Mang cái bụng đói kinh thiên ra khỏi động phủ và hy vọng dưới đáy cốc này có thể kiếm được cái gì đó nhét vào cái bụng đang biểu tình của anh.
loanh quanh tìm tòi dưới đáy cốc một lúc lâu kinh thiên cũng bắt được một con rắn với mấy con cá dưới hồ. tuy rằng có một ít thức ăn nhưng cũng đủ cho anh nhét vào cái dạ dày rỗng tuếch của mình.
ăn qua loa một bữa xong kinh thiên lại tiếp tục trở lại trong động phủ mục đích là tìm thứ đặc biệt mà lão già chủ nhân của động phủ để lại. kinh thiên vẫn không cam tâm bỏ qua, bởi với kinh thiên có lẽ đó là hy vọng thay đổi cuộc đời của anh ở cái thế giới này.
trở lại trong động phủ với những thứ hỗn độn vương vãi khắp nơi, kinh thiên nhặt lên những thứ chưa hư hỏng và xếp lại chúng lên trên chiếc bàn đá để tiện nghiên cứu. cầm lên ‘luyện đan quyết’ và mở ra đọc.
yêu cầu phẩm chất của luyện đan sư phải là tu luyện giả hỏa hệ, hoặc tu luyện giả song hệ hỏa và mộc càng tốt. lướt ngay dòng đầu tiên kinh thiên đã ném qua một bên bởi anh biết mình là thổ hệ linh lực, phẩm chất cũng chăng cao cấp gì chỉ ở mức xanh "nhân cấp" lục phẩm.
‘minh văn quyết’ đây là minh văn cơ sở nếu muốn trở thành trận pháp sư, hoặc phù sư hay luyện khí sư thì cái này là báu vật. vì ‘minh văn quyết’ dường như đã tuyệt tích, các tài liệu của trận pháp, phù lục, và luyện khí hiện nay đều được nghiên cứu và được phát triển từ ‘minh văn quyết’. nhưng đối với kinh thiên thì bây giờ cái này chưa phải là cái anh quan tâm. vì bản thân kinh thiên còn chưa biết mình sẽ tu luyện kiểu gì, con đường phía trước là như thế nào thì trở thành trận pháp sư, phù sư… chỉ là cái chuyện tào lao.
loanh quanh kinh thiên đã lật tung hết mọi thứ trong động phủ này rồi chẳng tìm được cái gì cả. cũng may mắn kinh thiên tìm được mấy viên đan dược chữa thương. nhưng trải qua hàng nghìn năm dược lực đã xói mòn gần hết, tuy nhiên vẫn tốt hơn nhiều đan dược chữa thương của anh mang theo. mà cái này cũng may cho kinh thiên, vì nếu anh nuốt đan dược chữa thương lúc còn nguyên dược lực thì với tu vi của kinh thiên hiện giờ thì dược lực của đan dược đã giết chết anh rồi.
‘kinh thiên quyết’ kinh thiên cầm trên tay bộ pháp quyết nhớ đến mấy lời trong bức thư của lão già chủ động phủ, do vậy mà anh mới không tìm bộ pháp quyết này ngay và tu luyện. bởi theo lời lão già thì đó cũng là gân gà, bỏ thì thương mà vương thì tội. do thương thế cũng tương đối hồi phục lúc này kinh thiên mới nghĩ đến chuyện tu luyện, nên mới cầm đến ‘kinh thiên quyết’ và bắt đầu nghiên cứu. suy cho cùng thì méo mó có hơn không, lúc này kinh thiên cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn cả. bởi pháp quyết mà cha mẹ anh để lại, thực tế kinh thiên hiện giờ cũng chẳng nhớ được mấy chữ, nên nhu cầu cần một bộ pháp quyết để tu luyện là rất cần thiết.
bộ tâm pháp ‘kinh thiên quyết’ này rất đặc biệt, đặc biệt từ chất liệu được làm ra quyển sách này kinh thiên không lý giải được. nó không làm bằng da, hay giấy, hay bất cứ vật liệu nào mà kinh thiên biết cũng không giống bất kỳ vật liệu nào mà anh tìm hiểu được trong cuốn thế giới thường thức. có lẽ bộ ‘kinh thiên quyết’ này tồn tại còn lâu hơn cả thời đại của lão già chủ động phủ này. vậy mà cho đến tận bây giờ những vật dụng lão già để lại theo thời gian đã hủ hóa gần hết, nhưng bộ ‘kinh thiên quyết’ này vẫn còn nguyên vẹn. đó cũng chính là lý do khiến kinh thiên tò mò và quyết định lựa chọn nghiên cứu cũng như tu luyện bộ pháp quyết này. mà kể cũng đúng, với kẻ khố rách áo ôm như kinh thiên thì lấy đâu cơ hội tìm kiếm những tâm pháp địa cấp, hay thiên cấp mà tu luyện. hơn nữa cấp bậc hiện giờ của kinh thiên mới chỉ là hóa cảnh nên việc thay đổi tâm pháp không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện. nếu tu luyện giả đạt đến nhân cảnh thì việc thay đổi tâm pháp tu luyện tương đối phức tạp. còn tu luyện giả đạt đến địa cảnh trở lên thì không thể thay đổi tâm pháp tu luyện được. nếu đạt cảnh giới này mà muốn thay đổi tâm pháp chỉ có một cách duy nhất là phế công tu luyện lại từ đầu.
lật cuốn ‘kinh thiên quyết’ ra chỉ có trang đầu tiên có chữ, còn những trang tiếp theo đều trắng trơn, lúc này kinh thiên mới hiểu tại sao lão già bảo đó là gân gà. trang đầu tiên tâm pháp được viết cũng rất tối nghĩa và khó hiểu.
‘vạn vật hồi quy, âm dương giao hợp, tứ tượng sinh, ngũ hành sinh khắc.’ chỉ ngần đó ký tự cho trang đầu tiên của một môn tâm pháp.
“thế này thì tu luyện kiểu gì?” kinh thiên lẩm bẩm với tâm trạng bực mình.
nhưng sau một hồi bình tâm lại kinh thiên bắt đầu vận dụng kiến thức của cả kiếp này và kiếp trước của anh lại để bắt đầu lý giải và tu luyện.
âm và dương theo khái niệm không phải là vật chất cụ thể, không gian cụ thể mà là thuộc tính của mọi hiện tượng, mọi sự vật trong toàn vũ trụ cũng như trong từng tế bào, từng chi tiết. âm và dương là hai mặt đối lập, mâu thuẫn thống nhất, trong dương có mầm mống của âm và ngược lại trong âm có dương. vậy có phải tu luyện cái này là tu luyện cùng lúc hai khí âm dương. tách ra rồi lại hợp, hợp lại có thể tách ra hòa quện vào nhau.
thái dương: mặt trời "nhật": rất nóng, bầu trời sáng, thái âm: mặt trăng "nguyệt": lạnh, bầu trời tối đen, thiếu âm: định tinh "tinh": không chuyển động, lạnh. thiếu dương – hành tinh "thần": chuyển động trên bầu trời. vì vậy còn gọi nhật nguyệt tinh thần là tứ tượng, và vị trí của chúng cũng gọi là tượng trời.
ngoài ra trong cơ thể con người cũng có đủ bốn huyệt đạo. thái âm, thái dương, thiếu âm, thiếu dương, vậy bốn huyệt đạo này có liên quan gì đến công pháp tu luyện.
kinh thiên trầm tư suy nghĩ và cơ thể anh bắt đầu tự hành vận chuyển, thông qua các huyệt đạo, thái dương thu nạp khí dương, thái âm thu nạp khí âm cả hai dòng khí lưu chuyển theo kinh mạch đổ về đan điền và bắt đầu hòa quyện vào với nhau. ngay trong lúc vô thức này, chính kinh thiên cũng không biết mình đã bước đầu nhập môn một tâm pháp khủng bố, mà cấp bậc của nó còn cao hơn cả những công pháp thiên cấp khác.
sau một hồi trong vô thức hành công khí âm dương đã hội tụ về đan điền của kinh thiên và bắt đầu hình thành âm dương nhị khí. lúc này đột nhiên xảy ra dị biến, cuốn ‘kinh thiên quyết’ trên tay kinh thiên đột nhiên biến mất, làm cho anh hoảng hồn tỉnh lại. kinh thiên ngơ ngác tìm cuốn ‘kinh thiên quyết’ mà không biết nó đã biến đi đâu mất.
“vô lý, cái thế giới này toàn xảy ra những điều vô lý. rõ ràng ở đây không có ai. cuốn sách đang cầm trên tay đột nhiên biến mất. tìm không thấy đâu?” kinh thiên lầm bầm.
kinh thiên định thần lại thì thấy cơ thể có xảy ra chút khác biệt trong đan điền của anh đã hình thành khí âm dương hòa quện lại với nhau, kinh thiên cảm giác được luồng khí này thực tế tồn tại. lúc này kinh thiên mới nhớ ra trong lúc vô thức trầm tư suy nghĩ lý giải ‘kinh thiên quyết’ anh đã vô tình luyện được nhập môn công pháp này, hai khí âm dương vận hành khắp cơ thế cũng giúp anh cải tạo cơ thể và đẩy một số tạp chất ra ngoài tuy không rõ ràng lắm vì kinh thiên mới chỉ tu luyện được bước đầu.
khi dò xét cơ thể từ trên xuống dưới bất ngờ kinh thiên dò xét đến thức hải của anh, kinh thiên giật mình nhận ra cuốn ‘kinh thiên quết’ đã chiếm một phần trong thức hải của anh và tỏa ra ánh sáng vàng kim bồi dưỡng thức hải của mình. sau nhiều biến động và tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ từ kiếp trước thức hải của kinh thiên cũng đã lớn hơn so với người thường, tuy rằng đôi lúc điều đó khiến đầu anh có cảm giác đau nhức. nhưng nhờ có cuốn ‘kinh thiên quyết’ này với ánh sáng vàng kim khiến thức hải của kinh thiên đã ổn định lại và không còn những cơn đau đầu nữa. bản thân kinh thiên cũng có thể nội thị đến thức hải và kiểm tra linh thức sớm hơn các tu luyện giả khác cũng có lẽ vì sự trợ giúp của cuốn ‘kinh thiên quyết’. vì kinh thiên biết chỉ khi đạt được nhân vương cảnh tu luyện giả mới hoàn thiện linh