Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Quá thần kỳ, miếng ngọc cổ này giống như một quyển sách, bên trong có rất nhiều điều huyền diệu khó lòng giải thích.”
Hai người lại đi hơn một tiếng, đường ống này giống như vĩnh viễn không có tận cùng, khắp nơi đều là bóng tối khiến người ta hít thở không thông.
Thành Thiên Bích đã đói đến dạ dày quặn đau, rốt cuộc hắn khó mà chịu đựng thêm nữa, chậm rãi dựa vào tường ngồi xuống.
Tình trạng lúc này của Tùng Hạ tốt hơn hắn nhiều, thấy thế vội vàng ngồi xổm xuống, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Thành Thiên Bích chạm vào bụng, cúi đầu.
“Đói lắm sao?”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Để tôi nghỉ một chút.”
“Đói mà ngồi nghỉ thì có ích lợi gì.” Tùng Hạ lo âu nhìn bốn phía, ánh sáng của đèn pin rất hữu hạn, những thứ lọt vào tầm mắt cậu tất cả đều là cỏ dại.
Nếu không phải sợ những bụi cỏ này có thể có độc, Thành Thiên Bích đã ăn từ lâu rồi, nhưng lý trí của hắn cũng không thể chịu đựng thêm được bao lâu, cảm giác đói khát, ai chưa nếm qua thì vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
Tùng Hạ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Thành Thiên Bích, trong lòng thấy khó chịu. Cậu đi loanh quanh một vòng, nhổ lên một cây cỏ nhìn qua thì có vẻ không có độc, không chút nghĩ ngợi nhét vào miệng.
Cậu cũng không lo mấy thứ này có độc, nếu ngọc cổ có thể cứu cậu một lần thì còn có thể cứu cậu lần thứ hai, thứ ba.
Vị đắng chát của cỏ dại đầy trong khoang miệng, Tùng Hạ nôn khan vài cái, suýt nữa thì nhổ ra, đời này cậu chưa bao giờ phải ăn thứ gì đắng đến như vậy. Trong nháy mắt đó, cậu cảm giác đầu lưỡi đã tê rần.
Thành Thiên Bích nhíu mày nhìn cậu: “Anh đừng có cái gì cũng bỏ vào miệng.”
Tùng Hạ nhổ lên một nhúm cỏ dại ngồi vào bên cạnh hắn, nhét mấy cọng vào miệng nhai, gương mặt trắng ngần nhăn nhó: “Tôi… ăn thử cho cậu. Nếu không có độc thì cậu cứ ăn đi, khó ăn cũng phải ăn.”
Thành Thiên Bích dùng một tay bóp lấy gáy cậu, tay kia bóp hàm cậu, Tùng Hạ ọe một tiếng nôn hết ra mấy thứ trong miệng.
“Phi, phi!” Tùng Hạ ra sức nhổ hết cỏ trong miệng ra, chà chà miệng, vẻ mặt như được cải tử hoàn sinh, nhưng khi nhìn thấy mấy cọng cỏ bị cậu nhai được một nửa trên mặt đất, lại bất đắc dĩ nói: “Cậu làm gì thế, vất vả lắm tôi mới ăn được.”
“Mấy thứ này tôi ăn bao nhiêu cũng không no.”
“Nhưng bây giờ không có cái gì khác để ăn.”
Thành Thiên Bích lấy từ ba lô của hắn ra một thứ gì đó, Tùng Hạ xán vào gần nhìn, là một que hương to như ngón tay cái.
“Hương gì đây?”
“Hương hun sâu bọ.”
“Khiến chúng bị choáng à?”
“Không, xua đuổi.”
“Cậu muốn ăn sâu?”
Thành Thiên Bích cầm bật lửa đứng dậy: “Nó tốt hơn cỏ.”
Quả thật trong bụi cỏ có rất nhiều tiếng kêu của sâu bọ, nghe rờn rợn, có vài con sâu to hơn ngón chân cái của cậu. Lúc đầu Tùng Hạ cũng bởi vì có con gì đó bò lên người mà phát điên, thế nhưng ở trong đường ống này bảy, tám tiếng cậu sớm đã thành chết lặng.
Thành Thiên Bích đưa cả que hương và bật lửa cho Tùng Hạ: “Anh đứng đốt ở đây, tôi đứng chặn ở bên cạnh.”
Tùng Hạ nghe lời ngồi xổm xuống một bên, đốt hương hun khói vào trong bụi cỏ. Không đến nửa phút, từ trong bụi cỏ đen như mực đột nhiên lộ ra hơn mười con côn trùng thân mềm màu đen lớn chừng ngón cái. Tùng Hạ không ngờ lại có nhiều sâu như vậy, liền thấy buồn nôn, không đợi cậu suy nghĩ nhiều, càng ngày càng nhiều sâu lồm ngồm bò ra, tốc độ cũng không nhanh, nhìn qua thấy hơi chậm chạp. Thành Thiên Bích vung ba lô đập xuống đất, thế mà đập chết được một đống.
Hun khói xong bên này, hai người lại đi đến chỗ khác, cứ như vậy hun hơn mười phút, trên mặt đất la liệt xác sâu, có khoảng bốn, năm mươi con.
Tùng Hạ lau mồ hôi trên trán, nhìn đống sâu bẹp lép này, khó khăn nói: “Ăn thật à.”
Thành Thiên Bích không nói lời thừa thãi, đã bắt đầu đi thu gom đống xác sâu này đến trước mặt. Không bao lâu, trên mặt đất đã có một đống như một ngọn núi nhỏ, tất cả cái đống đen sì này đều là sâu thân mềm, một số vẫn còn giật giật cái chân.
Thành Thiên Bích gom chút cỏ dại khô ráo, thả đống sâu vào giữa, nướng lên.
Tùng Hạ lặng lẽ nghiêng đầu đi, là một người vô cùng tha thiết với mĩ thực, ngẫm đến cảnh ngộ bây giờ của mình, cậu thật là muốn khóc.
Một lát sau, trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng, Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái: “Chúng nó có thể có độc hay không.”
Thành Thiên Bích nói: “Không quan trọng.”
Mắt thấy không phải chết vì đói thì cũng chết vì độc, quả thật như Thành Thiên Bích đã nói, có độc hay không cũng không quan trọng.
Sau khi nướng chín, Thành Thiên Bích đặt mông ngồi xuống đất, dùng mã tấu chọc vào một con sâu ném vào miệng mình, chẳng lo sợ gì mà nhai nuốt.
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, ngồi xổm một bên nhìn Thành Thiên Bích ăn với khí thế ngất trời, trong lòng vẫn có chút chống đối với thịt sâu này.
Thành Thiên Bích liếc mắt nhìn cậu: “Lại đây ăn.”
“Tôi… tôi không đói như cậu, cậu cứ ăn no trước đi rồi hãy nói.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Anh sẽ làm chậm tốc độ, mau ăn đi.”
Tùng Hạ run rẩy lại gần, dùng ngón tay nhón một con sâu lên, do dự mấy phút, hai mắt nhắm lại cắn răng một cái, nhét vào trong miệng.
Nhảy vào khoang miệng đầu tiên là mùi thịt xa xỉ, Tùng Hạ không khống chế được cắn một cái, thịt này vừa xốp vừa giòn, mặc dù hơi nhạt, nhưng không ngờ mùi vị cũng không tồi. Tùng Hạ nhai vài cái đã nuốt thịt vào trong bụng, khi thức ăn đi qua thực quản tiến vào trong dạ dày, cậu cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, ngay cả ngón chân cũng thấy ấm áp hơn. Đây không chỉ là thức ăn, đây quả thật là sự cứu rỗi! Những con sâu này có thể so với mỹ vị tột đỉnh!
Tùng Hạ run rẩy vươn tay, lần này nắm lấy vài con, nhét cả vào trong miệng, ăn ngấu nghiến.
Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng: “Chỗ này không đủ cho chúng ăn, phải nướng thêm một ít.”
Tùng Hạ vội vàng gật đầu.
Hai người cứ như vậy một bên hun một bên nướng, cuối cùng, họ đã ăn hàng trăm con sâu.
Sau khi ăn xong, hai người tê liệt ngồi xuống góc tường, nghỉ ngơi.
Tùng Hạ nằm xuống đất nghỉ một chút, rồi leo đến bên cạnh Thành Thiên Bích: “Binh ca, cậu đang ngủ à?”
“Không.” Ở chỗ bốn phía nguy hiểm này, hắn căn bản không thể yên tâm đi vào giấc ngủ.
“Tôi canh gác cho cậu, cậu ngủ một chút đi.”
“Không cần.”
“Cậu ngủ một chút đi, một tiếng thôi, cậu mệt hơn tôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ gọi cậu dậy.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Anh đừng có ngủ đấy.”
“Yên tâm, tôi nhất định không ngủ đâu.” Tùng Hạ còn giơ đồng hồ trên cổ tay ra như hứa hẹn.
Thành Thiên Bích hít một hơi thật sâu, ôm khẩu tiểu liên, định gối đầu lên ba lô của hắn ngủ một giấc, Tùng Hạ vội vàng lấy lòng: “Ngủ trên đùi tôi này, ba lô của cậu toàn vũ khí, gối nhiều khó chịu.”
Thành Thiên Bích nhìn ánh mắt chân thành trong sáng của Tùng Hạ, vốn định đẩy cậu sang một bên, lại không ra tay được.
Tùng Hạ còn rất tự giác dịch ba lô sang một bên, hai chân để thẳng, còn vỗ vào đùi hai cái, sau đó cười ôn hòa nhìn hắn: “Nào, mau ngủ đi, cậu phải duy trì thể lực thì chúng ta mới có thể sống tiếp.”
Thành Thiên Bích ngẩn ra mới nằm xuống, gối đầu lên đùi Tùng Hạ, nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Tùng Hạ di dời từ cái trán trơn bóng của Thành Thiên Bích, lông mi cong cong, sống mũi cao, bờ môi mỏng như được đẽo gọt, cậu vô thức lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Binh ca, cậu cứ yên tâm mà ngủ đi.”
Thành Thiên Bích rất nhanh đã đi vào giấc ngủ ngắn, Tùng Hạ không dám ngủ, nhưng lại mệt mỏi vô cùng, không thể làm gì khác hơn là lấy miếng ngọc cổ kia ra nắm trong tay xem xét, nỗ lực phân tán sự chú ý.
Rốt cuộc thì miếng ngọc này có chỗ nào kỳ diệu? Ông già kia nói mình là hậu nhân duy nhất của ông ta, còn muốn cậu học cái gì đó… Học cái gì cơ nhỉ? Học chữ Phạn này ư? Có phải cần phải bước vào cõi hư ảo kia thì mới có đáp án hay không?
Tùng Hạ nắm miếng ngọc kia, trong lòng âm thầm hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong hư không, mỗi một câu nói ông già