Lại nói về Kinh Thiên sau khi cùng Tiểu Bạch chạy được một đoạn đường dài và cũng nhận thấy không có ai đuổi theo mình thì Kinh Thiên lên tiếng nói:
“Tiểu Bạch dừng lại được rồi.
Bọn chúng không còn đuổi theo nữa”.
“Lão đại tại sao chúng ta không chiến một trận cho thống khoái, ta thấy lão đại còn có mấy viên yêu đan có thể nổ được đó.
Ném ra cho bọn chúng sợ”.
Tiểu Bạch vẫn ấm ách hỏi Kinh Thiên.
“Ài, mấy viên lựu đạn yêu đan mà ném ra có khi một vài người trong bọn chúng sẽ mất mạng.
Lúc đó sẽ gây thù chuốc oán với những môn phái lớn ở đây.
Mà chúng ta thân cô thế cô, tu vi lại làng nhàng.
Lúc này không phải lúc chúng ta có thể đối đầu với địa đầu xà ở khu vực này.
Đánh đấm một trận có thể làm bị thương bọn chúng có lẽ cũng không sao, chứ giết mấy tên đệ tử tiềm năng của mấy môn phái có thể sẽ không có chỗ để thương lượng”.
Kinh Thiên giải thích với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nghe Kinh Thiên nói một tràng, cái nó hiểu, cái nó không hiểu.
Dù sao thì nó cũng mới chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong, linh trí cũng chỉ mới mở một phần.
Hành động của nó mang tính bản năng nhiều hơn là lý trí.
Chỉ có điều nó đi theo Kinh Thiên và hoàn toàn tin tưởng vào quyết định của Kinh Thiên.
Nên Kinh Thiên bảo nó hành động thế nào thì nó sẽ làm như thế, còn đúng sai thế nào có khi làm khó cho một con hổ như nó.
“Được rồi, dù sao giờ cũng rảnh rỗi rồi chúng ta thử xem gần đây có cái gì hay ho không.
Giờ trời cũng đã gần tối rồi, cũng sắp hết ngày đầu tiên tiến vào ‘tàn môn’, chúng ta còn tới mười bốn ngày lang thang trong này nữa”.
Kinh Thiên lại nói với Tiểu Bạch.
Lại nói về hộ trận của ‘tàn môn’ nó là một hệ thống trận pháp bao bọc xung quanh khuôn viên của ‘tàn môn’, ngăn cách các vật thể và sinh vật tiến vào hoặc rời khỏi khuôn viên ‘tàn môn’.
Ngoài ra linh khí bên trong khuôn viên ‘tàn môn’ thì liên thông với không gian bên ngoài, có thể nói linh khí bên ngoài như thế nào thì linh khí bên trong khuôn viên ‘tàn môn’ cũng như vậy.
Ngoài ra hộ trận của ‘tàn môn’ cũng không ngăn cách ánh sáng xuyên qua, nên thời gian ngày và đêm bên trong khuôn viên ‘tàn môn’ và bên ngoài là tương tự nhau.
“Trời cũng đã bắt đầu vào buổi tối rồi chúng ta kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi cái đã.
Tối này cũng chẳng làm gì được”.
Kinh Thiên lại nói với tiểu bạch trong khi đang ngước mắt lên nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Cả hai lại tiếp tục chạy thêm một đoạn nữa dự định tìm kiếm chỗ nào đó yên tĩnh để nghỉ ngơi qua đêm, đợi đến sáng ngày hôm sau sẽ lại tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Kinh Thiên cũng muốn nghỉ ngơi một chút để kiểm tra xem ba cái ngọc giản anh đoạt được ở ‘Tàng Thư Các’ là cái gì.
Do không để ý phương hướng lại cứ cắm đầu chạy loạn, lúc này đang tìm kiếm chỗ để nghỉ ngơi, Kinh Thiên và Tiểu Bạch không biết lúc nào đã đến dưới một chân núi trong khuôn viên ‘tàn môn’.
Dưới chân núi có một cổng chào đã đổ nát, tấm biển được làm bằng đá hoa cương bị đánh vỡ sứt sẹo nằm chơ vơ dưới mặt đất, nhưng bên trên vẫn còn đọc được ba chữ ‘Trận pháp đường’.
“Không ngờ lại đến dưới chân núi của ‘Trận Pháp Đường’ của ‘tàn môn’.
Kinh Thiên lẩm bẩm.
Ngước nhìn lên phía trên đỉnh núi, mặc dù dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng Kinh Thiên vẫn có thể nhận ra phía trên đỉnh núi đang tập trung một số tu luyện giả.
Mặc dù trời đã gần nửa đêm nhưng dường như mọi người vẫn đang trò chuyện, bàn tán và làm một số việc gì đó.
Điều này kích thích trí tò mò của Kinh Thiên, do vậy anh quyết định tiến lên trên đỉnh núi để tìm hiểu.
“Tiểu Bạch trở lại trong túi linh thú đi”.
Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch.
“Lão đại trong túi linh thú chán lắm, để ta ở ngoài đi”.
Tiểu Bạch truyền âm nói với Kinh Thiên.
“Tiểu Bạch ta biết làm khó ngươi, nhưng ngươi hãy nghe ta, trở lại trong túi linh thú đi.
Ngươi là vũ khí bí mật để ta đối phó với những tu luyện giả khác.
Ngoài ra ngươi ít xuất hiện sẽ đỡ bị người khác soi mói nhiều hơn.
Ngươi không quên lão già bí ẩn bảo ngươi nên ít xuất hiện trước mặt các tu luyện giả khác sẽ tốt hơn cho ngươi sao.
Nghe lời lão đại đi.
Sau khi rời khỏi đây ta sẽ nướng thịt bù đắp cho ngươi”.
Kinh Thiên vừa đấm vừa xoa để dụ Tiểu Bạch trở lại trong túi linh thú.
Sau vài phút thuyết phục, cuối cùng Tiểu Bạch cũng đồng ý trở lại trong túi linh thú.
Kinh Thiên lúc này bắt đầu sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lướt lên trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi đang tập trung khá nhiều tu luyện giả, những người không tham gia quá trình tranh đoạt tại ‘Tàng Thư Các’.
Kiến trúc trên đỉnh núi cũng hoang tàn đổ nát, chẳng khác là mấy so với những kiến trúc ở những nơi khác.
Nhưng chính giữa đỉnh núi có một quảng trường khá lớn, chính giữa nó là một tòa tháp năm tầng còn nguyên vẹn.
Tất cả những tu luyện giả có mặt trên đỉnh núi đều tập trung xung quanh tòa tháp này.
Kinh Thiên cũng rất tò mò tiến lại gần tòa tháp chọn vị trí thích hợp đứng quan sát.
Chỉ một lúc sau từ trong tòa tháp có một tu luyện giả bị đẩy bắn ra ngoài.
Tiếp đất đứng vững vàng tu luyện giả trẻ tuổi này bực tức liền lên tiếng chửi thề:
“Tức thật, gần hoàn thành rồi cuối cùng lại thất bại”.
Kinh Thiên không hiểu rõ chuyện gì liền tiến lại gần tu luyện giả này lên tiếng hỏi:
“Tòa tháp này như thế nào vậy huynh đài, có thể cho chút lý giải được không?”
Tu luyện giả này cũng là một tu luyện giả của một gia tộc nhỏ, có chút đam mê và kiến thức về trận pháp, vừa bực tức vừa lên tiếng nói.
“Đây là trận pháp đường, tòa tháp đó là tòa tháp khảo sát tư chất và lựa chọn chân truyền của trận pháp đường.
Người nào có thể vừa qua tất cả những bài khảo sát của tòa tháp sẽ nhận được trân truyền của trận pháp đường”.
“Mà ngươi là ai vậy, sao ta phải giải thích với ngươi?” Người này nói trong vô thức, sau đó mới bình tĩnh lại hỏi Kinh Thiên.
“Cảm ơn! Ta cũng chỉ là một tán tu không môn không phái thôi”.
Kinh Thiên chắp tay nói với gã tu luyện giả này.
“Thôi ngươi tự đi mà nghiên cứu lấy”.
Gã tu luyện giả phất phất tay nói với Kinh Thiên sau đó tiến về phía những tu luyện giả khác đi cùng hắn.
Cả nhóm thì thầm trao đổi cái gì đó, Kinh Thiên cũng không quan tâm đến chuyện của hắn nữa.
“Thì ra là những thử thách, khảo sát để tuyển chọn chân truyền cho trận pháp đường.
Cũng đáng để thử xem sao?” Kinh Thiên thầm nghĩ, đồng thời cũng tiến lại cửa ra vào của tòa tháp.
Cửa ra vào nằm ở tầng dưới cùng của tòa tháp, trên đó có một tấm biển ghi dòng chữ khá lớn ‘Để lại ấn ký ở đây, trước khi tiến vào trong tháp’.
Lúc này trời đã vào ban đêm của ngày đầu tiên.
Tuy nhiên đối với tu luyện giả thì việc không cần nghỉ ngơi một vài ngày cũng không có vấn đề gì cả.
Kinh Thiên tiến lại cửa ra vào, bên trên có ghi dòng chữ khá lớn và dễ nhìn ‘Lưu lại ấn ký ở đây, trước khi tiến vào’.
Kinh Thiên sử dụng linh thức của mình để lại ấn ký trên cửa ra vào.
Ấn ký hiện lên một lát rồi biến mất.
Lúc này Kinh Thiên đẩy cửa tiến vào trong sảnh của tầng một tòa tháp.
Bên trong sảnh tầng một tòa tháp chỉ có một hành lang tiến thẳng tới cầu thang tiến lên tầng hai ở phía cuối hành lang.
Nhiệm vụ của tu luyện giả là tiến dọc theo hành lang đó đến chân cầu thang để tiến lên tầng hai.
Kinh Thiên quan sát một lát, nhưng vẫn không cảm thấy có gì đặc biệt hay khác lạ.
Hơi chút suy nghĩ thoáng qua, Kinh Thiên bắt đầu bước dọc theo hành lang tiến lại về vị trí cầu thang ở phía cuối.
Nhưng điều khiến Kinh Thiên cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc là càng tiến sâu vào phía hành lang thì áp lực vô hình đè lên linh thức càng lúc càng mạnh.
Những bước đầu tiên thì cảm nhận không rõ ràng lắm.
Những bước về sau thì áp lực càng lúc càng lớn, khiến cho anh phải vận dụng hết linh thức của mình lên để chống đỡ áp lực này.
Có thể nói đây là bài khảo sát đầu tiên của trận pháp đường.
Vì đối với một trận pháp sư thì linh thức vô cùng quan trọng.
Người nào có linh thức càng lớn thì tiềm năng phát triển về trận pháp càng cao.
Đây cũng là yêu cầu cơ bản và tối thiểu để tu luyện giả có thể trở thành trận pháp sư.
Linh thức của Kinh Thiên đặc biệt hơn so với các tu luyện giả khác.
Ngoài có trong đầu cuốn ‘Kinh Thiên Quyết’ kỳ bí hỗ trợ cho linh thức của anh, thì ‘Thiên hỏa linh châu’ cũng góp phần khiến cho linh thức của anh lớn hơn so với tu luyện giả bình thường.
Thêm vào đó ngay từ khi sinh ra đã mang hai kiếp trí nhớ, nên linh thức của Kinh Thiên