Nụ cười trên gương mặt của Châu Đức Thiện khiến tôi vô cùng thấp thỏm không yên.
Dù mọi chuyện đã được bố trí tốt nhưng tôi lo không biết liệu người phụ nữ đó xuất hiện là có chuyện xấu xảy ra hay không, chưa kể trên tay cô ta còn có súng.Hoa văn của giáo hội Đường Quang Minh xuất hiện trong phòng khách sạn.
Điều này chứng tỏ tên đó đã sớm chọn Triệu Tố làm mục tiêu từ lâu.
Khi Châu Đức Thiện nói xong, không bao lâu sau, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ phòng bên ngoài của hành lang phía trên."Cộp cộp!"Tiếng bước chân nặng nề qua lại truyền đến từ hành lang như hồi chuông tử thần.
Đã gần nửa đêm, còn ai đến khách sạn cũ kỹ này chứ?Tôi không chút do dự đánh Châu Đức Thiện ngất đi rồi nhanh chóng lao ra ngoài.Tuy nhiên, hành lang rộng lớn không có một bóng người, tiếng bước chân trước đó đột nhiên biến mất.
Ngay khi tôi còn đang phân vân không biết liệu mình nghe nhầm không thì đột nhiên thấy cửa phòng của Triệu Tố khẽ mở ra.Lẽ nào có ai đó lẻn vào phòng của cô ấy trong khi tôi đang giằng co với Châu Đức Thiện?“Triệu Tố!” Dưới tình huống khẩn cấp, tôi hô to một tiếng nhưng không nhận được tiếng đáp lại.Trong căn phòng tối om, tôi không nhìn thấy Triệu Tố.
Chăn trên giường lộn xộn, trong chăn vẫn còn hơi ấm, điều này có nghĩa là Triệu Tố mới rời đi.Tôi nghĩ đến tiếng bước chân từ hành lang trước đó, bây giờ có vẻ như tôi đã không nghe nhầm âm thanh đó.
Khi tôi đang tranh chấp với Châu Đức Thiện, có ai đó đã đi ngang qua bên ngoài căn phòng.Triệu Tố đã bị ai đó bắt cóc nhỉ? Nếu đúng như vậy thì tại sao chỉ có tiếng bước chân mà không có động tĩnh nào khác.Tôi không dám nghĩ nhiều nữa, đi hết hành lang, rồi đi lên cầu thang, từ lối đi phía trên truyền đến tiếng bước chân đều đặn.
Cùng với tiếng bước chân còn có tiếng chuông lanh lảnh vang lên.Khoảnh khắc đó tôi chợt thấy cả người mình run lên.Tôi mơ hồ nhớ rằng có một cái chuông trong hệ thống thành phố dùng để buộc vào mắt cá chân của thi thể trong phòng giải phẫu của cục thành phố, xác định thi thể chưa rõ nguyên nhân cái chết.
Vào đêm đó, khi pháp sư Quách đến trung tâm pháp y để trộm xác, tôi cũng nghe thấy âm thanh y hệt.Tại sao trong khách sạn lại xuất hiện tiếng chuông? Loại âm thanh này không thể thường xuyên nghe được mới đúng.Vì lo lắng cho sự an toàn của Triệu Tố, tôi không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể đuổi theo âm thanh đó.
Khách sạn này chỉ có sáu tầng, khi tôi đến gần tiếng chuông thì rất nhanh cũng lên đến sân thượng của khách sạn.Tiếng chuông có quy luật vẫn tiếp tục vang lên, lúc này tôi cũng chắc chắn rằng âm thanh đó đến từ sân thượng.Ngay lúc tôi mở cửa sân thượng, tôi vô cùng ngạc nhiên bởi cảnh tượng trước mắt.Triệu Tố chỉ mặc một chiếc áo lót và quần đùi, gần như trần truồng đứng trên sân thượng, cô ấy đang từng bước tiến về phía trước như có ma thuật.
Ánh trăng chiếu lên cơ thể trắng bệch của cô ấy, trông như một cái xác không hồn.Trên mắt cá chân của Triệu Tố buộc một cái chuông, đó chính là loại mà tôi đã thấy ở trung tâm pháp y, với mỗi bước đi của cô ấy, chiếc chuông sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ.“Triệu Tố, em làm sao vậy?” Tôi gọi cô ấy, nhưng dường như Triệu Tố không hề nghe thấy và vẫn tiếp tục đi về phía mép sân thượng.Lúc đó, tôi nhớ lại lời Sở Mộng Hàn từng nói, trước khi bị giết trong vụ án phân thây, họ từng có một khoảng thời gian có những biểu hiện kì lạ như bị “trúng tà”.
Chu Lỵ Lỵ cũng như thế, Lưu Duyệt cũng như thế, giờ ngay cả Triệu Tố cũng có biểu hiện tương tự.
Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?Triệu Tố ngày càng đến gần mép sân thượng, tuy nói rằng khách sạn chỉ có sáu tầng nhưng nếu rơi từ độ cao này xuống, hậu quả không thể tưởng tượng được.Tôi lao lên, cố gắng khống chế cô ấy trước để đảm bảo an toàn.Khi ngón tay chạm vào làn da Triệu Tố, tôi cảm thấy được sự lạnh lẽo thấu xương.
Triệu Tố là người sống, tại sao lại không có thân nhiệt?“Này, Triệu Tố, có chuyện gì vậy?” Tôi cố gắng giữ Triệu Tố lại, không cho cô ấy đi tiếp.Nửa người trên của Triệu Tố chỉ có một chiếc áo lót, dáng người uyển chuyển của cô gái hoàn toàn lộ ra trước mặt tôi.
Tôi cảm thấy hơi xấu hổ nên chỉ dám nắm lấy cổ tay cô ấy mà không dám làm động tác gì thêm.Tuy nhiên, động tác này vẫn thu hút sự chú ý của cô ấy.
Triệu Tố bị tôi giữ chặt, không nhúc nhích được, giãy dụa mấy lần không được đã dừng lại, chậm rãi xoay người.Tôi cố gắng để ánh mắt của mình tập trung vào khuôn mặt của cô ấy.Mái tóc đen dài buông xõa hai bên má như thác nước, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, đôi mắt cô ấy trống rỗng tràn ngập thù hận đang nhìn thẳng vào mặt tôi.
Triệu Tố trước mặt khiến tôi cảm thấy khiếp sợ.Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống sau lưng tôi, người đứng trước mặt tôi có còn là cô bé tham ăn trước đây không? Hay như Sở Mộng Hàn đã nói, cô ấy đã bị ma ám?"Này, Triệu Tố, em đừng làm tôi sợ, chuyện gì đã xảy ra vậy?"“Đừng xen vào việc của người khác!” Đột nhiên Triệu Tố mở miệng, cùng một cơ thể nhưng giọng nói lại khác nhau hoàn toàn.Giây tiếp theo, đột nhiên Triệu Tố giơ tay phải lên đấm thẳng vào mặt tôi.Cũng may là tốc độ đấm của cô ấy không nhanh, tôi né tránh theo bản năng rồi lập tức bắt lấy tay của cô ấy, cố gắng khống chế hành động của cô ấy.Không ngờ sau cú đấm hụt đó, Triệu Tố hoàn toàn phát điên.“Á!” Cô ấy hét lên, không khác gì tiếng hét của ác quỷ.Bỗng nhiên Triệu Tố đánh tới, nhảy lên người tôi rồi dùng sức quấn chặt lấy cơ thể tôi, cắn mạnh vào cổ của tôi.
Cô ấy giống như ma cà rồng trong phim vậy.Tiếp đó, cơn đau xé rách ở cổ bên phải lan ra toàn thân, tôi có thể cảm giác được cổ bên phải đã bị Triệu Tố cắn nát, máu nóng không ngừng chảy ra