“đại ca, hắn đang cố tình kéo dài thời gian để tìm cơ hội chạy trốn đấy”. một tu luyện giả có tu vi nhân vương cảnh ngũ giai nói với hà văn nhiên.
“ta biết chứ. nhưng cho hắn thêm chút thời gian để cho hắn có lời trăn chối, vùng vẫy. ta có mặt ở đây rồi hắn không thoát được”. tên hà văn nhiên tự tin trả lời đồng bọn của mình.
ninh bạch trắc nghe thấy vậy biết rằng thủ đoạn của mình đã bị chúng nhìn rõ. bản thân ninh bạch trắc cũng chưa tìm ra cách nào để có thể thoát thân trong hoàn cảnh này. ninh bạch trắc biết rằng cơ hội để mình sống sót trong hoàn cảnh này chỉ chưa đến một phần trăm. nhưng dù sao có một chút hy vọng vẫn hơn là không có hy vọng.
không đợi lâu và để mất nhiều thời gian, hà văn nhiên bắt đầu ra tay. tay trái y vỗ vào cái túi trữ vật bên hông, một tia sáng lóe lên trên tay phải y xuất hiện một thanh kiếm. hà văn nhiên đã quyết định ra tay, y không muốn kéo quá nhiều thời gian với ninh bạch trắc nữa.
bóng kiếm lóe lên xé gió mang theo linh lực khủng bố của tu luyện giả có tu vi nhân vương cảnh thập giai nhằm thẳng ninh bạch trắc đánh tới. từ lúc hà văn nhiên xuất hiện, hai tu luyện giả nhân vương cảnh ngũ giai và một tu luyện giả nhân vương cảnh lục giai đi theo hà văn nhiên biết rằng lúc này họ chỉ là những người trợ chiến bao vây xung quanh để cản đường chạy của ninh bạch trắc mà thôi. người thực sự ra tay giải quyết ninh bạch trắc sẽ là hà văn nhiên. do vậy cả ba lúc này đều đứng bao vây xung quanh cảnh giới và đều không ra tay.
ninh bạch trắc nhìn sát chiêu đến gần biết rằng y lúc này lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn không thể bó tay chịu chết được, liền vung kiếm lên đón đỡ đòn sát chiêu của hà văn nhiên. nhưng với thương thế hiện đang mang trên mình ninh bạch trắc chỉ đón đỡ được một phần chiêu thức bảo vệ những chỗ yếu hại trên người. y cũng chỉ cản được ba phần sát chiêu, bảy phần còn lại ninh bạch trắc lĩnh trọn các nhát kiếm mang theo linh lực cắt xé lên khắp cơ thể ninh bạch trắc.
keng, xoạt, xoạt, xoạt, rầm.. tiếng va chạm của hai binh khí vang lên, tiếp theo đó là tiếng kiếm cắt da thịt máu chảy xối xả, cuối cùng là tiếng va chạm của thân thể với một gốc cây. ninh bạch trắc bị uy lực của chiêu kiếm đẩy bay về phía sau đập lưng vào một gốc cây to mới dừng lại. lúc này thương thế của ninh bạch trắc càng trở lên nặng hơn. trên cơ thể có đến gần chục nhát kiếm xé rách da thịt máu chảy ra nhuộm đỏ cả bộ quần áo ý đang mặc. khí huyết trong người bị chiêu thức mang theo kình lực cực lớn phản chấn trở lên nhộn nhạo và vận hành toán loạn. thương thế quá nặng không kiểm soát được linh lực vận hành trong cơ thể, linh lực trong cơ thể ninh bạch trắc phản tác dụng phá hoại lục phủ ngũ tạng khiến ninh bạch trắc bị nội thương càng nặng thêm, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
kịch, tiếng kiếm chạm đất. thì ra ninh bạch trắc đã bị thương nặng khiến y không thể đứng vững hai chân khụy xuống. ninh bạch trắc phải chống kiếm xuống đất mới khiến y không nằm vật ra, lúc này ninh bạch trắc ở trong một tư thế nửa quỳ nửa đứng. y chỉ có thể giữ được tư thế này với cây kiếm trở thành cây gậy chống đỡ cho y, miệng không ngừng nôn ra máu.
“khốn kiếp. nếu ngươi đã muốn có nó thì ta nhất định không cho ngươi”. ninh bạch trắc lầm bẩm nói nhỏ. không phải y không muốn nói to mà sức lực của y hiện giờ không thể nói to hơn thành lời.
tay phải cầm kiếm chống xuống đất tay trái lấy cái túi trữ vật bên hông. ninh bạch trắc dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình ném cái túi trữ vật của y vào thẳng vị trí mà kinh thiên đang đứng.
hành động này của ninh bạch trắc khiến tất cả những người có mặt ở hiện trường đều sững sờ. ngay cả kinh thiên cũng cảm thấy bất ngờ, không kịp suy nghĩ chỉ đưa tay bắt lấy cái túi trữ vật theo phản xạ.
vị trí đứng của kinh thiên là ở phía sau hơi chếch về phía bên phải của ninh bạch trắc. kinh thiên cũng tương đối cẩn thận không dám dùng linh thức để quan sát tránh bị hà văn nhiên và đồng bọn phát hiện ra và cố gắng giữ khoảng cách nhất định, chỉ dùng mắt và linh giác quan sát.
do vậy hà văn nhiên, ninh bạch trắc cùng với người khác cũng không phát hiện ra và cho rằng ở hiện trường không có ai cả. sau khi đỡ đòn sát chiêu của hà văn nhiên, ninh bạch trắc bị đẩy lùi lại phía sau về phía kinh thiên. bản thân kinh thiên cũng hơi giật mình nên chưa kịp phản ứng lùi lại. khi ninh bạch trắc bị đánh bay họ cũng chưa áp sát ngay vì nghĩ rằng nhận trọn vẹn chiêu thức của hà văn nhiên thì ninh bạch trắc không chết cũng chỉ còn một hơi, cũng chẳng thể chạy thoát được. hà văn nhiên cũng nghĩ như vậy, nên sau khi xuất chiêu nhìn thấy ninh bạch trắc lĩnh trọn sát chiêu của mình, y nghĩ chiến thắng và đồ vật đã nằm trắc trong tay mình.
linh thức ở thế giới lạc hồng không phải là rada dò quét, tu luyện giả không phải lúc nào cũng vận dụng linh thức để kiểm tra xung quanh. phạm vi kiểm soát của linh thức tu luyện giả cũng có giới hạn. thậm chí khi tu luyện giả đạt đến thiên cực cảnh, linh thức cũng có giới hạn nhất định. "sẽ phân tích kỹ ở những chương sau."
ninh bạch trắc khi trúng chiêu trọng thương y cũng biết kiếp số của mình khó thoát, vì thương thế của y đã quá nặng và tên hà văn nhiên chắc chắn sẽ không tha cho y. nhưng khi bị đẩy lui về phía sau đập lưng vào cây cổ thụ thì y phát hiện ra có một tu luyện giả nữa đang ẩn nấp ở trên một cây cổ thụ khác gần đó. ninh bạch trắc không biết tu luyện giả này là ai. y chỉ khẳng định người này không phải đồng bọn với nhóm của hà văn nhiên vì ninh bạch trắc biết rõ đội ngũ của hà văn nhiên chỉ có bốn người này. ngay lúc đó ninh bạch trắc làm ra quyết định “ông không ăn được, thì mày cũng đừng hòng có”. quyết định rất nhanh và dứt khoát, ninh bạch trắc sử dụng chút sức lực cuối cùng của mình ném thẳng chiếc túi trữ vật về phía kinh thiên.
cầm trong tay túi trữ vật kinh thiên cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng anh biết rằng mình đã bị lộ. bởi ninh bạch trắc đã biết kinh thiên ẩn nấp và ném túi trữ vật cho anh thì hà văn nhiên và đồng bọn hiển nhiên sẽ biết.
ngẩng đầu nhìn nhóm người hà văn nhiên, kinh thiên liền thấy cả bốn tên tán tu đều đang nhìn mình. thoáng giật mình tỉnh táo lại, kinh thiên theo phản xạ quay đầu sử dụng ‘kinh thiên bộ’ bỏ chạy.
hà văn nhiên và đồng bọn cũng sững người giật mình vì hành động của ninh bạch trắc, ngước mắt nhìn người cầm trong tay túi trữ vật của ninh bạch trắc, tiếp theo thấy tên khách không mời mà đến quay đầu bỏ chạy. ba tu luyện giả nhân vương cảnh nhị giai còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe tiếng hà văn nhiên gầm lên.
“các ngươi còn không mau đuổi theo hắn đoạt lại túi trữ vật của ninh bạch trắc”.
ba tu tiểu đệ đang sững người nghe thấy tiếng gầm giận dữ của hà văn nhiên lúc này mới phản ứng tung mình đuổi theo phía sau kinh thiên.
hà văn nhiên chưa ngay lập tức đuổi theo kinh thiên vì khi phát hiện ra kinh thiên y cũng đã sử dụng linh thức nhận ra kinh thiên chỉ có tu vi nhân vương cảnh nhất giai, còn luyện thể của kinh thiên đạt đến cấp một đỉnh phong thì y không phát hiện được. bởi nhận rõ tu vi của tu luyện giả luyện thể tương đối khó, lại chỉ thoáng qua nên y không nắm được. do vậy hà văn nhiên hoàn toàn yên tâm khi để ba tên tiểu đệ của mình đuổi theo kinh thiên. thêm vào đó y còn có việc phải làm ở hiện trường, là đưa tiễn người bạn cũ của y là ninh bạch trắc một đoạn đường.
“được lắm, ngươi tưởng ngươi ném đi túi trữ vật cho người khác thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” hà văn nhiên vừa tiến lại gần ninh bạch trắc vừa nói.
“ha ha ha, ta không đoạt được thì ngươi cũng không đoạt được. chỉ thế thôi cũng đủ rồi”. ninh bạch trắc vẫn trong tư thế nửa quỳ nữa đứng, dùng kiếm làm gậy chống đỡ thân thể nói.
“ngươi tưởng tên oắt con đó sẽ chạy thoát sao? rất nhanh ta sẽ đưa hắn theo ngươi, nếu ngươi không ném cho hắn túi trữ vật có lẽ hắn sẽ không chết. nhưng vì ngươi mà hắn phải chết, tuy rằng ta cũng chẳng biết hắn là ai”. hà văn nhiên nói, y muốn ninh bạch trắc phải ôm hận mà chết.
“ta cũng chẳng biết hắn là ai. ta cũng chẳng quan tâm ngươi có giết hắn hay không. mà chắc gì ngươi đã giết được hắn, biết đâu đấy hắn có đồng bọn ở đây thì sao? lúc hắn gặp lại đồng bọn của hắn trước khi ba tên tiểu đệ của ngươi đuổi kịp hắn?” ninh bạch trắc vớt vát chút hơi tàn đả kích hà văn sơn.
xoẹt, máu phun xối xả, ninh bạch trắc ngã ngửa về phía sau nằm im bất động. hà văn sơn lúc này không còn muốn nhiều lời với ninh bạch trắc nữa, y muốn kết thúc nhanh để còn đuổi theo kinh thiên. biết đâu đấy giống như lời ninh bạch trắc nói kinh thiên có đồng bọn thì sao. do vậy hà văn nhiên vung kiếm quét ngang, lưỡi kiếm cắt đứt yết hầu của ninh bạch trắc khiến ninh bạch trắc ngã ngữa người ra phía sau, máu phun đỏ mặt đất. ninh bạch trắc chết.
“chết tiệt!” hà văn nhiên chửi thề một câu sau khi xuất chiêu kết thúc ninh bạch trắc và quay đầu, tung người đuổi theo phương hướng kinh thiên bỏ chạy.
về phần kinh thiên sau khi quay đầu bỏ chạy, kinh thiên sử dụng ‘kinh thiên bộ’ nên tốc độ của kinh thiên rất nhanh. tuy rằng tu vi chỉ nhân