Triệu Tố ôm chặt lấy tôi, cả người không ngừng run rẩy, trông cô ấy khác hoàn toàn với dáng vẻ điên cuồng trước đó.Tôi rất muốn biết vừa rồi Triệu Tố đã trải qua những gì.
Cô ấy ngập ngừng một chút rồi mới chậm rãi nói.
Cách đây vài giờ, có một người phụ nữ đi vào phòng của cô ấy.“Em cứ nghĩ đó là một cơn ác mộng.” Cô gái cắn môi, đôi mắt trong veo đẫm nước mắt: “Đột nhiên người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt em và hỏi em vài câu.
Một lúc sau em nhận ra mình đã tới một không gian tối tăm.
Nơi đó hoàn toàn tối đen, xung quanh không có một chút ánh sáng nào và có một con quái vật đáng sợ đang đuổi theo em!""Một con quái vật đáng sợ ư?""Đúng vậy! Khi con quái vật biến mất, mọi thứ xung quanh dần sáng lên.
Vừa mở mắt ra, em đã nhìn thấy anh." Vẻ mặt Triệu Tố nghiêm túc, không giống như đang nói dối.Tôi suy đoán rằng nguyên nhân khiến Triệu Tố nổi điên có thể là do tiếng chuông.
Bây giờ chiếc chuông bị vỡ nên cô ấy cũng trở lại bình thường.Tiếng chuông vang lên không ngừng đã gây nên trạng thái đáng sợ đó của cô ấy.
Cũng giống như khi bị thôi miên, tiếng chuông là điều kiện khiến cô ấy rơi vào trạng thái bị thôi miên.Tuy nhiên, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của tôi, điểm quan trọng của vấn đề chính là người phụ nữ mà cô ấy đã nhắc đến trước đó.Tôi hỏi Triệu Tố còn nhớ dáng vẻ của người phụ nữ đó hay không, Triệu Tố suy nghĩ một chút nhưng không nhớ ra được đặc điểm gì: "Cô ta rất giống anh nên em mới không đề phòng như vậy."Không ngờ, ấn tượng đầu tiên của Triệu Tố về người phụ nữ đó lại là giống tôi.
Tôi thấy quen thuộc nhưng lại không thể nhớ rõ chi tiết, như thể một phần ký ức nào đó đã bị tước đi.
Lẽ nào giữa tôi và người phụ nữ này có mối liên hệ nào đó? Đột nhiên tôi có chút tức giận với Lưu Duyệt.
Cô ấy ném vấn đề lại cho tôi rồi đi trước.“Diệp Phàm.” Triệu Tố từ từ vươn tay sờ vào bên phải cổ của tôi, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng: “Sao anh lại bất cẩn để bản thân bị thương như thế?”"Chuyện dài lắm, để tôi đưa em về trước, em có tự đi được không?"Triệu Tố thử đứng lên vài lần nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống: "Không được, em mệt quá, cả người không còn sức lực, giống như vừa rồi em đã làm rất nhiều chuyện vậy."Đúng vậy, không chỉ là làm rất nhiều chuyện mà còn hành hạ cả tôi nữa.Tôi cõng Triệu Tố đi xuống cầu thang để trở về phòng, trùng hợp gặp phải cảnh sát đang từ dưới tầng đi lên.Sở Mộng Hàn nhìn tôi và Triệu Tố trên lưng một cách đầy ẩn ý rồi vô cảm quay lại tiếp tục chỉ huy cảnh sát làm việc.
Tôi đưa Triệu Tố trở lại phòng và nhờ hai nữ cảnh sát chăm sóc cô ấy.
Sau đó tôi lập tức đi ra cửa để gặp Sở Mộng Hàn.Hiện tại có vẻ cô rất tức giận.
Vì để bắt được Châu Đức Thiện, tôi đã lợi dụng cô và lãng phí một lượng lớn cảnh sát ở bệnh viện.Điều mình không muốn thì cũng đừng đẩy cho người khác, tôi biết rõ cảm giác tồi tệ khi bị người khác lợi dụng."Mộng Hàn, cô hiểu rõ mà.
Nếu không làm chuyện này, nhất định Châu Đức Thiện sẽ không dễ dàng xuất hiện."Tôi phải nói rất lâu thì Sở Mộng Hàn mới chịu để ý đến tôi nhưng giọng điệu của cô vẫn lạnh lùng như cũ: "Tôi không muốn nghe anh giải thích nhiều và tôi cũng không muốn biết tại sao anh lại lợi dụng tôi.
Hãy nói cho tôi biết trước, người đang ở đâu?""Trong phòng của tôi, cô đừng lo, anh ta đang bị hôn mê."Tôi đưa Sở Mộng Hàn về phòng để bắt Châu Đức Thiện đang hôn mê.Sau khi Vương Hân bị giết, Châu Đức Thiện đã để lại vết máu của mình tại hiện trường gây án.
Vậy nên chỉ cần để đội xét nghiệm dấu vết tiến hành đối chiếu ADN là có thể kết tội người này.Tuy nhiên, dù đã bắt được Châu Đức Thiện nhưng vẫn còn rất nhiều bí ẩn trong vụ án phân thây chưa được giải đáp.
Hơn nữa, so với hòa thượng Tĩnh Hư, tôi tò mò về nguyên nhân gây án của Châu Đức Thiện hơn.Châu Đức Thiện là người rất thông minh, theo tôi thì người như anh ta khó có thể dễ dàng tin vào tôn giáo và mê tín gì đó.
Từ những tư liệu do Lý Kiến Quân điều tra thì hai năm gần đây Châu Đức Thiện vẫn sinh sống khá bình thường.Anh ta làm việc cho một công ty internet với mức lương rất cao, ngoại trừ việc sớm lão hóa bởi hội chứng Progeria thì cuộc sống của anh ta hoàn hảo không có gì đáng chê.
Một người như vậy vì lý do gì mà đột nhiên thay đổi, không ngần ngại trở thành một kẻ giết người máu lạnh, trong một thời gian ngắn mà anh ta đã gây ra nhiều vụ án mạng liên tiếp như thế?Tôi năn nỉ Sở Mộng Hàn cho tôi một nửa tiếng để nói chuyện với Châu Đức Thiện.Không giống với hòa thượng Tĩnh Hư, trên người Châu Đức Thiện còn ẩn giấu rất nhiều bí mật đáng để cho tôi tìm hiểu thêm.
Hơn nữa, tôi còn muốn biết lý do anh ta hại chết Lưu Duyệt.Sở Mộng Hàn do dự một lúc lâu, có lẽ là nghĩ đến việc để bắt được Châu Đức Thiện tôi đã phải liều mạng mấy lần, cô mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của tôi: "Tôi sẽ lên tầng thăm Triệu Tố, ba mươi phút thôi, cái đồng hồ này sẽ không sai!""Được rồi, tôi hứa, tôi biết cô là người tốt nhất mà!"Sau khi thành công đưa Sở Mộng Hàn đang buồn nôn tiễn đi, trên xe cảnh sát chỉ còn lại tôi và Châu Đức Thiện.Tay phải của anh bị khóa chết với xe cảnh sát, không thể thoát ra được.Tôi ngồi một bên hút thuốc trong khi đợi anh ta thức dậy.
Mười phút sau, người này mới mơ màng mở mắt ra.
Xem ra lúc trước tôi đã đánh quá mạnh."Tỉnh chưa? Ngủ ngon không?" Tôi đưa cho Châu Đức Thiện một chai nước, giơ tay lắc lắc chiếc đồng hồ trước mặt.Châu Đức Thiện chậm rãi cầm lấy nước, nhìn số không giờ ba mươi phút trên đồng hồ, anh ta bất lực mỉm cười: "Không ngờ anh lại có thể cứu được cô ta.
Tôi đã đánh giá thấp anh.""Đương nhiên, nếu không tôi cũng sẽ không giao anh cho cảnh sát rồi hiện tại bình tĩnh ngồi ở đây."Châu Đức Thiện chỉ cười rồi ngẩng đầu uống cạn chai nước: "Đáng tiếc, người như anh không phải là cảnh sát.""Không có gì đáng tiếc cả, nếu như tôi trở thành cảnh sát, thế giới này đã sớm rối loạn từ