Sau khi đả thông tư tưởng và xác định con đường phía trước, kinh thiên bắt đầu tập trung vào quá trình tu luyện.
tâm pháp của ‘kinh thiên quyết’ giai đoạn đầu dành cho hóa cảnh không làm khó được kinh thiên. với trí tuệ của người hơn ba mươi tuổi việc lý giải tâm pháp và vận dụng vào tu luyện tương đối thuận lợi. tuy nhiên quá trình tu luyện là chuỗi ngày nhàm chán, nhưng không thể đốt cháy được giai đoạn. trong quá trình luyện tập thì quá trình luyện thể với ‘ngũ hành thần thể’ gặp nhiều khó khăn hơn rất nhiều. vì ngoài phương pháp tu luyện biến thái, ‘ngũ hành thần thể’ còn có yêu cầu về các loại thiên tài địa bảo để phụ trợ. với một kẻ trên răng dưới cắt tút như kinh thiên hiện giờ thì việc tiến triển trong luyện tập ‘ngũ hành thần thể’ là rất chậm.
trước đây kinh thiên đã đả thông mười hai đường kinh mạch chính bao gồm: ba kinh dương tay là thủ thái dương tiểu trường, thủ dương minh đại trường, thủ thiếu dương tam tiêu. ba kinh âm tay là thủ thái âm phế, thủ thiếu âm tâm, thủ quyết âm tâm bào lạc. ba kinh chân âm là túc thái âm tỳ, túc thiếu âm thận, túc quyết âm can. ba kinh chân âm là túc thái dương bàng quan, túc thiếu dương đởm, túc dương minh vị. và tám kinh mạch phụ bao gồm: nhâm mạch, đốc mạch, xung mạch, đới mạch, âm duy mạch, dương duy mạch, âm kiểu mạch, dương kiểu mạch. sau một ngày luyện tập kiên trì kinh thiên lại đả thông mười hai đường kinh biệt đi ra từ mười hai kinh chính gồm: túc thái dương, túc thiếu âm, túc thiếu dương, túc quyết âm, túc dương minh, túc thái âm, thủ thái dương, thủ thiếu, thủ thiếu dương, thủ quyết âm, thủ dương minh, thủ thái âm. điều này khiến khí huyết toàn thân kinh thiên trở nên lưu thông thông suốt cảm giác sảng khoái. kết hợp với việc tu luyện ‘ngũ hành thần thể’ khiến cho xương cốt và cơ bắp của kinh thiên cũng có chút tiến triển không nhiều. quan trọng là thương thế của kinh thiên đã lành hẳn, và điều làm cho kinh thiên cảm thấy vui mừng là hiện tại tu vi của anh đã tăng hai cấp từ hóa cảnh tứ giai lên hóa cảnh lục giai.
kinh thiên đã ở dưới đáy cốc được vài ngày, chỉ có món cá bắt dưới cái hồ nước nhỏ đáy cốc, thi thoảng bắt được vài con rắn, kinh thiên cũng bắt đầu ngán các món ăn này rồi. và quan trong là phải ra được bên ngoài mới có cơ hội tìm được thiên tài địa bảo hoặc kiếm được tiền thì kinh thiên mới có hy vọng tiến triển trên con đường tu luyện, còn ở lại dưới đáy cốc này nghĩa là đang chờ chết. mà kinh thiên lại không cam tâm chết thêm lần nữa.
đang trong lúc chán nản và suy nghĩ kinh thiên bất chợt nhìn thấy bên vách tường trước mặt phía trong góc của động phủ có nhiều điểm khác biệt với những bức tường xung quanh. kinh thiên lần mò lại gần bắt đầu xem xét kỹ bức tường. cuối cùng sau một hồi tìm kiếm và xem xét kinh thiên cũng mở được cánh cửa của một mật thất trong động phủ.
“thì ra trong này còn có một mật thất nữa, mật thất này ăn sâu xuống lòng đất, khả năng thứ đặc biệt mà lão già nói nằm ở dưới này”. kinh thiên lẩm bẩm.
trong lúc vừa mừng vừa hy vọng vào món quà đặc biệt mà lão già chủ động phủ này để lại, kinh thiên hớn hở tiến vào sâu trong mật thất. mật thất càng tiến vào càng sâu và nó cứ dần ăn sâu xuống dưới lòng đất. càng tiến vào sâu thì kinh thiên càng cảm thấy không khí trở nên nóng bức, kinh thiên vừa phải vận công vừa phải sử dụng cả ‘ngũ hành thần thể’ để chống chọi với sức nóng. dưới sức nóng ngày càng tăng cũng là cơ hội và điều kiện để kinh thiên luyện thể, tu luyện ‘ngũ hành thần thể’.
tiến vào tới gần trung tâm đáy động kinh thiên phát hiện ra hơi nóng được tỏa ra từ một hồ dung nham, phía trên hồ dung nham có một viên linh châu chỉ bé bằng hạt thóc đang lơ lửng. do đã nghiên cứu về các thông tin của lạc hồng thế giới và ‘ngũ hành thần thể’ kinh thiên lờ mờ cũng đoán ra được đó là viên hỏa linh châu, còn cụ thể là thiên linh châu hay địa linh châu thì kinh thiên lại không biết được chính xác.
đó cũng không phải là điều kinh thiên quan tâm nhất lúc này, mà làm cách nào để có thể lấy được viên linh châu trong hồ dung nham đó. trong khi đó với tu vi hiện tại của kinh thiên thì chưa kịp tiến vào hồ dung nham kinh thiên đã bị sức nóng của dung nham thiêu cháy, tan thành tro bụi.
khi thành lập động phủ ở đây lão già chủ nhân của động phủ này đã phát hiện ra hồ dung nham và cho rằng đây chỉ là mạch địa hỏa, lợi dụng địa hỏa để tu luyện và luyện đan. bản thân chủ nhân động phủ là người luyện đan cũng là người có hệ hỏa linh lực. động phủ ở đây mang lại rất nhiều lợi ích cho lão ta. sau đó lúc chuẩn bị rời bỏ động phủ lão già phát hiện trong trung tâm của đầm dung nham có một tia thiên hỏa. nhưng đáng tiếc lão đã ở cuối cùng của thọ nguyên cho dù có lấy được một tia thiên hỏa đó thì cũng chẳng giúp ích được gì cho lão, nên lão cũng chẳng buồn lấy đi và ỡm ờ trong bức thư để lại nói cho người có duyên. nhưng chính lão cũng không ngờ rằng phải mất đến vạn năm mới có người phát hiện ra động phủ của lão và hồ dung nham này. một tia thiên hỏa trải qua hàng vạn năm cắn nuốt sức nóng của hồ dung nham đã phát triển thành thiên hỏa linh châu, tuy rằng mới hình thành nên kích thước chỉ bé như hạt thóc.
đi vòng quanh hồ dung nham vẫn không biết cách nào để có thể lấy được hỏa linh châu, vì cũng không có ai giúp và chỉ cách cho kinh thiên. nhưng với sức nóng của hỏa nhiệt tỏa ra lại mang theo từng tia từng tia thiên hỏa đây cũng là môi trường thuận lợi cho kinh thiên tu luyện ‘ngũ hành thần thể’ kinh thiên cảm nhận được mỗi lần vận hành tâm quyết của ‘ngũ hành thần thể’ lên tu luyện cảm giác sảng khoái hơn một chút, và cơ thể của kinh thiên lại có tiến triển lên một chút. do vậy chưa biết cách để lấy hỏa linh châu, kinh thiên cũng bắt đầu lợi dụng môi trường xung quanh để tu luyện ‘ngũ hành thần thể’.
thiên hỏa linh châu khi bắt đầu hình thành và sinh ra thì cũng là lúc chúng có linh tính. tuy nhiên chỉ là linh tính của thiên địa chí bảo, mà thôi. còn để hình thành lên lý trí thì có lẽ phải mất hàng vạn năm nữa và phải có những điều kiện thuận lợi mới có thể hình thành lên được linh trí.
do kinh thiên tu luyện liên tục hấp thu nhiệt lượng đặc biệt là cả các tia nóng thiên hỏa mà thiên hỏa linh châu phát tán ra. đúng vào lúc kinh thiên không ngờ nhất thì thiên hỏa linh châu đột nhiên bay thẳng tới chỗ anh. kinh thiên kinh ngạc chưa kịp phản ứng thì thiên hỏa linh châu đã chui thẳng vào trong thức hải của anh. hơi nóng của thiên hỏa linh châu thiêu đốt thức hải làm cho đầu của kinh thiên đau muốn chết đi sống lại. không những thế các tia thiên hỏa còn chạy theo hệ thống kinh mạch trong cơ thể thiêu đốt cơ thể anh từ trong ra ngoài, các kinh mạch, kinh lạc đều tràn đầy hơi nóng, làn da bên ngoài của kinh thiên cũng bắt đầu cháy xém, và bốc lên mùi hơi khét. trong cơn đau dữ dội đó kinh thiên liên tục vận chuyển cả ‘kinh thiên quyết’ và ‘ngũ hành thần thể’ để kháng cự lại, và hấp thu. may mắn cho kinh thiên là trong thức hải của anh có quyển ‘kinh thiên quyết’ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim bảo về thức hải của anh và tiến hành áp chế thiên hỏa linh châu, nếu không thức hải của kinh thiên đã bị đốt thành tro và kinh thiên cũng biến mất khỏi thế giới này, chắc cũng chỉ còn lại nắm tro tàn nằm tại chỗ này.
sau một lúc phản kháng không thành thiên hỏa linh châu dần ổn định lại và tiến vào một góc bên trong thức hải của kinh thiên, tuy nhiên sức nóng của thiên hỏa linh châu vẫn chưa giảm bớt khiến đầu kinh thiên nóng rừng rực như muốn nổ tung. lúc này kinh thiên không còn suy nghĩ cái gì nữa. kinh thiên liên tục vận lên khẩu quyết của ‘ngũ hành thần thể’ và cả ‘kinh thiên quyết’ để luyện thể và đồng hóa thiên hỏa thành một hệ thứ hai trong cơ thể mình.
kinh