Vừa ngồi ngắm cảnh thành Vân Long vừa thưởng thức vài món ăn và chút rượu, tâm trạng miên man suy nghĩ rất nhiều điều cả cuộc sống ở kiếp trước, cuộc sống kiếp này.
Những ký ức kiếp trước dường như vẫn còn nguyên vẹn, nó chỉ như một giấc ngủ qua đêm, thức dậy đã thấy mình ở một thế giới khác.
Cũng chớp mắt cái cũng đã nhận thức về thế giới mới này được vài tháng, bây giờ Kinh Thiên cũng đã là một thanh niên hơn mười sáu tuổi.
Đúng lúc này có rất nhiều tiếng nói ồn ào, một nhóm nam thanh nữ tú cũng tiền vào tầng hai của ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’.
Trong nhóm thanh niên này có ba nam hai nữ dẫn đầu trong đó có một người mà Kinh Thiên đã từng gặp, đó là tam công tử của Ngô gia.
Còn những người thanh niên khác cũng trạc tuổi anh và Ngô Tích Tú thì Kinh Thiên không nhận rõ.
Phía sau nhóm thanh niên này đều là những tùy tùng của các vị công tử tiểu thư, tu vi của nhóm tùy tùng này đều đạt đến Nhân vương cảnh.
Người có tu vi cao nhất trong nhóm tùy tùng đạt đến Nhân vương cảnh bát giai.
Chỉ có hai tên tùy tùng của Ngô gia tam công tử là cùi bắp nhất, đến hiện tại thì Cao Vinh và Câu Minh cũng mới chỉ đạt đến Hóa cảnh thập nhất giai.
Hai tên này đi cuối cùng trong nhóm tùy tùng của các vị công tử tiểu thư, mặt cúi gằm xuống đất, thở cũng không dám thở mạnh.
Chỉ liếc qua nhìn đám người tiến vào trong, Kinh Thiên cũng không mấy quan tâm đến đám người này.
Với Ngô Tích Tú thì anh cũng chỉ gọi là có chút quen biết qua một lần gặp nhau, cũng chẳng phải là bạn bè thâm giao gì.
Hơn nữa anh cũng chẳng quan tâm đến gia thế của mấy vị công tử, tiểu thư này, cũng chẳng buồn lấy lòng họ, nên coi như không quen biết.
Kinh Thiên tiếp tục công việc của mình là thưởng thức rượu thịt và ngắm cảnh thành Vân Long.
“Này, ngươi tìm chỗ khác ngồi đi, toàn bộ bữa ăn này của ngươi ta sẽ thanh toán”.
Một tên công tử trẻ tuổi mặc trang phục sang trọng màu đỏ tiến lại và nói với Kinh Thiên.
Thái độ của hắn như ra lệnh cho Kinh Thiên, thậm chí trong ý của hắn không cho Kinh Thiên cơ hội trao đổi, mặc nhiên phải thực hiện theo ý của hắn.
Nói xong không cần đợi Kinh Thiên trả lời hắn lại lớn tiếng nói:
“Tiểu nhị dọn bàn này cho ta, đem những món ngon nhất và rượu ngon nhất của các ngươi lên đây, hôm nay bản thiếu gia đãi khách”.
Tiểu nhị đứng cạnh đó thấy Kinh Thiên không nói gì, vẫn ngồi khoanh tay trước ngực và nở nụ cười mỉa.
Biết có chuyện sắp xảy ra, tiểu nhị rất khôn khéo lập tức thối lui ra bên ngoài tìm viện trợ.
Quay lại thấy Kinh Thiên vẫn ngồi khoanh tay không phản ứng gì, cũng không nói gì, hắn lại tiếp tục lớn tiếng nói:
“Ngươi điếc sao, ta bảo ngươi rời sang bàn khác, ngươi không mau rời đi”.
Tên thanh niên tự xưng mình là thiếu gia tiếp tục to tiếng quát Kinh Thiên với giọng kẻ cả trịnh thượng, trong khi đám bạn của hắn đứng ngoài quan sát không ai lên tiếng.
Thậm chí họ còn trò chuyện với nhau vui vẻ, trong khi chờ đợi vị công tử áo đỏ này dọn dẹp bàn cho họ.
Kinh Thiên cũng nhìn rất rõ Ngô Tích Tú định tiến lên nói gì đó, thì bị một gã thanh niên đi cùng cố tình cản lại.
Kinh Thiên chưa kịp trả lời thì lúc này tiểu nhị dẫn theo một người đàn ông trung niên tiến vào, người này cất tiếng nói:
“Hoàng công tử”.
Nghe thấy tiếng người gọi mình vị thanh niên này quay lại, thấy người đàn ông trung niên tiến đến thì lập tức lại nói và chỉ tay về phía Kinh Thiên:
“Biên lão, ngươi mau đuổi tên này ra chỗ khác nhường bàn cho ta tiếp đãi bạn bè ta”.
“Hoàng công tử, đây là ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ a”.
Người trung niên có tên Biên lên tiếng nói.
Ông ta là quản lý của ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’, lúc trước được tiểu nhị báo có chuyện trên lầu hai, ông ta liền lập tức tiến vào trong lầu hai xem sao thì bắt gặp cái tên Hoàng công tử này đang gây chuyện.
Nói xong câu cảm thán, nhắc nhở và làm nguội cái đầu nóng của tên thiếu niên mặc cẩm bào đỏ được gọi là Hoàng công tử lại.
Lúc này lão Biên lại quay sang Kinh Thiên chắp tay nói:
“Xin lỗi khách quan, vị Hoàng công tử này muốn ngày đổi chỗ cho Hoàng công tử..”
“Đây là đạo đãi khách của ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’?” Kinh Thiên ngắt lời lão Biên nói.
Lão Biên giật mình với câu hỏi của Kinh Thiên, nhưng rất nhanh chóng lão lấy lại bình tĩnh tươi cười nói với Kinh Thiên:
“Khách quan người đừng hiểu lầm.
‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ luôn luôn giữ uy tín của mình.
Chỉ là có chút hiểu lầm, người cứ tiếp tục thưởng thức”.
“Hoàng công tử, vị khách quan này không muốn đổi chỗ cho ngài.
Ngài có thể tìm vị trí khác”.
Lão Biên quay sang vị Hoàng công tử cười nói.
“Lão Biên, ta đang tiếp bạn bè và vị khách quý từ thành ‘Thương Long’ đến…” Hoàng công tử lên tiếng nói.
“Hoàng công tử, đây là ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ không phải là Hoàng gia”.
Lão Biên sẵng giọng cắt ngang lời nói gay gắt của Hoàng công tử, để vị Hoàng công tử biết rằng hắn đang ở chỗ nào.
Vị Hoàng công tử thấy thái độ của lão Biên rõ ràng như vậy, hắn bực tức quay sang nhìn Kinh Thiên với ánh mắt giận giữ.
Nhưng hắn cũng rất rõ ràng đây là nơi nào, không thể làm gì hơn được.
Hoàng công tử và đám bạn của hắn đành chấp nhận tìm một chỗ khác để ngồi.
Nhưng lúc này trong tầng hai của ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ thì các vị trí đẹp đều đã được ngồi hết, cả nhóm nam thanh nữ tú đang loay hoay tìm chỗ ngồi.
‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ tuy không được xếp vào năm thế lực lớn trong thành Vân Long, nhưng nó lại có vị thế rất đặc biệt.
Bởi người đứng sau và ông chủ thực sự của ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ là người rất thân cận với thành chủ thành Vân Long.
Chủ thực sự của ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ là đại thống lĩnh của thành Vân Long.
Các đại gia tộc trong thành Vân Long cũng phải nể mặt ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ ba năm phần.
Do vậy các thiếu gia công tử của các đại gia tộc thành Vân Long bên ngoài có thể làm mưa làm gió, nhưng khi bước vào ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ cũng phải thu lại cái ngông của mình.
Lúc này Ngô Tích Tú mới tiến lại gần chỗ Kinh Thiên ngồi lên tiếng nói:
“Lại gặp ngươi ở đây, không ngờ tu vi của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy”.
“Chỉ là may mắn thôi, mới mấy tháng không gặp lại ngươi tu vi của ngươi cũng tiến bộ đâu có kém”.
Kinh Thiên cười nói.
Chỉ nhìn qua Ngô Tích Tú cũng biết được Kinh Thiên đã tiến vào Nhân vương cảnh.
Còn thực tế chính xác là Nhân vương cảnh mấy giai thì Ngô Tích Tú không nhận biết được, vì tu vi của Ngô Tích Tú chỉ mới đạt đến Hóa cảnh đỉnh phong (Hóa cảnh thập nhị giai).
“Nếu không sợ phiền phức thì ngồi đi”.
Kinh Thiên chỉ vào ghế bên cạnh nói với Ngô Tích Tú.
Ngô Tích Tú cũng không nề hà liền ngồi xuống cùng bàn với Kinh Thiên.
Còn đám nam thanh nữ tú gọi là bằng hữu của Hoàng công tử cũng tìm được một vị trí ở trong góc của tầng hai, vị trí cách khá xa vị trí của Kinh Thiên hiện đang ngồi.
Còn đám tùy tùng của những cậu ấm, cô chiêu thì ngồi túm tụm vào một bàn khác ở ngay bên cạnh.
Riêng hai tên tùy tùng của Ngô Tích Tú thì lại ngồi riêng một bàn ở góc khuất nhất trong lầu hai này.
Rót một chén rượu đưa cho Ngô Tích Tú, Kinh Thiên nói:
“Ngươi đi cùng đám bạn của ngươi, lại ngồi cùng với ta.
Không sợ những bằng hữu của ngươi phiền lòng sao”.
“Ài, ta cũng chẳng phải là bạn tâm giao của bọn chúng.
Nếu không phải cha ta bắt ta đi giao lưu này kia, thì ta cũng chẳng muốn chạm mặt bọn chúng”.
Ngô Tích Tú nốc cạn chén rượu cảm thán.
“Sao ngươi lại bức xúc vậy? Họ cũng là những công tử gia thế giống ngươi mà”.
Kinh Thiên cười trêu nói.
“Đừng nói nữa, mấy tên đó chỉ nịnh bợ người trên, bắt nạt kẻ dưới là giỏi.
Ta không thích tính của bọn chúng lắm”.
Ngô Tích Tú nói.
“Bọn chúng là ai vậy? Và tên Hoàng Công tử đó nói tiếp khách là thế nào?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi.
“Cái tên mặc cẩm bào màu vàng đó là Hoàng Thế Thanh.
Hắn là con thứ hai của tộc trưởng Hoàng gia, trên hắn còn một chị gái nữa.
Chị gái của hắn mới thực sự là thiên tài của thành Vân Long.
Nhưng hắn lại là con trai trưởng của tộc trưởng Hoàng gia nên rất được cưng chiều và sủng ái.
Hắn thường cậy uy thế của gia tộc ức hiếp kẻ yếu, ăn chơi trác táng, khinh thường kẻ yếu nhưng lại luôn nịnh bợ quyền thế.
Còn tên mặc trang phục màu trắng là nhị công tử của Phương gia, tên Phương Văn Bình.
Tên này và tên Hoàng Thế Thanh cùng một giuộc với nhau.
Trên hắn còn một người anh trưởng nữa người này cũng là thiên tài tu luyện trong thế hệ trẻ của thành Vân Long.
Còn vị thiếu nữ mặc trang phục màu xanh lam là tam tiểu thư của Mai gia, tên là Mai Thúy Trinh, ta cũng chẳng quan tâm lắm đến cô ta nên cũng không biết nhận xét nhiều.
Còn vị tiểu thư còn lại mặc trang phục màu trắng và có nhan sắc quyến rũ đó là tam tiểu thư của Hồ gia, một trong ba gia tộc lớn nhất của thành ‘Ngạc Long’.
Cô ta có chút họ hàng xa với Mai gia, nên khi qua thành Vân Long chơi cùng với Mai Thúy Trinh đi giao lưu với thế hệ trẻ thành Vân Long.
Ta là bị cha ta bắt đi giao lưu làm quen mới tham gia cùng bọn chúng”.
Ngô Tích Tú bắn một tràng.
Thực tế các đại gia tộc thành Vân Long đều có những tính toán riêng với những thành viên trẻ tuổi nòng cốt của gia tộc.
Như trong gia tộc của Ngô Tích Tú thì người anh thứ hai của hắn là thiên tài tu luyện, được gia tộc bồi dưỡng để có thể tiến vào Hồng Hạc Môn.
Mục tiêu là trở thành đệ tử nòng cốt của Hồng Hạc Môn từ đó giúp gia tộc lớn mạnh.
Còn anh cả của hắn tuy rằng tài năng không bằng người em trai thứ hai nhưng tiềm năng phát triển cũng lớn hơn nhiều vị tam công tử bột Ngô Tích Tú này.
Nên người anh trưởng được gia tộc bồi dưỡng để sau này trở thành tộc trưởng của Ngô gia.
Từ đó một người ở gia tộc, một người ở môn phái, cả hai người này sẽ là hy vọng dẫn dắt Ngô gia phát triển lên một tầng cao mới.
Tương tự như Ngô gia, Hoàng gia cũng có những tinh toán của riêng họ.
Chị gái của Hoàng Thế Thanh cũng là thiên tài tu luyện, tài năng không kém người anh thứ hai của Ngô Tích Tú.
Nên cũng được Hoàng gia bồi dưỡng để tiến vào