Trong chiếc xe Hyundai chật hẹp này, đột nhiên Sở Mộng Hàn rút ra khẩu súng lục rồi giữ lấy đầu của tôi.
Đôi mắt của cô lạnh lùng và đầy xảo quyệt.“Gián điệp Diệp Phàm có ý định tấn công cảnh sát, sau khi bị tôi phát hiện đã bị bắn chết ngay tại chỗ.
Giải thích như vậy, có hợp lý không?”Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, tôi nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: “Cô muốn làm gì?”“Rất đơn giản, nói ra tất cả những gì anh biết về vụ án phân thây kia.”Hừ, tôi cười nhẹ, chỉnh lại động tác rồi thắt dây an toàn: “Cô không phải là người đầu tiên chĩa súng vào tôi, và cũng không phải là người cuối cùng.
Muốn làm gì thì làm, tùy cô, trước khi tôi có thể tin tưởng cô hoàn toàn, đối với mọi vấn đề, tôi chỉ có bốn chữ: “Không bình luận thêm.”Sở Mộng Hàn thấy vậy hơi nhíu mày, sắc bén nói: “Chẳng lẽ anh không sợ chết à?”“Sợ chứ, đương nhiên là sợ, nhưng tôi nghĩ, cô sẽ không nổ súng!”Trong bóng tối, tôi và Sở Mộng Hàn mặt đối mặt nhìn nhau nhưng không nói lời nào.Tuy cô gái này còn trẻ, nhưng bất luận là vẻ bề ngoài hay sự khôn ngoan, đều khác xa so với những người cùng trang lứa.Một phút nhưng lại giống như một thế kỷ.
Cuối cùng Sở Mộng Hàn cất khẩu súng lục, một chân đạp ga, khởi động con xe Huyndai.Dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.“Nếu như Tào Vinh đã phái anh tới thì anh nên hợp tác với chúng tôi vô điều kiện mới phải, việc gì phải chuốc vạ vào thân như vậy?” Sở Mộng Hàn thấp giọng nói: “Với thân phận của anh hiện tại, đối đầu với cảnh sát cũng không có kết quả đẹp đâu.”Đương nhiên tôi biết hậu quả của việc chống lại cảnh sát, nhưng trong trường hợp này, tôi thật sự không tin được bọn họ.
Trong vài ngày qua, nghi phạm có thể vào trung tâm pháp y vài lần, lại còn có thể toàn thân thoát lui, điều này đủ để chứng tỏ một số vấn đề.Hơn nữa, không chỉ có tôi, còn có cả các nhân viên của cục cảnh sát thành phố, Sở Mộng Hàn cũng che giấu thân phận thật của mình: “Nếu như tôi đoán không sai thì đa số nhân viên của cục cảnh sát thành phố, bao gồm cả Lý Kiến Quân cũng không biết thật ra Lưu Duyệt cũng là cảnh sát.”Vừa nói xong, Sở Mộng Hàn giống như bị nói trúng chỗ chí mạng, sắc mặt dần dần đông cứng lại.
Lúc đó, tôi biết mình đã đoán đúng rồi.Đề phòng tôi cũng là chuyện bình thường, từ vị trí khác mà nghĩ, tôi cũng không thể tin tưởng một người là nghi phạm được.
Nhưng giấu đồng nghiệp trong cục cảnh sát thì có chút không đúng lắm.Không nghi ngờ gì nữa, vụ án phân thây này không đơn giản như bề ngoài.
Chỉ là so với vụ án phân thây thi thể này, tôi càng có hứng thú với Sở Mộng Hàn hơn.Lại là một khoảng tĩnh lặng, trên ghế lái xe, Sở Mộng Hàn vẫn đang trầm tư suy nghĩ, không biết là về vụ án hay là về tôi.“Nói cho tôi biết, tiếp theo anh muốn làm gì?” Một lúc sau cô lại lên tiếng, giọng nói không lớn, nhưng lại có chút không chắc chắn.“Ồ, cô đang muốn hợp tác với tôi sao?”“Tùy anh thôi!”Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Sở Mộng Hàn có thể làm, tôi có thể cảm thấy rằng, đa số các cảnh sát trong cục đều không biết những gì mà cô có trong tay.“Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm, tôi định cho hai người bọn họ hành động vào vị trí tiếp theo.”“Hửm?”Trước đây Sở Mộng Hàn đã từng tiết lộ, trước khi hai người bọn họ bị sát hại đều có biểu hiện gần giống như trúng tà.
Không phải ngẫu nhiên mà hai người họ và Lưu Duyệt đều có tình trạng không bình thường như vậy.
Ngoài ra, tình cờ bọn họ là nạn nhân của vụ án phân thây, tôi dám chắc rằng, bên trong còn còn ẩn tình khác.Dòng chữ ghi trên tấm thẻ đã tiết lộ động cơ và hành vi phạm tội của hung thủ.
Nếu như có thể tìm ra được nguyên nhân cho sự xuất hiện “bất thường” của ba nạn nhân, hoặc là có thể biết trước mục tiêu tiếp theo của hung thủ.Vô tình, xe Hyundai dần dần tiến vào khu đô thị, trên đường cao tốc, các phương tiện khác cũng bắt đầu xuất hiện ở hai bên xe.Sở Mộng Hàn không trực tiếp lái xe đưa tôi đến khách sạn, mà lại chọn đi một vòng trên đường cao tốc trên cao: “Nếu như anh muốn điều tra vụ án của Chu Lỵ Lỵ và Liễu Cầm một mình, vậy tôi khuyên anh nên từ bỏ.”“Tại sao?” Tôi nhớ lại hồ sơ liên quan đến hai nạn nhân trước đó.
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy bản thân đang tiến gần đến sự thật.“Khi vụ án phân thây vừa xảy ra, có một người cảnh sát già cũng cảm thấy có mối liên hệ nào đó giữa hai nạn nhân.
Bởi vì nóng lòng muốn lập công mà người cảnh sát già kia đã không nói cho bất kỳ ai.
Mà chọn cách đi điều tra một mình.”“Sau đó, ông ấy tra ra được gì không?”Sở Mộng Hàn liếc tôi một cái, nhàn nhạt nói: “Về sau, lão cảnh sát già đó phát điên, tinh thần không ổn định, nói chuyện điên rồ, không ngừng nói bản thân đã nhìn thấy ma.
Thật khó có thể tưởng tượng nó là gì, có thể khiến một cảnh sát hình sự đã chứng kiến vô số hiện trường giết người biến thành như thế này.”Những gì cô nói thật sự nghiêm túc, không giống như một câu chuyện bịa đặt nhất thời.Tôi nghe xong lại khẽ thở dài: “Vậy nên, cô cũng tin trên đời này ma sao?”“Không, tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy tận mắt!”Tôi chưa kịp nhận ra thì xe đã đến khách sạn.
Tôi hít một hơi sâu, tháo dây an toàn và chuẩn bị xuống xe.Đột nhiên Sở Mộng Hàn ném cho tôi một bộ đàm, kèm theo một tờ giấy ghi chú: “Ngày mai khi đi điều tra nhớ đem theo thứ này, còn có những điều anh muốn biết đều ở trên tờ giấy.
Ngoài ra có thông tin mới nhất ở cục cảnh sát thành phố, tôi cũng sẽ nói cho anh biết.
Đối lại, nếu như anh điều tra ra thông tin gì thì phải báo cho tôi biết đầu tiên!”Như vậy thì xem ra quan hệ hợp tác giữa tôi và Sở Mộng Hàn đã được thông qua, nhưng nhìn thế nào đi nữa thì mối quan hệ này cũng có chút không đáng tin.Tôi liếc nhìn bộ đàm trên tay: “Đội phó Sở, cô đang quan tâm đến sự an toàn của tôi sao?”“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đang tận dụng nguồn tài nguyên trong tay hết sức có thể.”Mở cửa xe, chuẩn bị chở Triệu Tố về khách sạn.
Cô gái này dựa vào ghế xe, nhắm mắt lại, nhưng khuôn mặt gian xảo sớm đã rưng rưng nước mắt.Thông qua cuộc trò chuyện giữa tôi và Sở Mộng Hàn, chắc