“Tôi biết đây là một tin không hay, nhưng tôi buộc phải nói thật với chị, các kết quả kiểm tra đều cho thấy… con gái chị – Diệp Hinh đã bị ung thư não, có khối u ác tính – là khối u tế bào dính kết. Ở một chừng mực nhất định, điều này có thể giải thích tại sao cô Hinh thường xuyên có ảo giác – não bộ là cơ quan hàng đầu của hệ thống thần kinh trung ương, sự bất thường của tế bào sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chức năng thần kinh. Tiếc rằng, trọng tâm điều trị giai đoạn trước đã lệch sang hướng bệnh học thần kinh. Kiểm tra bằng máy cộng hưởng từ và chọc thăm dò vùng lưng cho thấy tế bào ung thư đã chạy lên màng não, tính chất phá hủy và mức độ khuyếch tán của tế bào ung thư cho thấy việc giải phẫu e khó có thể điều trị tận gốc. Cho nên, sau khi phẫu thuật còn phải truyền hóa chất để tiếp tục khống chế”.
Bà Kiều Doanh ngồi trên ghế phía trước bàn làm việc của bác sĩ Triệu, bà im lặng hồi lâu, rồi nghẹn ngào cố kìm nén tiếng khóc – buồn Diệp Hinh đang nằm cách đây không xa, bà không muốn cô con gái nghe thấy tiếng khóc của mình.
Hai mẹ con nghe theo đề nghị của Vân Côn, đến bệnh viện kiểm tra về bệnh nhức đầu như mọi lần cô vẫn hay đến khám. Phim CT cho thấy dấu hiệu có thể là khối u, sau khi vào nằm viện, nhiều xét nghiệm tiếp theo đã dẫn đến kết luận vừa rồi của bác sĩ Triệu.
“Chúng tôi chú ý đến tiền sử phụ thân Diệp Hinh đã bị u não, cho nên thông tin này khiến bà rất đau buồn, chúng tôi sẽ cố gắng hết mọi khả năng của mình, coi đó là tiền đề để điều trị cho Diệp Hinh được bình phục”. Bác sĩ Triệu cảm thấy những lời an ủi này vẫn rất mờ nhạt.
“Xin anh cho tôi biết, liệu cháu Diệp Hinh thật sự có thể bình phục hay không?” Bà Kiều Doanh nhìn bác sĩ Triệu bằng ánh mắt vừa tha thiết, vừa tuyệt vọng.
“Khối u ác tính như thế loại này… khối u ác tính đã di căn, thì tỷ lệ được cứu sống…”
Nhìn Diệp Hinh sắc mặt nhợt nhạt nằm trên chiếc giường bệnh trắng nhợt, bà Kiều Doanh vẫn không thể cầm nổi nước mắt. Nước mắt cứ thế tuôn rơi lã chã. Cái ngày 16 tháng 6 đã trôi qua trong sự hãi hùng, bà vốn tưởng cô con gái đã thoát nạn, nào ngờ lại gặp phải một tai họa mới càng khó tránh hơn. Đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời, vậy mà Diệp Hinh phải vật lộn với bóng ma bệnh tật tàn khốc! Sao cuộc đời lại bất công đến thế?
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn. Giải phẫu xong con sẽ khỏe lại mà. Mẹ nên nhớ con là Diệp Hinh, cho nên con có nhiều hy vọng, con có thể bình yên vượt qua được tất cả!”. Hinh rất muốn an ủi mẹ.
Bà Kiều Doanh rất xúc động trước sự cứng cỏi của con gái, bà vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Diệp Hinh, bà biết cô đang bị sốc mạnh.
Đúng lúc này, Sảnh và Vân Côn cùng bước vào, đem đến cho Hinh những nụ cười rạng rỡ, khiến căn phòng ấm cúng hẳn lên. Nhưng rồi cuộc gặp gỡ dù vui đến mấy rồi cũng lắng xuống, bạn bè thân thiết đã ra về. Hinh nhắm mắt, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
Cuối cùng, Hinh đã hiểu rằng tại sao bà Uông Lan San đã để lại cho mình những cuộn sách khoa học kia. Chính là ngụ ý rằng con đường của mình đã tận. Bà ấy đã biết trước mình sẽ mắc bệnh ung thư tế bào dính kết, đã lan rộng, hy vọng ở phẫu thuật gần như chỉ bằng không, điều trị hóa chất cường độ cao để tiêu diệt các tế bào ấy thì cũng tổn hại đến những tế bào khỏe mạnh, sẽ rụng tóc, sẽ mất hồng cầu, sức lực sẽ lụi tàn, mình sẽ trở thành một loại ký sinh trùng. Hinh còn có nhiều lý tưởng khát khao, còn biết bao ước mơ về sự nghiệp, về cuộc sống, về tình yêu. Đúng thế, tình yêu. Nhìn Sảnh và Vân Côn luôn bên nhau tràn trề tình cảm nồng nàn ấm áp, Hinh khát khao được như họ. Hinh mới chỉ có một chút tình cảm hư ảo không đáng hồi tưởng làm gì. Mặc dù coi đó là một thứ tình yêu đơn phương thì cũng chưa phải, nhưng dường như nó lại khắc rất sâu trong trái tim Hinh.
Vừa nhớ đến, Hinh lại trào nước mắt. Hai hàng lệ dần lan tỏa khắp đôi má Hinh. Nếu anh ấy ở bên, anh ấy sẽ lau nước mắt cho mình.
Bỗng có một bàn tay đang đưa ra lau nước mắt cho Hinh thật. Hinh thấy rơi rùng mình, cô thận trọng mở mắt ra nhìn.
Đúng là anh, mái tóc đen dày, không chải chuốt, khuôn mặt rạng rỡ và đôi mắt đầy nhiệt tình!
“Tại sao anh lại đến đây? Tại sao đã để cho em yêu anh nhưng chỉ cho em có được một sự thật hư ảo?”. Hinh vẫn nhớ đến anh, Hinh biết rằng đây là một thứ cảm giác mang tính bệnh lý nhưng cô không thể nào chống đỡ nổi.
“Em nhầm rồi! Chính em đã để cho anh phải yêu em. Tình yêu, bao giờ cũng là chân thực!”. Tiếng anh ấy nói dường như từ chân trời xa tắp vọng lại.
Hinh nắm chặt tay anh, rồi lại nhắm mắt vào. Đúng thế, Hinh cảm thấy vô cùng chân thực, Hinh không muốn cái cảm giác này lại tan đi mất một cách dễ dàng, cho nên Hinh nắm tay anh rất chặt, rất lâu.
Rất lâu, Hinh bỗng nhớ ra mình còn vô số điều thắc mắc.
“Anh nói đi, anh rất tốt, đúng không? Anh đang “Chờ đợi, Đợi chờ”, chờ Y Y xuất hiện, không phải là anh đã làm hại những nữ sinh kia”
“Anh đợi chờ, và đã thấy em. Cảm giác của em xưa nay đều là đúng, anh chưa từng làm hại bất cứ ai”.
“Thế thì ai đã làm hại họ? Lẽ nào là các oan hồn của “Nguyệt Quang xã”? Em cảm nhận rằng họ cũng rất chân thật và tốt như anh”.
“Đúng thế, họ đều là những người tốt, đều có tấm lòng rộng mở. Sau khi được xem xét phục hồi danh dự, họ đều đã đi khỏi khu nhà giải phẫu. Mấy năm nay anh rất cô đơn”.
“Nhưng… bên anh vẫn còn Trịnh Kinh Tùng, tất cả là do chính anh ấy đã tính kế, dùng tính mạng của các nữ sinh viên vô tội ấy để tạo dựng thanh thế, nhằm khui ra tên hung thủ đã đẩy hai anh rơi xuống đất năm xưa. Đúng không?”. Hinh bỗng lại thấy đầu nhức như muốn vỡ tung. Cô hiểu rằng anh vẫn dạo quanh não cô, lưỡng lự chưa muốn đi.
“Anh ấy là một con cừu non đi lạc đường… Anh muốn cứu vớt anh ấy nhưng anh bất lực. Tuy luôn luôn ở bên cạnh anh ấy, nhưng anh cũng không hiểu mọi ý nghĩ của anh ấy”.
“Em biết, tình cảm của anh đối với anh ấy cũng thật phức tạp. Anh ấy đã bán đứng anh, đã phản bội lòng tin của anh và tình bạn của hai người, nhưng mặt khác, anh ấy đã từng là bạn chí thân của anh – khi anh quyết định từ giã cõi đời, anh ấy vẫn mong cứu vãn sinh mệnh của anh, cũng vì thế mà bị Bỉnh Thành hãm hại. Sau khi chết, anh ấy tìm cách trả thù, len lỏi vào não các nữ sinh, khiến họ muốn đi tìm hiểu câu chuyện “Ánh trăng”, làm cho họ rối loạn thần kinh. Anh và anh ấy cùng ở trong não mọi người, nhưng anh không thể can thiệp gì được”.
“Ý chí trả thù của anh ấy ngày càng mãnh liệt!”
“Anh đã có thể để cho em cảm nhận được sự tồn tại của anh, nhưng tại sao anh không cho em biết mọi nguồn cơn của sự việc?”
“Anh không tồn tại trong thế giới khách quan nên không thể cho em biết bất kỳ sự việc cụ thể nào”
“Thế thì tại sao em lại có thể cảm nhận…”
“Đó đều là những cảm giác, những cảm nhận của em, vì em muốn cảm giác thấy, cảm nhận được, cho nên chúng ta mới có thể giao lưu như vậy. Nếu em không nghĩ gì hết, thì anh sẽ không còn nữa”.
Diệp Hinh không tin là thế, cô lại nhắm mắt, không nghĩ ngợi gì nữa để cho đầu óc trống rỗng. Hinh mở to mắt, quả nhiên anh đã biến mất.
“Anh trở lại đi!” Hinh lên tiếng gọi
Nhưng anh đã không xuất hiện. Hinh lại trào nước mắt. Tại sao vào lúc em đau khổ nhất anh lại bỏ đi?
“Thấy chưa, em vừa nghĩ đến anh, anh lại đến với em ngay!”
“Ra vẻ ta đây nhỉ!” Hinh hết khóc, lại tươi cười “Ý anh là các cuộc gặp gỡ của chúng mình đều xảy ra trong bộ não của em, anh không thể trực tiếp nói với em điều gì, tất cả đều là kết quả của ý muốn cảm nhận và suy đoán của em. Vậy thì bà Uông Lan San nói không sai: các anh không phải ma quỷ, mà là một thứ năng lượng – thứ năng lượng kích thích bọn em hãy suy nghĩ, nói cách khác là, khuấy động tâm tư bọn em”.
“Anh…”
“Em hiểu, anh không cố tình làm thế. Anh đã luôn luôn giúp đỡ và nhắc nhở em, anh chỉ lo em trở thành vật hy sinh tiếp theo của Trịnh Kinh Tùng. Cho nên có lẽ cũng có thể giải thích một điều này: tại sao tối hôm đó ở trạm phát thanh em cảm nhận được tiếng bước chân kỳ quái rất đáng sợ, lúc mạnh lúc nhẹ… chắc là anh đang ngăn cản Kinh Tùng hành hạ em; và có thể giải thích cả việc này: tại sao khi Kinh Tùng thông qua bà San dùng thuật thôi miên để giết hại bác sĩ Đằng Lương Tuấn, thì em bị dẫn dụ đi đến? Chắc cũng là anh đang nhắc nhở em, vì em còn nhớ rằng anh không tán thành em ra viện kia mà! Đúng là anh đang bảo vệ em. Sau này, khi Sảnh bị Kinh Tùng xúi giục, đã tự thu xếp rất tỉ mỉ, chuẩn bị nhảy lầu, thì em cũng bị nhức đầu và được dẫn dắt đến phòng 405 để ngăn không cho bi kịch xảy ra – cũng là anh đã làm chứ gì? Có những lúc em cảm thấy tinh thần em đang dần dần suy sụp, thì anh đã giúp đỡ, an ủi để em giữ được sự tỉnh táo”.
“Trước hết là vì chính em đã rất kiên định, còn anh thì không muốn mất em”.
“Nhưng tại sao các cô gái khác lại không thể giao lưu với anh? Tại sao anh không thể cứu được họ?”
“Các bạn ấy khác em”.
Hinh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ý anh là, tại vì em… bị ung thư não à?” Đây là cách giải thích duy nhất Hinh có thể nghĩ đến.
Chàng trai im lặng không nói, nét mặt anh hiện rõ nét u buồn
“Thì ra, nói là em đã thành công, bởi vì em có cái khối u chết người này ư?”
“Nguyên nhân chủ yếu là vì em có trí thông minh và đã nỗ lực không ngừng để làm sáng tỏ một giai đoạn lịch sử nặng nề. Em nên tin ở bản thân. Những điều mà em tin tưởng, sẽ là những thứ chân thực thuộc về em”.
“Nhưng tình yêu mà em tin tưởng, có thuộc về em không?”
Lúc này, đến lượt chàng trai phải khóc. Anh hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của Hinh. Hinh nhìn thấy trên mu bàn tay anh vẫn còn vết hằn mờ mờ của hai hàng răng.
Hinh bỗng thấy đầu óc như chợt bừng sáng, tại sao mình cứ phải bận tâm đó là hư ảo hay là chân thực? Tình yêu vốn là một thứ cảm giác kia mà!
Dù cảm giác đó là kỳ dị!
“Nếu ngày nào em cũng muốn gặp anh, thì anh có đến với em không?”. Hinh thấy mình giống như một đứa trẻ ngây thơ.
Chàng trai chỉ tay lên trán Hinh: “Em nên nhớ, tất cả là ở đây. Thực ra, sự tồn tại của anh – hoặc nói là sự tồn tại của chúng ta – đều do em quyết định. Em tin anh, em nhớ anh, thì anh sẽ có sức sống. Anh sẽ có thể ngày nào cũng ở bên em, vào lúc em cần đến anh, anh có thể xuất hiện!”
“Có phải lại giống như hồi em nằm viện tâm thần không? Ngày nào anh cũng có thể đến thăm em, rất nhiều lần trong ngày… vậy là em đã hiểu được hàm ý của “khắc khoải nhớ nhung” là gì rồi!”
“Bây giờ…”
“Em muốn anh ở mãi bên em, không bao giờ xa em, em chấp nhận mãi mãi ở trạng thái “tâm thần phân liệt” cũng được!”
“Chỉ cần em bằng lòng, thì…”
“Em bằng lòng. Bắt đầu ngay từ lúc này. Chắc bây giờ anh có thể kể cho em biết câu chuyện về “Chờ đợi, Đợi chờ” rồi chứ? Anh phải kể cho em đi! Cấm không được “cùn” như thế nữa”.
“Chính em “cùn” thì có! Em thừa biết đầu đuôi xuôi ngược của câu chuyện đó là gì rồi! Nó chẳng qua chỉ là lời thở than của một kẻ mềm yếu, còn con người thực sự dũng cảm thì đã đang đối diện với cuộc sống mới!”
“Thế thì chúng ta sẽ cùng đối diện với cuộc sống mới!”
“Nhưng… hiện nay em…” Anh ấy vốn không phải là con người ngập ngừng do dự, anh định nói gì nhỉ?
“Em biết mình trước sau sẽ bị bệnh ung thư tàn phá, mổ xẻ hay truyền hóa chất cũng chỉ là để sống lay lắt ít lâu. Cho nên em đã nói dứt khoát với bác sĩ rằng không chữa nữa, để cho mẹ em đỡ phải khổ lây, và em cũng được sớm gắn bó với anh!”
“Em chớ nói vớ vẩn thế này!”
“Đúng là rất kỳ cục, nhưng em đã nghĩ như thế. Dù sao bác sĩ cũng đã nói rồi: giả sử tất cả đều suôn sẻ, thì em vẫn chỉ nằm trong xác suất được cứu sống…”
Chàng trai bỗng đứng dậy. Đôi tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Hinh, ánh mắt anh vô cùng lưu luyến: “Dù chúng ta không thể gắn bó với nhau, thì em vẫn còn ngày mai tươi sáng. Em nên nhớ: niềm hy vọng vĩnh viễn luôn ở bên em!”
Linh cảm về sự chẳng lành lại dâng lên trong Hinh. Hinh thấy câu nói của anh rất nặng nề, hình như là vĩnh biệt.
“Anh hãy hứa, sẽ mãi mãi ở bên em đi anh?”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Hinh, khẽ cất tiếng hát. Tiếng ca giống như từ nơi chân trời xa xôi vọng đến.
Anh mở to đôi mắt
Chỉ nhìn thấy bầu trời xám âm u
Mà không thấy cầu vồng đang ở phía bên kia
Anh ngồi nơi đáy giếng nhỏ
Chẳng thể đi về nơi xưa ấy
Từ giây phút thấy bóng em bước tới
Đời anh chẳng còn như bức ảnh đen trắng cũ kỹ ngày xưa
Phủ đi lớp bụi mờ, anh tìm lại nét cười đã lâu ngày quên lãng
Ước mong sao thời gian không gian hãy ngừng biến đổi
Để cho anh được ở mãi bên em.
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Ánh mắt em nồng ấm tràn đầy
Đã chiếu sáng thế giới của anh hôm qua vẫn còn tăm tối.
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Bàn tay em nhỏ xinh mềm mại
Đã dắt anh ra khỏi màn đêm sâu thẳm âm u
Sự đời trôi, cảnh sắc đã khác xưa
Ôi hợp tan, vô thường, nỗi sầu sao tránh khỏi!
Đôi lòng đã giao thoa, xa cách nhau sao nổi?
Hãy để cho thời gian lạnh
lùng trôi, làm nhạt nhòa bao nỗi tiếc thương những ngày đoàn tụ hiếm hoi
Thử hỏi, giã biệt nghĩa là gì đây?
Là đành gượng dệt nên nỗi nhớ muôn đời
Trên nẻo đường ra đi, bao phen ngoái đầu nhìn lại
Anh mới hiểu, điều khó làm nhất trên thế gian này
Là nói câu “giã biệt” em ơi!
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Nhưng không thể buôn tình yêu ấy của tôi
Để bông hoa đẹp nhất thế gian phải héo khô tàn tạ
Anh muốn ở lại đây
Không bao giờ rời xa
Vì ngày mai rực rỡ của em
Anh nguyện hiến dâng tất cả đời anh…
“Hãy tha thứ cho anh, anh không thể ở bên em được nữa, em hãy quên anh đi!”.
Nói xong anh biến mất. Diệp Hinh không muốn anh đi nhanh như thế, cô chìa tay ra, nhưng một cơn nhức đầu khủng khiếp đã khiến Hinh hôn mê bất tỉnh.
“Điều gì đã xảy ra, chúng tôi chưa thể kết luận. Nhưng rõ ràng đây là một tin tốt lành không gì sánh nổi: khối u của Diệp Hinh đã hoàn toàn biến mất, đây là hiện tượng lần đầu tiên xuất hiện trong bệnh viện của chúng tôi!” Bác sĩ Triệu lật giở hàng tập giấy tờ báo cáo xét nghiệm đủ loại, giọng nói của ông lộ rõ sự nghi hoặc không sao hiểu nổi. “Đương nhiên, cũng không phải sự việc như thế này chưa từng xảy ra bao giờ. Ở nước ngoài đã từng có thông tin về các ca có khối u được chuẩn đoán rõ mười mươi, nhưng rồi đột nhiên biến mất! Có người đã từng táo bạo nêu giả thiết rằng tác dụng miễn dịch của cơ thể đã thực sự phát huy tác dụng. Cũng tức là nói rằng, một số tế bào có sức mạnh công phá đặc biệt đã tiêu diệt sạch các tế bào “vô tổ chức” tạo ra khối u. Phương pháp “miễn dịch học trị liệu khối u” căn bản dựa trên khái niệm này!”
Bà Kiều Doanh ôm chầm lấy Diệp Hinh đang trên giường bệnh, vui sướng đến phát khóc. Rồi bà quay sang nắm chặt tay bác sĩ Triệu, luôn miệng nói cảm ơn.
“Bà không phải cảm ơn tôi, nên cảm ơn sự thần kỳ… ý tôi là, đôi khi vẫn có những sự thần kỳ!”. Bác sĩ Triệu không dám nhận cái công lao quá lớn này.
Diệp Hinh ngồi bên, cô bỗng lẩm bẩm: “Có lẽ… không phải là thần kỳ gì đâu!”
Bà Kiều Doanh hơi sửng sốt: “Kìa, con nói thế… lại có điều gì đó là lạ…”
Vừa may lúc này Sảnh đến, bà Chỉ Quân đã cho Sảnh biết tin vui, cô vội chạy vào thăm bạn. Bà Kiều Doanh biết tính Sảnh xởi lởi, bà ra ngoài buồng bệnh dặn dò cô mấy câu.
“Hinh ơi, thật khó mà hiểu được cậu, một tin tốt lành như vậy, mọi người đều vui hết chỗ nói, mà sao cậu lại rất bình thản, thậm chí còn buồn bã, tại sao thế?” Sảnh cảm thấy bà Kiều Doanh lo ngại không phải là vô cớ.
“Là đệ tử của văn sĩ Agatha Christi, cậu phải đoán ra chứ!”. Gặp Sảnh, Hinh đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Sao không cho tớ một chút gợi ý? Tớ đâu đã cao tay như vậy! Sao bằng được cậu. Bây giờ tớ đã rất bái phục cậu, tớ tự biết là mình thua cậu. Cậu đã có thể đoán ra tớ mới thực sự là nạn nhân bị “lựa chọn”, đã cứu tớ thoát chết, tớ còn chưa biết phải cám ơn cậu ra sao đây này!”
“Kìa, lại thế rồi!” Hinh chép miệng: “Chỉ leo lẻo cảm ơn cảm tạ, nói mỏi mồm rồi đấy. Cậu nên nhớ cho: nếu không có cậu thì giờ này tớ vẫn phải nằm viện tâm thần! Đã trót nhắc đến cậu là “nạn nhân bị lựa chọn”, thì tớ vẫn còn quên hỏi cậu câu này: tại sao cậu lại có được cái lược ấy?”
“Tớ thấy cái lược đó trong gian buồng chứa dụng cụ vệ sinh ở tầng 5. Cũng chẳng hiểu tại sao lúc đó tớ lại mê nó như phát rồ, thế là giữ rịt lấy nó! Nay nghĩ lại, tớ cảm thấy không sao hiểu nổi!”
Hinh nói: “Nhất định là Trịnh Kinh Tùng đang ở trong não cậu, đã điều khiển cậu. Tớ đoán rằng cái lược này là một thứ biểu tượng, tượng trưng cho cái chết do tình yêu và sự phản bội dẫn đến. Cậu nghĩ mà xem, phần lưng cái lược có gắn đá quý màu đỏ và đen, màu đỏ tượng trưng cho tình yêu và sự tốt đẹp, màu đen tượng trưng cho cái chết và những điều xấu xa. Có điều, tình cảm giữa Tiêu Nhiên, Khổng Phồn Di và Trịnh Kinh Tùng thì đan xen rắc rối đủ bề, chỉ hai màu thôi thì chưa đủ nói lên tất cả. Điều đáng sợ là, dường như Trang Ái Vân đã sớm tiên đoán được kết cục sau này, nên mới để lại cái lược – có lẽ là muốn nghiệm chứng cho những linh cảm của mình”.
Sảnh “à…” lên một tiếng: “Chương Vân Côn cũng đã nói như vậy! Anh ấy còn nói là, nếu tạm cho qua những lời giải thích kiểu “chính quy” của các nhà sử học và văn học sử, thì đỏ và đen trong tác phẩm “Đỏ và Đen” của Stendhal ít nhiều cũng có cái ngụ ý này. Tớ suy đoán tiếp rằng, Kinh Tùng để cho cái lược xuất hiện bên cạnh các nữ sinh viên nhảy lầu những năm trước đây, có lẽ là vì cái ý nghĩa tượng trưng này. Trước khi nhảy lầu, các chị ấy lại cất lược vào gian nhà chứa dụng cụ vệ sinh, để cho “nạn nhân” năm sau đến mà lấy. Tớ nghĩ rằng, chính sự xuất hiện của cái lược ấy đã khiến cho Lục Bình Thành ngày càng nhạy cảm với quá khứ của hắn, ngày càng thêm kinh hãi, mất ngủ, mộng du, và tiếp tục mắc sai lầm. Và cũng đừng quên rằng Tiêu Nhiên cũng đã cất giấu nhật ký ở căn phòng chứa dụng cụ ấy, về sau chắc là Kinh Tùng đã chỉ điểm cho tổ điều tra và Bình Thành lấy được cuốn nhật ký, cho nên có thể coi căn phòng nhỏ ấy là nơi khởi nguồn của sự phản bội và chết chóc. Cái lược được lấy ra từ đó cũng là phải thôi!”
“Nhưng tớ vẫn không sao hiểu nổi một điều là tại sao Trang Ái Vân lại dự đoán được cái chết của Tiêu Nhiên?”
Sảnh nói: “Mấy hôm nay, lần nào gặp Vân Côn, tớ và anh ấy hoặc là lo cho cậu, hoặc là tìm hiểu về vấn đề này – có hôm đang nghĩ sắp nát cả óc thì bỗng nhiên anh ấy nói: “Chớ quên Trang Ái Vân là một diễn viên”. Tớ hỏi: “Vậy thì sao nữa?”. Anh ấy bảo: “Nhiệm vụ của diễn viên là diễn kịch. Kịch bản và tình tiết đều đã vạch sẵn, dù sắm vai gì, thì người ấy ngay từ đầu đã biết kết cục và số phận của mình!”
Hinh vội kêu lên: “Thuyết định mệnh!”
“Trang Ái Vân là một diễn viên có biệt tài nhập vai, lại cũng là một bệnh nhân tâm thần phân liệt nặng, cho nên một khi đã có cái ý niệm đó thì bà ấy sẽ nhận định rằng bi kịch tất nhiên sẽ xảy ra. Kết cục của Tiêu Nhiên đã khiến cho thuyết định mệnh được hoàn tất, nhưng nếu nghĩ kỹ thì sẽ thấy rằng cái chết của Tiêu Nhiên không hề xuất phát từ lời dự báo ấy, mà là do môi trường sống và bối cảnh xã hội. Bà mẹ là một ngôi sao điện ảnh tài hoa ngày xưa, chủ yếu sắm vai trong các phim nghệ thuật, là tiền đề để cho Tiêu Nhiên có năng khiếu nghệ thuật trời cho, nhưng cũng không hiếm những người mềm yếu mà lại có năng khiếu nghệ thuật. Từ nhỏ Tiêu Nhiên đã không được hưởng tình thương yêu của cha mẹ, cũng dễ dẫn đến hình thành tính cách nhạy cảm và cô độc. Mặt khác, từ nhỏ sống trong môi trường gia đình giàu có, được hai bác cưng chiều, thì Tiêu Nhiên cũng thiếu sự chuẩn bị về tâm lý để kiên cường đối mặt với khó khăn và áp lực. Xét mọi thứ thì ta sẽ thấy được rằng, đó là sự trùng hợp giữa linh cảm và ngẫu nhiên thì đúng hơn là nói rằng điều dự đoán đã được thực hiện, hoặc nói đó là số mệnh sắp đặt. Nói cụ thể hơn, tức là nếu tối hôm đó Phồn Di đến gặp và giải tỏa sự hiểu lầm, hoặc nếu Kinh Tùng có thêm thời gian để khuyên can Tiêu Nhiên đừng tự sát, đồng thời không bị Bình Thành ám hại, thì Tiêu Nhiên sẽ không tìm đến cái chết. Đây là các nhân tố do con người tạo nên, bà Trang Ái Vân không thể dự đoán được”.
Hinh gật đầu liên lục: “Bà ấy cũng càng không thể dự đoán rằng, sau khi Tiêu Nhiên chết, thì bi kịch “mặt nát” vẫn tiếp tục xảy ra, và một đứa trẻ vô tình nhìn thấy bà lên cơn ngày ấy, sau khi cậu ta chết đã để lại hậu quả “ánh trăng – âm nhạc tuyệt diệu – mặt nát”.”
“Kinh Tùng vì muốn kiếm chút vốn liếng chính trị đã bán đứng người bạn thân nhất. Cha Tùng là ông Trịnh Tri Ân vì bị mất vị trí quản gia và tiền bạc đã công bố chuyện riêng tư của ông chủ – hành trình số phận của hai thế hệ gần như là song song. Tính cách của họ rất phức tạp song cũng rất chân thực. Trong một điều kiện nào đó, sẽ rất mạnh mẽ và trung thực nhưng khi ngồi tính toán thật kỹ cho mình thì họ lại biến chất đến mức cực đoan”.
“Nhưng chớ quên rằng Kinh Tùng đã có thể khống chế hành vi của cậu! Ăn nói như thế, không lo anh ta sẽ trả thù cậu à?” Hinh trêu bạn.
Sảnh nói: “Tớ và Vân Côn cũng đã soi xét mãi vấn đề này, kết luận cuối cùng vẫn là cái câu muôn thuở “tin thì thiêng, không tin thì hết thiêng”. Năng lượng còn sót lại của Kinh Tùng thực ra chỉ có thể rình để chui vào bộ não đang nửa tin nửa ngờ về những chuyện ma quỷ, nếu cậu suy nghĩ theo nếp nghĩ của anh ta, thì anh ta sẽ không nể nang gì hết để lợi dụng cậu làm những việc mà chính cậu không sao lý giải được – cũng như tớ tối hôm ấy đã chuyên tâm sắp đặt, điệu hổ ly sơn, để sau đó đi nhảy lầu. Nhưng nếu cậu kiên quyết không tin ở sự tồn tại của anh ta, thì anh ta không thể làm nên trò trống gì! Tớ còn nghĩ rằng, chưa biết chừng Chu Mẫn, Trần Hy… và rất rất nhiều bạn khác nữa đã bị năng lượng của Kinh Tùng xâm nhập, nhưng vì họ không tin, không để ý cho nên không hề có “triệu chứng” gì. Nhưng hai chúng ta thì đã bị lợi dụng rồi. Còn về các chị khóa trước, thì lại đều là người Giang Nam. Tớ cho rằng, một là Kinh Tùng vốn luôn bất mãn với Y Y, lại thêm hận vì khi Tiêu Nhiên bế tắc, Y Y đã bỏ rơi, cho nên Kinh Tùng cố ý lựa chọn các nữ sinh đến từ Giang Nam để dẫn dụ họ. Hai là, nói chung các thiếu nữ Giang Nam thường hay đa sầu đa cảm, rất dễ bị năng lượng của anh ta xâm nhập. Tuy nhiên, hình như cậu thì lại khác người!”
Hinh “à…” một tiếng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu và anh ấy nói giống hệt nhau”
“Anh ấy? Anh ấy là ai?”
“Tớ có thể cho cậu biết, nhưng cậu không được tuyên truyền cho tớ: hôm qua tớ đã gặp anh ấy!”
“Cậu nói là Tiêu Nhiên ư?”
Hinh gật đầu.
“Đây chính là điều mà tớ nói là khác người! Tại sao cậu lại có thể nhìn thấy họ, thậm chí trò chuyện với họ nữa? Và, bây giờ lại có một chuyện thần kỳ tuyệt diệu xảy ra trong người cậu – hiện tượng khối u ác tính chưa chữa đã tự biến mất, không phải chỉ nói là hiếm thấy mà thực tế là cực kỳ hiếm thấy”.
Hinh thở dài, chậm rãi nói: “Hôm qua, lúc tớ đang rất nhớ anh ấy, thì anh ấy lại xuất hiện rồi nói chuyện với tớ rất lâu. Cậu đã phân tích rất đúng, sự tồn tại của họ phải dựa trên niềm tin của chúng ta, kể cả cảm giác yêu đương: anh ấy yêu – tớ tin, thế là tớ cũng yêu! Xem ra, hình như chỉ mình tớ là có thể giao lưu trò chuyện được với anh ấy nhưng không phải là vì tớ có khả năng đặc biệt gì cả mà chủ yếu là do có khối u. Có lẽ các tế bào khối u phát triển “vô lối” ấy đã làm cho tớ càng nhạy cảm với các tín hiệu thông tin cực yếu, cho nên tớ có thể nhìn thấy họ, thậm chí tự nhận rằng mình có thể giao lưu với họ… Sau đấy, tớ không muốn chữa bệnh, tớ muốn chết quách đi để hóa thành năng lượng bé nhỏ mãi mãi ở bên anh ấy. Nhưng anh ấy đã can ngăn tớ, và coi như nói lời vĩnh biệt với tớ. Về sau thì khối u của tớ biến mất. Sau khi khối u biến mất, dù tớ cố nhớ anh ấy như thế nào, thì anh ấy cũng không xuất hiện nữa.”
Sảnh kinh ngạc, mắt trợn tròn: “Cậu nói là… việc anh ấy biến mất có liên quan đến khối u của cậu đã tan? Hoặc nói là, năng lượng của anh ấy hủy diệt những tế bào ung thư đó à? Liệu có phải, việc họ xuất hiện trong não cậu là nguyên nhân tạo thành khối u không?”
“Cái gì là Nhân? Cái gì là Quả? Tớ thực sự không biết. Tớ chỉ biết rằng tớ không bao giờ còn có thể gặp lại anh ấy được nữa” Nước mắt Hinh tuôn rơi lã chã.
Đúng lúc này bà Kiều Doanh bước vào, thấy con gái đang khóc, bà nóng lòng như lửa đốt. Hinh bỗng ngước nhìn: “Mẹ, và Sảnh đừng lo lắng gì! Con sẽ ổn cả! Con còn có ngày mai tươi đẹp kia mà. Niềm hy vọng sẽ vĩnh viễn ở bên con!”