Kính Trung Yêu

Chương 1


trước sau

Quyển 1: Quan tài rỗng

Kính Trung Yêu – Chương 1

Edit: Cá Mập

Beta: Phạm Lan

Đêm xuân, giờ Tý, tiếng sấm rung trời, mưa lớn ngập đất.

Ánh lửa đèn lồng le lói lóe lên muôn vàn điểm sáng trong màn mưa, một đoàn người mải miết đi về phía trước, hoặc là khiêng thuổng sắt trên vai, hoặc là cầm xẻng, tiếng bước chân sùng sục lầy lội trong rừng.

Đi được nửa canh giờ, giày dính đầy bùn đất ước chừng phải nặng đến nửa cân làm cho bước chân của mọi người trở nên chậm chạp, nhìn giống như cô hồn dạ hành.

“Đến rồi.”

Trưởng thôn đi phía trước đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự yên lặng đã kéo dài nửa canh giờ. Ông ta chìa tay đưa đèn lồng ra thăm dò, khi ánh đèn chiếu đến vị trí muốn tìm, tay ông ta không khỏi run lên.

Trước mắt là một ngôi mộ lẻ loi, đống đất đắp trên mộ phần đã bị nước làm xói mòn đi hơn phân nửa, trên tấm bia đá không có văn bia, nên không rõ tính danh và thân phận của người trong mộ. Đột nhiên có hai người một nam một nữ nhào tới, không thèm để ý bùn đất trên mặt đất, gào khóc kêu: “Nhân Nhân, Nhân Nhân… Con gái của ta…”

Mọi người đều thở dài.

Trưởng thôn cũng thở dài: “Đào đi, ít nhất phải đào được xương cốt trở về.”

Thôn dân đang cầm thuổng nghi ngờ hỏi: “Mới chôn có ba ngày, thật sự đã biến thành một bộ xương trắng rồi sao? Lỡ may…”

Lỡ may người bên trong chưa thành xương trắng, mà bây giờ lại mở quan tài, chỉ sợ tử trạng thê thảm sẽ lập tức khiến cha mẹ Nhân Tử khóc điên lên.

“Yêu quái kia nói sau hôm nó đến ăn ba ngày, sẽ để chúng ta tới mở quan tài lấy xương, cho dù chúng ta không muốn mở cũng phải mở, nếu không yêu quái lại tìm tới chúng ta thì sao…”

Trưởng thôn nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để cha mẹ Nhân Tử nghe thấy, hai người ngẩng đầu lên từ đống đất, đau lòng nói: “Trưởng thôn, Nhân Nhân vì cứu người trong thôn mới chết, nếu như không phải Nhân Nhân tình nguyện dâng bản thân làm tế phẩm cho yêu quái, yêu quái đó đã ăn sạch người trong thôn. Sao ôngcó thể… nói ra loại lời như vậy!”

Trưởng thôn cũng cảm thấy lương tâm mình bị lên án, khoát tay nói: “Không nói mấy cái  này nữa, trước tiên mang Nhân Tử về nhà trước đã.”

Cha mẹ Nhân Tử nghe xong cũng không còn cách nào khác, con gái từ nhỏ đã thiện lương, nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Thôn bọn họ nhiều đời dùng săn bắn để sống, muôn thú thấy họ đều như thấy kẻ thù, chỉ có đối với Nhân Tử là chưa từng có ác ý, thậm chí còn chơi đùa cùng nàng.

Người trong thôn đều nói nàng là tiên nhân chuyển thế.

Nhưng đột nhiên có một ngày có yêu quái tới thôn, nói muốn Nhân Tử dâng lên làm đồ ăn, nếu nàng không nghe lời sẽ lập tức giết hết người trong thôn.

Nhân Tử vì người trong thôn mà đồng ý làm tế phẩm, vì vậy mà nàng đang sống sờ sờ nhưng lại bị người trong thôn nhốt vào trong quan tài gỗ, rồi chôn ở nơi yêu quái chỉ định.

Thoáng cái đã qua ba ngày, đến thời gian yêu quái bảo bọn họ đến đào xương cốt.

Đã là đào xương cốt thì thịt người ở trong đó chắc chắn là bị ăn hết rồi. Trưởng thôn nghĩ đến trong quan tài gỗ lát nữa sẽ xuất hiện một bộ xương trắng hếu, vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy khó chịu.

Cuốc xẻng sắt đào đất, từng nhát từng nhát san bằng ngôi mộ, từng nhát từng nhát xúc thành cái hố.

Keng keng choang choang, keng keng choang choang.

Xẻng sắt và đất đá va chạm tạo thành tiếng vang nặng nề, không hề ăn nhập với tiếng mưa to.. Càng đào tới gần quan tài, động tác của đám người càng nặng nề.

“Binh.”

Cuốc sắt phập trên gỗ, tạo thành một vết răng trên quan tài. Người trong thôn đào đến quan tài thì giật mình hết hồn, lập tức thu tay lại, luôn mồm nói “Xin lỗi”, ai nấy đều hoang mang nhìn về phía trưởng thôn.

Trưởng thôn nhíu mày, trầm giọng: “Đào!”

Cha mẹ Nhân Tử lại bắt đầu khóc, không đành lòng nhìn tiếp.

Hôm đó một người đang sống sờ sờ bị nhốt vào quan tài, là chuyện tuyệt vọng và thống khổ biết dường nào.

Con gái à…

Quan tài gỗ chôn sâu dưới lòng đất bị bảy tám người đào bới, rất nhanh liền lộ ra trên mặt đất. Mưa to không ngừng trút xuống cuốn đi bùn đất dính ở trên, đền lồng chiếu rọi lộ ra ánh sáng đỏ u ám, nhìn trong đêm càng làm người ta khiếp sợ.

“Mở quan tài.”

Người trong thôn cạy từng cái đinh ra, tất cả hai mươi tám cái đinh, mỗi cái đều dài ba tấc (tầm 10cm), người sống dù có muốn bò ra từ bên trong cũng tuyệt đối không thể.

Tất cả đinh tán được thu lại, tám nguời bám vào nắp quan tài, đồng loạt dùng sức đẩy về 1 phía.

“Kẹt kẹt”

Tiếng nắp quan tài khẽ di chuyển, mẹ Nhân Tử đã khóc ngất trong ngực chồng, không dám nhìn về hướng đó.

“Kẹt kẹt”

Nắp quan tài bị dịch chuyển từng chút từng chút một, trưởng thôn nắm chặt nắm đấm, đồng thời trong lòng đã chuẩn bị xong lời xin lỗi với Nhân Nhân.

“Kẹt kẹt”

Nắp quan tài hoàn toàn bị đẩy ra, một tiếng sét rung trời rền vang đánh trên đỉnh núi tạo ra tiếng vang cực lớn giữa trời đất giống như nổ tung cả rừng núi, nổ tung cả trái tim của thôn dân.

Ai nấy đều ngạc nhiên, bởi khoảnh khắc ánh sáng rọi ra khi tia chớp loé lên, họ nhìn thấy rõ ràng, trong quan tài gỗ đó lại không có một ai!

Không có Nhân Tử, cũng không có xương trắng đáng lẽ phải có, giống như ngay từ đầu bọn họ đã chôn một cái quan tài rỗng.

Trưởng thôn kinh ngạc, hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất: “Cái này, cái này…”

Cha mẹ Nhân Tử vừa thấy quan tài rỗng, cũng choáng váng: “Nhân Tử đâu, Nhân Nhân nhà ta đâu?”

Người có mặt đều không trả lời câu hỏi của hai người, bởi vì bọn họ cũng không biết Nhân Tử đã đi đâu.

Chẳng lẽ yêu quái đã ăn sạch cả người, ngay cả xương cũng không chừa lại.

Nước mưa từ trên cao rơi xuống trên cánh rừng rậm, giọt mưa to như hạt đậu đập trên áo tơi của mọi người, rơi vào trong quan tài, không ai biết sau đó phải làm gì.

Đột nhiên trong rừng truyền đến một giọng hát của con gái, tiếng ca đứt quãng, âm u như quỷ mị, mọi người nghe thấy mà tim treo lơ lửng, lông tơ cũng dựng hết lên.

Tiếng hát khe khẽ chầm chậm, xen lẫn trong tiếng mưa ào ào khiến người ta nghe không rõ lắm.

Chỉ là bài hát này… Thật sự khó nghe, khó nghe đến mức ngay cả dân thôn cũng thôi  thắc mắc sao lại kinh khủng đến thế, ai nấy đều chỉ muốn bịt chặt lỗ tai mình lại. Đến khi một khối cầu lửa màu đỏ bay lượn trên không trung, tiến thẳng đến hướng bọn họ, bọn họ mới sợ hãi, nắm chặt cuốc xẻng sắt trong tay, căng thẳng nhìn chằm chằm phía trước.

Ngọn lửa trong mưa chợt cao chợt thấp, thỉnh thoảng còn xoay tròn, giống như là vật sống.

Thôn dân trợn to mắt nhìn nhằm chằm, tay đã run rẩy, nhưng mà tiếng hát khó nghe đã ít nhiều trấn an lòng của bọn họ – yêu quái đều hát nghe rất hay, mà người này hát í ẹ như thế, chắc không phải là yêu quái đâu.

Âm thanh ngày càng gần, quả cầu lửa cũng ngày càng gần, lúc khoảng cách cả hai còn khoảng chừng ba trượng, quả cầu lửa kia liền dừng lại. Xuyên qua màn mưa, thôn

dân nhìn rõ quả cầu lửa dao động kia nhìn giống chuột, nhưng cũng không giống chuột. Toàn thân nó phát ra ánh sáng đỏ, chiếu sáng rõ người đến – có đầu, có tay, có chân, không có đuôi, là người, còn là một cô nương rất đẹp. (3 trượng = 10m)

Hơn nữa nàng còn đang hát.

Mà hát không phải khó nghe bình thường, mọi người ai nấy tâm tư phức tạp, vẻ mặt khó có thể tả được.

Cô nương này nhìn cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, dáng người nhỏ nhắn mặc một chiếc áo dài tay cân vạt màu xanh nhạt, một bộ váy áo ngắn giao cổ ngang eo màu quả hạnh, bên hông treo một ống sáo.

Ánh lửa phản chiếu gương mặt nàng như bông hồng hoa, nàng cười nhìn như tiểu cô nương nhà bên, nàng nhìn thôn dân đang tỏ vẻ mặt cảnh giác, nói: “Ta tên là Tây Phong, là tróc yêu sư, ngươi đưa ta tiền, ta bắt yêu cho ngươi.”

“Mây trắng bay cao cao, chim chóc chạy thong dong, tìm í a tìm sâu, một con, hai con, ba con…”

“Đừng hát nữa! Khó nghe chết!”

Tiểu Hỏa lớn tiếng kháng nghị không cho nàng hát nữa, Tây Phong nhìn nó một chút rồi lại gân cổ hát còn to hơn: “Mây trắng bay cao cao, chim chóc chạy thong dong, tìm í a tìm sâu, một con, hai con, ba con…”

Tiểu Hỏa liếc một cái, gập cái tai lớn lại hòng ngăn cản thứ âm thanh quỷ khóc sói tru này: “Yêu quái đều bị cô dọa chạy trốn hết rồi.”

“Bị dọa chạy trốn càng tốt, vậy thì có thể lập tức thuận lợi cứu Nhân Tử cô nương ra.” Tây Phong lắc lư trâm gỗ trong tay, đưa đến dưới mũi của nó: “Ngửi đi, có phải người đang ở gần đây không?”

Tiểu Hỏa ngồi trên vai nàng ngửi một hơi, nói: “Có, nhảy nhót tung tăng luôn.”

“Còn sống không?”

Nhảy nhót tung tăng không chỉ có thể là người, còn có thể là quỷ, nàng đã từng nhìn thấy nữ quỷ nhảy vô cùng đẹp.

Tiểu Hỏa không khách khí đáp: “Không biết.”

“Tiểu Hỏa, cần ngươi còn tác dụng gì.”

“Không có ta, ai sẽ nghe cô hát, người khác dám sao?”

Hình như nói cũng có lý, Tây Phong không ép buộc nó nữa, nàng thở dài: “Làm ăn không được nhiều, nhưng dù sao cũng có thể giải quyết ba bữa no. Gần đây sao yêu quái lại không  xuất hiện cơ chứ, nghèo quá mà…”

Nàng đếm vài đồng tiền đồng trong tay còn sót lại, chỉ đủ mua một cái bánh bao, người ta đều nói nghèo đến mức kêu leng keng*, rất nhanh thôi nàng sẽ ngay cả mấy đồng tiền có thể chạm ra tiếng leng keng cũng hết.

(* ý chỉ nhà nghèo muốn ăn cơm nhưng không có cơm mà ăn, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau leng keng)

“Nghèo quá mà…” Nàng sâu sắc cảm thán, cẩn thận nhét lại tiền vào trong túi, lại đi tiếp mấy chục bước vào trong núi thì đến trước một vách núi. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, cao không thấy đỉnh, dường như vách núi chọc thẳng đến nóc trời, chìm nghỉm trong đám mây.

Tây Phong túm lấy Tiểu Hỏa trên vai, trực tiếp ném lên trên.

“yaaaaaaa”

Quả cầu lửa đỏ to cỡ bàn tay nháy mắt nở thành một quả cầu to như con ngựa ở giữa không trung, Tây Phong nhảy lên, Tiểu Hỏa vội vàng bay lên dọc theo vách núi, lao nhanh ngược gió, lướt qua đá tảng cây cối trên vách núi như đi trên đất bằng. Từ xa nhìn lại giống như một quả cầu lửa lao thẳng tới đỉnh núi, tốc độ nhanh như gió táp.

Gần như không cần đến nửa khắc, Tiểu Hỏa đã chở Tây Phong leo lên đỉnh núi.

Cuồng phong dừng lại, Tây Phong liền lấy cái gương nhỏ trong túi ra chỉnh lại mái tóc bị gió thổi như ổ gà, lúc này mới nhảy xuống, vẫy tay, Tiểu Hỏa lại hóa thành một quả cầu nhỏ màu đỏ ngồi trên vai nàng.. Nó ló đầu hít hít không khí, nói: “Phía trước đoán chừng có một cái hắc đầm, nếu không mùi thi cốt không thể nặng như vậy, Tây Phong, chúc mừng ngươi, ngươi sắp bắt được yêu thú béo núc ních, ăn hai miếng là có thể đủ no rồi.”

Tây Phong cười khẩy hai tiếng: “Thịt yêu quái các ngươi ăn có gì ngon đâu.”

Tiểu Hỏa ngạc nhiên: “…Cô ăn rồi?”

Tây Phong nhếch miệng với nó, lộ ra hai hàm răng sáng bóng, còn thò tay ra gõ gõ, tiếng gõ lanh lảnh dọa người. Tiểu Hỏa quyết định sau này sẽ không kêu nàng hát khó nghe nữa!

Nơi quanh năm không thấy ánh sáng lại còn nhiều nước rất dễ sinh ra tà ma, đầm chính là nơi sinh dưỡng yêu quái tốt nhất. Đầm trong rừng cây hoàn toàn không có ánh nắng chiếu đến, nơi như vậy, được gọi là hắc đầm.

Tây Phong vẫn chưa hoàn toàn đi vào trong rừng đã nghe thấy tiếng rống nguy hiểm của quái thú trong rừng phát ra. Nàng gỡ ống sáo bên hông xuống, lật tay một cái, ống sáo làm bằng gỗ biến thành một thanh bảo kếm, hàn quang sắc bén, có thể cắt sắt chẻ vàng.

Bảo kiếm vừa hiện, kiếm khí mạnh mẽ áp chế hơn phân nửa muôn thú, muôn thú nhận ra nguy hiểm dần dần bắt đầu lục tục ẩn núp, chỉ còn một số hung thú vẫn đang thét gào.

“Đi, Tiểu Hỏa.”

Một tiếng “Đi” Tây Phong vừa thốt lên, người đã như mũi tên rời cung xông vào trong đầm. Chướng khí dày đặc làm mơ hồ tầm mắt của người phàm, lắng tai chăm chú nghe. Một luồng khí đen đánh thẳng đến, Tây Phong nghiêng người tránh, một kiếm vung lên, trong chớp mắt đã chém khí đen thành hai đoạn.

Cự thú ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có đã bị kiếm khí chém chết. Tiểu Hỏa vươn bàn tay ngắn chụp lấy đám khí đen, nhanh chóng nhét vào trong miệng, đắc ý nuốt vào bụng.

Tây Phong cầm kiếm đánh chém một mạch, xác yêu quái la liệt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện