Kính Trung Yêu

Chương 10


trước sau

Kính trung yêu – Chương 10

Địa danh ở nhân gian phần lớn đều được đặt theo phong cảnh nơi đó. Chẳng hạn như trấn Hà Hoa, bởi vì bốn bề quanh tiểu trấn có nhiều ao hồ, trong hồ lại có rất nhiều sen mọc xanh tốt, mỗi khi hè đến, hoa sen đua nở, khắp trấn đều có hương sen thoang thoảng, bởi vậy nên có tên là “Hà Hoa” .

(*hà hoa là hoa sen)

Đang vào cuối tháng ba, hoa sen còn chưa nở rộ, chỉ thấy lá sen đầy ao, dưới bóng đêm hiện lên một màu xanh thẫm, không thể nào khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Mà kể cả là hoa nở khắp ao đi nữa thì Tây Phong cũng chẳng có tâm tư thưởng thức.

Nàng đếm đi đếm lại số tiền thôn dân đã đưa cho nàng, mỗi lần đếm lại là một lần cảm thấy hả lòng hả dạ.

Loại vui sướng này cũng khiến cho Thanh Uyên cảm nhận được. Hắn nhìn đồ vật trong tay nàng, tròn tròn, ở giữa có cái lỗ, nhìn cũng chả có gì hay để chơi, nhưng nàng lại rất vui vẻ.

Trong ao sen, dường như có một bóng đen lướt qua, yêu khí dày đặc dập dềnh trong hồ. Phát giác được khí tức đang nhìn chằm chằm như hổ đói này, Tây Phong hơi ngừng lại nhìn về phía bên kia, ánh mắt sắc bén: “Không muốn bị ta giẫm bẹp dí thì mau cút đi.”

Yêu khí hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng rời đi, không lại gần nữa.

Thanh Uyên nhìn nơi yêu khí vừa mới tiêu tán hỏi: “Vì sao yêu quái, lại thích nhân gian như vậy?”

“Thích?”

“Không thích, vì sao phải ở lại đây?”

Tây Phong không thể trả lời, không phải không nói được lý do, mà chỉ là hai ngày nay ở chung nàng đã biết con Thanh Long này một khi đã thắc mắc chuyện gì thì sẽ hỏi cho ra ngô ra khoai. Nếu nàng giải thích với hắn  –  yêu quái phải ở lại đây để ăn thịt người này, tu luyện này, tu tiên này, làm lão đại này. Hắn nhất định sẽ cố chấp một điều – nhưng bọn chúng không thích nơi này cơ mà.

Tây Phong lại một lần nữa lừa gạt nói: “Chắc là do bọn chúng bị ngu đó.”

Thanh Uyên gật đầu hiểu ra, tán đồng lời giải thích này.

Tây Phong biết mà, hắn là một con rồng ngây thơ!

Hai người ra khỏi Bát Thiện thôn, đi khoảng hơn một canh giờ mới đến trên trấn, lúc này đã qua giờ Tuất (19-21 giờ), đang là lúc chợ đêm náo nhiệt, khắp nơi đều là người.

Tây Phong đi rất nhanh, nàng đang đói bụng, muốn nhanh chóng đi ăn chút gì đó. Đang tập trung đi thì bỗng có bông hoa đập vào đầu nàng, thoạt đầu nàng cũng không để ý, đột nhiên không biết ai ném bông hoa có gai lên đầu nàng, đau đến mức khiến nàng phát cáu lên quay đầu sang.

Những cô nương đang ném hoa về phía Thanh Uyên vừa nhìn thấy vị cô nương hung thần ác sát nhìn lăm lăm mình liền õng ẹo kêu lên rồi chạy đi.

Tây Phong gỡ bông hoa trên tóc xuống, lại nhìn người bên cạnh, chỉ thấy trong ngực hắn đã ôm một đống hoa, có thể trực tiếp mở tiệm hoa luôn.

Thanh Uyên cúi đầu nhìn đống hoa, lại ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Người phàm các ngươi, cũng giống tiểu tiên nữ, thích ném đồ lung tung.”

“…” Tây Phong lập tức đồng tình với những tiểu tiên nữ kia, ném hoa cho ai không ném, lại đi ném cho một tên ngốc… Phí cả tấm lòng, còn bị hiểu nhầm là ném đồ lung tung.

Có điều, mấy cô nương này bị mắt mờ rồi chắc? Người đàn ông cầm cây chổi xể cùn đẹp ở chỗ nào chứ? Chả có tí khí chất nào!

Nàng quả thật hoài nghi cây chổi này có phải là yêu tinh hay không, nếu không tại sao lại khiến hắn không nỡ buông tay như vậy.

Nàng lắc đầu, nhìn thấy một tiệm bán bánh bao liền tiến lên mấy bước hỏi: “Bánh bao thịt bao nhiêu tiền một cái?”

“Ba văn tiền một cái.”

“Mười văn tiền bốn cái bán không?”

“… Cô nương, buôn bán khó khăn, một cái bánh bao không lời được một đồng.”

Tây Phong cười nói: “Bán cho ta đi, sau này ta sẽ thường xuyên đến mua cho.”

Mười văn tiền mua được bốn cái bánh bao thịt, nàng ba cái, Thanh Uyên một cái, dù sao hắn cũng không cần ăn, có ăn cũng chỉ để trải nghiệm nhân gian, một cái là đủ. Nếu nàng lại tiếp tục dùng lòng dạ đen tối thì đã mua màn thầu cho hắn, nhưng xét thấy hắn đã để cho nàng cưỡi ở trên, nên nàng mới mua bánh bao.

(Màn thầu là bánh bao không có nhân)

Mắt thấy ông chủ này sắp há mồm, bỗng nhiên phía sau có một điệu cười khẩy đầy vẻ mỉa mai: “Thật mất mặt.”

Giọng nữ đó rất dễ nghe, âm điệu vui tai, giống tiếng đàn dưới tàng cây buổi hoàng hôn, khiến người ta lưu luyến.

Ngay cả Tây Phong cũng không thể không thừa nhận giọng nói của nàng ta được ông trời ưu ái, nhưng mà gương mặt đó, dáng vẻ đó, còn được ông trời ưu ái hơn nữa.

Phác Ngọc là mỹ nhân đúng chuẩn, ngực to, eo thon, lại còn đẹp nữa, đẹp đến mức yêu mị, đẹp hút hồn.

Tây Phong đã có một dạo rất ghen tị với nàng ta, có một lần nằm mơ thấy mình cũng trở thành cô nương vừa ngực to eo thon lại vừa đẹp, nàng cười đến mức tỉnh giấc luôn.

Nàng chậm rãi quay người lại nhìn về phía mỹ nhân đứng tại cách đó không xa đang tỏ vẻ mỉa mai, xí, cho dù nàng ta cười nhạo nàng mất mặt, nhưng với tâm thái thưởng thức cái đẹp của người phàm, Tây Phong vẫn cảm thấy vẻ đẹp Phác Ngọc khiến cho người ta kinh diễm.

“Ây da, mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Ánh mắt Phác Ngọc lạnh lùng, cứng ngắc cầm thanh trường kiếm trong tay, cũng không hề thân thiện: “Một năm không gặp, ngươi vẫn giữ cái bộ dạng bộ nghèo kiết xác.”

Tây Phong cợt nhả: “Đã nhìn không vừa mắt, vậy thì cũng không cần gặp, lại còn cố tình gọi ta quay đầu làm gì. Đúng rồi, năm ngoái gặp nhau, ngươi cũng cố tình gọi ta, còn năm kia nữa, cả năm chỉ gặp nhau được một lần, cả ba lần đều là ngươi gọi ta. Ầy, mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi… không phải là đầu bị lừa đá đấy chứ? Thật là đáng tiếc, dáng dấp đẹp như vậy mà lại bị đần.”

“Ngươi…” Phác Ngọc tức giận nhìn nàng, trường kiếm trong tay khẽ rung, là điềm báo sắp ra khỏi vỏ.

Tây Phong không hề sợ chút nào, nàng ta mà dám rút kiếm thì nàng sẽ dám gọt tay của nàng ta. Bỗng nhiên, có một bóng lưng màu xanh chắn tầm mắt của nàng, trực tiếp đứng trước mặt của nàng.

Phác Ngọc lúc này mới để ý tới nam tử áo xanh này, không ngờ rằng bọn họ lại đi cùng nhau. Thấy nam tử này đột nhiên đi tới, bảo vệ nàng ở sau lưng, nàng ta trầm ngâm nhìn chăm chú, không phát hiện ra bất kì linh lực của giới nào trên người hắn, vậy thì xem ra chỉ là người phàm.

Nụ cười của nàng càng thêm trào phúng.

Thanh Uyên nhìn nàng ta nói: “Ngươi, cút.”

Phác Ngọc liền biến sắc, người đẹp đều có tính tình nóng nảy, hơn nữa với gương mặt này của nàng, ngay cả yêu nữ phải kém sắc ba phần, bây giờ lại bị người ta nói cút giữa đám đông, vẻ mặt nàng ta khó chịu: “Ngươi có biết kết cục của đắc tội với Linh Điện không?”

Hai chữ Linh Điện vừa thốt ra, những người vốn đang xem náo nhiệt lập tức xôn xao.

Linh Điện, chỉ là một môn phái bắt yêu. Nhưng mà bất kể là cái gì, một khi lên tới đỉnh cao, thì không thể dùng hai chữ “Chỉ là” để nhắc tới.

Tróc yêu sư ở nhân gian rất đông, phàm là người có chút danh vọng thì đều xuất từ Linh Điện.

Linh Điện đệ tử đông đảo, học trò khắp thiên hạ, ngay cả quốc sư hiện tại cũng xuất sư từ Linh Điện. Nói nghiêm trọng một chút, nếu như đệ tử Linh Điện không bắt yêu, vậy thì  chỉ sợ là thế gian sẽ đại loạn.

Bởi vậy cho dù là Hoàng tộc cũng phải kính nể bọn họ ba phần.

Thanh Uyên tìm tòi trong sự nhận thức của hắn một lần, cũng không tìm được giải nghĩa cho “Linh Điện”, hắn hỏi: “Linh Điện, là cái gì?”

Dứt lời, sắc

mặt Phác Ngọc càng thêm khó coi, ngay cả bách tính vây xem cũng lấy làm kinh hãi, cảm thấy người trẻ tuổi kia sắp gặp xui xẻo rồi.

“Phác Ngọc.”

Nam tử gọi “Phác Ngọc”, nhưng vẻ mặt Tây Phong lại biến sắc, dáng vẻ mỉa mai mỹ nhân đầu gỗ vừa rồi bây giờ đã lặn mất tăm không sủi bọt.

Người tới một nam tử trẻ tuổi, tầm hai ba hai tư tuổi, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt còn lạnh lùng hơn, cả người giống như một khối băng ngàn năm, lạnh giá đến mức khiến đám người vây xem phải lùi lại mấy bước, không dám tiến lên phía trước.

Gương mặt tuấn lãng  của y không có bất cứ biểu cảm nào, khi ánh mắt quét đến trên mặt Tây Phong mới có biến đổi rất nhỏ. Y không nói lời nào với Tây Phong mà chỉ liếc sư muội của y một cái rồi nói: “Đi.”

Từ này giống như là có ma lực, Phác Ngọc vốn đang đầy bụng không cam lòng cũng không nói gì nữa, trước khi đi còn định lườm nguýt Tây Phong một cái, ai ngờ lại thấy nàng đang thò đầu ra từ phía sau nam tử áo xanh kia, làm mặt quỷ, le lưỡi với nàng!

“TÂY, PHONG!”

Phác Ngọc nghiến răng, lập tức muốn quay lại dạy cho nàng một bài học. Vô Ảnh thấy nàng nổi giận liền trầm giọng ngăn cản: “Phác Ngọc.” Y cũng tiện đà nhìn lướt qua Tây Phong, nhìn thấy cái mặt quỷ ấy, ánh mắt không khỏi tỏ thâm ý.

Tây Phong thấy y nhìn mình liền dừng lại, thu mặt quỷ lại rồi lặng lẽ lùi ra sau lưng Thanh Uyên.

Mặt của nàng vừa biến mất, ánh mắt Vô Ảnh đương nhiên sẽ rơi trên mặt Thanh Uyên.

Hai người chỉ liếc nhau một cái, Vô Ảnh liền thu tầm mắt lại rồi rời đi.

Tây Phong nhìn hình bóng xinh đẹp của mỹ nhân đang chậm rãi rời đi, cảm khái nói: “Thật là hâm mộ cô ta.”

Thanh Uyên quay đầu nhìn nàng hỏi: “Sao lại hâm mộ cô ta?”

“Bởi vì đẹp đó.” Tây Phong hiếu kì hỏi: “ Ngươi không thích cô ta à?”

Thanh Uyên không hề suy nghĩ đáp luôn: “Không thích.”

“Vì sao?”

“Không biết lễ độ.”

“…” Tây Phong bật cười thành tiếng, tâm trạng rất tốt vỗ cánh tay của hắn, hào phóng nói: “ Ta mời ngươi ăn hai cái bánh bao thịt!”

“Ta có một chuyện.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Linh Điện là cái gì?”

Khóe miệng Tây Phong hơi cong lên: “Đấy không phải là một món đồ.”

Trong lời nói của nàng dường như mơ hồ lộ ra vẻ mất hứng, Thanh Uyên không hỏi tiếp nữa.

Vẻ mất hứng của nàng lúc này hoàn toàn khác với sự mất hứng của hắn khi phải vứt cây chổi đi.

Tây Phong với bản lĩnh mặc cả cao siêu của mình đã dùng mười văn tiền mua được bốn cái bánh bao thịt, nàng chia hai cái cho Thanh Uyên, bản thân cũng cầm hai cái cùng ngồi ăn với hắn trên thềm đá.

Hai cái bánh bao thịt nhanh chóng vào trong bụng, nhưng dường như còn chưa đủ để no ba phần. Nàng bất mãn sờ lên bụng của mình, lỗ mũi ngửi thấy mùi thơm quanh quẩn, nàng quay sang nhìn, thấy Thanh Uyên mới chỉ ăn một cái, cái còn lại vừa mới cắn được một miếng.

Nàng nuốt nước bọt một cái, nhìn hắn hau háu.

Ánh mắt người bên cạnh sáng rực, sáng đến khiến Thanh Uyên cũng nhận ra, hắn nhìn nàng, lại nhìn thứ đồ hết sức khó ăn trong tay mình, hoàn toàn không hiểu được vẻ mặt thèm ăn của nàng là sao.

“Cho ta cắn một miếng có được không?”

“Được.”

Tây Phong giữ tay hắn lại sợ hắn đổi ý, nàng thò đầu ra, há miệng lớn nhất có thể mà cắn một phát, nhét bánh bao đầy mồm, lúc này mới thỏa mãn rời đi.

Thanh Uyên nhìn vỏ bánh chỉ hình dạng như vành trăng khuyết trong tay, rơi vào trầm tư.

Hắn chìa tay ra nắm chặt cằm Tây Phong, dùng ngón tay kẹp nàng lại. Tây Phong giật mình, bánh bao ngậm đầy mồm nói nhồm nhoàm: “Làm gì vậy, ngươi còn muốn đòi lại chắc?”

Hắn hìn hồi lâu vẫn không thể hiểu được, cái miệng nhỏ như vậy rốt cục làm thế nào mà chỉ cắn một miếng, cái bánh bao lớn như vậy đã chỉ còn lại một nửa.

Khó hiểu…

“Tây Phong.” Thanh Uyên cảm thấy đặc điểm này của nàng rất giống xà yêu, hắn hỏi nàng: “Cô có thể nuốt cả con voi không?”

Tây Phong lườm hắn một cái, giơ nắm đấm lên dứ dứ với hắn: “Ta có thể nuốt cả một con rồng!”

Thanh Uyên mở to mắt, đứng lên nói: “Ta muốn xem, xem cô nuốt ta như thế nào.”

“…Không được, ta vừa rồi… Không được, ngươi đừng biến thân, ngươi thu móng vuốt lại đi! Đuôi cũng thu lại đi!” Tây Phong vội vàng đứng lên, cưỡng chế không cho phép hắn biến thành rồng trên đường, nếu không cả con đường sẽ bị hắn chen đến vỡ vụn hết.

“Xin hỏi hai vị…”

Tây Phong đang cố gắng ngăn cản Thanh Long quay sang nhìn một cái, người hỏi là một ông lão gần bảy mươi tuổi, ăn bận sạch sẽ chỉnh tề, chỉ là tinh thần có chút không tốt, hai mắt sụp hết xuống.

Tây Phong vẫn sống chết nắm chặt lấy tay Thanh Uyên, không cho hắn lại biến móng vuốt ra hỏi: “Chuyện gì?”

Người kia chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói ra: “Vừa rồi lúc ngài tranh chấp với người của Linh Điện, lão phu cũng ở đó, xin hỏi cô nương là ai? Trong nhà lão hủ, sợ là có yêu quái càn quấy, hừ.”

Nghe thấy có chuyện làm ăn, Tây Phong liền lập tức đứng thẳng người, nói rành mạch: “Ta là Tây Phong, là tróc yêu sư, ông đưa ta tiền, ta bắt yêu cho ông.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện