“…” Lại một lần nữa nghe thấy thái tử phi tự trách như thế, Chân Lam bỗng nhiên trầm mặc, vẻ mặt có chút kỳ quái, giống như là muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không nói ra.
Sau một lúc lâu chỉ nói: “Ta và nàng đã nói bao nhiêu lần, không cần tự trách, mọi thứ đều đã được định trước.
Hơn nữa Hậu Thổ thực ra cũng không…”
Đang nói giữa chừng đến đó, một cái thanh âm thanh thúy cắt đứt lời thì thầm giữa hai phu thê.
“Ai nha, thái tử phi tỷ tỷ, người vẫn tốt chứ? Có chuyện gì xảy ra với người vậy?” Trong gian phòng sáng yếu ớt, theo tiếng nói giòn giã là một cái bóng đen nhào đến.
Na Sinh chạy vào, trong lúc vội vàng bị thứ hỗn tạp ở trên mặt đất vướng chân, liền ngã nhào vào trước giường.
Nhưng mà nàng chỉ cảm thấy cánh tay giữ lấy, cơ thể ở trước góc giường đã được người khác kéo lại — trên cánh tay tái nhợt kéo lại nàng, một chiếc nhẫn giống Hoàng Thiên đang phát ra ánh sáng rực rỡ.
Nàng vui mừng ngẩng mặt lên, liền thấy khuôn mặt tú lệ tái nhợt của Bạch Anh, liền vui sướng hô to lên: “Trời ơi, tỷ tỷ không có việc gì chứ? Làm ta giật cả mình, tên Tô Ma kia nói bậy, nói ngài sắp chết, phải lấy Hoàng Thiên trị thương cho người, làm hại ta chạy vội chỉ sợ không kịp!”
“Tô Ma…” Nghe thấy cái tên đó, Bạch Anh không nói gì cả, chỉ cười cười, kéo Na Sinh đứng lên, nhìn cô gái đầy người là vết máu, đầu tóc rối bù, thở dài: “Ngươi đã phải chịu nhiều khổ cực sao? Đều là do người Không Tang chúng ta làm phiền hà ngươi.”
“Nói chi vậy.
Không có cánh tay thối giúp ta, ta đã sớm biến thành cương thi ăn thịt người trên Mộ Sĩ Tháp Cách…Ách!’ Na Sinh vừa nghe thấy người khác nói lời cảm kích liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, vội vã giải thích, nhưng mà nói xong lại thấy trước mắt hiện lên tình hình lúc đầu ở trên núi tuyết, không thể khống chế liền rùng mình một cái, toàn thân run sợ, thè lưỡi: “Ta không đọc qua nhiều sách, nhưng cũng biết tri ân báo đáp a!”
Bạch Anh nhìn khuôn mặt cười sáng sủa của nàng, đột nhiên không biết nói cái gì, chỉ nắm thật chặt tay của đối phương.
Từ trước tới nay, trái tim trong sáng nhất liền dễ dàng bị lợi dụng và tổn thương nhất… Chỉ cầu lúc này đây không nên làm khó xử đứa trẻ này.
“Thái tử phi tỷ tỷ, người thực sự không có chuyện gì sao?” Cám giác đôi tay đang nắm lấy tay nàng đang run nhè nhẹ, Na Sinh kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi, giơ tay mang theo Hoàng Thiên lên phía trước, “Tô Ma nói người cần nhờ cái này chữa thương, có đúng hay không? Cái này có thể giúp người sao?”
“Cám ơn.” Bạch Anh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ gật đầu.
“Tô Ma và Tây Kinh đâu?” Trong lúc hai cô gái nói chuyện, đột nhiên trong bóng tối có một giọng nói đặt câu hỏi.
“Ở bên ngoài ấy, hắn bảo ta vào đây một mình — còn hắn ở bên ngoài giúp Tây Kinh đại thúc chữa thương.” Na Sinh trả lời một cách vô ý thức, nói xong rồi mới nhìn thấy người đặt câu hỏi là Chân Lam, quan sát một lúc, giật mình hoảng sợ, “Ơ kìa! Tay thối…là ngươi? Chuyện gì đã xảy ra…tại sao ngươi ở đây? Ngươi, đầu và tay của ngươi cùng đi tới?”
“Ừ, ừ.
Cùng mang đi.” Nghe thấy phương thức thăm hỏi ân cần kỳ quái như thế, Chân Lam cười khổ, giơ cánh tay cụt lên, gãi gãi tóc, úp úp mở mở, “Ta đến tìm Bạch Anh….thuận tiện bàn bạc chuyện.
Tây Kinh bị thương sao?”
“Đúng vậy, đánh một trận với cái thiếu tướng của Thương Lưu đế quốc, bị thương rất nặng!” Na Sinh vừa nghĩ tới Tây Kinh Tây và Đinh, đôi mắt đang sáng sủa đột nhiên tối sầm xuống.
Ngừng một chút, nàng mở miệng mang theo tiếng khóc nức nở, muốn cầm lấy tay áo của Bạch Anh nhưng lại chỉ túm vào khoảng không: “Đinh …Đinh đã chết! Đinh bị đám người Thương Lưu đế quốc ấy bắn chết! Tây Kinh đại thúc rất đau khổ…”
“Đinh?” Chân Lam chưa từng gặp Đinh nhưng Bạch Anh lại nhớ lại thiếu nữ đi ra ngoài mua rượu, vô cùng kinh ngạc, sắc mặc sợ hãi: “Đinh đã chết? Vậy sư huynh…Trời, ta phải đi gặp hắn.”
“Ta cũng đi.” Lúc thiếu nữ áo trắng kéo Na Sinh xoay người, dường như rất sợ chính mình bị bỏ lại, đầu người trên giường mở miệng vội vã gọi: “Mang ta đi, ta muốn gặp tiểu tử Tây Kinh!”
Bạch Anh nghe tiếng quay đầu lại, nhìn rõ thần sắc trong mắt Chân Lam liền không nói nhiều lời, quay người lại ôm áo choàng làm thành một bao, đem cánh tay cụt bọc lại, lại đưa tay đem đầu Chân Lam ôm lấy, kéo cửa đi ra ngoài.
*****
Không ngừng dùng huyễn lực để khép lại vết thương của Tây Kinh và Viêm Tịch, hơn nữa lúc ban ngày lại cùng Vân Hoán đánh một trận, giây phút đứng lên khôi lỗi sư lấy tay đè lại ngực của chính mình, đè xuống máu đang dâng lên trong yết hầu.
Dù sao cũng là cơ thể của giao nhân, dù cho tinh thần lực có mạnh đến cỡ nào, thân thể này vẫn yếu đuối như cũ.
“Thiếu chủ?” Như Ý phu nhân ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy bờ vai của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy là vẻ lo lắng của một trưởng bối — nàng lúc nãy đi ra ngoài mang tất cả tư liệu của Phục quốc quân dời đi, để tránh khỏi việc Chinh Thiên quân đoàn tìm được dấu vết khác thường.
Nhưng mà đến khi nàng trở lại, liền thấy toàn bộ thành nam đã trở thành một Tu La tràng.
Ở nơi nàng đã sống mấy chục năm, phòng ở trong vòng ba trăm dặm (1dặm = 1/2 km) , mọi người, thậm chí toàn bộ súc vật đều bị tiêu diệt…Cảnh tượng bi thảm như thế giống như là địa ngục nơi nhân gian.
Thương Lưu đế quốc! — giây phút nhìn đến thi thể của Đinh, Như Ý phu nhân cắn môi mới nhịn không rơi nước mắt xuống.
Ngay cả bách tính của Trạch Quốc mà cũng bị tàn sát như thế, vậy thì ở trong mắt của Băng tộc, chẳng phải sinh mệnh của giao nhân cũng chẳng khác gì con kiến hôi sao? Nghìn năm qua, bộ tộc của bọn họ chưa bao giờ từng ngừng việc chống lại, nhưng mà sự áp chế và nô dịch họ đối mặt càng ngày càng tàn khốc.
Như Ý phu nhân âm thầm nắm chặt kim bài ở trong tay — lệnh phù hai đầu cánh chim vàng của Tổng đốc Cao Thuấn Chiêu tặng dán vào ngực của nàng, giống như ôm lấy sự ấm áp và quan tâm cuối cùng mà tình nhân đã dành cho.
Nắm trong tay lệnh phù tượng trưng cho quyền lực tối cao ở nước thuộc địa, nàng sống ở Trạch Quốc hoàn toàn là không có nỗi lo an nguy, sông an nhàn thoải mái, hơn hẳn rất nhiều so với những người cùng tộc.
Nhưng mà…nàng có thể nhìn những người khác trong tộc mà mặc kệ sao? Tiếc là với lực lượng của nàng, cho dù liều mạng ra thì có thể trợ giúp được bao nhiêu cho Phục quốc quân.
Nghĩ tới đây, Như Ý phu nhân quay đầu, nhìn thấy Tô Ma đã chữa thương cho Viêm Tịch xong, đang đi vào màn đêm ở bên ngoài.
“Thiếu chủ? Người đi đâu vậy?” Nàng nhìn không được liền hỏi một câu.
Tô Ma cũng không quay đầu lại, chỉ là lạnh lùng trả lời: “Bên ngoài.”
“Ngộ nhỡ đụng phải quân đội Trạch Quốc…” Lường trước rằng quan nha của Đào Nguyên quận chắc chắn sẽ phái người tới dọn sạch tàn cục, Như Ý phu nhân không khỏi lo lắng, muốn khuyên can thiếu chủ giao nhân luôn làm theo ý mình này.
“Đi nơi nào cũng tốt, ta không thể ở trong phòng trơ ra được.” Khôi lỗi sư thản nhiên ném lại một câu, dẫn theo người gỗ, đi ra khỏi phòng, đi vào màn đêm.
Như Ý phu nhân quay đầu lại, nhìn vào bên trong một chút: nơi ấy, Bạch Anh đang đứng ở trước mặt sư huynh, tha thiết ân cần thăm hỏi, trên mặt Tây Kinh là nụ cười thê lương, nhưng mà thấy sư muội bình an vô sự nên có chút yên tâm.
Bên kia Na Sinh kéo lại Mộ Dung Tu lúc đầu muốn tông cửa lao ra ngoài, vất vả làm cho cảm xúc của hắn ổn định, sau đó nhào vào bên người Viêm Tịch đang dưỡng thương hỏi han, không hề ngại sự xấu hổ của đối phương một chút nào.
Trong phòng tràn ngập hơi thở mừng như điên của một đám người mới tìm được đường sống trong chỗ chết, tất cả mọi người tới bên cạng người thân thiết với mình nhất, trên mặt mang theo biểu tình vui mừng sống sót qau tai nạn.
Một màn như vậy mới làm cho thiếu chủ không thể ở lại sao?
Đêm tối giống như mực bao lấy thân hình của khôi lỗi sư, A Nặc chạy trước, dường như nó ở trong bóng đêm đen kịt và giữa thi thể chất đống như núi cảm thấy vô cùng vui sướng, quay đầu nhìn về phía Như Ý phu nhân, nhếch miệng cười.
Như Ý phu nhân quay đầu, kinh ngạc nhìn Tô Ma biến mất trong bóng đêm, đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nàng phát hiện, sau hơn hai trăm năm, nàng đã không bao giờ có thể hiểu được giao nhân thiếu chủ mà nàng đã từng tay đỡ đẻ và chăm sóc cho đến lớn này.
Trong hai trăm năm sống lưu lạc, thiếu chủ Tô Ma đã trải qua bao nhiêu chuyện…tại sao lại trở thành như ngày hôm nay.
Hơn nữa Tô Nặc, Tô Nặc…không ngờ lại đã lớn lên như vậy.
Nàng thì thào tự nói, bỗng nhiên rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp.
“Tô Nặc làm sao vậy?” Lúc bà chủ sòng bạc xuất thần, đột nhiên phía sau lưng có câu hỏi lạnh lùng nhưng trong trẻo của một cô gái.
Như Ý phu nhân kinh ngạc quay đầu lại, thấy thiếu nữ áo trắng từ trong phòng đi ra.
Trong mắt của Bạch Anh vẫn còn mang theo bi thương, lại rời khỏi phòng, đi tới bên cạnh cửa, hỏi.
“Quận chúa Bạch Anh.” Như Ý phu nhân quay đầu lại, đáp lời cô gái minh linh này, sau đó trong lòng đột nhiên cảm thấy rất rối bời — cô gái này…cô gái mà trăm năm trước từ trên Bạch tháp “Đọa thiên” này, thân phận và quan hệ vi diệu như vậy luôn luôn làm cho mỗi giao nhân khi thấy nàng đều cảm thấy tâm tình phức tạp.
“Quận chúa không ở bên cạnh Tây Kinh đại nhân sao?” Không trả lời vấn đề của đối phương, Như Ý phu nhân mỉm cười chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.
“Gặp qua rồi…thật không biết nên nói cái gì, lần đầu tiên thấy sư huynh đau khổ như vậy.” Bạch Anh hơi cười khổ, lắc đầu: “Để Chân Lam ở lại cùng huynh ấy, hai nam nhân nói chuyện dù sao vẫn so với ta tốt hơn.”
“Chân Lam?” Nghe thấy cái tên này, Như Ý phu nhân buột miệng kinh sợ nói — hoàng thái tử của người Không Tang? Hắn cũng tới Đào Nguyên quận? Bởi vì thê tử bị giữ lại không thể thoát thân mà đến sao?
Nhưng mà nói xong, Bạch Anh lại không hề buông tha cho vấn đề vừa rồi, tiếp tục hỏi: “Phu nhân, ngươi vừa rồi nói Tô Nặc cao lớn hơn? — chuyện gì đã xảy ra? Nếu như thích hợp, có thể nói rõ hơn không?”
“Chuyện đó…” Như Ý phu nhân trầm ngâm, lâu sau chỉ nói, “Cũng được, thực ra chuyện đó cũng là chuyện ta luôn lo lắng.
Ta thấy rất kỳ quái, thiếu chủ Tô Ma, lúc trở về, dường như có rất nhiều thứ không còn như trước.
Người lại còn nói Tô Nặc là bị quý tộc Không Tang hại chết…”
“Vì sao? Lẽ nào Tô Nặc không phải chết như vậy?” Bạhc Anh kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì thiếu chủ Tô Nặc căn bản là chưa từng bao giờ sống!” Như Ý phu nhân nắm chặt tay, thân thể bỗng nhiên run lên, giống như cảm thấy sợ hãi cái gì khó hiểu nào đó, “Quận chúa Bạch Anh, ngươi không biết khi thiếu chủ Tô Ma sinh ra đã bao nhiêu chuyện cổ quái — hắn sinh ra, trên lưng liền có một khối bớt đen rất lớn, hơn nữa phần bụng có một khối u rất to, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Cho nên ở chợ phía đông bốn mươi năm, chịu bao nhiêu lăng nhục khổ sở, vẫn không có người mua hắn.”
“Bốn mươi năm…” Bạch Anh thì thào lặp lại, tưởng tượng thấy cảnh đứa trẻ giao nhân bị giam ở trong lồng chờ bán, đột nhiên cơ thể cũng chấn động.
Ở trên đỉnh Bạch tháp, lần đầu tiên thấy thiếu niên giao nhân bị dắt đến chơi múa rối, nàng từng suy đoán đã trải qua những chuyện gì mới có thể khiến cho đứa trẻ này có vẻ mặt hờ hững như vậy.
Nhưng mà giờ lại là lần đầu tiên biết được thân thế của hắn.
Thì ra, tuy rằng chuyện kinh thiên động địa cũ đã xảy ra trăm năm trước, nhưng bọn họ khi còn là thiếu niên lại chưa từng thực sự hiểu rõ đối phương.
“Khi đó, ta chiếu cố đám trẻ con giao nhân đang đợi bán trong chợ phía đông, cuối cùng lại chỉ có thể giương mắt nhìn từng đứa trong đám trẻ bị