Kính Trung Yêu

Chương 25


trước sau

Chương 25:

Tây Phong vẫn còn đang vịn vào gốc cây thở dốc nhìn bát yêu, mặt trong sạch sẽ, chỉ mẻ hai miếng ở miệng, xem ra chỉ là một cái bát bình thường. Dựa theo phần thân bát thì cũng không phải phong cách tiền triều, niên đại cũng chưa lâu.

“Bát bát, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi trả lời thì ta sẽ cho ngươi ăn…”

Tây Phong đang định dùng cái này làm điều kiện thì đã thấy Thanh Uyên đổ nguyên cả túi thịt bò khô vào trong bát.

Tây Phong: “…” Ngươi còn như vậy nữa là ta sẽ lập tức ném ngươi đi đó!

Nàng vội vàng cướp thịt bò khô lại, bát yêu ngẩn người bay tới trước mặt nàng: “Thịt của ta.”

“Không cho, trừ phi ngươi nói cho ta…”

Thanh Uyên lắc đầu/nói: “TâyrPhong, cô không nên…”

“Ngươi im mồm.” Tây Phong cầm/thịt bò khô hỏi lại: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc…”

“Vút ——” một tiếngrroi/vang lên từ bầu trời đêm:vụt đến trước mặt Tây Phong, trói cái bát lại rồi định rút lui ngay.

Tây Phong rốt cuộc:cũng không áp chế được lửa giận trong lòng nữa, nàng ném thịt bò khô giận xuống đất: “Đồ chết dẫm! Cácrngươi có biết lịch:sự không hả! Để ta nói hết được không!”

Thanh Uyên: “…”

Bát yêu: “…”

Phác Ngọc: “…”

Tây Phong níu chặt dây thừng lại, ống sáo hóa kiếm chặt đứt dây thừng, lông mày tức giận dựng thẳng lên, nàng hung hăng nói với Phác Ngọc: “Đồ trứng thối cút đi!”

Phác Ngọc bị mắng đỏ mặt tới tận mang tai, nàng ta uất ức nói: “Ngươi, ngươi chửi cái gì chứ. Bát yêu này vốn là của chúng ta.”

Tây Phong giận dữ hỏi bát yêu: “Nói! Ngươi có phải bát của bọn họ không?”

Bát yêu bị dọa ra sức lắc đầu, lập tức phủi sạch quan hệ với bọn họ.

Tây Phong quay ra nói với Phác/Ngọc: “Thấy/chưa! Không phải của các ngươi, phắn đi!”

Phác Ngọc tức giận: “Ngươi điên rồi.”

Vô Ảnh định đi lên phía trướcnhưng bát yêu đãitrốn ra sau Thanh Uyên. Lúc y nhìn về phíaibát yêu, ánhimắt lại đối diện với Thanh Uyên.

Đôi mắtfkia, vĩnh viễn không nóng không vội, tĩnh lặng như gió thoảng mây qua. Không biết lai lịch, khôngbiết.nông sâu khiến người tafkhông thoải mái. Vô.Ảnhfnói: “Con yêu quái này gây tai họa cho bách tính, chúngfta đang vì dân trừ hại, làm phiền ngươi giao nó ra.”

“Nó không gây tai họa(cho bách tính.” Thanh Uyên nói: “Chỉilà thích nửa đêm đi xinfcơm thôi.” Hắninghĩ ngợi rồifnói: “Cái này cùng lắm chỉ là(làm việc và nghỉ ngơi không tốt, không quy củ.”

Vô Ảnh nhíu mày nói: “Ta không cần:phải giải thích dàidòng với ngươi.”

“Ờm.” ThanhfUyên cũng không quan tâm y nói gì, hắn nhìn thịt bòfkhô trên đất, cúi người nhặt từng sợi lên rồi nói với:Tây Phong: “Cô thật phí:phạm.”

Tây Phong đang nén giận hừ lạnh: “Ừ đấy, thì.sao?”

Thanh Uyên trợn mắt, đúng, nàng phí phạm, nàng không nói đạojlý, hắn có thể làm gì chứ?

Không thểjđánh, không thểlmắng, khôngjthểlnhét đồ vào miệng nàng.

TâylPhong nhìn hắn bị chặn họng, bị cái miệng độc của hắn chèn ép nhiều rồi, bây giờ nhìn hắn bị ăn quảìđắng, nàng thật sự vui chết đi được, về sauìphải chặn họng hắn như thế mới được, cholhắn bắttnạt nàng này.

“Khônglsao hết.” ThanhjUyên nói:/“Sau nàyìnếutkhông cần nữa thì cứ đưa ta. Khônglăn hết, ta ăn.”

Để khôngflãng phí đồ ăn của nhân gianìthì cũng chỉ có cách này thôi. Nhưng mà nàng đừng lãng phí bánh bao thì hơn, bánh bao ăn dở tệ, nhấtìlà bánh bao nhânìthịt, quá mỡ.

Tây Phong dừng lại, khóe môi giật giật, nàng sửngjsốt không nói thêm được câu nào nữa.

Mặtllại cảmjthấy nóng bừng.

A a a, tên này có thể ăn đồ nàng đãìăn.

A a a, có phảithắn yêu thầmtnàng đúng không, có phải hắnlyêu thầm nàng(đúng không

A a a, sang năm đẻttrứng, đẻrtrứng.

A a… A, lạilnghĩ nhiều rồi.

Tây Phong(quay ngoắt sang, đỏ mặt nói: “Không(cho.”

Thanh Uyên nhíu mày, cái gì cũng không được, à, nếu không, hay là đánh một trận đi, đánh một trận xong là ngoan giống Ma Giới ngay thôi.

Phác Ngọc thấy hai người không coi:ai ra gì mà thả thính nhau thì cũng không quấy rầy, chỉ là khi nhìn về phía Vô Ảnh, nàng ta thấy vẻ cô đơn trên mặt y.

Nàng biết y thích Tây Phong, từ nhỏ đến lớn đều thích Tây Phong. Về sau lúc Tây Phong rời khỏi Linh Điện, y còn(từng cầu tình sư phụ.

Thế nhưng như vậy thì sao, Tây Phong chỉ coi y như anh trai, chưa từng đỏ mặt với y.

Trong lòng nàng cười thầm, y nên chết tâm đi, rồi lại nghĩ, không phải mình cũng giống vậy hay sao.

Trong lòng không vui, nàng ta lại/ra tay lần nữa, phá đám hai người đang thả thính nhìn ngứa mắt kia.

Sợi roi dài vút đến, âm thanh vung roi truyền tới làm Tây Phong giật mình hoàn hồn.

Cây roi quất thẳng về phía mặt nàng, lúc còn cách nửa tấc, Thanh Uyên đột nhiên giơ tay lên, gần như là nắm chặt cây roi chỉ trong tích tắc, dùng sức giật mọt cái, sợi roi lập tức vỡ vụn.

Phác Ngọc sững sờ duỗi ngón tay ra thu những mảnh roi lại, ngưng kết lại thành trường tiên. Nàng không dám ra tay nữa, nếu lại bị đứt lần nữa, cái roi sẽ không chịu nổi sự tàn phá này, linh lực của nàng ta cũng sẽ chịu tổn thương lớn.

Vô Ảnh cầm kiếm nhảy lên, lách đếnìsau lưng của hắn để bắt bát yêu.

Bát yêu bình thường chỉ đi xin cơm, chưa từng giao chiến với ai, thấy kiếm sắc bổ tới thì liền bay về phía trước, hoàn toàn không biết trốn tránh. Một kiếm chém xuống, suýt nữa là chém nát nó.

Nó hốt hoảng la lên, nhảyìvề phía Thanh Uyên. Cũng đúng lúcìThanh:Uyênìđang giơ tay ra định bảo vệ  nó, kiếm của Vô Ảnh vốn có thể ngăn cản, nhưng không ngờ, thanh kiếm lại đâm thẳng về phía hắn.

Tây Phong sững sờ: “Sư huynh!”

Nhưng thanh/kiếm vẫn đâm về:phía Thanh Uyên, bát yêu thấy thế liền phi thân cản kiếm. Lúc nó tưởng chừng như/chắc:chắn sẽ bị kiếm chém nát thì bỗng có một bàn tay ngăn cản trước mặt nó.

Kiếm đâm vào tay Thanh Uyên.

Lập tức đổ máu.

Thanh Uyên không hề nghĩ nhiều, ngón tay búng một cái văng kiếm ra xa.

Linh lực cường đại chấn động khiếnrthanh kiếm rung bần bật, nếu như không phải bảo kiếm đã được rènrluyện thì chỉ sợ đã lập tức vỡ vụn. Vô Ảnh vội lui về phía sau, tuy kịp thời lui lại nhưng vẫn bị linh lực làm cánh tay chấn thương run lên bần bật.

Tây Phong nhìn mu bàn tay Thanh Uyên, nàng xé góc áo băng tay hắn lại: “Có đau không?”

“Hơi hơi.” Thanh Uyên nói: “Cô băng chặt quá, đau.”

“…” Nhớ tới “Cái ômrngàn cân” của hắn, Tây Phong nhẹrtay lại, nàng nhìn chằm chằm Vô Ảnh nói: “Sư huynh, huynh thật sự khiến ta rất thất vọng.”

Để bắt yêu, người của Linh Điện sẽ không từ thủ đoạn, nàng cứ tưởng y sẽ không như vậy, nhưng không/ngờ, nàng đã nhìn lầm.

Vị sư huynh nàng coi như/huynh trưởng đã:triệt để biến thành người của Linh Điện. Thật không hổ là đệ tử do đích thân chưởng môn Linh Điện truyền dạy, cá mè một lứa.

Vô Ảnh hơi ngừng lại, chỉ “Ừ” một tiếng rồi thu kiếm lại, y nói với Phác Ngọc: “Đi thôi.”

Phác Ngọc khôngìnhiều lời:rời đi cùngìhắn, trước khi đi lại nhìn/Tây Phong một chút, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Tây Phong lặng lẽ nhìn,ìchờ bọn họ đi rồi mớiìcúi đầu nhìn tay:Thanh Uyên. Máu đã chảy nhuộm đỏ cả góc áo.

“Chúng ta đi tìm đại phu.”

“Đại phu là cái gì?”

“Người trị thương cứu sống mọi người ở nhân gian .”

Vẻ mặt Thanh Uyên nghiêm trọng: “Cứu sống… Nhân gian các cô thật đáng sợ, chỉ trầy da mà cũng chết, phải đi tìm đại phu. Khó trách ngày đó ta giúp cô sấy tóc, chỉ có mấy cọng đập vào mặt mà đã hằn đỏ lên, cô còn muốn liều mạng với ta nữa.”

“… Người phàm bọn ta đâu có yếu ớt vậy, hơn nữa…” Liều mạng với ngươi hoàn toàn không phải là bởi vì chuyện đó! Phương diện nhìn nhận mọi chuyện của ngươi có vấn đề đó Thanh Long đại nhân!

Được rồi, Tây Phong không muốn so đo chuyện này với hắn, nếu không so đo một trăm lần cũng không đủ.

“Không sao đâu, cái này còn không được tính là vết thương nhỏ ấy.” Thanh Uyên gỡ mảnh vải nàng băng cho hắn, đặt tay bên môi thổi nhẹ.Vết thương dài ba tấc dần dần

khép lại, không hề để lại dấu vết nào hết: “Nhìn xem, không hề yếu ớt giống người phàm các cô.”

Tây Phong không nhịn được dư dứ nắm đấm với hắn: “Người phàm bọn ta rất mạnh mẽ!”

“Cô, nói điêu.”

“…” Tây Phong hít sâu mấy hơi, miễn cho bị hắn tức chết. Nàng hiếu kỳ cầm tay hắn lật qua lật lại, thật sự là không hề để lại dấu vết nào: “Có phải vết thương sâu thì cũng chỉ cần thổi một hơi là không sao à?”

“Không phải.” Thanh Uyên nghĩ ngợi rồi cúi người hé vạt áo cho nàng nhìn: “Ở đây, từng bị một tướng quân của  ma tộc chém, đau rất lâu, chảy rất nhiều máu.”

Nơi bị chém là xương:quai xanh trắng muốt, xương quai xanh đã mọc lại nhưng vẫn để lại vết thương bên ngoài giống một con rết lan xuống dưới, cũng không biết vết chém dài bao nhiêu, sâu bao nhiêu. Cho dù chỉ là vết thương cũ nhưng cũng làm cho Tây Phong thấy mà giật mình.

Nàng duỗi ngón tay mơn trớn, vết sẹo như có điện khiến ngón tay nàng thấy tê rần. Tây Phong vội vàng thu tay lại hỏi: “Bây giờ còn đau không?”

“Không.” Thanh Uyên nói thêm: “Trừ chỗ này bị thương quá sâu, những chỗ khác đều không để lại dấu vết.”

Tây Phong ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi đã từng lập công lao lớn như vậy cho thần giới, bây giờ họ lại muốn trục xuất ngươi, định ngươi là yêu, ngươi không hận bọn họ à?”

“Vì sao phải hận, ta xuất chiến, cũng không phải vì bọn hắn.”

Vì sự yên bình của hai giới, Long Thần cũng được, Long yêu cũng tốt, bây giờ lục giới yên bình là được rồi.

Tây Phong gật đầu, ngửa mặt lên trời thở dài — con rồng này quả nhiên là đồ ngốc, dù gì cũng phải lấy chút phí chia tay chứ!

Nàng đau lòng nghĩ sau này hắn lại ăn trực của mình rồi, đang đau lòng thì chợt phát hiện đã không thấy tăm hơi bát yêu đâu.

Đồ bát mẻ có lương tâm!

Máu trên thân kiếm chậm rãi nhỏ xuống dòng nước trong vắt.

Máu rơi vào dòng nước thánh khiết, nước không những không hề gợn sóng mà thậm chí còn càng thêm trong vắt, óng ánh, ngay cả nước cũng giống như sống lại, có sinh mệnh.

Phác Ngọc vẫn luôn nhìn chằm chằm dòng nước, cứ tưởng nước này sẽ trở nên vô cùng ô trọc, nàng ta sửng sốt: “Sư huynh… Nước này…”

Vô Ảnh cũng nhìn thấy, nước không những không trở nên không sạch sẽ mà ngược lại còn sạch hơn.

Nước này vốn là linh thủy:thánh khiết lấy từ dòng suối:của thôn Ngọc Mễ, có bất kỳ thứ ô trọc nào rơi vào thì sẽ trở nên đục ngầu. Đây cũng là pháp bảo sư phụ đặc biệt giao cho bọn họ, để điều tra xem:Thanh Uyên rốt cục là thứ gì.

“Pháp bảo không có vấn đề gì chứ?”

“Không phải pháp bảo có vấn đề, mà là Thanh Uyên hoàn toàn không là người của ba giới ma quỷ yêu. Máu của hắn, rất sạch sẽ.” Vô Ảnh nhìn nước suối càng thêm trong vắt, y cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Phác Ngọc cũng kinh ngạc: “Thanh Uyên chẳng lẽ là…”

Người của Long tộc.

Trong Cửu Tiêu, chỉ có hai loài có máu sạch đến cỡ này — Phượng Hoàng và rồng.

Nhưng mà Phượng Hoàng chỉ có ba giọt máu giấu ở trong tim, nhưng kiếm vừa rồi của Vô Ảnh hoàn toàn không thể đâm vào máu tim Phượng Hoàng.

Vậy thì chỉ có thể là người của Long tộc.

Vô Ảnh không ngờ,1tên Thanh Uyên này lại là Long Thần.

“Phác Ngọc, có phải gần(đây có lời đồn hắc(đầm ở Yêu giới có Thanh Long lâm thế đúng không?”

“Đúng… Sư huynh, huynh1nghi ngờ…”:Phác Ngọc nhíu mày nói: “Nhưng(sao Long Thầnlại có thể nghe lời Tây Phong?1Tại sao hắn không quay lại Cửu Tiêu?”

Vô Ảnh cũng không biết, nhưng chuyện này hẳn là nên mau chóng bẩm báo sư phụ.

Một kiếm(này của hắn đã làm lộ thân phận thật của Thanh Uyên, nhưng… cũng đã làm mất sự tín nhiệm của Tây(Phong.

Trong lòng của hắn chán(chường.

Nhưng(mà giữa được và mất, trước giờ không ai có thể thể(chiếm được tất cả, vậy(thì đương(nhiên(phải mất đi một thứ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện