Kỳ Án Ánh Trăng

Đỏ Và Đen


trước sau

20h30 ngày 15 tháng 6.

Khi Hinh về đến nhà Sảnh, thấy bà Kiều Doanh mẹ cô và cha mẹ Sảnh đang sốt ruột chờ cô trở về. Bà Kiều Doanh ôm chặt lấy Hinh, xót xa nói: “Ôi, con làm cho mẹ sợ quá! Sao muộn thế này mới về? Hai bác và mẹ suýt nữa thì đi báo công an!”

Hinh cười: “Có sao đâu mà! Kể từ bây giờ con sẽ ở cùng gia đình Sảnh. Mẹ cứ yên tâm!”

Mẹ của Sảnh, bà Lương Chí Quân, cười nói: “Phải đấy! Tôi đã nói rồi, đêm nay tôi sẽ lấy xích sắt xích hai đứa lại, không thể đi đâu được hết!”

Hinh không thấy Sảnh có mặt ở phòng khách bèn hỏi: “Sảnh đâu ạ?”

Bà Chí Quân nói: “Nó đóng cửa phòng, đang ở trong đó nghe nhạc rock. Hai bác đã cùng mẹ cháu ăn cơm tối rồi, cách đây mấy phút nó còn pha hộ cà phê với pha trà. Cũng chẳng hiểu tại sao hôm nay nó bị bỏ bùa hay sao ấy, bỗng dưng ngoan ngoãn như một cô gái chững chạc, lại biết xuống bếp nấu canh, rồi còn pha trà nữa!” Bà vừa nói vừa ngáp dài, rồi cười ngượng ngịu: “Tôi xin lỗi, hôm nay ở khoa bận nhiều việc quá, bất chợt có vài bệnh nhân mới nhập viện cùng một lúc!”

Hinh cười: “Bác vất vả như thế, Sảnh cũng rất hiểu đấy ạ! Cháu vào để khen Sảnh một câu đây!”

Đi gần đến cửa phòng của Sảnh, đúng là có tiếng nhạc rock âm thanh loảng xoảng dữ dội đang vọng ra. Sảnh rất kỳ quái, đặc biệt mê loại nhạc này. Hinh gõ cửa, nhưng không thấy trả lời, cô thầm nghĩ: tiếng gõ cửa lịch sự so với những âm thanh huyên náo trong kia khác nào hòn sỏi ném xuống đại dương! Mình đừng nên quấy nhiễu bạn thì hơn.

Hinh ăn qua loa một chút. Cô thấy mẹ mình vừa nói chuyện với cha mẹ Sảnh, rồi lại ngồi xem ti-vi, có vẻ chưa hề thấy buồn ngủ. Hinh trở về căn phòng ngủ xinh xinh mà gia đình Sảnh dành cho cô. Bên ngoài ô cửa sổ là màn đêm đen kịt, không hiểu sao Hinh thấy hơi sờ sợ thấp thỏm không yên.

Tiếng nhạc vẫn vẳng ra từ cửa buồng ngủ của Sảnh ở ngay đối diện. Hinh thấy hơi ngạc nhiên. Sảnh là người không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, tại sao tối nay lại không thấy ra khỏi phòng? Đặc biệt là, hôm nay mình về muộn, hình như Sảnh cũng không để tâm?

Hinh đứng lên bước đến trước cửa phòng của Sảnh, khẽ gõ cửa. Không có một phản ứng nào. Hinh gõ to hơn, rồi dùng hết sức mạnh đấm cả hai tay, cửa kêu rầm rầm.

Nhưng cửa vẫn không mở.

Kỳ lạ hơn nữa là, chủ nhà và mẹ Hinh dường như không buồn để ý đến tiếng đập cửa dữ dội. Linh cảm về một sự chẳng lành dâng lên trong Hinh.

Chạy ra phòng khách, Hinh đứng sững lại trước cảnh tượng trước mắt: cha mẹ Sảnh cùng bà Kiều Doanh ngồi ngả ngớn trên đi-văng, nằm trên ghế bành, hình như đều ngủ say. Hinh vội lay bà Chí Quân đang ngáy như sấm rền, nhưng bà chỉ giở mình rồi tiếp tục ngủ mê mệt. Lúc này chưa đến 10 giờ sao họ đã mệt mỏi đến như thế này? Hay là có chuyện kỳ quái gì đây?

Hinh lại chạy về trước cửa buồng Sảnh, đập cửa thật mạnh. Cô càng cảm giác thấy rõ có chuyện chẳng lành, và hiểu rằng càng chờ đợi thêm phút nào thì mối nguy hiểm càng đến gần phút ấy. Hinh dùng hết sức mạnh toàn thân, xô người vào cánh cửa.

Cửa bật mở, tiếng nhạc inh ỏi hỗn loạn phát ngán òa thốc vào mặt.

Nhưng căn phòng thì không một bóng người.

Cửa sổ mở nửa vời, một làn gió ùa vào, màn đêm đen kịt ở ngay trước mặt.

Căn hộ nhà Sảnh ở ngay tầng một, rõ ràng là Sảnh đã trèo qua cửa sổ từ lâu.

Tại sao Sảnh lại ra khỏi nhà vào lúc này? Và lại giấu cả cha mẹ? Hay vẫn là vì quá tò mò nên đã đi đến trường để xem xem “vụ án mưu sát 405” sẽ xảy ra như thế nào?

Có lẽ đây là cách giải thích hợp lý duy nhất. Như vậy thì, chắc là Sảnh đã cho thuốc ngủ vào canh trong bữa ăn tối và nước trà sau đó, điều này giải thích tại sao Sảnh vốn rất vụng bếp núc mà tối nay lại bất chợt “chăm chỉ” như thế? Để có thể được thỏa trí tò mò, đã dám cho người nhà và khách uống thuốc ngủ? Với Sảnh – một cô gái hay thích làm bừa, thì đây vẫn là một hành động có phần cực đoan.

Mình nên làm gì bây giờ nhỉ?

Hinh hoang mang rất khó quyết định. Ý nghĩ bồng bột đầu tiên của Hinh là phải đến trường để tìm Sảnh, nhưng làm thế khác nào mình “tự chui đầu vào thòng lọng” – tự lò dò đến hiện trường “vụ án mưu sát 405” thì thật đúng với sự “sắp đặt” của lực lượng bí hiểm đang nằm trong bộ não của mình, và tiếp đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Mình có khống chế nổi không?

Hinh cố tự thuyết phục mình hãy bình tĩnh, chớ nên xốc nổi. Giả sử, xét từ một góc độ khác, nếu ta nghĩ theo hướng lạc quan, biết đâu Sảnh đã có một chương trình gì đó có thể thật sự vén tấm màn bí mật về “vụ án mưu sát 405” cũng nên?

Hinh nhìn khắp lượt căn phòng ngủ của Sảnh, mong có thể tìm thấy một vài dấu hiệu manh mối… Nhưng, Hinh quá thuộc căn phòng này, chỉ thoáng nhìn đã biết không có gì khác lạ rõ rệt.

Nhưng Hinh vẫn cảm thấy có chút gì đó là lạ… Đúng thế! Hinh thấy căn phòng này hình như “đẹp” hơn!

Trên tường, tấm áp-phích quảng cáo “U hồn Sảnh nữ” Vương Tố Hiền sặc mùi “ma quỷ” đã được thay bằng tấm ảnh đẹp của Ô-đê-ly Hêp-bơn trong phim “Bữa ăn sáng tại nhà Ti-phan-ni”, mấy chiếc mặt nạ kỳ quái của châu Phi và Nam Mỹ đã được thay bằng bức tranh thêu Tứ Xuyên “Hồng Lâu Thập Nhị Thoa”. Trên bàn trang điểm vốn đặt chiếc đồng hồ báo thức nhỏ ghi chữ “niềm vui của bước đi ma quỷ”, chẳng rõ đã được thay bằng chiếc đồng hồ để bàn phương tây từ lúc nào. Hinh càng chú ý đến mấy bức ảnh của Sảnh đặt trong khung kính bày trên bàn: trước kia là những ảnh tinh nghịch lè lưỡi trợn mắt hoặc hóa trang kỳ dị, nay đã được thay bằng những tấm “ảnh nghệ thuật” được trang điểm rất công phu.

Hinh nhớ lại những ánh mắt thể hiện tình cảm của Vân Côn và Sảnh mỗi lần gặp nhau, cô đoán rằng Sảnh đã bước vào chuyện yêu đương, nhưng ý nghĩ này chỉ vụt qua vì Hinh bỗng thấy kinh hoàng vô tận.

Một chiếc cặp tóc rất đẹp xuất hiện bên cạnh bức ảnh chụp nghiêng của Sảnh.

Hình như nó vừa có thể làm lược chải đầu vừa có thể làm đồ trang sức.

Hinh lại thấy trên bàn đọc sách có một tập album đang mở, rõ ràng là Sảnh vừa mới giở xem. Hinh lật nhanh các trang, thấy có vài tấm ảnh mới cài vào, trong đó có một tấm khiến Hinh phải kinh ngạc kêu lên.

Trong tấm ảnh này, Sảnh mặc váy dài trắng, đứng tựa cửa sổ, ngoài cửa sổ là màn đêm tối đen, ánh trăng suông yếu ớt – đó chính là phiên bản của bức ảnh chụp Trang Điệp từ phía sau mà cô đã nhìn thấy ở chỗ bà Uông Lan San. Hinh suýt kêu lên, khi nhìn thấy ở bàn trang điểm ở bên phải Sảnh có một cái lược lưng rộng, đặt bên cạnh chiếc đồng hồ để bàn phương tây. Cô còn có thể nhìn rõ các đốm lấp lánh ở phần lưng cái lược.

Đây là một giả thiết mà Hinh chưa từng nghĩ đến: Sảnh đã có cái lược này!

Lúc nãy cô đã cùng Vân Côn xác định rõ: Nghê Na năm xưa cũng từng dùng cái lược này. Rõ ràng là Sảnh không “công khai hóa” cái lược, cho nên cả cô và Vân Côn đều không hề hay biết.

Nghĩ đến đây Sảnh càng thấy lo: thì ra cô bạn thân như chị em với mình vẫn đang cố tình giấu mình nhiều điều bí mật. Liệu có còn nhiều bí mật gì khác nữa chăng?

Nỗi tuyệt vọng đã mất đi từ lâu, nay lại ập đến với Hinh: xem ra, vai trò “nạn nhân” của mình suốt bao ngày qua chỉ là một cái “chiêu bài”, nạn nhân thật sự bị “lựa chọn” lại là Âu Dương Sảnh!

Cũng như mình, Sảnh đã từng ra ra vào vào khu nhà giải phẫu, cũng ở phòng 405 ký túc xá, hai cái bóng Tiêu Nhiên – Kình Tùng cũng sẽ chui vào bộ não của Sảnh, khiến Sảnh có những hành vi bất thường. Và, khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào phía mình thì Sảnh có thể tỉ mỉ vạch chương trình để trở thành một “nạn nhân” mới.

Hinh lại nhớ ra rằng hình như Sảnh từng nói với cô: bà Lương Chí Quân là người Thiệu Hưng tỉnh Triết Giang, Sảnh chào đời ở Thiệu Hưng. Khi Sảnh lên 8 tuổi, người cha là ông Âu Dương Đản Khánh tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi ở lại bệnh viện số 2 trực thuộc đại học y Giang Kinh, thì hai mẹ con Sảnh mới chuyển về Giang Kinh này.

Có thể nói Sảnh vẫn là người vùng Giang Nam.

Chắc chắn lúc này Sảnh đã chạy đến khu ký túc xá của trường, và cũng đã sắp xếp xong tất cả để vô hiệu hóa các biện pháp phòng ngừa của nhà trường.

Tuy không thể đoán ra nổi Sảnh sẽ có biện pháp gì hay, nhưng Hinh biết mình không thể chậm trễ, phải đến trường ngay để kịp thời ngăn chặn hành vi mất lý trí này của Sảnh.

Lúc cô vừa đến trường thì tiếng chuông báo tắt đèn lúc 11 giờ vang lên. Hinh thầm “cảm ơn trời đất”, rồi hòa mình vào dòng người hết giờ tự học buổi tối bước vào khu ký túc xá. Hinh nhận ra quanh khu nhà đã có một số nhân viên bảo vệ tay cầm bộ đàm, trong nhà cũng có vài người đang đi lên đi xuống. Hinh cúi đầu, sợ sẽ bị những nhân viên biết mặt cô và các bạn cùng lớp nhận ra, cô bước một mạch đi lên cầu thang.

Đứng ở đầu cầu thang tầng 4, Hinh thoáng nhìn đã nhận ra ngay là không thể tiếp cận căn phòng 405, có hai nữ nhân viên đang đứng ở cửa, rất cảnh giác quan sát mọi sinh viên qua lại. Trên tầng 4 này cũng có quá nhiều bạn học biết mặt cô, cô đành bước thẳng lên tầng 6.

Sảnh đang ở đâu? Hay là cũng như mình, đang trà trộn trong đám đông? Và sau khi đèn tắt mình sẽ đi đâu?

Hinh quanh quẩn trên tầng 6, cho đến khi có một số chị sinh viên lớp trên nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc. May mà cô không quen ai sống trên tầng này, nếu không, chắc đã có người đi báo cho bảo vệ biết. Chẳng thể nán lại lâu ở nơi này, Hinh đành đi xuống vậy. Vào lúc này, ở cầu thang và các hành lang đã dần vắng bóng người, đèn của cả khu nhà đã bị tắt điện, trừ đèn ở hành lang và các gian buồng tắm giặt.

Hinh hoang mang bước xuống tầng 2, nghe thấy tầng trệt có tiếng nói, họ là các nhân viên bảo vệ. Hinh nghĩ: Gay rồi, nếu chạm trán họ vào lúc này thì tất nhiên bị nghi ngờ và nếu làm phân tán sự chú ý của họ thì lại bất lợi cho Sảnh. Vừa khéo, ở chỗ ngoặt cầu thang tầng 2 có một gian xép thường chất các thứ lặt vặt và dụng cụ làm vệ sinh, Hinh nhanh chóng lách qua cửa rồi nấp vào đó.

“Liệu có phải nhà trường cẩn thận quá mức không nhỉ?” Một giọng nói vang đến.

Một giọng phụ nữ: “Năm nào cũng có người hỏi cái câu này! Em cho rằng không quá mức tí nào! Cái năm ấy em trực ở phòng 405, vì quên không mở cửa thông gió nên bị ngất xỉu, và thế là một cô sinh viên đã nhảy lầu! Nhớ lại, vẫn thấy vô cùng ân hận. Cứ đến cái đêm này thì chuyện quái dị gì cũng có thể xảy ra, đôi lúc em nghĩ rằng liệu có phải các cô sinh viên đáng thương nhảy lầu vào cái đêm này bỗng có được khả năng của siêu nhân? Hành vi của họ thực sự không sao tưởng tượng nổi!”

“Nhưng đêm nay thì chắc là không thể! Sáu người canh gác một gian phòng, 15 phút lại thay ca, lại còn có vài người thường xuyên tuần tra! Muốn đánh bật chúng ta ra, thì phải là một tốp bộ đội đặc biệt!”

Hinh thấy có phần yên tâm: họ đã sắp đặt như thế, thì dù Sảnh có bị xui dại để làm chuyện tai hại thì cũng không dễ gì làm nổi!

Nhưng mình nấp ở đây thì có thể làm gì? Sảnh là cô bạn chí cốt của mình vậy mà lúc này mình lại bó tay bất lực! Bao nhiêu ngày qua mình toàn tự oán trách dày vò, nghĩ rằng mình là “nạn nhân bị lựa chọn”, mình từng tuyệt vọng, suy sụp… nhưng lại chưa từng nghĩ đến một khả năng khác, mình chưa quan tâm đầy đủ đến Sảnh, nên mới dẫn tới chỗ bị động thế này!

Nhưng chỉ ân hận cũng vô ích, phải quan sát kỹ tình hình xem sao, lúc này mình tạm tấp ở đây, ít ra là đến nửa đêm vẫn không có chuyện gì, sau đó mình sẽ ra “đầu thú”, hoặc lẳng lặng trở về nhà Sảnh.

Nhưng Hinh cảm thấy có lẽ sự việc sẽ không đơn giản như thế. Năm nào cũng xảy ra chuyện, thì tại sao năm nay lại có thể yên ổn? Tại vì mình đã tìm hiểu không biết mệt mỏi hay sao? Tất cả vẫn cứ đang mơ hồ, còn hình bóng hai người kia trong đầu mình – Tiêu Nhiên và Trịnh Kình Tùng – đến lúc này vẫn không ló mặt.

Họ không cần thiết phải ló mặt, tất cả hầu như vẫn tuần tự tiến hành như đã sắp đặt trước.

Tiếng bước chân của những người tuần tra vẫn vang lên đều đều. Rõ ràng là mọi người đều không chút lơi lỏng.

Sảnh ơi, cậu đang ở đâu? Cậu chớ có làm điều gì dại dột đấy nhé!

Hinh bấm nút đèn trên chiếc đồng hồ điện tử, cúi xuống nhìn: chỉ còn 10 phút nữa là đúng 12 giờ đêm. Tim cô bắt đầu đập nhanh dần, nhưng cũng thây yên tâm hơn, vì cho đến giờ Sảnh vẫn chưa xuất hiện ở khu nhà này, các nhân viên cũng đang chú tâm làm việc. Điều đó chứng tỏ khả năng xảy ra bất trắc mỗi lúc một ít dần.

Có lẽ năng lượng còn lại ở cõi trần của Tiêu Nhiên và Kình Tùng đã được yên nghỉ.

Nhưng nào ngờ ý nghĩ này vừa đến thì Hinh đã thấy thoang thoảng nhức đầu. Đây là tín hiệu tồi tệ mà Hinh rất sợ nó đến với cô.

Cô vẫn nhớ rất rõ, sau mỗi lần nhức đầu thì cô ngất xỉu, và có một lần vừa nhức đầu xong thì cô chứng kiến cái chết của bác sĩ Đằng Lương Tuấn. Tại sao mình cứ hay bị nhức đầu? Hay là tại cái năng lượng kia vận động trong não mình? Họ định làm gì?

Hình như không khí ngột ngạt trong cái buồng xép này là chất xúc tác khiến Hinh càng thêm nhức đầu, rất nhanh chóng, cô thấy đầu đau không sao chịu nổi. Lần này cơn đau kéo đến quá nhanh, quá dữ dội. Điều khiến đầu óc Hinh càng thêm rối loạn là, cô lại có cảm giác giống như khi còn nằm ở viện tâm thần, có một tiếng gọi đang kêu gọi cô, có một sức mạnh đang dẫn dắt tư duy của cô. Hinh càng cố nhắc mình hãy tỉnh táo thì sức mạnh ấy lại càng lớn thêm.

Hình như cái sức mạnh ấy đến từ tầng gác bên trên.

“Á…” một tiếng kêu thảm thiết vang khắp bầu trời đêm, đánh thức toàn bộ khu ký túc xá.

Một tiếng “huỵch” nặng nề, rõ ràng là tiếng người rơi từ trên cao xuống đất.

“Nguy rồi!” Hinh ngao ngán ngồi sụp xuống sàn.

Muộn mất rồi! Đã xảy ra chuyện với Sảnh! Tuy chỉ một tiếng kêu nhưng Hinh đã nhận ra ngay tiếng rất quen thuộc của Sảnh!

Chỉ trong giây phút, mặt Hinh đẫm lệ, cô lập tức mạt sát mình: sao ngươi lại trốn ở đây? Sao không chạy ra tìm Sảnh? Ngươi còn cái gì để mà sợ nữa?

Đám bảo vệ là đồ bỏ đi! Tại sao lại để xảy ra như thế?

Hinh xem lại đồng hồ: 12 giờ kém 3 phút.

Thì ra, bi kịch không cần chuẩn giờ giấc, điều cốt lõi là nhất định phải xảy ra.

Bỗng Hinh lại cảm thấy rất lạ: đầu nhức rất dữ dội, cái sức mạnh dẫn dắt cô lại càng mạnh hơn, và rõ ràng là nó ở ngay trên tầng trên. Cô phải ra ngay, nhưng lại thấy sợ, vì cô không muốn chấp nhận cái hiện thực mà cô không thể đối mặt.

Cầu thang rầm rập tiếng bước chân chạy xuống dưới nhà. Có người gọi: “Các bạn sinh viên đừng ra! Đã có ban bảo vệ giải quyết việc này!” Tuy nhiên, các nữ sinh vẫn đang bàn tán xôn xao ở ngoài hành lang.

Hinh không sao chịu đựng nổi cơn nhức đầu ghê gớm, cô chạy ra khỏi căn buồng xép.

Lại một tiếng “á…” thê thảm, liền sau đó lại là một tiếng rơi mạnh xuống đất.

Hinh không thể tin ở tai mình nữa: tiếng kêu này lại là tiếng của Sảnh!

Phía dưới, có người đang mở khóa cửa khu nhà.

Hinh chạy như điên, vọt lên tầng 4.

Cửa phòng 405 đang khép, cô đẩy mạnh cánh cửa, kinh hãi đứng ngây người: Âu Dương Sảnh mặc bộ váy trắng đã trèo lên bậu cửa sổ!

Trong phòng không có nhân viên bảo vệ, chắc là họ đã chạy xuống sân để xử lý vụ nhảy lầu vừa nãy. Tất cả cứ như trời đã sắp đặt. Chắc chắn là Sảnh đã dùng kế tạo ra vụ nhảy lầu “giả” để xua các nhân viên bảo vệ chạy ra khỏi đây. Tại sao Sảnh có thể làm điều này giống như thật, tài tình đến thế, Hinh không kịp nghĩ nữa.

“Sảnh ơi!” Hinh lao đến bên cửa sổ ôm chặt lấy hai chân Sảnh.

Sảnh sững người, đờ đẫn quay đầu lại cúi nhìn Hinh. Hinh trông thấy chiếc cặp tóc hai tác dụng kia đang cài trên mái tóc dài của Sảnh, trong bóng tối vẫn thấy tỏa ra những tia sáng óng ánh của các hạt đá quý, Hinh thấy cay đắng làm sao, nhưng lúc khẩn cấp này
chẳng thể nói gì, cô chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Bỗng nhiên Hinh lại cảm thấy tất cả đều rõ ràng trong trẻo như làn nước khe suối trên đỉnh núi. Cảnh tượng này đã xuất hiện trong những giấc mơ của Hinh, có điều, Sảnh đã thay thế vai trò của cô gái kia! Thì ra từ lâu Sảnh đã bị “chấm” đểs làm nạn nhân, còn Hinh chỉ là một cái chiêu bài!

Một hồi chuông đồng hồ báo thức vang lên. Khỏi phải bàn: đã là đúng 12 giờ đêm.

Sảnh khẽ nói: “Đã đến lúc rồi!” Không nhìn lại Hinh nữa, Sảnh cứ quyết nhảy xuống thì trọng tâm của Hinh sẽ nằm ở ngoài bậu cửa sổ. Hinh sẽ không thể ngăn cản nổi.

Nhưng Hinh không hề hay biết, lúc này, một bóng người cao lớn đã lặng lẽ tiến sát lưng cô, người ấy cúi xuống, giơ hai tay đang đeo găng… chỉ cần ôm lấy hai chân Hinh rồi “hất” lên, thì cả hai cô sinh viên sẽ cùng rơi từ phòng 405 xuống sân.

Y chính là Lục Bỉnh Thành.

Hai mươi nhăm năm qua, Lục Bỉnh Thành đã tự giác sống một cuộc sống phi nhân tính. Nhìn bề ngoài thì thấy rằng, Thành đã yên ổn trải qua cuộc cách mạng văn hoá, sau khi về phụ trách công tác sinh viên của đại học y Giang Kinh, hầu như Thành đã vững bước trên đường công danh, tới đây sắp lên làm hiệu phó một trường đại học quan trọng của Bộ Y tế, cuộc đời cũng có thể thỏa mãn được rồi! Nhưng năm xưa, ham muốn ái tình mãnh liệt với Khổng Phồn Di đã khiến Thành lầm lạc.

Hai tay hất lên như thế, đã khiến hai nam sinh viên tài hoa đang nở rộ phải rơi từ căn phòng 405 khu nhà 13 xuống sân. Một trong hai sinh viên ấy, sau một thời gian dài điều tra đã bị chứng minh là thành viên cuối cùng của một tổ chức đặc vụ “Nguyệt Quang xã”, vì thế đã nảy ra ý nghĩ tự tử đoạn tuyệt với nhân dân, còn người kia – vì không kịp ngăn cản bạn, nên đã bị kẻ tự sát kéo theo rơi xuống đất.

Vì đều là đầu chạm đất trước, nên cả hai đã chết ngay tại chỗ.

Đó là miêu tả của cơ quan điều tra. Nhưng đến nay Thành vẫn còn nhớ hình ảnh: khi đang bị rơi xuống, Trịnh Kình Tùng vẫn cố ngoái lại, mong nhìn rõ mặt kẻ nào đã lén đến phía sau hất mình và Tiêu Nhiên ra khỏi cửa sổ.

Kể từ đó, ban ngày Thành là một bác sỹ hoặc thầy giáo mẫu mực, nhưng đêm đến, Thành sống giữa ranh giới cõi âm cõi dương. Hôm nào cũng có những cơn ác mộng đến viếng thăm y như những người bạn cũ. Thậm chí y đã mắc chứng mộng du, lúc mộng du y có thể gạt bỏ cảm giác nặng trĩu về tội ác mình đã gây ra.

Hàng ngày đều phải chịu sự tra khảo của lương tâm, Thành đã trở nên hết sức nhạy cảm với chuyện xưa cũ. Cho nên sau khi sự kiện thứ nhất trong “vụ án mưu sát 405” xáy ra, cuộc sống của y càng giống như sống trong địa ngục.

Tại sao lại đúng vào căn phòng ấy ở ký túc xá? Tại sao các nữ sinh viên cứ truy hỏi “ánh trăng”?

Đây là một tín hiệu quá rõ ràng khiến y dường như có thể khẳng định mình không thể thoát được.

Lần lượt có các nữ sinh nhảy lầu bỏ mạng, Thành hình như nghe thấy tiếng bước chân của “ngày phán xét” đang tới gần.

Nhưng đồng thời y lại có một ý chí mạnh mẽ hơn người, y không phải hạng người nhu nhược dễ lùi bước. Và y cũng hiểu rằng chỉ mình mới có thể bảo vệ mình khỏi bị sự thật ấy làm hại. Vì thế y càng nhạy cảm hơn.

Cho nên, khi Diệp Hinh đi về Vô Tích, Thành lập tức nghĩ đến Thẩm Vệ Thanh sống sót sau lần nhảy lầu năm xưa. Vệ Thanh biết được bao nhiêu phần sự thật, y không rõ, nhưng phòng bị thì vẫn chắc ăn hơn – y quyết định sẽ loại trừ hẳng cái khả năng dẫn đến bại lộ chân tướng. Thế là Thành từ Nam Kinh rẽ sang Nghi Hưng, bí mật quan sát. Khi thấy Hinh vào nhà Vệ Thanh, máu trong người Thành như đông cứng lại. Khi nghe trộm hai cô nói chuyện, y nhận thấy Vệ Thanh do dự, rồi Hinh ra về. Y cảm thấy Vệ Thanh đã tiến sát đến giới hạn để nói ra sự thật. Liệu cô ta đã biết được đến đâu?

Lưỡng lự hồi lâu, y quyết định xử lý Vệ Thanh. Không được phép để lại kẽ hở, khiến bóng đen quá khứ lại chụp lên đầu mình. Lúc Hinh ra khỏi nhà Vệ Thanh, cô chỉ khép cửa theo lời Thanh dặn, nhân lúc Thanh ngồi đờ đẫn, Thành đã lẻn vào và khi Thanh liên lạc lại với Hinh, thì y bất ngờ từ phía sau đẩy xe lăn ra ban công, hất Thanh rơi xuống đất.

Rồi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà, đám đông đang hỗn loạn, không ai chú ý đến Thành. Xuống đến tầng trệt, y thong thả bước, rồi hoà lẫn trong đám người đang tràn đến để cùng quan sát hiện trường.

Thành tạm thời cảm thấy an toàn, nhưng ác mộng thì lại kéo đến ngày càng nhiều hơn.

Liệu đây có phải chính là cái người ta vẫn thường nói “Sai một ly đi một dặm” không?

Mấy hôm trước, khi người vợ thân yêu Phồn Di chợt hỏi về “vụ án mưu sát 405”, thì Thành lại có cảm giác gì đó nguy hiểm. Tất cả đều bắt nguồn từ người đàn bà này, kể từ khi say mê Phồn Di, Thành đã hiểu được thế nào là “hồn bay phách lạc”

Tại mình đã quá ham muốn chiếm hữu cô ta nên mình mới đi chệch quỹ đạo.

Thành bắt đầu theo dõi Phồn Di, rồi phát hiện ra cô và Âu Dương Sảnh hẹn gặp nhau ở công viên nghiã trang quốc tế. Một điều khiến Thành căng thẳng nhất là Phồn Di đã đưa cho Sảnh một chiếc phong bì. Trong đó có thể là cái gì? Nhưng dù là cái gì thì cũng vẫn là rất bất lợi cho Thành. Lý do thật đơn giản: xưa nay Phồn Di chưa từng giấu Thành một điều gì, thì nay lại đang gắng sức để giấu!

Sau khi Phồn Di và Sảnh chia tay, Thành liền bám theo sảnh với ý định rình cơ hội trừ Sảnh để đoạt lấy chiếc phong bì kia. Y cũng biết Sảnh và Hinh hình như quyết không buông “vụ án mưu sát 405”. Lẽ nào chúng không hiểu rằng, đôi khi, có những việc không nên biết quá nhiều?

Sảnh về trường, vào ký túc xá 13, một lúc sau quay ra rồi về nhà. Dọc đường người đi lại khá đông, Thành không có cơ hội nào để ra tay với Sảnh. Thành đến gần nhà Sảnh để quan sát, y lấy làm đắc ý: nhà Sảnh ở tầng một, cửa sổ phòng ngủ của Sảnh có chấn song sắt, nhưng phần trên thì lại thiết kế có thể đóng-mở. Cũng dễ hiểu thôi: có cô gái nào muốn cửa sổ khuê phòng của mình kín bưng như cửa nhà tù. Cho nên, khi hai cánh cửa sổ kia mở, thì Thành vẫn có cơ hội đột nhập phòng ngủ của Sảnh để ra tay.

Y đợi ngoài cửa sổ hai tiếng đồng hồ. Một điều kỳ lạ xuất hiện: tiếng nhạc rock inh ỏi bỗng vang ra từ phòng ngủ của Sảnh. Sảnh trèo qua cửa sổ ra ngoài trong tiếng nhạc!

Thành hết sức kinh ngạc, quyết định bám theo Sảnh.

Nhưng y cũng không ngờ Sảnh lại đến trường rồi vào khu nhà 13 ký túc xá.

Y cũng biết Sảnh là một thành viên của phòng 405, lẽ ra đêm nay phải sơ tán mới đúng, tại sao cô lại quay trở lại khu nhà 13? Lúc này các nhân viên bảo vệ đã đi tuần tra quanh khu nhà, Thành nói với họ rằng, mình là phó bí thư Đảng uý Viện y học lâm sàng, phụ trách công tác sinh viên, đêm nay sẽ cùng công tác với các anh em, gọi là có thêm một trợ thủ. Tuy cảm thấy hơi lạ, nhưng các nhân viên bảo vệ không có lý do gì để từ chối, song cũng không phân công Thành làm việc gì cụ thể.

Thành vào khu nhà, đi khắp nơi để tìm Sảnh. trời chẳng phụ người có tâm: khi chuông báo tắt đèn vang lên thì y phát hiện thấy Sảnh đang đi ra từ một phòng ở tầng 4.

Sảnh không đi về phía phòng 405, các nhân viên túc trực sẽ không cho bất cứ sinh viên nào đến gần gian phòng này.

Sảnh lên tầng 5, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai chú ý đến mình, bèn lách vào một gian buồng xép chứa các thứ lặt vặt và dụng cụ vệ sinh.

Thành biết cả khu nhà này chỉ có 2 gian buồng xép, một gian ở tầng 2, một gian ở tầng 5. Gian xép tầng 2 chính là nơi Tiêu Nhiên năm xưa đã cất giấu cuốn nhật ký, Trịnh Kình Tùng đã cho tổ điều tra biết về cúôn nhật ký đó, nên tổ điều tra mới có thể chính thức kết tội Tiêu Nhiên.

Tại sao cô ta lại trốn vào đó?

Thành thấy vô cùng tò mò.

Sau khi đèn tắt, Thành lấy danh nghĩa tuần tra, đi đi lại lại trên tầng 5 để quan sát động tĩnh của Sảnh.

Chỉ còn chừng 5 phút nữa thì đến 12 giờ đêm, thấy cánh cửa nhỏ mở ra, Thành vội nấp vào sau cánh cửa nhà tắm để quan sát, thấy Sảnh kéo một vật cao bằng đầu người đi đến ô cửa sổ cuối cùng hành lanh, mở cửa sổ ra.

Sảnh giơ tay xem đồng hồ. Nhờ có ánh đèn đường hắt vào, Thành nhìn thấy Sảnh còn xách một chiếc máy cát-sét.

Con bé định làm trò gì vậy nhỉ?

Sảnh bỗng ấn nút máy cát-sét, sau đó hất cả máy cát-sét lẫn vật cao cao gì đó rơi xuống dưới sân.

“Á…” một giọng nữ kêu thảm thiết xé tan màn đêm yên tĩnh.

Lại thấy Sảnh vội vã lôi ra từ gian buồng xép kia một vật cao cao như vừa rồi, và một máy cát-sét kiểu cổ, nhanh chóng chạy đến đầu bên kia của hành lang rồi ném cả hai thứ xuống

Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tiếng bước chân chạy rầm rập ở phía tầng dưới, rõ ràn là các nhân viên bảo vệ đều chạy xuống để kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Sảnh chạy xuống tầng dười. Bỉnh Thành bám theo luôn, từ xa y nhìn thấy Sảnh bước vào phòng 405. Thành biết rằng lúc này trong phòng 405 không có người trực ban, Sảnh có thể muốn làm gì cũng được.

Nó định làm gì nhỉ?

Thành thở phào nhẹ nhõm. Năm nào cũng diễn lại thảm kịch “vụ án mưu sát 405”, thì năm nay cũng không ngoại lệ. Tương tự như các năm trước, năm nay Âu Dương Sảnh đã có ý tính toán sắp đặt, nó sắp nhảy lầu “thành công”, thế thì Bỉnh Thành cũng vơi nỗi lo.

Lúc này Thành thấy ở đầu hành lang có một cô gái khác xộc thẳng vào phòng 405, hình như chính là Diệp Hinh.

Lịch sử “vụ án mưu sát 405” là mỗi năm chỉ có một người nhảy lầu từ phòng 405, tất nhiên Hinh sẽ không cùng Sảnh đi tìm cái chết, mà là đến để ngăn chặn Sảnh nhảy lầu.

Con bé này đã biết quá nhiều chuyện, còn biết nhiều hơn cả con bé Thẩm Vệ Thanh, nó cũg không thích hợp để sống trên đời này nữa

Một cơ hội tuyệt vời đang ở ngay trước mắt, thật là một công đôi việc.

Tim Bỉnh Thành bỗng đập nhanh, y còn nhớ cái ngày mà nỗi sợ hãi xen lẫn khoái cảm này: cách đây 26 năm, y đã lấy cắp kỷ vật hứa hôn của Tiêu Nhiên tặng Phồn Di, đó là một cái lược gia bảo có khảm những viên đá quý màu đỏ và đen cho vào phong bì, rồi đặt vào phòng 405. Tiêu Nhiên nhìn thấy cái lược, hiểu rằng Phồn Di đã dứt khoát tuyệt giao với mình nên anh đã quyết định tìm đến cái chết. Bỉnh Thành bí mật theo dõi, tấhy Kình Tùng bước vào phòng 405 để ngăn cản Tiêu Nhiên tự sát, Thành cũng vào theo.

Tất cả giống hệt như nhau, cứ như là được trời giúp vậy!

Hôm nay, cũng như 26 năm trước, Thành không còn sự lựa chọn nào khác.

Và thế là Thành lại vào phòng 405.

Y đã chuẩn bị sẵn găng tay và bao chân, chỉ với một chút sức lực thôi cũng đủ để khiến hai thiếu nữ đẹp như hoa phải gương tan ngọc nát.

Ngay trong cái khoảnh khắc y định ra tay thì một giọng nói sắc gọn vang lên phía sau y: “Lục Bỉnh Thành, anh gây ra tội ác còn chưa đủ sao?” Chính là giọng nói của vợ y – Khổng Phồn Di.

Thành kinh hãi. Tất cả đều chững lại. Sảnh và Hinh nghe thấy tiếng nói, bèn quay đầu nhìn, thấy Thành đang áp sát họ. Bản năng xui khiến hai cô nhảy ào về phía sau. Hinh ôm chặt lấy Sảnh, ngã nhào xuống sàn nhà. Thành định tiếp tục ra tay thì thời cơ tốt nhất kia đã trôi đi mất rồi. Phồn Di từ phía sau chạy đến tóm chặt cánh tay của y.

Sinh viên các phòng bên cạnh nghe có tiếng ồn, đều mở cửa chạy ra đứng vây kín cửa. Tiếng bước chân rầm rập chạy, từ trên tràn xuống, từ xa tiến lại. Rõ ràng là các nhân viên bảo vệ đã biết họ bị trúng kế “điệu hổ ly sơn”, nên lại chạy về phòng 405.

Bỉnh Thành vận hết sức lực vùng thoát khỏi Phồn Di, rồi đứng tựa bên cửa sổ thở hồng hộc.

Y vốn tưởng tất cả sẽ tái diễn hệt như 26 năm tước đây, sau đó cũng chỉ là ngủ mê gặp ác mộng vài lần là cùng. Không ngờ Phồn Di đã đoán được ý đồ của y, rồi tìm đến tận đây. Năm xưa, cũng chỉ vì quá yêu người con gái này, y đã biến thành kẻ tội phạm, thì đêm nay lại là chính cô ta đã khiến y phải hiện nguyên hình kẻ tội nhân.

Đôi mắt Phồn Di đầy phẫn nộ, Thành hiểu rằng y đã trao cho Phồn Di một tình yêu vô bờ bến nhưng chính y cũng đã tàn phá tình yêu chân chính và tuổi xanh của Phồn Di, không đời nào Phồn Di lại tha thứ cho y.

“Tôi biết anh đã đi Nghi Hưng, tôi có chứng cứ, vừa rồi anh định sát hại họ, tôi cũng đã nhìn thấy”.

Cô ấy đã chứng kiến hành vi này của mình, cô ấy sẽ không giữ im lặng.

“Phồn Di, em có biết anh làm thế đều là vì em không?” Giọng Thành run run.

“Không đúng, Anh làm thế, đều là vì chính anh” Phồn Di thoáng mủi lòng nhưng chị không thể nào tha thứ cho kẻ tội phạm đang đứng trước mặt.

Lúc này vài nhân viên bảo vệ đã chạy đến. Vừa rồi họ đã chạy xuống sân, chia làm 2 nhóm chạy sang 2 phía đông tây quan sát 2 xác người nằm ở đó. Tại hiện trường, máu tươi lênh láng. Họ thận trọng tiến lại gần xác người, càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Cuối cùng họ nhận ra rằng “thi thể cô gái” này thực ra chỉ là ma-nơ-canh bằng nhựa thường bày trong các cửa hiệu, bên cạnh nó còn có một máy cát-sét đã vỡ tan, chắc chắn tiếng kêu thê thảm kia đã được ghi âm từ trước! Lúc này họ mới ngã ngửa người ra là mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn, bèn vội chạy trở lên phòng 405. Đứng trước một đám đông chặt kín phòng, họ không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Phó bí thư Thành…”

Vậy là tất cả đã sụp đổ, Thành nói: “Phồn Di em đừng trách anh, anh không phải là kẻ ác, nhưng có những sự việc, một khi đã dấn bước vào rồi thì khó lòng quay trở lại”.

Hinh bỗng thấy rùng mình, câu nói này sao nghe quen quen.

“Không đúng! Con người có thể sám hối và tự thoát ra vươn lên. Chỉ tại anh đã tham lam quá, lại che giấu những thứ bẩn thỉu trong lòng anh quá kín, nên anh mới tiếp tục sai lầm như thế này!” Phồn Di cảm thấy đến lúc này chị mới thật sự hiểu về con người Bỉnh Thành.

Thành biết mình đã mất tất cả! Tất cả những thứ thuộc về y và không thuộc về y đều tan thành mây khói.

Y quay đầu lao ra ngoài cửa sổ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện