Kính Trung Yêu

Chương 40


trước sau

Chương 40:

Tây Phong còn đang cảm khái thế đạo bất công thì Thanh Uyên đã đi xa, thấy nàng vẫn chưa đuổi theo, hắn quay người lại chìa tay với nàng: “Đi thôi, lát nữa gió ngừng là cát đầy chân đó.”

Thấy nàng vẫn bất động, Thanh Uyên quay lại nắm chặt lấy tay nàng dắt nàng đi về phía trước.

“Sa đọa.” Tây Phong tự phỉ nhổ bản thân không có lập trường nhưng chân thì rất thành thật đi theo, nàng bỗng sực tỉnh: “Thanh Long đại nhân, sao ngươi không bay mà cứ nhất định phải hành hạ đống cát vậy.”

Thanh Uyên đang đi phía trước chợt dừng lại, hắn ngoảnh lại nhìn: “À, quên mất.”

“. . .” Rốt cục ngươi có phải rồng thật hay không đấy, chắc là giả rồi, yêu quái mau hiện hình! Cơ mà dù có là giả thì vẫn lợi hại hơn nàng rất nhiều, Tây Phong hỏi dò: “Thanh Long đại nhân, ngươi có nhận đồ đệ không, ta sẽ mua bánh bao cho ngươi.”

“Ta không thích ăn bánh bao.”

Tây Phong nhướn mày kiên nhẫn nói: “Trọng điểm là ngươi có nhận đồ đệ không.”

“Không.”

“Vì sao?”

“Bởi vì trên Cửu Tiêu, sư phụ và đồ đệ không thể ngủ chung.”

“Hả.” Vẻ mặt Tây Phong nghiêm túc: “Chúng ta bây giờ cũng không thể ngủ chung! ! !”

Thanh Uyên nhíu mày: “Vì sao lại không thể, chúng ta đâu phải sư đồ.”

Ngụy biện, tất cả đều là ngụy biện! Tây Phong không bợ đít được quyết định lúc quay lại sẽ vứt bỏ hắn, dẫn Tiểu Hỏa bỏ trốn. Cơ mà. . . hình như ý định này đã nghĩ cả trăm lần nhưng chưa lần nào thành công.

Tây Phong lập tức uể oải.

Thanh Uyên thấy nàng cụt hứng liền an ủi: “Ta có thể dạy cô, nhưng sẽ không nhận cô làm đồ đệ, dù sao, chúng ta còn phải cùng ngủ chung nữa.”

“. . . Xin ngươi cứ làm thần long đi, đừng nói nữa, sau này ta còn phải lấy chồng đó.”

Tiếng năn nỉ của nàng lọt vào tai Phác Ngọc, nàng ta quay sang nhìn nàng, khóe môi cong cong cười sâu xa. Tây Phong đi lướt qua người nàng, đưa tay vỗ vỗ vai nàng: “Sư tỷ, ngươi cười như vậy nhìn hiền từ dễ gần hệt bà lão.”

Phác Ngọc gạt tay nàng xuống, cả giận nói: “Cút.”

“Ha ha.” Tây Phong tới cạnh Vô Ảnh, nhìn Ngư công tử vẫn ngồi trên tảng thạch ở xa xa, còn có cả Mặt Đen đã biến thành đám khói đen nữa, nàng vẫy tay với nó: “Tiểu Hắc, ngươi lại tới thu phục đại yêu quái hả.”

Tiểu Hắc yêu cúi đầu nhìn Tiểu Hỏa đang ngủ say trên tay Thanh Uyên, muốn gọi nó dậy nhìn nó bắt đại yêu quái, nhưng nó ngủ rất ngon, nhìn có vẻ không phải cứ gọi là dậy ngay được.

Phác Ngọc nói: “Tây Phong, ngươi theo đuôi bọn ta đúng không, đi đến đâu cũng thấy ngươi.”

Tây Phong kinh ngạc: “Sư tỷ, sao ngươi có thể nói câu này mà không đỏ mặt vậy, rõ ràng là ta đi đâu các ngươi theo nấy, ngư yêu này ta đã theo dõi nửa tháng rồi, chớ đoạt của ta.”

“. . . Nửa tháng? Ngươi rời trấn Thanh Hà mới được mấy ngày?”

Tây Phong bị vạch trần tại chỗ vẫn không hề đỏ mặt: “Mỹ nhân sư tỷ, Ngư công tử là người tốt, các người đừng bắt y.”

Vô Ảnh khẽ nhíu mày: “Mấy tháng nay có rất nhiều tân nương bị lừa, người đưa dâu thì mười đi chín không về, sao lại là người tốt được. Hơn nữa. . .” Từ khi y nhận nhiệm vụ bắt yêu đến nay, hôm nay là lần đầu tiên gặp Ngư công tử, y đã không còn mắt rồi: “Đôi mắt của hắn đâu rồi?”

Rõ ràng là minh châu trong biển, yêu lực gần như dồn hết vào đôi mắt, không còn mắt thì khác nào không còn yêu đan.

“Bị đám chồn cướp rồi.” Tây Phong than nhẹ: “Chính là đám chồn xuất hiện ở Lê phủ đó.”

Nàng kể lại những cảnh tượng trong mộng cho bọn họ, chỉ có nói rõ ràng thì vị sư huynh cứng nhắc này của nàng mới buông tha cho Ngư công tử được, hơn nữa còn đặt mục tiêu lên đám chồn ấy chứ.

“. . . Chuyện chính là như vậy, kẻ ác là đám chồn, không phải Ngư công tử, y vô tội.”

Vẻ mặt Vô Ảnh hơi trầm xuống, y chậm rãi nói: “Ta hiểu rồi, nếu đã vậy thì ta đi bắt đám chồn, muội cũng đi đi, Ngư công tử này tuy vô tội nhưng nhìn cũng không giống người lương thiện, hơn nữa còn có cả. . .” Y ngẩng đầu nhìn về cái thứ đen như mực kia, không biết là yêu quái gì, y đoán mò: “Hòn than này nữa?”

Đám khí đen quanh người Tiểu Hắc yêu lập tức bay loạn xạ, nó lớn tiếng nói: “Ngươi mới là hòn than ấy!”

Tây Phong nói: “Nó không phải người xấu, chỉ là một yêu quái lập chí thu phục đại yêu quái thôi, chỉ vậy thôi. Ta còn có lời muốn hỏi Ngư công tử, sư huynh, huynh đi trước đi.”

Vô Ảnh gật đầu: “Được.”

Tây Phong chờ bà cô mỹ nhân móc mỉa nàng, ai ngờ Vô Ảnh vừa nói đi, Phác Ngọc cũng đi luôn. Nàng chợt cảm thấy kỳ quái, có gì đó sai sai, Vô Ảnh tin nàng, nàng không thấy kỳ, nhưng Phác Ngọc chưa ẳng tiếng nào đã tin luôn, chuyện này lạ.

Nàng khó hiểu sờ cằm.

Chẳng lẽ bà cô này đột nhiên mọc lương tâm hả?

Bọn họ vừa đi, Tây Phong liền cảm thấy có yêu khí chợt hiện, vừa nhìn lên đã thấy Tiểu Hắc yêu nhào về phía Ngư công tử. Tây Phong vội vàng hô lên ngăn trước mặt: “Ngươi không được thu phục Ngư công tử, tìm khác yêu quái đi.”

“Ta không cho bắt mình, cho ngươi đó.”

Tây Phong còn tưởng mình nghe lầm: “Hở? Ta á?”

Tiểu Hắc yêu nghiêm túc: “Đúng, ta bắt nó giao cho ngươi, con chuột nhỏ sẽ thành đại yêu quái của ta.”

Tây Phong đau não: “Con chuột nhỏ nào cơ?”

“Hỏa thú trong ngực Thanh Long đại nhân đó.” Tiểu Hắc yêu nói: “Nó đã đồng ý với ta, nếu ta bắt được con cá này giao cho ngươi, nó sẽ làm đại yêu quái của ta.”

Tây Phong kinh ngạc, đương nhiên nàng không tin Tiểu Hỏa sẽ nói như vậy.

Nàng lay Tiểu Hỏa trong tay Thanh Uyên, thấy nó vẫn ngủ, nàng xách lỗ tai nó hét to — “DẬY NGAY.”

Tiểu Hỏa choàng tỉnh, nó bịt lỗ tai lăn người: “Đau chết đi được đau chết đi được, lại sắp điếc rồi! Tây Phong, cô là đồ thối tha bự!”

Tây Phong hừ lạnh chọc mặt của nó: “Thối tha bự hỏi thối tha nhỏ, có phải ngươi muốn bỏ trốn với con gái nhà người ta không hử? Lại còn không thèm nói với ta câu nào nữa, thấy gái bỏ bạn.”

Tiểu Hỏa tức giận nói: “Ta muốn bỏ trốn với con gái lúc nào?”

“Đây này.”

Tiểu Hỏa nhìn theo ngón tay nàng, vừa thấy em gái đen liền vuốt lỗ tai: “Không hề có chuyện này.”

“Thế nhưng tiểu cô nương người ta nói chỉ cần nàng bắt được Ngư công tử giao cho ta, ngươi sẽ làm đại yêu quái của nàng.”

Tiểu Hỏa vẫn còn hơi đau đầu hét lên: “Không hề có chuyện này!”

Tiểu Hắc yêu đang tràn đầy chờ mong câu trả lời của nó bỗng sững sờ, hóa thành hình người tí hon bay đến trên tay Thanh Uyên, nó đứng trên tay áo của hắn chằm chằm Tiểu Hỏa: “Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta, chỉ cần ta bắt được con cá kia, ngươi sẽ làm đại yêu quái của ta.”

Tiểu Hỏa chắc chắn mình không hề thề thốt như vậy: “Trước kia ta nể trọng  nghị lực bất khuất của ngươi, sao giờ đã thành Chí Phèo bất khuất rồi? Ta thề ta chưa từng nói như vậy.”

Tiểu Hắc yêu sững sờ nhìn nó, đôi mắt to chợt ướt quanh tròng, nó uất ức nói: “Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta. . .”

Giọng nói nghẹn ngào và dáng vẻ uất ức của nó khiến ngay cả Tây Phong cũng phải đau lòng, suýt chút nữa là đống gói thắt nơ Tiểu Hỏa tặng nó: “Ngươi mang nó đi, đừng khóc nữa”. Tiểu Hỏa hơi ngẩn ra: “Ta là loại yêu quái nuốt lời à? Lời ta nói được nhất định sẽ làm được.”

“Ngươi CÓ NÓI!” Tiểu Hắc yêu òa khóc: “Đồ bịp bợm, bịp bợm!”

Yêu quái đã tới trên tay lại xổng mất, mất công nó đi bắt con cá kia, còn đối đầu với người của Linh Điện, kết quả lại gặp phải tên bịp bợm.

Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, Tiểu Hắc yêu tỷ phần uất ức chạy đi.

“Đồ bịp bợm!”

Tiểu Hỏa bị mắng vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi trên tay Thanh Uyên trên tay, oan cho nó mà.

Lần trước còn chưa kịp nhận lỗi, lần này đã lại làm con gái nhà người ta khóc lớn.

Không đúng, lần trước đã nhận lỗi rồi.

Lúc nào nhỉ?

Đúng rồi, tối qua.

Sau đó thì sao?

Tiểu Hỏa trầm ngâm, sau đó em đen cầm một bình nước cho nó, sau khi nó uống một ngụm thì không nhớ được gì nữa.

Loại nước ấy có mùi rất ngào ngạt, ngọt say mê.

Là. . . là. . . Rượu? ? ?

“Ợ.” Tiểu Hỏa bỗng nấc một cái, nó ngơ ngác nhìn về phía Tây Phong: “Có, có phải tối qua ta say rượu không?”

“Ừm.”

“Xong rồi. . . Chắc là ta nói lung tung thật rồi.” Tiểu Hỏa nhận ra có lẽ Tiểu Hắc yêu không lừa nó mà là nó uống say nói lung tung, hứa hẹn lung tung.

Nó không những khoác lác mà còn đổ oan cho con gái nhà người ta nói dối.

“A a a ——” Tiểu Hỏa đứng thẳng dậy, phút chốc đã hóa thành hỏa thú khổng lồ, nó đau khổ nói: “Ta đi tìm Tiểu Hắc.”

Khối đen vừa bay đi, giờ lại đến lượt khối đỏ bay đi, Tây Phong nhìn hai khối đen đỏ biến mất ở chân trời, nàng cảm khái: “Uống rượu hỏng việc.” Nàng bỗng thấy không yên tâm hỏi người bên cạnh: “Thanh Long đại nhân, tửu lượng của ngươi thế nào?”
Thanh Uyên đáp: “Không tốt.”

“. . . Vậy ngươi tuyệt đối không nên uống rượu.” Tiểu Hỏa say rượu nàng còn có thể chỉnh nó, nếu hắn say rượu, Tây Phong cảm thấy mình chỉ có nước bị chỉnh thôi.

Bên này ầm ĩ hồi lâu, Ngư công tử vẫn duy trì tư thế cũ ngồi trên tảng đá, bên cạnh còn có một ông chú đẹp trai. Tây Phong phỏng đoán chắc đó chính là con cá chép kia, nàng đi đến phía dưới tảng đá nhìn Ngư công tử, có lẽ vì biết y không phải yêu quái đáng sợ nên sự dè chừng của Tây Phong với y trước đó đã bớt đi.

“Ngư công tử, huynh có thể nghe ta nói vài lời được không?”

Trên mặt Ngư công tử tỏ ra ý lạnh: “Những lời ngươi vừa nói với tróc yêu sư kia, ta đều nghe thấy hết. Ngươi, dám nhìn trộm mộng của ta.”

“Đúng, ta đã nhìn trộm mộng

của huynh, ta có thể giải thích với huynh.”

“Hừ.” Hốc mắt trống rỗng của Ngư công tử tràn đầy lệ khí, cười nhạt coi thường lời xin lỗi của người phàm là cô: “Ngươi có Long Thần che chở nên mới dám không kiêng nể gì nói chuyện với ta, ta cũng không thể làm gì được ngươi, rốt cục ngươi tìm đến ta có mục đích gì?”

“Giúp ngươi tìm Vãn Vãn.”

“Không cần.”

Tây Phong nói: “Sau khi mất hai mắt, yêu lực của huynh đã bị mất hơn nửa, huynh không thể tìm được Vãn Vãn, cũng không thể tìm hang ổ của lũ chồn, mỗi lần bọn chúng rời ổ huynh mới lần theo dấu vết mà đi, nhưng cũng chỉ có thể cứu được tân nương mà không bắt được bọn chúng, bọn chúng cũng không thể gây thương thế cho huynh, đúng không? Bởi vậy ta mới tới giúp huynh tìm.”

Ngư công tử vẫn lạnh lùng nói: “Không cần, ngươi là tróc yêu sư, sao có thể giúp yêu quái.”

Tây Phong hừ lạnh: “Đúng vậy, mục đích cuối cùng của ta là bắt đám chồn làm việc ác kia chứ không phải là vì giúp ngươi vàVãn Vãn, ta cũng đâu phải người tốt.”

Thanh Uyên ở bên cạnh hơi ngẩn ra: “Cô là người tốt.”

“Xuỵt.” Tây Phong biết Ngư công tử tính cách thất thường, nên nếu nói thẳng là giúp y thì chắc chắn y sẽ không tiếp nhận ý tốt của con người.

Ngư công tử không nói gì nhưng Ngư Thúc lại lên tiếng: “Người có thể khiến Long Thần đi theo chắc chắn không phải là người bình thường, cũng không phải là kẻ xấu.”

“Không cần nợ ân tình của người khác.”

“Nếu Long Thần đồng ý giúp đỡ, vậy nhất định có thể tìm được Vãn Vãn.”

Ngư công tử giật mình, hắn lại “Nhìn về phía” Thanh Long, có thể thấy Thanh Long có linh lực nghịch thiên, nếu hắn ra tay thì nhất định có thể tìm được nơi đám chồn giấu Vãn Vãn.

Y không quan tâm đôi mắt của y còn hay không, chỉ cần Vãn Vãn còn sống là được rồi.

Hôm đó Vãn Vãn bị cứa cổ, máu tươi túa ra, y đã dùng linh lực bảo vệ mạng của nàng, trong lúc hỗn loạn, đám chồn liền mang cả người cả con mắt rời khỏi đó.

Hắn có thể cảm nhận được Vãn Vãn vẫn chưa chết.

Cho nên hắn vẫn luôn đi tìm nàng.

Bây giờ chỉ là nợ ân tình của người ta là có thể tìm được Vãn Vãn, đã vậy thì dù y có nợ cả cái mạng thì cũng có hề gì.

Y cúi đầu suy ngẫm rồi mới chậm rãi hỏi: “Long Thần, ngươi thật sự sẽ ra tay ư?”

Thanh Uyên nghĩ đến mộng cảnh, nghĩ đến chưa bao giờ Ngư công tử lệ khí quanh thân như này, nghĩ đến cô nương tên Vãn Vãn, rồi lại nhìn Tây Phong, hắn gật đầu đáp: “Ừm.”

Ngư công tử trầm mặc một lát rồi nói: “Ta tin tưởng ngươi.”

Đã lâu không tin tưởng ai, chỉ mong lần này sẽ không khiến y thất vọng.

Vãn Vãn. . .

Nàng chờ một chút, ta tới tìm nàng đây.

&&&&&

Bãi tha ma trước giờ vẫn luôn âm u nhiều quỷ khí, dù bình minh sắp tới nhưng khi vào trong bãi tha ma vẫn thấy bầu không khí âm u lạnh lẽo hơn bên ngoài.

Phác Ngọc mặc giá y đỏ thẫm xuất hiện ở đây, nàng cảm thấy mình ăn mặc quá nổi bật, sợ sẽ bị tà ma để mắt tới nên vẫn luôn bám sát Vô Ảnh không rời: “Sư huynh, đám chồn kia thật sự ở đây ư?”

“Vũ Linh chưa bao giờ chỉ sai.”

Một cọng lông vũ màu trắng lơ lửng giữa không trung dẫn bọn họ tiến lên.

Vô Ảnh thấy sắc mặt nàng không tốt bèn nói: “Bọn chúng vốn là yêu quái trong mộ thổ táng thụ táng, huống hồ bọn chúng còn thích ăn hồn phách, sống trong huyệt mộ càng dễ có được tử hồn.”

“Cũng không có mấy loại yêu quá cướp đoạt hồn phách con người để tu hành, bọn chúng thật tàn ác.” Mặt mày Phác Ngọc đầy vẻ căm ghét, nàng bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ gần như ở sát bên tai.

“Mỹ nhân, hồn phách của ngươi nhìn có vẻ ngon đó.”

Vô Ảnh gần như không thèm do dự đã quay lại chém một nhát, kiếm khí chém vào chân con chồn đang xòe vuốt, chân nó lập tức đứt rời, máu tuôn ra.

Nó kêu gào thảm thiết, đau đến trên nghiến răng: “Ngươi dám đả thương ta!”

Vô Ảnh lạnh giọng: “Kêu thủ lĩnh của các ngươi ra gặp ta.”

“Ngươi muốn gặp ta à? Lấy cái gì để gặp, đưa đầu tới gặp đi.” Tiếng cười quỷ dị vang lên, nó vừa cười một tiếng, trong bãi tha ma lập tức truyền tới rất nhiều tiếng cười hùa theo.

Bãi tha ma càng trở nên âm u đáng sợ.

Phác Ngọc bám sát Vô Ảnh, nàng không thể nào thích được mấy nơi âm u ẩm thấp kiểu này.

“Vèo ——” một bóng đen lướt qua đỉnh đầu bọn họ rồi lại nhanh chóng bay lại, nó ngồi xổm trên một ngôi mộ nhìn hai người cười: “Đầu của ngươi, ta muốn, mỹ nhân này, ta cũng muốn.”

Vô Ảnh lạnh lùng nói: “Là ngươi đã đoạt mắt của Ngư công tử?”

Thủ lĩnh không ngờ y lại biết bí mật này, nó khàn giọng nhoẻn cười: “Xem ra đầu của ngươi nhất định phải để lại đây rồi.”

“Muốn đầu của ta, phải hỏi Yêu Vương trước đã.”

Thủ lĩnh hơi bất ngờ, đôi mắt ti hí đầy vẻ mỉa mai: “Ngươi là tróc yêu sư, Yêu Vương sẽ che chở cho ngươi à? Nực cười.”

Dứt lời, một cọng lông vũ trắng liền vọt tới trước mặt của nó, vừa tới đã hóa thành màu đen. Sợi lông vũ vốn trắng muốt rực rỡ một màu như bị nhúng vào chậu mực mà biến thành màu đen.

Thủ lĩnh ngưng thần phân biệt, nó trầm giọng: “Sao ngươi lại có tín vật của Yêu Vương.”

Vô Ảnh lạnh lùng hỏi lại: “Đây là điều ngươi nên hỏi à? Các ngươi cướp đoạt hồn phách của con người, nếu để Yêu Vương biết được thì sẽ trừng trị các ngươi như thế nào, trong lòng ngươi chắc chắn rất rõ.”

Nó không nói gì, người có thể có được tín vật của Yêu Vương nhất định cũng có thể dễ dàng gặp được Yêu Vương.

Người phàm này, nó không thể giết, cũng không thể đắc tội.

Dù đã hiểu ý tứ sâu xa trong lời hắn nhưng nó vẫn không cam lòng: “Ngươi muốn ta làm gì?”

“Ta muốn đôi mắt của Ngư công tử.”

“À.” Nó cười lạnh: “Cho ngươi cũng không sao, thế nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh lấy được không.”

Nó vừa dứt lời, một ngôi mộ thấp bé dần tách ra, một thiếu nữ đang nằm trong đó, đất vàng tản ra, thân thể của nàng cũng dần lộ ra.

Đó là một cô nương có sắc mặt trắng bệch, thân thể rất mỏng manh.

Mắt nàng trợn to, vẻ mỏi mệt ngập tràn trong mắt, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn còn chút ánh sáng.

“Thứ ngươi muốn đang ở trên tay ả, có bản lĩnh thì cứ lấy đi.”

Đáy mắt của nó tràn đầy vẻ giảo hoạt và châm biếm, nó yên lặng nhìn y đi đến gần cô nương ấy, ý cười càng sâu hơn.

Đến khi Vô Ảnh đến trước mặt cô nương ấy, y mới hiểu vì sao nó lại dễ dàng để y gặp cô nương này, dễ dàng nói ra vj trí của đôi mắt như vậy.

Trong ngực cô nương này có hai viên minh châu, đó chính là hắn thứ muốn tìm.

Chỉ là. . .

Hắn yên lặng đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Phác Ngọc hơi bất ngờ: “Cứ đi như thế sao? Đồ trên tay của nàng chính là thứ chúng ta muốn tìm, hai tay trống trơn làm sao mà ăn nói với sư phụ được?”

Vô Ảnh không có giải thích: “Đi thôi. Thứ đó không có ai lấy được đâu.”

Con chồn phát ra tiếng cười mỉa mai, cười đến càn rỡ. Vô Ảnh cũng không thèm để ý, y dẫn Phác Ngọc ra ngoài, gần đến đầu bãi tha ma, y dừng bước: “Tây Phong tới rồi.”

Phác Ngọc cũng không muốn đụng độ trực tiếp với Tây Phong, thấy y ẩn giấu khí tức rồi đi về hướng khác, nàng ta cũng nín thở đi theo.

Bọn họ vừa đi không lâu, Tây Phong và Thanh Uyên và cả Ngư công tử cũng đến đầu bãi tha ma.

Vẫn Vãn vẫn chưa bị chôn lại lần nữa, nàng khẽ ngẩng đầu, hai con mắt đục ngầu mơ hồ có ánh sáng, người nàng đợi cuối cùng cũng đến rồi.

Ngư công tử cũng chợt nhìn về phía một ngôi mộ âm u, người y tìm đang ở ngay phía trước.

“Vãn Vãn.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện