Ngồi tán dóc trao đổi với Ngô Tích Tú một lát cũng đem lại cho Kinh Thiên rất nhiều thông tin thú vị về thành Vân Long.
Chỉ duy nhất một điều là tại sao binh sĩ trong thành lại tuần tra tăng cường với số lượng và tuần suất cao thì anh vẫn chưa rõ.
“Ngươi ở lại tiếp tục giao lưu với những vị công tử và tiểu thư của ngươi đi.
Ta có việc cần rời đi rồi”.
Kinh Thiên nói với Ngô Tích Tú.
“Tiểu nhị, tính tiền”.
Kinh Thiên tiếp tục nói với tiểu nhị.
“Đúng là ăn ở nhà hàng sang trọng có khác.
Chỉ mỗi bình rượu với ba món ăn mà hết hơn hai trăm linh ngọc hạ phẩm”.
Kinh Thiên lẩm bẩm sau khi thanh toán tiền.
Chỉ một bữa ăn cũng ngốn của Kinh Thiên hai trăm hai mươi hạ phẩm linh ngọc.
So với những gì hôm nay anh kiếm được thì nó cũng chẳng đáng là bao.
Với cuộc sống nghèo khó trước đây, mỗi lần tiêu tiền đều phải tính toán và luôn trong tình trạng giật gấu vá vai thì một bữa ăn tiêu tốn một khoản tiền lớn khiến anh có chút cảm thán.
Với tình trạng tài chính tốt dần lên thì việc tiêu tiền cũng không phải là vấn đề mà Kinh Thiên cần phải cân nhắc nhiều lắm.
Kinh Thiên thanh toán xong bữa ăn của mình liền lập tức rời khỏi ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’.
Hôm nay cũng là ngày vất vả giải quyết nhiều việc, lúc này trời cũng bắt đầu về cuối buổi chiều.
Kinh Thiên không dự định tiếp tục tham quan thành Vân Long nữa mà thẳng tiến trở về trang viên của mình.
Anh có một số dự định cần thực hiện, có lẽ trong một vài ngày tới anh cũng sẽ không ra ngoài.
“Ngươi quen tiểu tử đó ư, hắn là ai vậy?” Hoàng Thế Thanh lên tiếng hỏi Ngô Tích Tú.
Khi Kinh Thiên rời khỏi ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ thì nhóm bạn cùng đi với Ngô Tích Tú lúc này cũng chuyển sang bàn mà anh đã ngồi.
Vị trí mà Kinh Thiên đã ngồi nó rất đẹp để vừa thưởng thức các món ăn, rượu, trà thơm và ngắm khung cảnh bên ngoài.
“Chỉ là một người quen cũ, cũng chẳng giao tình gì”.
Ngô Tích Tú lên tiếng trả lời.
“Hắn là người của gia tộc nào, hay là người đến từ thành nào của Cửu Long quốc?” Lúc này Phương Văn Bình lên tiếng hỏi.
“Theo ta biết thì hắn hình như chỉ là một tán tu, không môn, không phái, không thuộc gia tộc nào”.
Ngô Tích Tú vui vẻ trả lời.
“Tên nhãi con đó, chỉ là một tán tu mà cũng lên mặt với thiếu gia ta.
Nếu không phải cha ta dặn thời điểm hiện tại không được gây sự thì ta đã đuổi theo đập cho hắn một trận thừa sống thiếu chết rồi”.
Hoàng Thế Thanh bực tức cằn nhằn.
“Hắn còn ở thành Vân Long, thiếu gì cơ hội”.
Phương Văn Bình lên tiếng nhắc nhở Hoàng Thế Thanh.
Đúng là ở trong ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ mấy vị thiếu gia công tử này không dám làm càn, chứ ở ngoài đường phố thì họ sẽ coi trời bằng vung.
Mặc dù thành Vân Long có quy định cấm đánh nhau trong thành, nhưng nó chỉ áp dụng với những người thường thấp cổ bé họng.
Còn với những cậu ấm cô chiêu này thì nó chẳng có mấy tác dụng.
Nếu xảy ra xô xát có những trận đánh nhau các đội tuần tra khi bắt gặp và nhận ra mấy cậu ấm cô chiêu này thì cũng làm lơ giả vờ như không thấy.
Nếu sự việc xảy ra nghiêm trọng thì họ cũng chỉ tham gia vào can ngăn lấy lệ, cho dù có bắt mấy cậu ấm cô chiêu này về trụ sở thì rất nhanh chóng có người cấp cao hơn đến đưa họ ra.
Do vậy những cậu ấm cô chiêu này coi những quy định của thành Vân Long chỉ là hình thức và chẳng mấy khi họ quan tâm đến nó.
Chỉ cần không đánh chết người thì mọi việc với họ chẳng có gì là to tát cả.
Nhưng trong giai đoạn này thành Vân Long tăng cường tuần tra kiểm soát, siết chặt những quy định hơn những ngày bình thường.
Những vị gia chủ và những người đứng đầu của các gia tộc đã nhận được cảnh báo từ thành chủ thành Vân Long, thời điểm này không phải là thời điểm gây chuyện.
Nếu gây chuyện trong giai đoạn này bất kể là ai, bất kể gia tộc nào cũng đều sẽ bị nghiêm trị.
Do đó các vị ở cao tầng trong các gia tộc đều cảnh cáo các thế hệ trẻ hay ngây chuyện của gia tộc mình, không nên tạo phiền phức cho gia tộc vào lúc này.
Đây chính là nguyên nhân mà đám cậu ấm cô chiêu này để yên cho Kinh Thiên tự do rời khỏi nơi đây một cách yên bình.
Bản thân Hoàng Thế Thanh tuy không phải là thiên tài tu luyện của gia tộc, nhưng tài năng của hắn cũng không phải là tệ.
Tuổi của hắn cũng lớn hơn Kinh Thiên và Ngô Tích Tú năm nay hắn cũng mười tám tuổi có dư vài tháng.
Tu vi của hắn cũng là Nhân vương cảnh tứ giai cao hơn hai tiểu giai đối với tu vi linh lực của Kinh Thiên.
Hắn nhìn cũng biết được Kinh Thiên chỉ có tu vi Nhân vương cảnh nhị giai, nên hắn không để Kinh Thiên vào mắt, và hoàn toàn coi thường anh.
Tên Phương Văn Bình thì tuổi cũng tương đương với Hoàng Thế Thanh và tu vi thì có tiến bộ hơn một chút là Nhân vương cảnh ngũ giai.
Tên này cũng hoàn toàn không để tu vi của Kinh Thiên vào mắt.
Chỉ có Ngô Tích Tú là tu vi bèo nhèo nhất mới đạt Hóa cảnh thập nhị giai còn một chút nữa hắn cũng có thể tiến vào Nhân vương cảnh.
Tuy nhiên tuổi của hắn còn ít hơn cả người Phương Văn Bình và Hoàng Thế Thanh, nên không gian phát triển của hắn cũng chẳng kém hai người này.
“Chúng ta đừng nhắc đến tên không ra gì đó đi.
Hồ Bích Nguyệt tỷ đang ở đây chúng ta nên tiếp đãi tỷ ấy vui vẻ”.
Mai Thúy Trinh lên tiếng chuyển chủ đề của cả nhóm.
Cả nhóm công tử tiểu thư này lại bắt đầu thưởng thức ẩm thực và giao lưu với nhau những câu truyện trên trời dưới biển.
Chủ yếu là hai vị thiếu gia Hoàng Thế Thanh và Phương Văn Bình cố gắng lấy lòng vị tam tiểu thư Hồ Bích Ngọc.
Nhưng vị tam tiểu thư này vẫn ỏng ẹo trêu đùa cả hai vị thiếu gia này.
Còn với Ngô Tích Tú thì cũng chẳng quan tâm mấy, thỉnh thoảng tham gia vài câu xã giao cho vui.
Chạy thẳng về trang viên của mình cũng không làm Kinh Thiên mất quá nhiều thời gian.
Thả ra Tiểu Bạch để nó tự do tìm nơi nghỉ ngơi và tự tu luyện.
Còn anh bắt đầu lôi từ trong túi trữ vật lấy từ Vạn Thương Bảo Các ra để bắt đầu nghiên cứu cái món luyện khí.
Lợi thế của Kinh Thiên khi bắt đầu quá trình luyện tập luyện khí là anh có sự hiểu biết cơ sở về trận pháp.
Bản thân Kinh Thiên đam mê môn khoa học trận pháp ở thế giới này nên khi nhận được tài liệu về trận pháp của luyện khí sư xui xẻo, anh đã nghiên cứu tương đối kỹ và có được sự hiểu biết nhất định về các loại trận pháp hỗ trợ cho luyện khí này.
Cái mà anh còn thiếu là thực nghiệm và ứng dụng của các loại trận pháp vào luyện khí thực tế.
Lần này anh cũng bỏ ra một số tiền tương đối để mua một số nguyên liệu luyện khí cấp một.
Kinh Thiên dự định bỏ ra chút thời gian để nghiên cứu thêm môn luyện khí này, để chế tạo một số vật dụng cần thiết để anh tự sử dụng.
Luyện khí cũng có điểm tương đồng giống luyện đan là đều cần một lò luyện kim loại hay còn gọi là ‘Khí đỉnh’.
Thực ra cái khí đỉnh công dụng của nó là nung luyện các loại kim loại từ thể rắn thành thể lỏng.
Chỉ khi nung chảy các loại kim loại thành thể lỏng từ đó có thể dung hợp các loại kim với nhau để tạo ra một loại hợp kim tốt nhất ở một cấp độ nào đó.
Việc dung hợp các loại hợp kim với nhau theo những tỷ lệ nhất định và có những công thức riêng cho từng loại hợp kim.
Những công thức này đều là những phương thức bí truyền của các luyện khí sư.
Giống như đan phương nó chỉ được truyền lại cho các để tử, hoặc cho các thế hệ sau trong gia tộc.
Kinh Thiên may mắn thu được ‘Bách kim toàn thư’, trong nó cũng có giới thiệu một số công thức kết hợp một số loại kim loại với nhau.
Bởi đây đều là những kim loại cấp thấp nên mức độ quan trọng và bí mật cũng không cao, nên cũng không được bảo lưu quá bí mật.
Hầu hết các luyện khí sư đều biết cách tạo ra hợp kim tốt nhất từ cấp một đến cấp ba.
Còn nếu kim loại ở cấp độ cao hơn sẽ được các luyện khí tông sư bảo mật rất kỹ và rất khó truyền thụ ra ngoài cho những người không phải thuộc dòng chính của họ.
Trong luyện khí ngoài việc biết cách kết hợp kim loại theo tỷ lệ khác nhau để tạo ra hợp kim tốt nhất ở cấp độ của kim loại thì việc tôi rèn kim loại cũng là bí thuật của các luyện khí sư.
Đặc biệt khi đúc xong phôi của một thành phẩm nào đó thì việc tôi luyện thành phẩm sẽ quyết định chất lượng của thành phẩm đó.
Cùng một công thức để tạo ra hợp kim giống nhau, nhưng phương pháp tôi rèn khác nhau sẽ cho ra thành phẩm với chất lượng khác nhau.
Có những loại kim loại với đặc tính khác nhau cần phải dùng những loại ‘nước’ và phương pháp khác nhau để tôi thành phẩm.
Nếu không biết cách và phương pháp thì chất lượng thành phẩm sẽ rất tệ.
Nghiên cứu một hồi về ‘Bách kim toàn thư’ và ‘Luyện khí quyết’ lúc này Kinh Thiên mới biết mình quên mất một điều là không mua ‘Khí đỉnh’.
Nhưng giờ chẳng lẽ lại dừng việc luyện tập luyện khí lại.
“Không có khí đỉnh thì ta chế một cái vậy”.
Kinh Thiên lẩm