Lại nói Kinh Thiên sau khi rời khỏi Vạn Thương Bảo Các, mục tiêu ban đầu của anh là đến Tán tu dịch quán để tìm hiểu một số thông tin và cơ hội để kiếm chút tài nguyên.
Nhưng không ngờ việc bán ba viên đan dược Tẩy Tủy Đan lại đạt được một món tài phú ngoài sự mong đợi của anh.
“Méo ngờ được, ba viên đan dược tầm phào lại có giá ngất ngưởng.
Không sai khi chọn thêm một nghề tay trái là luyện đan sư a”.
Kinh Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm.
Do chưa tiếp xúc nhiều với tu luyện giới nên một số các thông tin của Kinh Thiên vẫn còn hạn chế, nên mặc dù nắm trong tay một khoản tài nguyên khổng lồ và vô cùng có giá trị.
Các loại đan phương mà Kinh Thiên có trong tay đa phần đều là những đan phương cổ, thất truyền hoặc đều là những đan phương bí truyền của những gia tộc môn phái lớn, do vậy giá trị của chúng không phải đơn giản như Kinh Thiên đang nghĩ.
Những thông tin này dần dần theo thời gian tên ngáo ngơ này mới biết rõ được.
Điểm khác biệt của Kinh Thiên với những tu luyện giả đương thế là anh hiểu được tầm quan trọng của tri thức, tri thức mới thực sự là sức mạnh lớn nhất.
Người nắm giữ tri thức trong tay mới là người có thể định đoạt được cuộc chơi.
Do vậy khi đoạt được những thông tin hay bí phương anh thường gom góp sưu tầm lại.
Thêm vào đó với nền tảng kiến thức được đào từ một xã hội công nghệ tiên tiến hiện đại, nên khả năng tổng hợp phân tích thông tin khoa học, đánh giá của anh luôn ở một cấp độ cao hơn những tu luyện giả cùng thế hệ đương thời.
Lang thang trên đường ngắm nhìn phố phường và con người thành Vân Long, điều vẫn làm anh nghi ngờ nhất là số lượng binh sĩ của thành Vân Long càng ngày càng nhiều hơn, và tần suất đi tuần trên đường cũng cao hơn.
Thỉnh thoảng lại thấy những đội tuần tra chặn tán tu lại tra hỏi trên đường, nếu có bất kỳ người nào gây sự trong thời gian này sẽ bị các đội tuần tra thẳng tay trấn áp.
Đang lang thang trên đường Kinh Thiên bất ngờ nhìn thấy một tửu lâu (nhà hàng) có tên gọi ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’, thiết kế của nó khá đặc biệt và tương đối ấn tượng với Kinh Thiên.
Tửu lâu có ba tầng không gian tương đối mở, khách khứa ngồi có thể quan sát được khung cảnh đường phố thành Vân Long.
Thêm vào đó vị trí của nó nằm ngay trung tâm thành Vân Long, nơi đây rất nhiều tu luyện giả, người dân trong thành qua lại.
Tửu lâu cũng la nơi có thể tìm hiểu nhiều thông tin về thế giới này.
Kinh Thiên quyết định tiến vào tửu lâu thưởng cho mình một bữa.
Dù sao cũng vừa kiếm được một khoản kha khá, không đến mức nghèo đói đến mức phải cân nhắc chi tiêu.
Tiến vào trong tửu lâu, lên tầng hai lựa chọn một bàn sát phía ngoài ban công, từ vị trí này có thể quan sát được một khu vực rộng lớn của thành Vân Long.
Kinh Thiên cảm thấy khá thoải mái với vị trí ngồi của mình, vừa lựa chọn xong bàn ngồi xuống thì một người phục vụ của tửu lâu tiến đến.
.
ngôn tình sủng
“Chào khách quan, chúng tôi vui mừng được phục vụ ngài, ngài dùng gì ạ”.
Người phục vụ (tiểu nhị) của quán cất tiếng chào và đồng thời đưa một thực đơn tới trước mặt Kinh Thiên.
Kinh Thiên có vẻ hơi chút ngạc nhiên, vì trước giờ cũng không để ý lắm, vì chưa có nhiều thời gian tiếp xúc với các thành thị lớn và các nhà hàng lớn của thế giới này.
Không ngờ chất lượng phục vụ ở các nhà hàng (tửu lâu) ở thế giới này lại khá cao, và lịch sự đến như vậy.
Kinh Thiên hài lòng đưa cho vị tiểu nhị năm viên linh ngọc hạ phẩm, coi như là tiền bo.
Dù sao ở thế giới tu luyện giả này thì ngày cả tiểu nhị cũng là một tu luyện giả, tất nhiên tu vi thực sự rất thấp nên cũng cần có tài chính tài nguyên để tu luyện.
Hiện giờ anh cũng có chút mát mặt về tiền bạc nên cũng không tiếc mấy đồng lẻ, thêm vào đó hiện đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng cũng phải thể hiện chút cho ra dáng.
Trong khi tiểu nhị rất kiên nhẫn đứng chờ để phục phụ thì Kinh Thiên lật giở xem những món ăn, thức uống mà nhà hàng này phục vụ.
Lật đi lật lại chủ yếu là xem giá tiền các món ăn, còn thực tế anh cũng chẳng biết món nào ngon, món nào không ngon.
Suy cho cùng từ lúc đến thế giới này đây là lần đầu tiên anh thực sự chú tâm vào món ăn.
Lần trước anh cũng có gọi vài món ở nhà trọ, nhưng mải mê tìm hiểu thông tin là chính nên cũng không để ý đến các món ăn ngon hay dở.
Hơn nữa, nhà hàng đó cũng chỉ là nhà hàng bình dân, từ chất lượng phục vụ đến các món ăn không thể cao cấp như ở đây được.
“Cho ta một bình rượu ngon nhất của quán, cộng thêm ba món ngon đi.
Ba món này ngươi đề xuất cho ta”.
Kinh Thiên đưa lại thực đơn cho tiểu nhị lên tiếng nói.
Rất nhanh chóng một bình rượu và một chiếc ly nhỏ được đưa đến trước mặt Kinh Thiên.
“Đây là ‘Hoắc Ban’ rượu có màu tím than.
Loại rượu này là loại rượu nổi tiếng nhất thành Vân Long chỉ có ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ mới có.
Mời quý khách thưởng thức trong khi chờ đợi các món ăn được đưa lên”.
Tiểu nhị giới thiệu với Kinh Thiên.
Rót một chén rượu nâng lên ngửi, một mùi hương rất đặc biệt thơm nồng với khoảng ba mùi hương khác nhau đều đem lại một cảm giác khoan khoái.
Nhấp một hớp rượu nhỏ, uốn đầu lưỡi để cảm nhận mùi vị, cái vị cay cay vốn có của rượu hòa vào mùi hương thơm từ thảo dược chạy thẳng lên mũi rồi chạy thẳng lên não.
Nuốt ngụm rượu xuống, chỉ còn lại một vị cay nồng và ngòn ngọt còn đọng lại trên đầu lưỡi thơm ngon.
Rượu tiến qua thực quản vào trong dạ dày từ từ êm dịu, trong dạ dày bắt đầu được tiêu hóa và hấp thu đưa lượng cồn kèm theo chút linh lực bắt đầu chạy theo khắp mạch máu cơ thể, tạo ra cảm giác hưng phấn và thích thú.
“À, rượu ngon…” chép miệng một cái và lẩm bẩm khen rượu ngon, Kinh Thiên đặt ly rượu xuống bàn và bắt đầu chút suy tư.
Rượu ở thế giới Lạc Hồng này cũng tương đối khác biệt với những loại ở kiếp trước của anh.
Bản chất rượu của hai thế giới đều không khác nhau là mấy, đều cùng là loại nước uống được tạo ra từ sự lên men của một số loại ngũ cốc hay hoa quả.
Trong đó có chứa một lượng cồn nhất định để phân biệt sự nặng nhẹ của rượu, và hương vị riêng của loại rượu được làm từ loại ngũ cốc nào.
Phương pháp tạo ra rượu cơ bản cũng có hai phương pháp là ủ rượu từ các loại hoa quả, hay được trưng cất lên từ một số loại ngũ cốc.
Rượu cơ bản cũng có hai chủng loại rượu:
Loại rượu thứ nhất được tạo ra từ ngũ cốc hay hoa quả được tu luyện giải sử dụng theo phương cách khác nhau làm nên.
Tùy theo công thức và cách chế biến người sản xuất sẽ lấy nồng độ cồn để phân chia rượu nặng hay rượu nhẹ.
Loại rượu này cũng giống như nước, không khí (bên trong có ẩn chứa linh khí) đều không phân cấp bậc phù hợp với tất cả tu luyện giả có thể sử dụng.
Bởi vì bên trong nó chỉ chứa chủ yếu là nồng độ cồn, hương vị rượu và chỉ chứa một lượng linh khí rất ít có trong một số loại ngũ cốc hay hoa quả.
Còn độ ngon của rượu thì tùy thuộc vào độ êm của rượu, hương vị rượu… mà đánh giá.
Các tu luyện giả khi uống rượu họ thường không vận dụng linh lực của mình để hấp thu, mà để cho rượu được cơ thể hấp thu bình thường và tự nhiên.
Để từ đó họ cảm nhận sự kích thích, hưng phấn và cơn say của rượu đem lại.
Trong trường hợp cần thiết họ có thể vận dụng linh lực của mình để xua tan cơn say chỉ trong giây lát.
Loại rượu thứ hai là sự kết hợp của loại rượu thông thường phía trên ngâm với những loại linh dược hay linh thảo khác để tạo ra một loại rượu theo cấp bậc khác nhau, tùy vào cấp bậc của linh dược.
Về bản chất cũng giống như ở cái thời trước mà Kinh Thiên biết người ta sẽ đem rượu ngâm ba kích, ngâm tay gấu, ngâm sâm cau… Khi nó được ngâm với linh dược ngoài việc mang lại hương vị đặc trưng khác biệt, thì nó cũng mang lại những công dụng khác nhau tùy thuộc vào loại linh dược nó được ngâm.
Thêm vào đó trong loại rượu này được phân cấp rõ ràng, bên trong nó ẩn chứa lượng linh lực rất lớn tùy theo cấp bậc lớn nhỏ của linh dược.
Do đó loại rượu này không thể uống bậy, nếu không đủ tu vi mà uống loại rượu này thì chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát.
Đây cũng chính là cái mà lão giả bí ẩn trước khi đưa rượu cho Kinh Thiên đã tác động làm tiêu hao linh lực có trong rượu, đều phù hợp với tu vi của anh.
Tất nhiên loại Kinh Thiên đang uống tại ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ chỉ là loại rượu phổ thông phù hợp cho tất cả tu luyện giả sử dụng.
Có điều nó là loại rượu ngon đặc trưng làm nên tên tuổi ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’.
Rất nhanh, trong khi Kinh Thiên còn đang cảm