Thời điểm mong chờ của tất cả tu luyện giả ở đây diễn ra sớm hơn so với thời gian dự kiến ban đầu.
Theo hiệu lệnh của một bô lão Hồng Hạc Môn lúc này những tu luyện giả từ Nhân vương cảnh trở xuống có trong tay thẻ bài danh ngạch đã tập trung lại trước cửa ‘tàn môn’.
Những người còn lại thì lùi về phía sau một khoảng cách để quan sát và chờ đợi, bởi chẳng ai muốn chọc vào Hồng Hạc Môn.
“Các ngươi trật tự, lần lượt rồi tất cả các ngươi cũng sẽ được tiến vào ‘tàn môn’.
Bảo vật dành cho người có duyên, vào trước chưa chắc lấy được bảo vật tốt, vào sau chưa chắc là tay không.
Kẻ nào làm loạn, gây rối sẽ tước quyền tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ lần này”.
Vị bô lão lúc nãy lại lên tiếng nhắc nhỏ những tu luyện giả trẻ tuổi đang tìm cách chen lấn để được tiến vào ‘tàn môn’ trước tiên.
Dù sao đó cũng chỉ lời lẽ trấn an và ra lệnh của Hồng Hạc Môn, còn các tu luyện giả trẻ tuổi thì ai mà chẳng muốn đầu tiên tiến vào.
Bởi dù sao vào sớm cũng sẽ có nhiều thời gian và cơ hội chiếm được thứ tốt hơn là vào sau.
Lúc này sự phân biệt giữa đệ tử môn phái lớn, đệ tử gia tộc lớn và đệ tử hàn môn, tán tu phân biệt rõ ràng.
Những người nắm trong tay thẻ bài tiến vào tàn môn có bối cảnh thâm hậu được ưu tiên tiến vào trước, còn những tán tu và tu luyện giả may mắn có danh ngạch, nhưng không có bối cảnh thì sẽ chấp nhận đứng ở phía sau.
Kinh Thiên cũng xếp ở gần cuối hàng, anh cũng không quan trọng lắm tiến vào trước hay sau.
Dù sao cứ vào trong rồi tính tiếp, đôi khi vào trước chưa chắc đã có lợi hơn vào sau.
“Các ngươi xếp thành hai hàng, cầm thẻ bài trên tay đưa cho hai vị bô lão đứng ở hai bên cửa, rồi tiến vào bên trong.
Tất cả trật tự, cấm làm loạn, nếu không tuân thủ quy định, hậu quả các ngươi tự chịu”.
Vị bô lão lúc nãy lại lên tiếng chỉ dẫn và cảnh cáo các tu luyện giả trước khi tiến vào ‘tàn môn’.
Hai vị bô lão của Hồng Hạc Môn đứng ở hai bên cửa kiểm tra thẻ danh ngạch tiến vào ‘tàn môn’ vừa kiểm tra thẻ bài thật giả tránh trường hợp làm giả cố tình tiến vào ‘tàn môn’.
Tất nhiên những tu luyện giả có bối cảnh và địa vị cao hơn sẽ chiếm tiên cơ tiến lên phía trước để được vào trước tiên, còn những tu luyện giả của gia tộc nhỏ hay tán tu thì xếp phía sau.
Kinh Thiên cũng đứng ở vị trí gần cuối, bởi anh cũng không muốn tranh chấp hay gây sự vào lúc này.
Bởi vào trước chưa chắc chiếm được tiện nghi, đôi khi cũng cần phải có duyên mới đoạt được bảo vật.
Các tu luyện giả tham gia sự kiện ‘tàn môn’ lần này hầu hết đều là những tu luyện giả trẻ tuổi, bởi chỉ có tu luyện giả có tu vi từ Nhân vương cảnh trở xuống.
Quá trình tiến vào trong ‘tàn môn’ diễn ra rất suôn xẻ và tương đối nhanh, người nào cũng muốn nhanh chóng tiến vào trong tàn môn để tìm kiếm cơ duyên của mình.
Rất nhanh chóng, chỉ mất một lúc cũng đến lượt Kinh Thiên tiến vào trong ‘tàn môn’.
Trình ra thẻ danh ngạch của mình cho một vị bô lão Hồng Hạc Môn phía bên phải, Kinh Thiên thuận lợi tiến vào trong cửa thông đạo tiến vào trong khuôn viên của ‘tàn môn’.
Bước qua một tấm màn chắn màu trắng đục, trong tầm mắt Kinh Thiên cũng chỉ toàn là một màu trắng đục.
Trước mắt Kinh Thiên khoảng hơn chục mét là ô cửa có màu trong suốt, Kinh Thiên nhanh chóng tiến thẳng theo hành lang về phía ô cửa đó.
Vượt qua cánh cửa đó tiến vào trong khuôn viên của ‘tàn môn’ và sử dụng ‘Kinh Thiên bộ’ lướt đến một khoảng trống dừng lại, Kinh Thiên cảm nhận không khí bên trong ‘tàn môn’.
Trải qua hàng vạn năm bị chôn vùi dưới lòng đất, mặt đất bên trong tàn môn không hề có một cây cỏ nào có thể sinh tồn được, có thể nói đó là một khung cảnh đất trống đồi trọc.
Trong tầm mắt của anh là những kiến trúc đổ nát, dường như nó bị phá hủy bởi một cuộc chiến nào đó.
Có thể cảm nhận được một không khí tang thương, với quang cảnh hoang tàn.
Điều đặc biệt Kinh Thiên cảm nhận được là bên trong khuôn viên của ‘tàn môn’ thì linh khí cũng tương tự như ở bên ngoài.
Hệ thống trận pháp của ‘tàn môn’ chỉ che phủ tạo ra một lớp bảo vệ toàn bộ ‘tàn môn’ chứ không tạo ra một thế giới tách biệt với bên ngoài.
Đang suy nghĩ xem giờ nên bắt đầu từ đâu và làm những gì, thì một bóng người lướt đến trước mặt Kinh Thiên.
“Ta chờ ngươi nãy giờ”.
Hoàng Thế Thanh chắn trước mặt Kinh Thiên và cất tiếng nói.
Hoàng Thế Thanh cùng với chị gái của hắn và những người khác tiến vào trước Kinh Thiên một lát.
Đa phần những tu luyện giả trẻ tuổi này cũng là lần đầu tiên tiến vào một bí cảnh, nên cũng có những bỡ ngỡ.
Mọi người cũng dừng lại một chút để thương thảo với nhau bước đi tiếp theo.
Vì suy cho cùng thì không ai biết phía trước có nguy hiểm gì, cơ quan, bẫy rập, yêu thú… Mọi khả năng đều có thể xảy ra.
Chỉ sau có một lát thì Kinh Thiên cũng tiến vào, Hoàng Thế Thanh nhìn thấy Kinh Thiên thì bắt đầu nhảy ra gây sự.
Một số nhóm tu luyện giả khác chưa xuất phát cũng đứng ở gần đó, trong đó có cả nhóm tu luyện giả của Ngô gia, Phương gia, Mai gia, và cả nhóm tu luyện giả của Hồ gia từ thành Ngạc Long cũng đứng ở gần đó.
Nhìn thấy hành động bất ngờ của Hoàng Thế Thanh mọi người bỗng chợt đưa mắt nhìn theo.
Tất cả mọi người đều không rõ hành động của Hoàng Thế Thanh là gì, nên cũng muốn biết những diễn biến tiếp theo.
Hoàng Thanh Hoa mặc dù cũng nhìn thấy hành động của Hoàng Thế Thanh cũng không lên tiếng ngăn cản em trai mình.
Dù sao thì Kinh Thiên cũng chỉ là một tán tu, để cho em trai mình trút giận chút thì không vấn đề gì.
Hoàng Thanh Hoa nghĩ chỉ mất một ít thời gian, để Hoàng Thế Thanh đánh Kinh Thiên một trận sau đó lên tiếng ngăn cản cũng chưa muộn.
Dù sao thì trong mắt của Hoàng Thanh Hoa thì tu vi của Hoàng Thế Thanh là Nhân vương cảnh lục giai cao hơn tu vi Nhân vương cảnh tứ giai của Kinh Thiên.
Còn tu vi của Hoàng Thanh Hoa và các thiên kiêu của thành Vân Long đều ở cảnh giới Nhân vương cảnh thập giai.
“Chờ ta làm gì? Ta và ngươi có quen biết gì nhau đâu mà chờ”.
Kinh Thiên vừa cười mỉm vừa nói.
“Lần trước ở ‘Vân Lĩnh Tửu Lâu’ Ngươi làm cho ta mất mặt, trong thời gian vừa rồi thành Vân Long nghiêm cấm đánh nhau gây sự, nên không có cơ hội.
Hiện tại ở đây không còn quy định nào trói buộc, ta muốn dạy ngươi một bài học, để ngươi biết vị trí của ngươi là ở đâu”.
Hoàng Thế Thanh vểnh mặt nói.
“Chỉ như vậy mà ngươi muốn tìm ta gây chuyện vào ngay lúc này?” Kinh Thiên lên tiếng hỏi lại.
“Đúng vậy”.
Hoàng Thế Thanh lên tiếng nói đồng thời tung nắm đấm bằng tay phải nhằm thẳng mặt Kinh Thiên đánh tới.
Nhận thấy không thể nói chuyện được Kinh Thiên lúc này cũng chẳng muốn giải thích gì nữa, liền tung nắm đấm bằng tay phải của mình lên đón đánh.
“Bốp”.
Một tiếng va chạm giữa hai nắm đấm vang lên.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Hoàng Thế Thanh bị đánh lùi trở lại ba bước.
Cánh tay của hắn tê rần cảm giác như vừa đấm vào một khối sắt.
Còn Kinh Thiên thì vẫn vững vàng đứng nguyên tại chỗ.
Không thích gây sự không có nghĩa là Kinh Thiên sợ phiền phức, nếu đã muốn gây chuyện thì anh cũng sẵn sàng gây chuyện cùng.
Dù sao thì cũng chưa đánh nhau với tụi công tử bao giờ, Kinh Thiên cũng muốn biết cảm giác khi đánh những thiếu gia nhà giàu thì sẽ thế nào?
Ngay khi đánh lui Hoàng Thế Thanh, Kinh Thiên sử dụng Kinh Thiên bộ áp sát hắn ngay lập tức.
Hoàng Thế Thanh vừa bị đánh lui cánh tay phải tê rần, còn chưa kịp hiểu thế nào thì đã thấy một bóng người lướt đến bên cạnh hắn.
Kinh Thiên cũng chẳng dùng bất kỳ vũ kỹ gì, chỉ đơn giản áp sát Hoàng Thế Thanh trong khi hắn còn đang bàng hoàng.
Đơn giản một cú đá quét vào thẳng chân trụ của Hoàng Thế Thanh.
“Rầm…” lại một âm thanh nữa vang lên.
Lần này là tiếng va chạm thân thể của tu luyện giả với mặt đất.
Hoàng Thế Thanh bị Kinh Thiên đá trúng chân trụ ngã ngửa, đập lưng và gáy xuống mặt đất tạo ra âm thanh sống động.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, từ việc không ngờ ăn thua thiệt khi đối quyền với Kinh Thiên.
Bản thân hắn cũng không cho rằng Kinh Thiên dám tấn công hắn, nên mức độ đề phòng của hắn có hơi thấp.
Đến khi ăn một cú đá ngã đau điếng thì hắn cũng kịp nhận