỗi sư lại tự mình xuất thủ!
Ngón tay trắng xanh vẫy hướng về phía cổ của hoàng thái tử Không Tang, một đường màu vàng cực kỳ mảnh, cực kỳ nhỏ đột nhiên từ trong tay áo của khôi lỗi sư lướt ra, linh hoạt đến mức giống như linh xà, ở trong không khí khẽ vèo vèo lao về phía Chân Lam.
Bất ngờ đến Chân Lam không ngại đưa tay cầm cái dây vàng kia, đột nhiên trong lòng bàn tay chảy ra máu.
Không ngờ lại, không ngờ lại có thể làm hắn bị thương! Thứ đó là cái gì, không ngờ lại có thể cắt vỡ tay của chính mình? Phải biết rằng, ngoại trừ bị cực hình “Ngũ mã phanh thây” trăm năm trước hoàn toàn phong ấn hắn ra, binh khí thông thường trên đời căn bản không thể làm thương tổn đến “Đế vương máu” một tí ti nào!
Ngay trong nháy mắt thân hình hắn sững sờ, dây dẫn trong tay trái của tiểu người gỗ lại lần nữa bay lên, cuốn về phía cổ tay phải của hắn.
Khóe miệng Tô Ma mang theo nụ cười lạnh lùng, dây vàng giữa tay phải bị Chân Lam chế trụ, ngón tay của hắn tiếp tục khẽ gảy, dây vàng vèo vèo từ trong tay áo bay ra càng nhiều!