Kính Trung Yêu

Chương 41


trước sau

Chương 41:

Không khí ở bãi tha ma vô cùng u ám, yêu khí quỷ khí tạp nham, Thanh Uyên thấy rất khó chịu, ngược lại Tây Phong lại thích ứng nhanh hơn hắn, dù sao thì nàng cũng chỉ là người trần mắt thịt, không phải thần linh trong ngoài đều thanh tịnh như Long Thần.

Ngư công tử đã phát hiện ra khí tức của Vãn Vãn, y cưỡi cá nhanh hơn.

Từ khi ly biệt, đây là lần đầu tiên y cảm nhận được nơi nàng ở gần như vậy, Vãn Vãn vẫn còn sống, thậm chí ngay cả mắt của y cũng vẫn còn.

Chỉ cần lấy lại được đôi mắt, khôi phục yêu lực, những con chồn kia không còn chút uy hiếp nào với y nữa, y có thể dễ dàng mang Vãn Vãn đi.

Nghĩa địa không có lấy bóng dáng một ai, cũng không có con chồn nào, nhưng yêu khí còn vương đã làm bại lộ vị trí của chúng.

Tây Phong đâm đầu kiếm xuống đất, đọc chú thúc hồn, chây đầy một lát, mặt đất chao đảo dữ dội, những ngôi mộ cũng rung động theo. Lòng đất không ngừng bốc lên yêu khí gay mũi.

“Yaaa——” tiếng gầm tràn ngập uy hiếp truyền tới từ lòng đất, phát hiện ra người đến không hề kém cỏi nên chúng không ra ngay.

Tây Phong lại nhỏ một giọt máu lên mặt đất, lập tức, mặt đất càng chấn động dữ dội hơn, một luồng khí đen bay ra từ lòng đất đánh úp về phía Tây Phong.

Tây Phong hừ lạnh một tiếng, kiếm khí xoay vòng thu đám khí đen vào dưới kiếm, ngưng tụ ở mũi kiếm, nàng dồn linh lực đánh trả đám khí ấy về lòng đất. Đám chồn đang lẩn trốn dưới lòng đất gần như bị luồng khí đen ấy đánh cho tan tác trong nháy mắt, cháy nhảy ra khỏi mặt đất, nghiến răng đánh về phía Tây Phong.

“Đáng sợ quá.” Tây Phong nhìn đám chồn lít nhít đánh tới, nàng tranh thủ thời gian thu kiếm lại rồi trốn phía sau Thanh Uyên: “Thanh Long đại nhân, lên đi.”

Đám chồn gần như đã ngay trước mắt, Thanh Uyên vẫn không thèm nhúc nhích nửa tấc, chính vào lúc đó, cuồng phong đột nhiên nổi lên,đám chồn lại bị cuốn vào trong trận gió, đám chồn bị xoay vòng vòng mà không hề có sức chống trả.

Thủ lĩnh thấy thế liền quát đám chồn lui ra, nó đứng thẳng người từ xa xa, nghiêm nghị: “Tại sao các ngươi phải giúp con ngư yêu này, các ngươi nhận được lợi lộc gì từ chỗ hắn, ta trả gấp mười.”

“Nợ máu cũng trả gấp mười lần hả?” Tây Phong nói: “Chúng ta tới đón Vãn Vãn, tốt nhất là ngươi đem cả đôi mắt trả cho Ngư công tử đi.”

Ngư công tử đã nổi lệ khí, y không muốn đợi thêm dù chỉ một giây một khắc nữa. Vãn Vãn đang ở rất gần, thậm chí y còn có thể nghe được tiếng hít thở của nàng.

Cá chép vì chủ nhân đang bất an mà cũng bất an lượn lờ khiến bụi đất bay lên.

Thủ lĩnh ha hả cười lạnh: “Vì đoạt lại đôi mắt, Ngư công tử, đúng là ngươi đã phí hết tâm tư rồi.”

Ngư công tử lạnh giọng: “Vì cướp đi hai mắt của ta, các ngươi cũng phí hết tâm tư rồi.”

“Vãn Vãn chết rồi.” Thủ lĩnh cười ngang ngược, bộ dáng càng đáng ghét hơn: “Nàng đã chết từ lâu rồi, đôi mắt của ngươi cũng bị ta nuốt rồi, chúng đã hóa thành dòng máu của ta rồi.”

“Vãn Vãn chưa chết.” Ngư công tử nghiêng tai lắng nghe, y thật sự nghe được âm thanh của Vãn Vãn.

Y không cần bọn chúng giao Vãn Vãn ra, y không thích cầu xin kẻ khác, cũng biết cầu xin bọn chúng cũng vô dụng. Y chậm rãi tiến lên, lần theo yếu ớt yếu ớt Vãn Vãn, y chậm rãi đi đến một ngôi mộ.

“Vãn Vãn ——” y khẽ gọi, y nhớ tới lúc Vãn Vãn vùi trong ngực y ngắm trăng, y luôn thích gọi nàng như vậy.

Y đã dùng hết sự kiên nhẫn và dịu dàng của đời này để gọi cái tên ấy.

Chồn yêu nhìn xem y càng ngày càng tới gần ngôi mộ của Vãn Vãn, vẻ mặt nó hơi cứng lại, vuốt sắc đã xòe ra đầy sát khí.

“Vãn Vãn.”

Ngư công tử bỗng dừng lại trước một ngôi mộ, đang định chạm vào gò mộ, thủ lĩnh đã gầm lên đâm vuốt sắc về phía y.

Tây Phong đã sớm có chuẩn bị, nàng hừ lạnh quăng thẳng chiếc lưới ánh vàng về phía chồn yêu, nó lập tức bị trói lại. Đám chồn còn lại thấy vậy, có con đánh về phía nàng, có con khiếp sợ định chạy trốn, nhưng vừa chạy trốn đã thấy ánh sáng hiện lên, trước mặt có thêm một nam tử áo xanh, chưa kịp hoàn hồn đã thấy gió nổi lên, chúng lại bị cuốn vào trong.

Trong nháy mắt, lũ chồn đều bị bắt giữ hết, yêu khí cũng gần như không còn.

Thanh Uyên cuối cùng cũng thấy dễ thở hơn: “Sau này đừng gặp chồn nữa.”

Tây Phong đã thu tất cả đám chồn vào túi nghe vậy liền híp mắt nhìn hắn: “Thanh Long đại nhân, ngươi thật sự không cân nhắc chuyện nhận đồ đệ à, ta rất thông minh đó.”

“Không, ta nói rồi, chúng ta còn phải ngủ chung.”

“… Nói thì nói, đừng ồn ào nữa.” Nàng lườm hắn một cái, thấy Ngư công tử đã dừng trước một ngôi mộ, nàng cũng bước nhanh tới: “Có cần giúp một tay không?”

Ngư công tử khẽ lắc đầu, tay đã giơ định đào phần mộ, y lại trầm mặc, nói: “Cảm ơn.”

Nghe được lời cảm ơn từ vị công tử cao ngạo lạnh lùng này, Tây Phong vừa bất ngờ lại vừa không: “Vãn Vãn ở trong đó à?”

“Ừm.” Bàn tay y khẽ đẩy, bùn đất bị dời đi từng chút một từng chút một.

Một hồi sau, gò đất đã bằng, nhưng vẫn không thấy Vãn Vãn đâu.

Y khó tin đưa tay sờ mặt đất, y muốn được sờ vào người mong nhớ ngày đêm ấy, nhưng không được.

“Không thể nào, rõ ràng Vãn Vãn đang ở đây.”

Tây Phong nhìn phần mộ trống trơn: “Không.”

“Nàng đang ở đây.” Ngư công tử dường như nghĩ tới điều gì đó, y lấy từ trong ngực ra một sợi tóc đen rồi thả ra. Sợi tóc vừa rời tay liền bắt lửa, hóa thành từng sợi khói xanh vấn vít trên ngôi mộ.

Khói xanh dần biến mất, Tây Phong nhìn thấy trong ngôi mộ vốn trống trơn có một cô nương đang ngồi ở đó. Bây giờ nàng mới hiểu, chắc là đám chồn làm phép che mắt vô cùng lợi hại nên dù nàng đang ở trước mặt thì người khác vẫn không nhìn thấy.

Sợi tóc ấy nhất định là của Vãn Vãn cô nương. Không ngờ một đại yêu quái như y lại giữ một sợi tóc bên người.

“Vãn Vãn?” Ngư công tử lại giơ tay ra, lần này, chàng đã không thất bại.

Vãn Vãn yếu ớt hé mắt ra nhìn hắn, nước mắt tuôn trào, cổ họng từng có thể xướng khúc ba ngày liền đã khàn khàn mỏi mệt, nàng cười: “Chàng tới rồi.”

Ngư công tử sững sờ, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, chàng cầm tay của nàng, kéo nàng vào trong ngực: “Ừm, ta tới rồi.”

Vãn Vãn tựa lên lồng ngực chàng, hai viên minh châu trong tay khẽ chuyển, đó chính là đôi mắt của chàng.

Người nàng vốn suy nhược lại càng trở nên yếu ớt hơn. Tây Phong đột nhiên cảm thấy không đúng, chồn yêu đã bị trừ, đáng lý ra Vãn Vãn không nên suy yếu như vậy.

Nàng bỗng ngừng lại, cúi người nắm chặt cổ tay của Vãn  Vãn, vừa nắm lấy, cả người liền chấn động: “Tử hồn chú.”

Ngư công tử giật mình.

Vãn Vãn giơ tay áp lên mặt chàng, khẽ vuốt ve: “Đôi mắt của chàng, em bảo vệ rất tốt, không ai có thể lấy đi. Bây giờ, có thể trả lại cho chàng rồi, xin lỗi chàng… Bọn chúng bắt cha mẹ của em, em cũng không có cách nào khác…”

Nàng cứ nghĩ sau khi phản bội chàng có thể giữ được tính mệnh của cha mẹ, nhưng chồn yêu đã giết họ, còn muốn giết cả nàng diệt khẩu.

Nếu không phải vì muốn trả lại mắt cho chàng, nàng đã bỏ mặc sống chết từ lâu rồi.

Nàng có lỗi với chàng, nàng thích chàng, thích đến mức không có cách nào đối mặt với chàng nữa.

Cho nên nàng mới dùng tử hồn chú lên đôi mắt của chàng.

Đó là chú thuật đồng quy vu tận, trừ khi nàng tự nguyện giao đồ ra, kẻ nào cưỡng ép lấy đi đôi mắt, kẻ đó sẽ phải nhận lấy cái chết.

Nàng đã đoán rất đúng, trong đám chồn không có con nào nguyện hi sinh bản thân để lấy đi con mắt.

Nhưng điều kiện của phép thuật cấm kỵ này là khi chủ nhân của đôi mắt xuất hiện, chú thuật sẽ tự động phá giải, vật về nguyên chủ.

Cho nên khoảnh khắc chàng tìm được nàng chính là khoảnh khắc nàng chết.

Nàng không từ bỏ, không muốn vậy, nàng còn muốn nhìn chàng nhiều hơn, nói cho chàng biết lúc nàng chịu hết thảy tra tấn, chính chàng đã cho nàng động lực gắng gượng chống đỡ.

Nàng muốn hát cho chàng nghe, cùng chàng ngắm hoa đăng.

Nàng muốn lại được mặc áo cưới lần nữa, cùng chàng cưỡi cá chép đi muôn nơi.

“Xin lỗi…”

Minh châu hóa mắt, chậm rãi trở lại trên người nguyên chủ. Ngư công tử đã lấy lại được đôi mắt. Chàng đã nhìn thấy người chàng mong mỏi nhất, cũng nhìn thấy điều chàng không muốn nhìn thấy nhất.

Trên hai gò má trắng bệch của thiếu nữ, là áy náy, là buông bỏ, là không cam.Thân thể nàng gần như trong suốt, chậm rãi biến mất trong ngực hắn.

“Nàng cho rằng ta không biết nàng thông đồng với bọn chúng để lấy đi đôi mắt của ta ư?”

Ngư công tử nhìn nàng, minh châu hữu lệ: “Ta biết, ta biết hết. Đêm đại hôn ấy, lúc chúng vừa xuất hiện trong phòng, ta đã biết rồi.”

Vãn Vãn ngây người, nước mắt bỗng tuôn ra: “Vậy tại sao… Còn muốn đi tìm em?”

“Bởi vì lúc ấy nàng vốn không cần xuất hiện, nhưng nàng đã xuất hiện, nên ta không hận nàng.”

Yêu và hận, thật ra rất đơn giản, không hề phức tạp.

Khi chàng biết nàng thông đồng với đám chồn lập bẫy dụ hắn, chàng hận nàng; nhưng khi nàng nhào tới gầm lên kêu dừng tay, chàng đã yêu nàng mất rồi.

Có lẽ bởi vì, ngay từ đầu đã là yêu.

Nỗi áy náy đè nặng ngàn cân ngày qua ngày trong lòng Vãn Vãn bỗng tiêu tan. Ngày đó nàng nhìn cha mẹ bị giết, nàng đau đến không thiết sống nữa, nàng đoạt hai viên minh châu, hạ tử hồn chú lên bản thân.

Nàng nghĩ,ngày trả mắt cho Ngư công tử chính là ngày nàng đến Hoàng Tuyền tìm cha mẹ.

Đám yêu quái ngày ngày tra tấn nàng, rút hồn phách của nàng, lột gân cốt của nàng, róc máu thịt của nàng, dù nàng không tự hạ tử hồn chú thì nàng cũng không sống nổi.

Nàng cũng từng nghĩ, chàng hận nàng, chỉ sợ chàng sẽ ra tay trừng phạt nàng nặng hơn cả yêu quái.

Nhưng nàng không hối hận, không sợ.

Nàng có lỗi với chàng, nàng nguyện ý trả lại gấp trăm lần.

Bây giờ chính tai nghe được chàng nói không hận nàng, nàng cảm thấy tất cả cực khổ phải chịu đều không là gì hết.

Chỉ là… Nàng rất muốn… hát một khúc cho chàng nghe lần nữa.

Chỉ cho một mình chàng nghe.

“Ngô đồng thụ, Phượng Hoàng đậu. Không uống nước trần tục, không mặc đồ nhân gian. . .

Xuân đi rồi. Phượng chẳng ở. Chỉ còn lại ngô đồng, lẻ bóng chờ phượng về.

Phượng không về, phượng không về nữa…”

“Vãn Vãn —— ”

Thiếu nữ trong ngực chàng đã hóa thành hư vô, một viên linh đan màu đỏ lặng lẽ rơi xuống đất.

Tây Phong lặng người đã lâu, nàng cúi người nhặt lên, viên linh đan này vẫn còn yêu khí mờ nhạt, chắc là ngày đó đám chồn cho Vãn Vãn nuốt để tiếp cận Ngư công tử.

Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, dùng sức bóp nát viên linh đan.

Bụi phấn đỏ thổi qua trước mắt Ngư công tử vẫn còn đang ngơ ngác  .

Giống như mưa máu đang đổ.

Trong tay của chàng chỉ còn một bông hoa trắng nhỏ đang lay động trong gió.

Đó mới là bản thể của Vãn Vãn, một đóa hoa nhỏ, trắng thuần không vết.

&&&&&

Mặt biển dưới nắng sớm mãi mãi chỉ có một màu xanh thẳm, sóng đánh lên bờ lại thành màu trắng.

“Sau khi quay lại biển, ngươi sẽ không đến nhân gian nữa à?”

Ngư công tử “Ừ” một tiếng coi như đáp lại.

Tây Phong hơi tiếc nuối: “Vậy sau này nếu ta muốn tìm ngươi chơi thì phải xuống biển à, thuỷ tính của ta không tốt lắm, ta sợ chết đuối lắm.”

Ngư công tử nhìn nàng: “Vậy không cần tới nữa.”

“Ầy, thật là lạnh lùng.” Tây Phong muốn an ủi hắn, nhưng dù có an ủi thế nào đi nữa thì bây giờ cũng chỉ khiến người nghe thêm khó chịu.

“Không cần an ủi ta.” Ngư công tử nhìn ra nàng đang cố gắng cùng nói chuyện với y, nhưng y hắn không cần:”Cảm ơn.”

“Ta…”

Thanh Uyên còn chưa kịp nói chữ thứ hai đã bị Tây Phong chặn miệng, nàng sợ Thanh Uyên lại thối mồm nói mấy lời xát muối vào tim người ta.

Thanh Uyên gỡ tay nàng xuống: “Vì sao không cho ta nói chuyện?”

“Về rồi hãy nói.”

Thanh Uyên không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”

Cá chép khẽ quẫy đuôi bơi về phía biển cả yên ả, chở Ngư công tử về trong với biển rộng.

Lúc này Tây Phong mới phát hiện, Ngư Thúc vốn không thuộc về biển cả, nhà của ông ta vốn là hồ nước mà. Nàng không hiểu tại sao ông lại đi theo Ngư công tử xấu tính này.

Thật giống Vãn Vãn, đã cận kề cái chết vẫn phải giữ gìn đôi mắt cho Ngư công tử.

Tây Phong vẫn cảm thấy biển cả rất thần kỳ, vừa thần bí lại vừa quỷ dị, nàng luôn cảm thấy nếu đến gần sẽ bị nước biển nuốt chửng, bởi vậy mà nàng không thích biển cả.

Nhưng chắc là sau này sẽ thích thôi, dù sao nàng đã biết trong nước có một Ngư công tử tính tình không tốt lắm nhưng thực ra lại rất lương thiện.

Tây Phong thở dài một hơi, nàng vẫy tay tạm biệt với Ngư công tử đang dần biến mất. Cho đến không thấy hình bóng của y nữa, nàng mới nói ra: “Đi thôi.”

Dần rời xa biển cả, mùi của biển sâu cũng nhạt dần.

Tây Phong càng đi càng cảm thấy mất mát,nàng lại thở dài: “Vãn Vãn là một cô gái dũng cảm, Ngư công tử cũng là yêu quái tốt.” Chuyện vốn không liên quan đến nàng nhưng lại cứ ngổn ngang đè nặng trong lòng khiến nàng vô cùng khó chịu, lúc này nàng mới nhớ ra hỏi:” Vừa nãy ngươi định nói gì vậy?”

“Ta muốn nói, Vãn Vãn đã biến thành hoa, tinh phách vẫn còn, chỉ là rất khó biến lại thành người lần nữa. Nhưng cô quên là chúng ta quen Bát Bát rất giỏi ươm hoa à. Đưa Vãn Vãn cho Bát Bát nuôi, không quá trăm năm là có thể gặp lại Vãn Vãn rồi.”

Tây Phong dừng lại: “Sao ngươi không nói sớm! ! Ngu ngốc! ! !”

Thanh Uyên: “…” Cô nương xấu tính, thật là một cô nương xấu tính, không nói đạo lý.

Tây Phong mừng như điên quay người chạy về phía biển cả hét to lên: “Ngư công tử —— ”

Nắng sớm lấp lánh, mặt biển gió êm sóng lặng, vị công tử đã đi xa dường như sẽ không trở lại. Tây Phong lo lắng, bỗng nhiên, mặt biển khẽ gợn sóng, vị công tử, anh tuấn cưỡi cá chép lại xuất hiện.

Tây Phong đứng trên bờ biển ra sức vẫy tay, hai mắt sáng rực, nàng biết — rồi sẽ có một ngày, tân nương của Ngư công tử  sẽ trở lại.

—Hết quyển 4—


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện