Tôi đang định bước tới mở cánh cửa ra thì bên ngoài phòng giải phẫu vang lên tiếng hét lớn.Lý Kiến Quân mang theo một vài cảnh sát hùng hổ tiến vào, anh ta nhìn thấy tôi là đã lao tới mà không nói một lời nào."Tên chết tiệt kia, tôi biết là anh, anh còn dám quay lại à? Nói mau, người giết pháp y Vương có phải là anh không?" Tôi đứng yên, không muốn tranh cãi quá nhiều với anh ta.Sở Mộng Hàn bước nhanh đến tiện thể đẩy Lý Kiến Quân ra: "Không phải là anh ấy, anh ấy có chứng cứ ngoại phạm vào thời gian xảy ra vụ án."Lý Kiến Quân nghe câu này, anh ta sửng sốt trong giây lát, sau đó càng tức giận hơn: "Anh ta có chứng cứ sao? Ôi trời, đội phó, cô thật sự tin tưởng tên này sao, anh ta đã từng vào tù đấy!""Tôi chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình." Sở Mộng Hàn đẩy Lý Kiến Quân ra rồi hỏi tôi vừa nãy đã phát hiện ra chuyện gì.Tôi suy nghĩ một chút rồi nói ra điều mình vừa phân tích được: "Toàn bộ phòng giải phẫu đều dính đầy vết máu, chỉ có cánh cửa 403 này rất sạch sẽ.
Phòng 403 là nơi bảo quản thi thể của Lưu Duyệt, nghĩa là khi vụ án diễn ra, cửa phòng 403 này đang mở.
Sau khi pháp y Vương chết, cửa phòng đã bị ai đó đóng lại.""Đội trưởng, cô không thể tin tưởng anh ta, người này chỉ muốn xóa dấu vết trên thi thể.
Từ khi nghe anh ta nói là tôi đã nhận ra ý định này!"Sở Mộng Hàn suy nghĩ một chút, cô bước lên đằng trước mở cánh cửa phòng 403.
Vào lúc đó, tôi thấy ánh mắt của Lý Kiến Quân như muốn xé tôi ra thành từng mảnh.Khi cánh cửa từ từ mở ra, thi thể của Lưu Duyệt lại xuất hiện trước mắt tôi lần nữa.
So với lần trước tôi thấy cũng không thay đổi gì nhiều, nụ cười dịu dàng trên mặt cô ấy khiến người ta lạnh sống lưng.Sau khi kiểm tra thi thể cẩn thận tôi cũng không phát hiện ra manh mối gì mới.
Lý Kiến Quân đứng một bên bắt đầu vui sướng khi thấy tôi gặp rắc rối, mấy cảnh sát ở bên cạnh cũng nói kháy theo:"Muốn diễn thì cũng nên nghĩ ra kịch bản nào hay một chút.
Đến mức này mà còn dám mạnh miệng sao?""Một kẻ đã từng vào tù lại còn muốn học theo cảnh sát để điều tra vụ án.
Anh vẫn nên thành thật đi."Lúc này ngay cả Sở Mộng Hàn cũng bắt đầu dao động: "Cũng có thể là máu không bắn đến đây, Diệp Phàm, anh có nhạy cảm quá không?"Nhạy cảm ư? Tôi không nghĩ vậy.Một cái tủ đông lạnh lớn như vậy mà máu thể không bắn tới đây.
Hơn nữa đây là nơi cất giữ thi thể của Lưu Duyệt.
Trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Những sự việc trùng hợp không ngừng nối tiếp nhau, tuyệt đối không thể như vậy được.Tôi nghĩ lại từng việc đã xảy ra.
Nếu cái chết của pháp y Vương có liên quan đến vụ án phân thây thì vụ án sát hại pháp y Vương rất có thể sẽ liên quan đến những gì đã xảy ra tại trung tâm pháp y đêm hôm đó.Đêm đó, khi tôi đang chuẩn bị giải phẫu thi thể thì trung tâm pháp y mất điện.Tôi nhìn thi thể Lưu Duyệt trước mặt, đột nhiên trong lòng nảy ra một suy nghĩ: "Đội phó Sở, nếu tôi nhớ không lầm, Lưu Duyệt là bị người ta bóp cổ đến chết đúng không?""Đúng vậy.""Sau khi hung thủ giết người còn cắt lưỡi của cô ấy."“Đúng, có vấn đề gì sao?” Sở Mộng Hàn nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.Tôi chậm rãi bước đến, mở miệng Lưu Duyệt ra.
Lý Kiến Quân và những người khác nhìn thấy tôi muốn chạm vào xác chết, họ muốn tiến lên ngăn cản nhưng đã không kịp.Dưới ánh đèn mờ ảo, miệng Lưu Duyệt trống rỗng, chiếc lưỡi thật đã biến mất, thay vào đó là một tấm thẻ cứng, cắm vào phần lưỡi đã bị cắt.Lúc này, tất cả mọi người đều không nói nên lời.
Lúc giải phẫu thi thể, không hề có một cái thẻ nào trong miệng của cô ấy.
Suy ra cách đây vài giờ, đã có người cố tình nhét nó vào.Ai đã làm điều đó? Hung thủ, Pháp y Vương, hay là một người khác?Tôi đeo găng tay vào và từ từ lấy tấm thẻ trong miệng cô ấy ra.Tấm thẻ cứng hình chữ nhật trông khá giống danh thiếp.
Ở mặt sau của tấm thẻ được vẽ những họa tiết kỳ lạ mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ.
Mặt trước của tấm thẻ còn in một chuỗi dòng chữ cổ màu đỏ tươi.
Soi dưới ánh đèn càng nhìn càng thấy kì lạ: mất ngũ quan, băng, hỏa, sáu lần đầu thai, trở nên bất tử.Tôi không hiểu những từ ngữ đó muốn diễn đạt điều gì, sáu lần đầu thai, trở nên bất tử.
Câu trước là một thuật ngữ Phật giáo, nhưng câu sau lại là thuật ngữ của Đạo giáo.“Khoan đã!” Đột nhiên Sở Mộng Hàn bước tới giật lấy tấm thẻ từ tay tôi.Cô nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói trên, cứ như bị quỷ ám.Ngay lúc đó, tôi cảm thấy Sở Mộng Hàn có chút giống Lưu Duyệt đêm đó."Đội phó, cô bị sao vậy?"“Tôi đã hiểu rồi!” Sở Mộng Hàn quay đầu lại nhìn tôi, hưng phấn không nói nên lời: “Anh có nhớ ban đầu Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm chết như thế nào không?“Một người bị thiêu chết, người còn lại bị chết cóng.” Nghe cô phân tích, tôi cũng hiểu ý nghĩa của dòng chữ này.Băng và hỏa là ám chỉ cái chết của Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm.
Về phần năm ngũ quan, cụ thể là: mắt, tai, mũi, lưỡi, da.
Chúng cũng tương ứng với năm giác quan của con người: thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác.Lưu Duyệt bị cắt lưỡi, không có lưỡi thì mất vị giác, tương ứng với câu mất ngũ quan.“Ngoài vị giác, còn bốn loại cảm giác, nghĩa là hung thủ sẽ tiếp tục giết người.” Tôi chỉ vào hai câu cuối trên tấm thẻ và suy đoán: “Và mục tiêu cuối cùng của hung thủ là sáu lần đầu thai và trở nên bất tử.
Gã ta nghĩ rằng bằng việc giết người, gã ta có thể đạt đến sự bất tử!"Thông qua những cách thức tàn ác như vậy để đổi lấy cuộc sống vĩnh hằng của mình, một kẻ giết người điên cuồng như vậy khiến tôi lạnh người."Chết tiệt, đây không phải là chuyện vô lý sao? Trên đời này làm gì có ai bất tử chứ." Lý Kiến Quân tức giận nhìn chằm chằm vào tấm thẻ.
Theo suy nghĩ của anh