Kính Trung Yêu

Chương 2


trước sau

Kính trung yêu – Chương 2

Tây Phong không ngừng chém giết, Tiểu Hỏa không ngừng ăn uống tưng bừng, được nửa đường bụng đã no đến ợ lên.

Những hung thú nháo nhào lẩn tránh, không còn dám có ý đồ với nàng. Tây Phong vẫn cứ nhắm mắt dùng kiếm dò đường mà tiến lên, mãi đến khi nhận thấy chướng khí đã tan mới mở hai mắt ra, hai mắt quét bốn phía, đã đến bờ đầm.

Nàng giẫm một bước đến cạnh bờ, trở tay thu kiếm, giắt ống sáo lại bên hông.

Tiểu Hỏa vừa xoa cái bụng tròn xoe vừa ợ một cái, chỉ về phía trước: “Chỗ đó. Khí tức của Nhân Tử cô nương cũng thật là lạ, cho dù có cả một cái đầm dài như vậy mà vẫn có thể thấy rõ khí tức của cô ấy, đây không phải là người phàm bình thường đâu.

“Cha mẹ Nhân Tử nói từ nhỏ cô ấy đã không giống những người khác, muôn thú đều rất thân thiết với cô ấy, đưa đồ ăn cho cô ấy như đối với cha mẹ. Cho dù cha mẹ Nhân Tử là thợ săn, muôn thú cũng không vì vậy mà căm thù Nhân Tử.”

“Nhưng cô ấy hoàn toàn chỉ là người phàm.”

“Có lẽ là cô ấy có chút tiên căn.”

Trong rừng núi xa xa, đột nhiên có chim chóc bay lên giống như đột nhiên bị con người làm kinh động, bay loạn xạ mọi hướng.

Tây Phong dừng bước chăm chú nhìn, nàng ngửi thấy mùi của người phàm trong từng đợt gió yêu. Nàng bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng tìm được Nhân Tử, dù thế nào thì nàng cũng chỉ là người phàm, ở trong núi yêu sớm muộn gì cũng thành ngọn đèn cạn dầu.

Có Tiểu Hỏa khứu giác nhạy bén ở đây, Tây Phong muốn tìm một người không hề khó.

Rừng rậm âm u trên đỉnh núi cực kỳ nguy hiểm nhưng Tây Phong vẫn lờ đi.

Mãi đến khi đi đến trước một hang núi, nàng mới dừng lại.

Tiểu Hỏa vừa dựng thẳng lỗ tai lớn lên nghe ngóng bên trong, vừa hít hít, nói: “Ở bên trong.”

Còn chưa dứt lời, nó đã bị Tây Phong tóm lại, Tiểu Hỏa tối sầm mặt lại: “Ngươi ngừng…”

Lời lại chưa kịp dứt, nó đã bay lượn giữa không trung, người ném nó không hề có chút tình cảm bạn hữu gì hết.

“Tây Phong cô hát khó nghe muốn chết!”

Tiểu Hỏa gào lên một tiếng, bay thẳng vào trong hang núi. Nó “bịch” một cái giương thân thể ra, giống như một ngọn lửa va vào hang núi, dơi đang treo mình trong hang nhe răng rít lên, nhưng vừa đến gần đã bị nó làm bỏng rụng hết lông, đau đến run bần bật, không dám lại gần nữa.

Tây Phong hóng tai nghe ngóng, tặc lưỡi nói: “Tiểu yêu tinh, hung hăng vậy, hang cháy rồi cũng không chạy.”

Dơi trong hang nghe thấy bên ngoài có âm thanh, phẫn nộ kết thành một bè xông ra ngoài.

Tây Phong nghe thấy tiếng lít chít trong động cũng không hề hoang mang, chìa tay ra lau một cái lên lá cây ở bên cạnh.

Sương sớm chưa tan, trên phiến lá vẫn còn đọng nước, tất cả đều trượt ào ào vào lòng bàn tay của Tây Phong rồi ngưng tụ thành một giọt nước.

Tây Phong nhỏ giọng niệm chú, ném giọt nước đi. “Bịch”, giọt nước nhỏ lập tức hấp thụ ánh sáng khắp nơi, giống như bông gòn hút nước, trong nháy mắt liền ngưng kết ánh sáng của trời đất lại, giống như mặt trời treo trước cửa hang, chiếu rọi bát phương.

Dơi trong động vẫn chưa biết tình hình, tất cả đều đồng loạt xông ra, vừa xuất hiện liền bị ánh sáng mãnh liệt chói mắt đập vào làm hai mắt đổ máu, kêu gào thảm thiết rơi xuống đất.

Tây Phong đang che mắt nghe thấy tiếng kêu gào đến mức thảm thiết, giơ tay búng một cái, giọt nước bị phá vỡ, ánh sáng lại một lần nữa trở lại trời đất.

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, đen nghịt cả một mảng, con nào con nấy đều béo tốt, tiếc là nàng không ăn thịt dơi.

Thật là đáng tiếc mà.

Tây Phong lướt qua đám dơi đang rên rỉ trên mặt đất rồi nhảy nhẹ vào.

Tiểu Hỏa không biết đã đi đâu, nhưng Tây Phong không hề lo cho nó, sao phải lo cơ chứ, nếu lo thì chi bằng lo cho đám yêu quái ở đây còn hơn, không dưng lại bị vua bụng to ăn thịt.

“Tiểu Hỏa? Tiểu Hỏa? Ngươi ở đâu, mau ra đây chiếu sáng cho ta.”

Bất luận Tây Phong gọi như thế nào nó cũng không xuất hiện.

Tây Phong hừ lạnh một cái, gân cổ bắt đầu hát: “Mây trắng bay cao cao, chim chóc chạy thong dong, tím í a tìm…”

“Đừng hát nữa!” Tiểu Hỏa cấp tốc bay từ chỗ tối ra đậu trên vai nàng rủa: “Khó nghe chết!”

“Ừ.”

Có ánh lửa, Tây Phong băng qua sơn động rất nhanh, đến nơi đàn chim vừa bay lên ở trong rừng.

Rừng cây trước mắt vừa nhìn một cái đã nhận ra rõ ràng đã bị con người biến đổi, những cây không bị chặt giống như một trận pháp, mà trung tâm trận có một thiếu nữ đang nằm.

Thiếu nữ mặc xiêm y màu đỏ, làn váy dày trải đầy mặt đất đỏ như hoa máu nở rộ, tuyệt mỹ mà quỷ dị.

“Là Nhân Tử.” Tiểu Hỏa thì thầm bên tai, rồi nói thêm: “Đây là huyết trận.”

“Hả, huyết trận? Trận này lớn rồi đây.”

Huyết trận rất tà môn, kể cả đại yêu quái thì bình thường cũng không dám tùy tiện thử trận.

Phong ấn mà cần dùng đến huyết trận để giải, yêu vật bị phong ấn bên trong phải đủ để hủy thiên diệt địa, nếu thả yêu vật kia ra rất có thể sẽ bị phản phệ.

Tiểu Hỏa thấy nàng quan sát đầy hứng thú, đập vào tai của nàng: “Ngươi tỉnh lại đi! Ngươi là tróc yêu sư đó, đợi lát nữa tên đại yêu quái đi ra thì việc đầu tiên nó làm là ăn thịt ngươi đó.”

Tây Phong rùng mình, lập tức biến ống sáo thành kiếm, rút kiếm xông vào trong trận.

Nàng vừa mới xuất hiện ở rìa trận pháp đã có tiếng thú thét lên: “Cút!”

Tây Phong không những không dừng dại mà bước chân còn nhanh hơn, từng bước tiến vào trong trận. Huyết trận thoáng chốc trở nên dời sông lấp biển, làn váy đỏ bay tán loạn như biển máu vọt lên, một mùi máu nồng nặc xộc vào mũi.

“Thì ra là như vậy…”

Tây Phong nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ đang hôn mê bất tỉnh, đã hiểu vì sao yêu quái lại muốn đem nàng tới đây.

Bởi vì thể chất của Nhân Tử rất đặc biệt, có

thể làm chìa khóa mở trận.

Nhưng vì sao lại cần phải chôn dưới đất trước mà không phải trực tiếp bắt đi?

Tây Phong nghi hoặc đầy bụng, vung kiếm lên chặt đứt biển máu đang đánh tới, mở ra một con đường máu.

Mùi máu dần nồng đậm, huyết trận đã tiến hành được một nửa, yêu quái kia dường như cũng không muốn đi ra, không muốn phân tâm đối phó với nàng, vẫn còn đang toàn tâm toàn ý hủy bỏ phong ấn.

Tây Phong hóa gió thành linh, xuyên qua huyết trận đi tìm bóng dáng của yêu vật, chỉ có tìm được nó mới có thể hoàn toàn phá được trận.

Nhưng yêu quái kia ẩn núp cực kì bí mật, không ngờ Tây Phong lại không tìm được nó.

Đột nhiên, huyết trận lại một lần nữa cuộn trào, mùi máu tươi nồng nặc phân tán ngập trời, không chỉ chim chóc ở trong cánh rừng này bay đi mà ngay cả tiếng rống bất an của muôn thú ở xa cũng truyền tới.

Tây Phong nhíu mày căm hận tìm, ánh mắt rơi trên người thiếu nữ áo đỏ đang nằm yên. Nàng bỗng biết yêu vật kia đang ẩn náu ở đâu, nháy mắt cái chuyển mình vội vàng bay về phía nàng(Nhân Tử).

Gần như là trong chớp mắt nàng đâm về phía Nhân Tử, một luồng khí đen bốc ra từ trong người Nhân Tử. Tây Phong đột nhiên thu thế, mũi kiếm vừa chuyển đã tạo ra một kiếm hoa xoay tròn, không chút do dự đâm về phía khí đen.

Khí đen tránh được rất nhanh, kiếm phong chỉ sượt qua một góc. Yêu quái kia gầm gào kêu đau đớn, sau đó huyết trậm ầm ầm nổ tung, Tiểu Hỏa bắt đầu lo lắng: “Không hay rồi.”

Yêu quái kia lập tức to tiếng cười lớn: “Ra rồi, ấn chú mười vạn năm đã bị ta phá.”

“Mười vạn năm?” sống lưng Tây Phong lạnh lẽo, mười vạn năm trước còn chưa có nhân gian, bây giờ yêu quái lớn như thế mà vào thế gian, chỉ cần tùy tiện hiếu kì chạy quanh một vòng nhân gian, đối với nhân gian mà nói chính là một tai nạn to lớn.

Trán nàng đổ mồ hôi lạnh, thầm chửi tên Hắc Yêu không biết chừng mực kia rồi rút lui khỏi huyết trận, quan trọng là phải tự bảo vệ bản thân trước.

Yêu vật bị phong ấn trong vách núi thức tỉnh, yêu khí lớn mạnh đột nhiên bùng nổ làm yêu thú cả ngọn núi đều kinh sợ tháo chạy, không con nào dám tới khiêu khích, dường như chỉ cần đến gần nơi này là đã bước vào đường chết.

Tây Phong nín thở nhìn chằm chằm khe núi từ từ nứt ra, yêu khí mạnh mẽ như vậy tuyệt đối xứng đáng bị người ta phong ấn.

Nhưng không biết là ai mà có bản lãnh lớn như vậy, lại có thể phong ấn nó.

Hắc Yêu kia cho rằng mình có thể khống chế yêu vật này sao?

Chờ bị phản phệ đi, đồ ngu.

Tây Phong thầm chửi Hắc Yêu, rồi lại nhớ tới nàng nên lo lắng cho bản thân, dù sao so với yêu quái thì một người phàm như nàng vẫn nguy hiểm hơn.

Nàng thấy Tiểu Hỏa vẫn luôn không hề lên tiếng, quay đầu nhìn một cái đã không thấy bóng dáng tên kia đâu.

Đồ nhát gan!

Yêu quái vùi sâu trong vách núi dần dần thức tỉnh, dường như là chỉ mới khẽ cựa quậy, cả ngọn núi đã đi tong theo.

“Ra rồi.” Hắc Yêu sướng điên cuồng, tham lam nhìn sức mạnh sắp để cho hắn sử dụng, giọng nói run run: “Ra đi.”

“Bùmmm…”

Núi đá vỡ vụn, hồ nước từ đáy vực phát ra ánh sáng xanh muôn trượng, một bóng xanh cực lớn từ trong hồ bay lên trời, nhanh đến mức ngay cả Tây Phong cũng không nhìn rõ là thế nào, còn bị cuồng phong khi nó bay lên thổi đến nỗi liên tục lùi lại.

Thân người đang đứng trên vách đá ngẩng đầu lên nhìn quanh, chỉ thấy bóng xanh kia dạo nhảy trong mây trắng, rung trời động đất, đoạt mặt trời cướp mặt trăng, chim bay thú nhảy khắp nơi đều kinh sợ.

Bóng xanh sắp đáp xuống mặt đất, Tây Phong mới nhìn rõ đây là một con Thanh Long.

Thanh Long thân hình khổng lồ, dài không thấy đuôi, hai mắt oai phong trang nghiêm, nhưng không giống oai phong của tà ma. Nó đứng trên đỉnh núi nhìn xuống sinh linh nhỏ bé.

Hắc Yêu phấn khích tiến lên, không hề cố kị gì sự khổng lồ của nó, kêu to: “Là ta đã thả ngươi ra, sau này ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta.”

Thanh Long cúi đầu nhìn nó chằm chằm, hỏi: “Là ngươi đã cởi bỏ chú ấn?”

Hắc Yêu lớn tiếng đáp: “Đúng!”

“Ngươi có biết ai đã phong ấn ta không?”

“Ai?”

Thanh Long phun ra: “Ta.”

“…”

“Cho nên bây giờ ngươi đánh thức ta, là… có ý gì?”

“…” Hắc Yêu há hốc mồm.

Tây Phong không nhịn được liền phì cười.

____ Cuối chương tác giả hay có phần “Tác giả có lời muốn nói” nhưng Cá đã cắt, nếu chương nào Cá thấy phần đó quan trọng thì sẽ làm____


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện