“Ta tuy rằng không có nhân mạch lớn ở Hồng Hạc Môn, nhưng ta cũng có thể đảm bảo những điều ta nói.
Bởi trước khi rời khỏi môn phái, môn chủ cũng đã đưa ra phần thưởng cho chúng ta.
Chỉ cần đoạt được vũ kỹ, công pháp thiên cấp có thể gặp trực tiếp môn chủ và đưa ra một yêu cầu.
Ta cũng đã đoạt được một ngọc giản thiên cấp, nên sẽ được gặp trực tiếp môn chủ và có thể đưa ra yêu cầu trực tiếp với môn chủ.
Với ba ngọc giản ngươi đoạt được, ta tin rằng môn chủ sẽ rất vui lòng thưởng cho ngươi hậu hĩnh”.
Giang Thành tiếp tục khẳng định và đưa ra những ưu ái với Kinh Thiên.
“Mẹ kiếp, các ngươi không muốn đoạt thì để ta đoạt.
Lúc đó cả ba ngọc giản của hắn đều sẽ là của ta”.
La Kiến Phong tức tối gầm lên.
Bởi ngay khi gặp Kinh Thiên hắn đã tấn công và lộ rõ ý đồ cướp của, nên giờ lại mặt dầy đổi giọng mời Kinh Thiên gia nhập môn phái của hắn thì đúng là làm khó hắn.
Nhưng để ba người còn lại tranh đoạt mất đi Kinh Thiên thì hắn không đành lòng.
Ngay khi nói xong hắn liền tung mình nhảy lên xuất chiêu thức nhằm thẳng Kinh Thiên.
Hắn muốn tiên hạ thủ vi cường, nắm Kinh Thiên trong tay sau đó nói chuyện sau với những người còn lại.
Những đồng môn khác của hắn thì không ra tay, mọi người đều dừng lại để kiềm chế những đệ tử của môn phái khác cũng ra tay.
Nếu đệ tử của các môn phái khác cũng ra tay thì những đồng môn của hắn sẽ ra tay cản lại.
Có thể họ không hoàn toàn cản lại được tất cả, nhưng chỉ cần làm chậm nhịp độ của những người khác lại là được.
Bởi La Kiến Phong là Nhân vương cảnh đỉnh phong còn Kinh Thiên chỉ là Nhân vương cảnh tứ giai.
Mọi người đều cho rằng chỉ một hai chiêu thì Kinh Thiên sẽ bị La Kiến Phong bắt gọn và không chế.
Lúc đó người nắm trong tay mọi chuyện đều dễ dàng.
“Hắc báo điển thủ”.
Một chiêu trảo pháp được La Kiến Phong xuất ra nhằm thẳng vào ngực của Kinh Thiên.
La Kiến Phong muốn dùng một chiêu thức này bắt sống và khống chế Kinh Thiên.
Thân hình La Kiến Phong lao thẳng đến vị trí Kinh Thiên vẫn đang đứng yên, nhưng Kinh Thiên lại nhếch mép nở một nụ cười nụ khiến cho La Kiến Phong bất chợt rùng mình.
Khoảng cách trảo pháp của La Kiến Phong chỉ còn cách Kinh Thiên khoảng gần một mét thì bất ngờ có một bóng trắng lao ra, tung ngay một cú tát bằng chi trước chân phải vào giữa thân hình của hắn.
La Kiến Phong trở thành người dẫn đầu cả một đám đệ tử của một môn phái lớn hắn cũng có chút bản lĩnh thực sự.
Nhận thấy nguy hiểm hắn liền thu chiêu lại bắt chéo cả hai cánh tay trước ngực, vận lên toàn bộ linh lực của hắn để phòng thủ.
“Grào, bốp, rầm”.
Ba âm thanh cùng lúc vang lên.
Một tiếng hổ gầm khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều cảm thấy rúng động.
Một tiếng va chạm giữa chân hổ và cánh tay người vang lên.
Âm thanh cuối cùng là tiếng va chạm của thân người và mặt đất, khiến cho đất đá văng lên tung tóe, bùi mù bay khắp nơi.
Tiểu Bạch sau khi lao ra khỏi túi linh thú đã thực hiện ngay một cú tát vào thẳng người của La Kiến Phong khiến ăn một quả thua thiệt đau đớn.
Ngay sau đó Tiểu Bạch liền trở lại đứng bên cạnh Kinh Thiên nhe ra đôi hàm răng sắc bén gầm gừ nhìn tất cả tu luyện giả có mặt ở hiện trường với một thái độ hết sức thù địch, sẵn sàng ăn tươi nuốt sống tất cả.
Thực tế khi đối mặt với đám đệ tử ưu tú của các môn phái trước mặt mình, Kinh Thiên đã tính toán đến các phương án.
Trong đó có phương án kêu Tiểu Bạch xuất hiện, còn phương án sử dụng lựu đạn yêu đan là phương án cuối cùng vạn bất đắc dĩ thì anh mới sử dụng.
Chính vì vậy mà Kinh Thiên đã câu thông với Tiểu Bạch ở trong túi linh thú, bảo nó sẵn sàng xuất hiện khi cần thiết.
Kinh Thiên cũng đã trao đổi sơ qua cho nó nắm được tình huống hiện tại, do vậy khi Tiểu Bạch xuất hiện đã không ngần ngại cho La Kiến Phong một cái tát trời giáng.
“Lão đại, chúng ta cùng chiến chứ?” Tiểu Bạch lên tiếng trao đổi với Kinh Thiên.
(Trong các chương trước mình không để Tiểu Bạch có thể nói chuyện mà thường sử dụng tiếng gầm gừ, sau đó sẽ giải thích ý của Tiểu Bạch.
Nhưng từ chương này trở đi mình sẽ để Tiểu Bạch có thể nói chuyện với Kinh Thiên.
Hay nói cách khác Tiểu Bạch chỉ có thể nói chuyện được với Kinh Thiên mà thôi, còn người khác sẽ không hiểu Tiểu Bạch nói gì.
Như vậy sẽ không cần phải giải thích Tiểu Bạch nói gì, và cũng dễ phân tích cảm xúc của Tiểu Bạch hơn).
“Bình tĩnh, chưa phải lúc chúng ta chiến đấu.
Chờ lão đại ra hiệu, lúc đó chúng ta sẽ chạy trốn”.
Kinh Thiên trao đổi mục đích của mình với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đang hứng thú phát huy thú tính của mình và sẵn sàng chiến đấu thì bị dội một gáo nước lạnh.
Nó không hiểu lão đại của nó tại sao lại như vậy, mặt hổ của nó biểu hiện trông rất buồn cười, vừa gầm gừ, vừa nhăn nhó.
“Được rồi, ngươi cứ nghe theo lão đại đi, lúc rãnh rỗi sẽ giải thích rõ cho ngươi”.
Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.
Trở lại với La Kiến Hồng ăn trọn một cú tát của Tiểu Bạch khiến cả thân hình của hắn bay chéo ra xa về phía sau, cả thân hình đập mạnh xuống đất đau đớn.
Dù sao hắn cũng là một tu luyện giả Nhân vương cảnh thập nhị giai hàng thật giá thật, lại thêm hắn phản ứng cũng nhanh thu chiêu, vận công phòng thủ đón đỡ cú tát của Tiểu Bạch ngay lúc nguy hiểm nhất.
Cú tát của Tiểu Bạch không làm cho La Kiến Phong bị trọng thương nhưng cũng khiến cho hắn toàn thân ê ẩm, khí huyết đảo lộn, đặc biệt là hai cánh tay của hắn chịu lực lớn nhất tê rần và đau đớn.
La Kiến Phong lồm cồm đứng dậy vận công điều phối lại khí huyết nhộn nhạo cho ổn định, chủ yếu là vận dụng linh lực lên hai cánh tay để giảm bớt ê buốt và lấy lại cảm giác.
Tất cả tình huống đó diễn ra rất nhanh từ khi Tiểu Bạch xuất hiện tát cho La Kiến Phong một nhát đến khi nó trở lại chỗ của Kinh Thiên chỉ mất có vài giây đồng hồ.
Nhưng sự xuất hiện của Tiểu Bạch khiến cho tất cả những tu luyện giả trẻ tuổi ở đây phải nhìn Kinh Thiên theo một cách nhìn hoàn toàn khác.
Bởi bên cạnh anh là một con yêu thú cấp một đỉnh phong, với cấp độ đó Tiểu Bạch hoàn toàn có thể đánh ngang tay với những đệ tử ưu tú nhất của các môn phái có mặt ở đây.
Hoàng Thanh Hoa, Hoàng Thế Thanh khi nhìn thấy Tiểu Bạch xuất hiện thì cả hai đều toát ra mồ hôi hột.
Thật may mắn tên này không đem con yêu thú cấp một đỉnh phong này ra lúc chiến đấu với họ.
Nếu lúc đó Tiểu Bạch được gọi ra không biết kết quả sẽ như thế nào.
Ngô Tích Cương và Ngô Tích Tú thì lại mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn Kinh Thiên, không ngờ tên này lại giấu bài sâu như vậy.
“Bằng hữu của đệ giấu bài sâu như vậy.
Không biết hắn còn có con bài nào khác chưa ra không.
Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đấy.
Nếu có cơ hội giới thiệu ta với hắn nhé”.
Ngô Tích Cương nói với Ngô Tích Tú.
Ngô Tích Tú chỉ gật đầu ra hiệu đồng ý và không nói gì cả.
Bản thân hắn cũng không ngờ là Kinh Thiên lại còn có chiêu này, đến tận lúc này mới đem ra.
Mỗi người một ánh mắt, một suy nghĩ, cũng chẳng biết hết được những người ở đây đang nghĩ như thế nào về tên tán tu độc hành này.
Người của Phương gia, Mai gia và những tu luyện giả khác đều phải đánh giá lại quan điểm của họ về tên tán tu đang đối mặt với những đệ tử ưu tú của các môn phái này.
Trước đây họ cho rằng Kinh Thiên sẽ gặp phiền phức lớn, cầm trong tay bảo vật chưa chắc đã có mạng để dùng.
Nhưng khi Tiểu Bạch xuất hiện thì mọi khả năng đều có thể xảy ra, biết đâu tên này còn có chiêu gì đó ẩn dấu chưa ra.
“Ngươi cho rằng có thêm một con yêu thú cấp một đỉnh phong thì có thể thay đổi được sao?” La Kiến Phong lên tiếng nói với giọng điệu chứa đầy sự giận dữ và thù hằn.
Nhưng lúc này hắn không tiếp tục ra tay với Kinh Thiên nữa, bởi hắn biết với sức một mình hắn mà chiến đấu với Tiểu Bạch thì chưa hẳn hắn có thể thắng.
Nhưng hắn cũng tự tin vì ở đây không chỉ có hắn, bên cạnh hắn còn có rất nhiều sư đệ đồng môn, trong đó cũng có rất nhiều người có tu vi Nhân vương cảnh thập nhị giai.
“Lời đề nghị của ta vẫn không thay đổi, chỉ cần ngươi gật đầu.
Toàn bộ sư huynh đệ của Huyền Đạo Môn sẽ đứng ra đảm bảo an toàn cho ngươi”.
Mộc Như Vân lên tiếng nói.
“Lời đề nghị của Hồng Nhật Môn cũng vẫn còn hiệu lực.
Ngươi có thể cân nhắc”.
Chương Vũ Thuật lên cũng không chịu kém cạnh lên tiếng nói.
Giang Thành chưa kịp đưa ra đề nghị thì bỗng nghe Kinh Thiên cất tiếng nói.
“Các ngươi chỉ quan tâm đến ba cái ngọc giản ta đoạt được ở tầng thứ năm phải