Kính Trung Yêu

CHƯƠNG 11


trước sau

Kính trung yêu – Chương 11

Ông lão hỏi: “Tróc yêu sư? Có từ Linh Điện ra không?”

Tây Phong chau mày: “Nếu từ Linh Điện ra thì sao có thể cãi nhau với mỹ nhân của Linh Điện được… Ông lão, nếu ông muốn tìm người của Linh Điện để giải quyết phiền phức, ừm, hai người vừa nãy cũng không tệ, nhất là người nam đó, cao thủ đệ nhất Linh Điện.”

“Người của Linh Điện cũng không có cách nào giải quyết chuyện này…” Lão thở dài nói: “Lúc trước ta cũng đã đi tìm bọn họ, nhưng họ còn bị yêu quái đả thương ngược lại. Gần đây bọn họ gửi thư nói sẽ phái mấy cao thủ đến đây, nhưng bệnh của cháu gái ta không thể kéo dài thêm được nữa.”

Tây Phong hối hận vì vừa rồi đã tiến cử người của Linh Điện, thật là không nên nói nhảm mà. Ông lão này chắc cũng không biết hai người vừa mới gặp thoáng qua chính là người được Linh Điện phái tới, vậy thì mối làm ăn này không thể bỏ qua.

Đoạt bát cơm của người khác là không đúng, nhưng đoạt bát cơm của Linh Điện… Nàng rất vui.

Trong Linh Điện có phân chia cấp bậc bắt yêu, yêu quái mà ông lão này gặp phải chắc chắn không hề đơn giản.

E là Vô Ảnh và Phác Ngọc tới đây chính là để giải quyết chuyện này.

Đệ tử Linh Điện nhiều lần bị yêu quái đả thương thực sự có hại cho danh tiếng của Linh Điện, nên  mới phái cao thủ tới.

Nhưng lại phái cao thủ hàng đầu tới như vậy khiến Tây Phong hơi bất ngờ.

Nhưng chuyện làm ăn ở trước mặt, tiền ở trước mặt, kệ nó đi.

Nàng mỉm cười tiến lên phía trước nói: “Ông lão, ta còn lợi hại hơn cả người của Linh Điện nữa đó, ông mời ta bắt yêu đi.”

Lão thấy nàng còn trẻ tuổi, cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng bây giờ trên trấn cũng không còn ai lợi hại hơn, tróc yêu sư mười người thì có đến 8, 9 người là từ Linh Điện, không cần phải tìm thêm nữa.

Điểm quan trọng nhất là, nếu dám trở mặt với người của Linh Điện giữa đường giữa chợ thì ắt không phải là người bình thường.

Nghĩ đến đây, lão nói: “Mời cô nương và công tử đi theo ta.”

Tây Phong đang bận cầm tay Thanh Uyên đuổi theo, thấy bánh bao trong tay hắn vẫn còn một nửa như vành trăng khuyết, đã làm người tốt thì làm cho chót, nàng dứt khoát cúi đầu cắn một cái hết sạch.

Vì vậy cuối cùng vẫn là Tây Phong ăn ba cái bánh bao.

Ông lão họ Triệu, là phú thương có tiếng ở đây.

Triệu lão gia có bảy người con, đều đã tự mình thành gia lập nghiệp, bây giờ đang ở cùng con trai trưởng. Con trai trưởng có bốn người con, đứa nhỏ nhất mới chỉ mười sáu tuổi.

Mà người xảy ra chuyện, chính là đứa cháu gái nhỏ nhất.

“Hôm đó Ngọc Nhi nói đi du ngoạn với bạn, kết quả lúc quay về người liền trở nên không được bình thường. Không chịu ăn, không chịu ngủ, cả ngày cứ ngồi ngây ra, cũng không nghe thấy chúng ta đang nói gì. Đám người Linh Điện tới bảo là nó bị yêu quái đoạt hồn. Đã có năm người người của Linh Điện đi rồi, nhưng kết quả đều là một đi không trở lại, cũng không biết là yêu quái lợi hại nào.”

“Cả năm người đi đều không trở lại?” Số người này khiến nàng hơi bất ngờ, dù nàng ghét Linh Điện, nhưng Linh Điện quả thật là môn phái bắt yêu số một số hai, đệ tử kém cỏi nhất cũng có thể bắt được vài con yêu quái.

Cho dù không đánh lại được cũng không thể đến nỗi không có chút tín hiệu cầu cứu nào.

Khó trách việc này phải để Vô Ảnh ra tay.

“Đúng, cả năm người đều không trở lại.”

“Vậy thì việc này rất nguy hiểm nha…” Tây Phong đảo mắt mấy vòng, nghiêm nghị: “Ta phải thêm tiền.” (Cá: lại là thêm tiền =)))

“Chỉ cần cứu được cháu gái của ta, tiền không là vấn đề.”

Tây Phong đang vui sướng gật đầu, ngoài cửa bỗng có một người phụ nữ gõ cửa một cái rồi nói: “Nghe nói có khách tới nhà, ta đã sai người chuẩn bị ít trà bánh tới.”

Người phụ nữ kia cũng tầm 70 tuổi, xương cốt vẫn còn khỏe mạnh, không bị còng như những bà lão khác. Gương mặt bà rất trắng, tròn trịa, mặt mày hiền hậu, là một bà lão đôn hậu đẹp lão.

Bà bước vào trong phòng, Triệu lão gia liền đi qua nắm tay bà như sợ bà bị ngã: “Sao bà lại đến đây.”

“Không phải khách tới rồi sao?” Triệu lão phu nhân vỗ nhẹ lên mu bàn tay của ông: “Ông không cần lo lắng, trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nếu quả thật là yêu quái tìm đến nhà thì đấy cũng là điều sớm muộn phải xảy ra.”

Sau khi Tây Phong bị “hớ” vì chuyện Nhân Tử giả vờ bị đoạt hồn, nàng không muốn lại xảy ra chuyện giống vậy nữa nên nói luôn: “Ta muốn nhìn Ngọc nhi cô nương một chút trước đã.”

Triệu lão phu nhân nói: “Mời cô nương.” Sau cùng bà lại nhìn nàng một cái: “Nhìn tuổi của cô cũng xấp xỉ với Ngọc nhi, nếu cô cảm thấy không  hoàn toàn chắc chắn thì không cần mạo hiểm, bạc ta sẽ vẫn đưa cho cô, không cần phải lo đâu.”

Đây là lần đầu tiên Tây Phong gặp khách hàng như vậy, không cần làm gì cũng có thể lấy tiền?

Bà lão này quả là thiện tâm.

Nàng suýt chút nữa đã không cần thể diện mà nói: Ừ, ta đi đây…

Đáng tiếc là da mặt nàng vẫn còn mỏng lắm.

Ngọc Nhi là người nhỏ tuổi nhất trong Triệu gia, rất được cưng chiều. Cha mẹ quanh năm buôn bán ở bên ngoài không về, từ nhỏ nàng đã được ông bà nội nuôi, đi theo bà nội học cầm kỳ thư họa, tính tình được bồi dưỡng vô cùng dịu dàng lương.

Nàng vừa xảy ra chuyện đã khiến hai ông bà lão vô cùng lo lắng, đã mời rất nhiều tróc yêu sư đến rất nhiều lần nhưng cũng không có cách nào gọi hồn nàng về.

Tây Phong gọi nàng mấy câu, Ngọc Nhi đều không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm phía trước, mắt không có tiêu cự.

“Đúng là mất hồn thật.” Mất hồn không khó giải quyết, nhưng chuyện một đi không trở lại mới thực sự là cái chuyện lớn.

Đã có năm người của Linh Điện làm chuột bạch nên khi Tây Phong tìm kiếm hồn phách của nàng ta thì cẩn thận hơn rất nhiều. Nhưng lại ngoài dự kiến, nàng tìm được vị trí của hồn phách đó rất nhanh.

Tây Phong chú ý cẩn thận không đi ngay lập tức, nàng ra khỏi Triệu gia, tính tìm nơi ngủ tạm một đêm trước đã. Vào ban ngày yêu lực của yêu quái sẽ suy giảm rất nhiều, nguy hiểm của nàng cũng sẽ nhỏ hơn một chút, cho nên việc cấp bách là tìm quán trọ để ở đã.

Nàng ra khỏi cổng lớn của Triệu gia, nhìn về phía bên cạnh sư tử đá, Thanh Uyên quả nhiên còn đang ngồi chờ ở đấy, ngay từ đầu đã là tư thế đó, đến bây giờ vẫn là tư thế đó.

Thanh Uyên nghe thấy tiếng thì quay đầu sang, vừa mở miệng đã nói: “Chừng nào thì cô, nuốt ta?”

Tây Phong hận không thể trở lại nửa canh giờ trước tự tát mình một cái bạt tai: “… Để sau hãy nói được không, ta buồn ngủ rồi, chẳng lẽ ngươi không buồn ngủ à?”

Thanh Uyên thành thật đáp: “Không buồn ngủ.”

“…” Tây Phong ôm đầu vừa đi vừa nói: “Ta không nghe ta không nghe, tên quái vật nhà ngươi.”

Người này đã ngủ một giấc mười vạn năm, không phấn chấn tinh thần một vạn năm thì thật là có lỗi với bản thân mà, đúng không?

Nàng tìm một quán trọ, hỏi giá tiền, thấy vẫn chấp nhận được, nàng muốn một phòng luôn.

Chưởng quỹ nhìn nam tử đằng sau nàng, rồi lại nhìn nàng, thấy nàng chưa vấn kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng mà lại chỉ cần một phòng nên tốt bụng hỏi: “Cô nương và công tử chỉ cần một phòng thôi à?”

“Ừ.” Tây Phong nói, “Hắn ngủ trên nóc nhà, nếu chưởng quỹ nửa đêm nghe thấy nóc nhà có tiếng động gì thì không cần tưởng là chuột đâu…”

Nhắc đến chuột, nàng bỗng nhiên đập bàn một cái: “Thanh Uyên, Tiểu Hỏa nhà ta đâu?”

Từ sau khi bị nàng đánh cho một chưởng bay tận lên trời đến giờ, vẫn chưa nhìn thấy nó đâu nữa.

Ánh mắt Thanh Uyên hết sức phức tạp: “Cuối cùng cô cũng phát hiện ra là không thấy nó đâu.”

Tây Phong xấu hổ cười một tiếng: “Dù sao trước kia nó cũng hay trốn như vậy…”

Nàng chột dạ, nói xong liền cầm chìa khóa phòng đi mở cửa. Đang mở cửa thì chợt thấy còn có người đi theo đằng sau, nàng quay lại nói: “Ngươi ngủ trên nóc nhà đi, ngoan, trên nóc nhà có thể ngắm trăng, rất đẹp.”

Thanh Uyên nghiêm túc nhắc nhở: “Đêm nay không có trăng.”

“…” Sao đến thời khắc mấu chốt thì tên này lại không lơ ngơ như bò đeo nơ nữa vậy? Hắn sẽ không phải là đen ăn đen đấy chứ? Tây Phong nhíu mày, đập chìa khóa vào trong lòng bàn tay hắn: “Ta sẽ ngủ nóc nhà.”

Thanh Uyên gật đầu: “Được.”

Tây Phong nhìn hắn, thật muốn véo da mặt của hắn xem rốt cục là dày thế nào, một con rồng bự tổ chảng như vậy mà lại để một cô gái ngủ bên ngoài.

“Tây Phong.”

Thanh Uyên gọi nàng lại, trái tim Tây Phong khẽ run kên một nhịp, nhưng ngay sau đó lại cưỡng chế sự xúc động xuống, con rồng này không hề có EQ, tuyệt đối không thể nào muốn đổi với nàng.

“Chìa khoá, mở thế nào?”

Hừ! Quả nhiên!

Tây Phong làu bàu mở cửa ra, Thanh Uyên lại nói: “Tại sao phải khóa lại, thật lằng nhằng, đồ kiểu này, ai cũng có thể dùng một ngón tay chẻ đôi.”

“…Thanh Long đại nhân, người phàm bọn ta không manh động dũng mãnh như vậy, cảm ơn. Ngoan, mau đi ngủ đi.”

Nàng thật vất vả mới dỗ được hắn đi vào, quấn chặt quần

áo lại rồi nhảy lên nóc nhà, tìm một vị trí để nằm xuống. Ngói nhỏ cộm người, nằm không được dễ chịu cho lắm, nhưng Tây Phong đã quen ngủ nóc nhà thân cây miếu hoang đủ cả nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cần nhắm mắt lại cái là có thể ngủ luôn.

Nàng ngáp một cái, bên tai chợt nghe thấy tiếng cười rất khẽ, nàng liền mở mắt ra, trước mắt có vạt áo bay bay, một màu trắng mờ lọt vào mắt, Tây Phong không lập tức đứng dậy mà chỉ cầm lấy vạt áo rồi nói: “Sư huynh.”

Giọng nói trầm trầm gọi xưng hô này khiến Vô Ảnh không còn giống khối băng ngàn năm chút nào nữa.

Bàn tay đã lần mò từ vạt áo sang bên cạnh, làm bộ vô ý trượt qua, trượt nào trượt nào… Vô Ảnh bắt lấy bàn tay đang móc túi tiền hắn rồi muốn rút lui, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Buông tay.”

Tây Phong lập tức ngồi dậy, siết chặt không chịu buông ra, khóc lóc nói: “Không có thịt ăn, nghèo.”

Vô Ảnh nhìn nàng một hồi, cuối cùng buông tay ra, sau đó liền thấy nàng càn rỡ nhét túi tiền cho thật kĩ, vẻ mặt phòng bị nghiêm ngặt, cứ như sợ y đoạt lại túi tiền đã cho đi.

“Sao lại để bản thân nghèo như vậy.”

Tây Phong giương mắt nói: “Còn không phải là tại vì Linh Điện các người cướp bát cơm của ta hay sao, hễ ai muốn bắt yêu thì lúc nào cũng tìm người của Linh Điện đầu tiên, cứ khăng khăng là Linh Điện rất lợi hại, bởi vậy căn bản không tới lượt tróc yêu sư nhỏ lẻ như bọn ta.”

Vô Ảnh nhìn nàng nói: “Cho dù nghèo như vậy, cũng không trở lại à.” Y dừng một lát, lại bắt được cái tay của nàng đang móc ngọc bội của hắn: “Bỏ móng vuốt ra.”

“Ây.” Tây Phong bày vẻ tiếc rẻ không thôi mà nhìn miếng ngọc bội hảo hạng, có thể cầm được không ít tiền đó.

Nghĩ đến cầm đồ, nàng lại đem tấm gương trong ngực ra, bảo thạch ở trên vẫn chưa trở lại, rốt cục chúng có xuất hiện nữa hay không đây, ngày nào nàng cũng cất gương trong ngực, mỗi lần có gió thổi qua là góc cạnh của cái gương lại nổi lên, ai không biết còn tưởng rằng nàng bị bệnh gì khiến bụng biến dạng.

“Muội thay đổi rồi.” Vô Ảnh nói: “Trở nên thích chưng diện, còn mang gương nhỏ theo người giống sư tỷ của muội.”

“Huynh ấy, có rảnh thì quản mỹ nhân tỷ tỷ không biết lễ độ kia đi, cậy đẹp làm càn chính là để nói cô ta đó.” Tây Phong vừa nghĩ đến Phác Ngọc đối nghịch với mình mọi lúc mọi nơi, sắc mặt lập tức trở nên không được tốt cho lắm.

“Nam tử áo xanh hồi sáng là ai?”

“Là chỗ dựa của ta.”

Vô Ảnh nhìn nàng, nói: “Muội ngay cả Linh Điện cũng không cần, lại đi tìm đàn ông làm chỗ dựa…” Y dường như hiểu ra điều gì đó: “Muội thích hắn.”

Tây Phong cười thành tiếng: “Ta không thèm thích hắn, ta và hắn hoàn toàn trong sạch…”

“Sạchhh…” Cái gì? Đợi đã, quan hệ giữa hai người là như thế nào đây?

Không phải chủ tớ, không phải khách hàng, cũng không phải bằng hữu.

Nàng dừng một chút, đang nghĩ xem nên dùng từ nào để miêu tả quan hệ giữa bọn họ thì bỗng nhiên có một cái bóng màu xanh xuất hiện bên cạnh nàng.

“Tây Phong.”

Thanh âm truyền đến, Vô Ảnh và Tây Phong mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Vô Ảnh hơi bất ngờ, hắn ta xuất hiện từ lúc nào vậy?

Hắn đã ẩn giấu khí tức của mình thế nào nữa, khiến y hoàn toàn không phát giác ra chút nào?

Tây Phong đã quen với sức mạnh nghịch thiên của hắn nên không hề kinh ngạc chút nào, nàng hỏi: “Gì đấy?”

Thanh Uyên trầm ngâm nói: “Ta nghĩ rồi, cô không cần ngủ nóc nhà, ta cũng không cần. Bởi vì chúng ta có thể, ngủ chung.”

Vô Ảnh: “…”

Tây Phong: “…”

Không phải, sư huynh, ánh mắt của huynh không cần phải như vậy đâu, bọn ta không phải loại quan hệ đó!

Huynh nghe ta nói! Tư tưởng của huynh phải thuần khiết đó, sư huynh!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện