Kính Trung Yêu

Chương 24


trước sau

Chương 24:

Mới sáng ra, Tây Phong đã lặng lẽ rời giường, lặng lẽ xuống lầu, định bụng lẳng lặng rời đi, người vừa mới xuống đến dưới lầu đã thấy một tuyệt thế mỹ nam vẫy tay với nàng: “Ở đây, sớm ha.”

Tây Phong: “…” Chỉ vì ăn chùa điểm tâm thôi mà, có cần phải liều mạng như vậy không! Nàng uể oải đi đến trước bàn, trông thấy điểm tâm đầy bàn, hai mắt trợn ngược lên. Nàng cười gượng hai tiếng hỏi: ” Bách Lý đại nhân, ngươi dậy sớm vậy, không sợ bị sâu ăn hết à?”

Bách Lý Thanh Phong cười rộ lên nói: “Tây Phong cô nương thật vui tính.”

Tây Phong tiếp tục cười gượng.

“Ăn đi, điểm tâm ở đây cũng không tệ đâu.”

Tây Phong không hề động đũa mà cẩn thận hỏi: “Đắt không?”

“Không đắt.” Dường như hiểu ra điều gì đó, y nói: “Vừa trả tiền rồi, không đắt.”

Tây Phong thở phào một hơi, quả nhiên đây mới là đàn ông bình thường, nào giống Thanh Uyên chứ, hoàn toàn không có ý thức trả tiền gì cả. Cơ mà… Thần giới mười vạn năm trước, vốn hoàn toàn không dùng tiền.

Tiền là thứ gì, hắn hoàn toàn không hề biết.

Nghĩ vậy, nàng quét sạch nửa bàn điểm tâm, nếu không phải cuối cùng thực sự không thể nhồi thêm được nữa, nàng nhất định sẽ ăn sạch. Bách Lý Thanh Phong thấy nàng ăn đến không thể no hơn được nữa, y rót một chén trà nóng cho nàng.

Tây Phong lập tức cảm động! So với Thanh Uyên lúc nào cũng bắt nạt nàng thì tốt hơn cả trăm lần.

“Lát nữa Tây Phong cô nương muốn đi đâu?”

“Đi tìm **, ngươi thì sao?” ( raw bị ** như vậy, Cá để nguyên không chém)

“Đi tìm bảo bối cho tiểu tiên nữ.”

Tây Phong tò mò nói: “Rốt cục là bảo bối gì vậy? Phải phiền đến Thần Quân ngài đích thân đi tìm.”

“Một hạt giống, hạt giống Thủy Tiên.”

“Hạt giống?”

Bách Lý Thanh Phong thở dài: “Đấy là hoa thủy tiên mà Tây Vương Mẫu muốn dùng để trang trí cho thọ yến bàn đào, hoa nở thư hùng đồng thể, trên trời chỉ có một gốc. Tiểu tiên nữ hôm đó muốn mang hạt giống đi trồng, ai ngờ lại không thấy đâu. Cũng không biết là bị rơi lúc nào, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, nó có thể đã ở nhân gian hơn mấy chục năm, cũng có thể chưa đến một năm.”

“Thọ yến bàn đào…” Tây Phong đã khi nghe kịch đã nghe thấy nhiều, nhưng chưa từng được thấy tận mắt, nàng hiếu kì nói: “Chơi vui không?”

Bách Lý Thanh Phong ra hiệu phía sau lưng nàng, cười nói: “Cô bảo cậu ấy dẫn cô đi, cậu ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Hơn nữa còn là vị trí không tệ đâu, nếu là cậu ấy đồng ý dẫn cô lên, cô còn có thể cầm tay Tây Vương Mẫu đó.”

Tây Phong kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thanh Uyên, lần đầu tiên nàng  nhìn thấy hào quang trên người hắn, lấp lánh, lấp lánh.

Cơ mà nghĩ kỹ lại thì thôi dẹp đi, nếu nàng đi Cửu Tiêu, đoán chừng sẽ bị bắt lại mất.

Tây Phong nén đau từ bỏ ý nghĩ này.

Thanh Uyên thấy ánh mắt sáng rực nhìn mình của nàng, hắn trầm tư một lát, rồi nghiêm mặt nói: “Ta không ăn được đâu.”

Tây Phong nhíu mày: “Cái gì không ăn được?”

“Cô nhìn ta, rất giống Tiểu Hỏa trông thấy điểm tâm.” Thanh Uyên chỉ vào mắt nàng, “Hai mắt phát ra ánh sáng chuột.”

“… Ngươi mới là chuột ấy!” Tây Phong đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, hungdữ nói: “Không được đi theo ta.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi rất đáng ghét!”

Thanh Uyên còn muốn đi theo hỏi hắn đáng ghét ở đâu thì lại bạn tốt ngăn cản. Hắn lúc này mới ngồi xuống, nhìn xem giận dữ rời đi Tây Phong mà nói: “Vì sao cậu lại quen nhiều tiên nữ như vậy, một người, đã không nói lý lắm rồi.”

Bách Lý Thanh Phong cười đau bụng, hỏi: “Bạn hiền, cậu thật sự không có ý định quay lại Cửu Tiêu à?”

“Nhân gian rất tốt.” Thanh Uyên liếc qua bàn ăn, nói thêm: “Trừ đồ ăn ra.”

“Cậu không quay về, cũng tốt…” Bách Lý Thanh Phong trầm mặc, thần sắc nghiêm trọng nói: “Đám người trên Cửu Tiêu kiêng kị lão đầu cậu, biết cậu đã tỉnh lại thì có đến một nửa không những không đề xuất cậu quay lại mà còn nói phải làm thế nào để trục xuất cậu.”

“Ừ.” Thanh Uyên ăn một miếng bánh ngọt có hơi khó chịu, dở quá.

“Nói cậu đã ở  Yêu giới mười vạn năm, đã sớm nhiễm yêu khí, không còn là Long Thần nữa, mà là… Yêu.”

“Ừ.” Thanh Uyên ăn một gắp bún xào, càng khó chịu hơn, dở quá.

“Bọn họ đang thương thảo có nên tước đoạt thần tịch của cậu, định cậu là Yêu Long hay không, cả đời không được phép quay lại Cửu Tiêu. Đám khọm ấy, qua cầu rút ván.”

“Tôi…”

Thanh Uyên đột nhiên biến sắc, Bách Lý Thanh Phong không khỏi ngồi ngay ngắn lại, khẩn trương nhìn hắn. Bạn hiền, cậu tuyệt đối không được nổi giận, cậu mà nổi giận là toàn bộ khách sạn này đi đời nhà ma luôn đó, đám khọm già kia lại có cớ để nói đó.

Nhịn đi bạn hiền!

Tay Thanh Uyên run run, gian nan kẹp nửa cái sủi cảo chiên, nhiều dầu đến mức lưỡi hắn run lên: “Ăn dở quá, buồn nôn.”

“… Rốt cục cậu có tập trung nghe tôi nói không vậy!” Bách Lý Thanh Phong đau lòng nói: “Cậu sắp bị khai trừ thần tịch đấy cậu có biết không?”

“Ừm.” Thanh Uyên vẫn muốn đi tìm Tây Phong hơn, ở cùng Tây Phong mới có nhiều chuyện thú vị. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được, người sư huynh và sư tỷ không có lễ phép của Tây Phong cũng đang ở trong tiểu trấn: “Được.”

Bách Lý Thanh Phong muốn bùng nổ: “Khai trừ thần tịch, định là yêu quái! Cậu cam tâm hả?”

Thanh Uyên nhìn hắn khó hiểu: “Chỉ là một cách xưng hô thôi mà, từ thần giới đến Yêu giới, chẳng phải vẫn là rồng hay sao? A…” Hắn kinh ngạc: “Chẳng lẽ lại biến thành rắn?” Thấy bạn tốt không lên tiếng, sắc mặt còn hết sức khó coi nữa, rốt cục hắn cũng nhíu mày trầm tư nói: “Xem ra còn nghiêm trọng hơn, chẳng lẽ lại biến thành sâu.”

“… Cậu cứ đi tìm Tây Phong muội muội đi.” Bách Lý Thanh Phong đã mười vạn năm không bị hắn tra tấn nên có hơi không chịu đựng nổi, y hết sức khoái trá quyết định ném hắn cho em gái nhỏ bắt yêu, y cười khẽ nói: “Đi thôi, bạn hiền.”

Thanh Uyên gật đầu, Bách Lý Thanh Phong cười, mặt cứng đờ lại, giật lại cây chổi trong ngực hắn: “Chổi phải để trong phòng, đừng mang ra ngoài.”

“Ờm.” Thanh Uyên đi hai bước lại quay lại  hỏi: “Cậu có biết Linh Điện là cái gì không?”

“Môn phái bắt yêu lớn nhất có thế lực nhất ở nhân gian.”

“Vậy thủ lĩnh Linh Điện là người như thế nào?”

“Nghe nói là một tróc yêu sư rất cường đại, nhưng chưa từng có người ngoài được gặp, môn hạ đệ tử không đủ tư lịch cũng không có cách nào nhìn thấy ông ta… Cậu hỏi cái này làm gì?”

Thanh Uyên lắc đầu, hắn cũng không biết tại sao lại muốn hỏi mấy điều này.

Chắc có nhẽ, muốn hiểu rõ Tây Phong hơn.

Biết người biết ta, nhưng không phải muốn trăm trận trăm thắng.

Có lẽ là do tối hôm qua bát yêu lại xuất hiện lần nữa, lại còn đi đến mấy con phố, hôm nay lúc Tây Phong đi trên đường nghe thấy không ít người qua đường đang bàn tán chuyện này.

Sau khi nghe xong nàng rút ra kết luận — bát yêu đi rất nhiều nhà, nhưng không người nào dám mở cửa. Cuối cùng có một lão bá mù nghe thấy liền ra bố thí cho ít cơm.

Sau khi lão bá cho cơm, bát yêu không tiếp nữa mà biến mất luôn.

“Vất vả cực nhọc gõ cửa xin cơm, quả thật là chỉ vì cơm… làm gì có mưu đồ gì đâu cơ chứ.” Tây Phong không hiểu, đã thành yêu rồi thì tìm một ít đồ ăn không hề khó, hơn nữa đối với yêu quái mà nói, cơm sao có thể qua được dã vị.

Nàng lòng đầy nghi hoặc tiếp tục nghe ngóng suốt dọc đường đến nhà **. Đến cửa nhà **, nàng gõ cửa, chỉ chốc lát bên trong liền có người mở cửa, thấy nàng thì dò xét nàng một hồi: “Cô nương tìm ai?”

“Tìm **, ta là tróc yêu sư, một tróc yêu sư rất lợi hại, nghe nói gần đây trong trấn Thanh Hà xuất hiện bát yêu, cho nên đặc biệt tới…”

“Không cần cô nương.”

Tây Phong dừng lại: “Vì sao?”

Người kia nói: “Chúng ta đã mời hai vị tróc yêu sư rất lợi hại rồi.”

Tây Phong trừng mắt: “Trên đời còn có tróc yêu sư lợi hại hơn ta à? Yêu quái đấy.”

“Hứ.”

Phía sau có tiếng cười khẩy, Tây Phong nghe thấy đã nản, nàng quay người lại nhìn, trong thời gian ngắn như vậy nàng cũng không muốn nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp kia hai lần — người đoạt chén cơm của nàng, lại đẹp mấy đi nữa thì cũng là tiểu quái thú.

Nàng liếc qua Phác Ngọc, rồi lại liếc Vô Ảnh, chán chẳng buồn nói. Vị trí của nàng gần Phác Ngọc hơn một chút, nàng đi tới, nhìn thấy Phác Ngọc gần như là đang dùng cằm nhìn mình, nhìn nàng ta nhíu mày rồi quặt đến bên cạnh Vô Ảnh, ôm cánh tay y dùng sức cọ đầu: “Sư huynh! Sư huynh thân yêu! Sư huynh đẹp trai nhất của ta!

Vô Ảnh: “…” Không cần phải cải lương rõ ràng đến vậy đâu?

Phác Ngọc trừng mắt: “Thật mất mặt, ngươi cũng có đàn ông rồi mà còn cọ sư huynh như thế.”

“Daaa, sư huynh chính là anh trai của ta, ta cọ tay anh mình thì sao. Ôi ôi ôi, sư tỷ đang ghen à? Không ngờ ngươi lại đang ghen với người ngươi luôn xem thường, ây dô.”

Phác Ngọc cắn môi: “Ngươi thật không biết xấu hổ.”

Tây Phong cũng sốt ruột thay cho công lực chửi người của nàng ta, quá yếu. Nàng khẽ cười một tiếng, buông cánh tay Vô Ảnh ra, vỗ vai y: “Ta đi đây, sư huynh.”

Vô Ảnh nghiêng người nói: “Muội ở quán trọ nào, giúp xong chuyện bên này ta đi tìm muội.”

Tây Phong không nói thẳng cho y biết, nàng nhổ một sợi tóc của mình đặt vào trong tay y, liếc mắt cười nói: “Dùng truy tung chú đi.”

Phác Ngọc không nhịn được nói: “Có gì để nói chứ? Còn cần truy tung chú nữa,  rõ ràng là ngươi tặng tóc xanh, có ý khác.”

“Sư tỷ, có phải ngươi lại ghen rồi đúng không?”

“Ta không ghen!”

Tây Phong cười ha hả, mặc dù mỹ nhân sư tỷ lúc nào cũng thích chế giễu nàng, nhưng lần nào cũng bại trận, Tây Phong cảm thấy nàng ta rất giống Tiểu Hắc yêu, thật bất khuất.

Nghĩ đến Tiểu Hắc yêu, không biết sao nàng có dự cảm không tốt — yêu quái ly kỳ như bát yêu, Mặt Đen chắc sẽ không chạy tới nữa đấy chứ?

Cái này nhất định là ảo giác.

“Sư huynh, ta đi đây.”

Vô Ảnh dõi mắt nhìn Tây Phong rời đi, đến khi không thấy nàng nữa mới đi về phía nhà**. Mới đi được hai bước y đã cảm thấy sai sai, y đưa tay sờ bên hông… Túi tiền lại không thấy đâu nữa rồi.

Mặt của hắn cứng đờ, TÂY, PHONGGG!

“Cao cao mây trắng bay, thong dong chim chóc chạy, tìm í a tìm sâu, một con, hai con, ba con…” Tây Phong ngâm nga bài hát, vung túi tiền trong tay làm trống, vui đến mức muốn bay lên.

Đợi nàng sung sướng hát xong mới phát hiện trên mặt đất có thêm một cái bóng đang kề sát bên cạnh. Nàng quay lại nhìn, một màu xanh đập vào mắt.

Khuôn mặt Thanh Uyên phản chiếu ánh sáng vô cùng đẹp trai, xiêm y màu xanh vô cùng nổi bật, cao lớn mà lạnh lùng.

Không thể không nói, thời điểm Thanh Uyên không mở miệng thật sự rất đẹp trai.

Tây Phong hơi híp mắt: “Ngươi theo ta bao lâu rồi?”

“Bắt đầu từ lúc cô trộm túi tiền.”

“… Cái này gọi là cầm, không gọi là trộm.” Tây Phong lời sâu ý xa nói thêm: “Càng không phải là làm chuyện xấu.”

Thanh Uyên bừng tỉnh, hỏi tiếp: “Vì sao cô lại cho sư huynh tóc của cô?”

— Ngày nào cũng phải nghĩ cách bịa đặt với hắn, Tây Phong thật sự mệt mỏi, đây quả thực là đang đấu trí đấu dũng. Nàng đưa tay rút một sợi nhét vào trong tay hắn: “Không có ý nghĩa gì hết, mình thích thì mình cho thôi.”

“Àa.” Thanh Uyên nhìn sợi tóc vừa dài vừa đen trong tay, hắn nắm tay lại giơ lên nhìn kỹ, lại nhìn về phía  Tây Phong đã tiếp tục đi lên phía trước, mái tóc đen mượt như thác nước đang đong đưa trước mặt, cứ đưa qua đưa lại khiến trái tim hắn cũng đong đưa theo.

Hắn giơ tay ra nắm lấy —— giật.

“Auuu—— ta phải liều mạng với ngươi!!!”

Tây Phong nhón chân lên muốn túm tóc hắn nhưng lại không đủ cao, bị hắn dùng một bàn tay úp lên mặt đẩy nàng ra xa, hoàn toàn không có cách nào lại gần.

Tây Phong quay ngược lại đường cũ, một tay ôm lấy hắn.

Thanh Uyên bị nàng nhào vào lòng hơi lui về sau, vô thức đưa tay định giữ người nàng, miễn cho nàng  làm mình ngã ngửa ra.

Cơ thể cô gái trong ngực mềm mại, cằm hắn vừa vặn đặt trên đầu nàng, chóp mũi thấp thoáng ngửi được mùi thơm của tóc. Mùi hương thấp thoáng này khiến hắn nhớ tới sau khi tắm nàng tối hôm qua, nhớ tới nàng ngồi trên giường lắc lư cái chân, nhớ tới…

Hắn đang nghĩ gì vậy?

Đột nhiên trên đầu hơi đau, Tây Phong đã giật hai sợi

tóc của hắn rồi lập tức thoát ra, nàng nhăn mặt với hắn: “Xem ngươi còn dám giật tóc con gái nữa không.”

Thanh Uyên hồi hồn lại: “Không được giật à?”

Tây Phong hung thần ác sát nói: “Không.”

“Ừm.” Thanh Uyên trầm mặc: “Sau này không giật nữa.”

“Ngoan.” Trong lòng Tây Phong còn sợ hãi, không dám đi trước hắn nữa, chỉ có thể lựa chọn sóng vai cùng hắn. Nàng rầu rĩ nói: “Mối bắt yêu bị người ta cướp rồi, phải làm sao đây, ta không cam tâm, bị ai cướp mối làm ăn cũng được, chỉ riêng bị mỹ nhân sư tỷ không biết lễ phép cướp là ta không vui.”

“Còn cách nào cướp lại không?”

“Chắc không đâu, dù sao bách tính già trẻ đều tin tưởng tróc yêu sư của Linh Điện mà không tin những tróc yêu sư tự do như chúng ta.”

“À…” Thanh Uyên nói: “Cho nên bây giờ cô muốn phá đám hơn chứ không phải muốn bắt yêu?”

“Đúng thế.”

“Vậy thì, bắt yêu quái đó trước bọn họ đi.”

Tây Phong vốn đang mê mang chợt hiểu ra, giống như phát hiện một chuyện khiến cho người ta hết sức vui vẻ. Hai mắt nàng sáng lên: “Đúng rồi. . . đến lúc ta bắt được bát yêu trước, chẳng những có thể nẫng tay trên mà còn có thể nâng cao danh tiếng của ta, một hòn đá trúng hai con chim.” Nàng không nhịn được bật cười ha hả: “Được rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đã, lấy đủ tinh thần buổi tối ngồi chờ bát yêu.”

Thanh Uyên gật đầu: “Yêu giới là nơi như thế nào, chơi vui không?”

“Chơi không vui đâu, Quỷ giới là nơi u ám, Yêu giới là nơi siêu siêu siêu u ám, yêu khí quá nặng, mấy lần ta đi qua đó để bắt yêu quái đều không được tiếp xúc với nắng, mốc meo hết cả người.”

Vẻ mặt Thanh Uyên nghiêm túc: “Vậy thì cứ ở nhân gian đi.”

Tây Phong không tò mò chuyện của hắn, nhưng vừa đi vừa tán gẫu có thể giết thời gian, khoảng cách đến khách sạn còn rất xa. Nàng hỏi: “Vì sao lại hỏi chuyện của Yêu giới?”

“Bởi vì bạn tốt của ta nói, có lẽ ta sẽ bị khai trừ thần tịch, sau đó biến thành một con sâu.”

Tây Phong chớp mắt cực kì nhanh, đột nhiên nàng phì ra, ôm bụng cười ha hả nhìn hắn: “Biến thành sâu, biến thành sâu.”

Thanh Uyên mới đầu cảm thấy biến thành sâu cũng chẳng sao, bây giờ lại thấy nàng cười như Liên Xô được mùa như vậy, hắn chợt nghĩ —— aa, thì ra làm sâu có thể khiến người ta buồn cười như vậy.

Có gì liên quan vậy.

“Biến thành sâu rồi thì phải làm gì à?”

“Không cần, bởi vì một khi ngươi biến thành yêu quái, cõ lẽ…” Tây Phong nhe nanh múa vuốt với hắn: “Sẽ lập tức bị Tiểu Hỏa xem như điểm tâm nuốt chửng luôn.”

Thanh Uyên giữ chặt tay áo của nàng: “Cứu ta.”

“… Yên tâm đi, cho dù ngươi có biến thành sâu thì cũng sẽ là một con sâu rất lợi hại.” Long Thần đã sống mấy chục vạn năm, nếu thật sự  rơi vào Yêu giới thì cũng sẽ không để mặc người ta chém giết. Nói không chừng, còn có thể xưng bá Yêu giới.

Đúng rồi! Đến lúc đó hắn làm để lão đại của Yêu giới rồi, về sau sẽ có thêm yêu quái nhiễu loạn nhân gian, nàng tìm hắn bắt người.

He he he, hoàn hảo!

Tây Phong nói thêm: “Thân phận Thần tộc tốt như vậy mà ngươi không quan tâm chút nào à?”

Thanh Uyên hỏi lại: “Tại sao phải quan tâm? Thần giới chơi không vui, ta muốn ở nhân gian.”

“Không quay lại nữa à?”

“Nếu ma tộc lại xâm phạm thần giới, ta sẽ trở về.”

Tái phạm thần giới, chắc chắn trở về.

Tây Phong đã nghe nhiều lời ngốc nghếch của hắn, bị những lời không hiểu nhân tình thế thái của hắn đả thương nhiều lần, nhưng nghe thấy câu nói này, Tây Phong hơi hoảng hốt, giờ phút này nàng mới cảm nhận được Thanh Uyên năm đó thật sự là Đại tướng từng đại chiến với ma tộc.

Bách Lý đại thần nói hắn từng quét sạch ngàn quân, có lẽ cũng là thật.

“Àa, cho cô này.”

Thanh Uyên đột nhiên đưa cho nàng một cái túi tiền màu đỏ, phía trên còn thêu uyên ương nhìn rất đẹp. Tây Phong đỏ mặt nói năng lắp bắp: “Ngươi, ngươi ngươi đưa ta cái này? Ngươi, ngươi có ý gì?”

A a a, thì ra Thanh Long yêu thầm nàng.

A a a, có nên đón nhận hay không đây.

A a a, sau này nàng sẽ sinh con hay là sinh trứng đây.

A a… A, nghĩ quá xa rồi. (Cá: khi bạn FA lâu ngày là đây)

Thanh Uyên chỉ người đi đường vừa mới đi qua bên cạnh: “Ta vừa mới cầm, cô nói, đây không phải là làm chuyện xấu.”

“…” Trong lòng Tây Phong đang rỉ máu, cái gì mà đại tướng quân Thần giới, lừa đảo! Nàng cầm lấy túi tiền, lệ rơi đầy mặt chạy như điên về phía cô gái vừa đi qua: “Cô nương, túi tiền của cô rơi này—— ”

Thanh Uyên nhìn thiếu nữ đang chạy ra xa, hơi động não một chút, hắn cảm khái, nhân gian đúng là một nơi thật kỳ quái, Tây Phong cũng là một cô gái thật kỳ quái.

Trời tối vắng vẻ, vừa đến giờ Tý, trên đường lập tức không còn một ai.

Ai cũng biết trên trấn Thanh Hà gần đây có cái bát mẻ ngày nào cũng ra ngoài vào tầm này, đến từng nhà nói “Bố thí chút cơm đi”.

Ngay cả lão bá mù cũng đã biết, đêm nay đóng kín cửa, đánh chết cũng không đi ra ngoài.

“Keng keng keng.”

Bát sứ gõ nhẹ, từng bước từng bước gõ trên mặt đất, gõ nhiều như vậy, đi qua nhiều con đường như vậy, bát bình thường đã vỡ lâu rồi.

Tây Phong nằm trên nóc nhà chăm chú nhìn phía dưới, tính toán thời điểm nó đi qua nơi này, theo manh mối  bách tính chung qunah cung cấp, chỉ cần nửa đường không ai cho nó ăn thì chính là một khắc sau.

Thanh Uyên ôm một gói thịt bò khô ngồi bên cạnh nàng ăn, hết sợi này lại đến sợi khác, Tây Phong nghe vậy thì trong lòng ngứa ngáy, cướp một sợi trong  tay hắn, nhai rất cứng, nhưng mùi vị không tệ, thích hợp để mài răng: “Ngươi lấy ở đâu ra vậy?”

“Cô nương phòng bên tặng.”

“… Đưa thịt bò khô à? Có giác ngộ.”

“Lúc đầu nàng định đưa hoa, ta nói ta muốn thịt bò khô trong tay nàng.”

“Rất tốt, về sau nếu lại có cô nương nào muốn đưa hoa cho nguơi, ngươi cứ nói cho các nàng biết, ngươi không cần hoa mà cần ăn, cần tiền.”

Thanh Uyên ghi nhớ.

“Keng keng keng.”

Tiếng động trong dự đoán vang lên trên đường phố.

Tây Phong hơi nín thở, cúi mặt xuống nhìn chằm chằm.

Quả nhiên vẫn là cái bát ấy.

Cái bát mẻ mất hai miếng ở miệng.

Nó gõ chậm rãi có quy luật trên mặt đất, dừng ở trước một nhà, nhẹ nhàng gõ cửa ba lần rồi nói: “Bố thí chút cơm đi.”

Người trong nhà run lẩy bẩy, không ai trả lời nó.

Nó đợi một hồi rồi lại đi đến nhà tiếp theo.

Vẫn gõ cửa ba lần như cũ: “Bố thí chút cơm đi.”

Tây Phong đang ghé trên nóc nhà nhìn chằm chằm thở dài: “Quả là cái bát có lễ phép.”

Thanh Uyên đang nhai thịt khô nói: “Bảo bối.”

“Quả thật là bảo bối, cơ mà bảo bối này chẳng mấy chốc nữa sẽ bị ta bắt đi, hê.” Tây Phong nghĩ đến bộ dáng giậm chân Phác Ngọc liền trở nên vui vẻ, nàng đột nhiên đứng lên nắm lấy ống sáo rồi nhảy xuống, “Bát yêu, chịu trói đi!”

Nàng vừa hét tiếng này, bỗng nhiên bên trái cũng có người kêu lên: “Điểm tâm, đại điểm tâm của ta”, nàng còn chưa kịp nhìn bên đó, thì lại nghe thấy bên phải cũng có người xông ra hô to: “Yêu quái, đại yêu quái của ta”, nàng vội dừng bước, chỉ thấy một bóng đen và một bóng đỏ từ hai hướng đánh về phía bát yêu.

“Bịch —— ”

Đen đỏ va chạm, hai luồng sáng ngút trời như có người phóng khói lửa trên đang mặt đất.

“A… Eo của ta! Lại là ngươi, tên lùn!”

“A… Lại là ngươi, chuột!”

Lúc hai đứa chửi nhau, bát yêu thấy sai sai nên vội vàng trốn thoát. Tây Phong nhìn Tiểu Hỏa và Mặt Đen đang đánh nhau túi bụi, thật muốn vò hai bọn chúng lại rồi ném cho báo ăn.

“Đồ ngốc!” Tây Phong vung ra một quyền đánh bay hai quả cầu, tức giận cầm ống sáo đuổi theo bát yêu.

Bát yêu chạy rất nhanh, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Tây Phong. Nàng đuổi theo hồi lâu, chạy trong đêm hè đến bở hơi tai, mồ hôi đầm đìa mà không đuổi kịp nó, nhưng cũng chưa đến mức bị bỏ lại.

Nàng cũng không biết mình đã đuổi theo bao lâu, chú thuật chạy nhanh tiêu hao hết linh lực của nàng rất nhanh mà cái bát kia vẫn còn chưa dừng lại.

Giữa trời đêm, một cái bát bay rất nhanh trong đêm tối, một cô nương xinh xắn theo sát phía sau, một anh chàng cầm thịt bò khô nhẹ bước theo sau.

Đuổi theo chừng mười dặm, Tây Phong mệt muốn chết. Cuối cùng nàng cũng dừng lại vịn vào gốc cây thở hồng hộc thở, mệt muốn đứt hơi.

Người bên cạnh khoan thai đuổi tới, đứng bên cạnh nàng nhai thịt bò khô.

Tây Phong nhìn hắn vẫn còn thong dong, ngay cả sức để mắng mỏ nàng cũng không còn. Không giúp đỡ thì cũng đừng chọc tức nàng, hắn còn không biết ngượng thong dong như vậy đứng  cạnh nàng?

“Bắt, bắt bát yêu, đừng đứng đấy.”

“Ờm.” Thanh Uyên đi lên trước hỏi vào bóng đêm: “Ta có đồ ăn, ngươi có muốn không?”

“Vèo!”

Cái bát đã chạy xa lại “Đột nhiên” trở lại, vô cùng ngoan ngoãn yên lặng lơ lửng giữa không trung, dường như đang chờ thịt bò khô.

Tây Phong há hốc mồm, nàng phí bao công sức đuổi bắt yêu quái, đuổi đến mất luôn cả nửa cái mạng, rốt cục là tại sao!

Aaa? Rốt cục là tại saooo!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện