Thành Thiên Bích nhìn cậu một hồi, nói: “Anh đã mạnh mẽ hơn lần đầu tiên tôi gặp anh.”
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Hạt nhân gì?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Tôi không biết, miếng ngọc cổ này nhắc đến rất nhiều về năng lượng, năng lượng quay xung quanh Ngũ hành, gió thuộc Mộc. Cậu tiến hóa ra năng lượng gió, trong thân thể cậu nhất định là có nhiều nguyên tố Mộc, nếu cậu có thể cảm nhận được cái gọi là ‘hạt nhân’, miếng ngọc cổ này có thể giúp chúng ta.”
Thành Thiên Bích bán tín bán nghi nhìn miếng ngọc kia, dựa theo những gì Tùng Hạ vừa nói, nhắm hai mắt lại, chậm rãi hô hấp.
“Điều tiết tần suất hô hấp, càng chậm càng tốt, sau đó tìm thử năng lượng gió trong cơ thể cậu, đi theo năng lượng đó, nhìn lộ tuyến tuần hoàn của nó bên trong cơ thể. Giống như vòng tuần hoàn máu hỗ trợ tim mạch, có lẽ bên trong cơ thể cậu cũng có một thứ như vậy, hỗ trợ năng lượng tuần hoàn.”
Thành Thiên Bích tĩnh tâm, điều chỉnh tần suất hô hấp, nỗ lực cảm nhận sự biến hóa của thân thể trong ý thức.
Quả thật trong cơ thể hắn có một năng lượng đi ra ngoài, đó là cội nguồn của sức gió mà hắn tạo ra. Chỉ có điều năng lượng này rất yếu, hơn nữa chỉ cần đấm ra một đấm, sẽ hao hết năng lượng trong nháy mắt. Nếu như năng lượng này có thể tăng cường thông qua huấn luyện, nó sẽ là sức mạnh to lớn đến thế nào!
Trong không gian của bóng tối, ngoại trừ tiếng hô hấp của hai người và tiếng tỉ tê của côn trùng thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Hai người đều không nói gì, Tùng Hạ đang đợi, Thành Thiên Bích lại một lần nữa cảm nhận cội nguồn năng lượng kia.
Cũng không biết qua bao lâu, Thành Thiên Bích đột nhiên cảm nhận được một năng lượng dao động tương đối mạnh mẽ ở đan điền, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào chỗ đó, hắn dần dần “nhìn” thấy từ nơi đó xuất hiện một hình cầu màu xanh biếc, thể tích hình cầu rất nhỏ, hơn nữa viền ngoài của nó có một lớp sương màu xanh lá, có vẻ đục ngầu khó nhìn. Từ quả cầu màu xanh đó không ngừng có những dòng năng lượng màu xanh rất nhỏ chảy ra toàn thân hắn.
Đây là hạt nhân năng lượng?!
Thành Thiên Bích mở mắt.
Tùng Hạ vội la lên: “Cậu cảm nhận được cái gì?”
“Không thể xác định, nhưng tôi ‘nhìn’ thấy năng lượng tập trung rồi tỏa ra khỏi điểm kia, có lẽ đó chính là hạt nhân năng lượng mà anh đã nói.”
Tùng Hạ hưng phấn: “Rất có thể là nó! Tôi đã từng xem qua luận văn nghiên cứu về Ngũ hành và những chuyện liên quan, trong đó nói vạn vật trên thế gian đều được cấu thành từ các nguyên tố Ngũ hành, con người cũng không ngoại lệ. Mỗi một tế bào, mỗi một sợi lông của con người đều chứa một hoặc vài nguyên tố nào đó trong Ngũ hành. Đương nhiên bên trong cơ thể sẽ có một lúc có một nguyên tố nào đó trong Ngũ hành thịnh vượng hơn, thuộc tính của người đó sẽ có khuynh hướng của nguyên tố đó, thế nhưng sự chênh lệch giữa các nguyên tố cũng không quá lớn, nếu không sự thăng bằng của cơ thể sẽ bị phá vỡ, tạo thành tử vong. Tuy thế nhưng trong bài luận văn đó cũng đặt ra giả thiết, nếu như Ngũ hành của một người bị mất thăng bằng nghiêm trọng mà người ấy vẫn không chết, vậy rất có thể sẽ tạo ra một siêu nhân. Bởi vì vào thời điểm mà một nguyên tố trong Ngũ hành thịnh vượng đến một cảnh giới nhất định, thân thể con người có thể cảm nhận được thiên nhiên, cũng có thể khống chế được năng lượng này. Miếng ngọc cổ này đã cho tôi cảm hứng đó, nếu không có nó, chắc tôi cũng sẽ không nghĩ chuyện tiến hóa của cậu lại có liên quan đến phương diện này đâu.”
“Ý của anh là, phương hướng tiến hóa của tôi là khống chế năng lượng thiên nhiên của gió?”
Tùng Hạ gật đầu, kích động nói: “Đây là sự tiến hóa của con người ư? Nếu như nhiều người có thể từ từ tiến hóa thành những năng lực mạnh mẽ này, loài người có thể kéo dài giống nòi trong ngày tận thế.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu như suy nghĩ này chính xác, như vậy năng lượng Ngũ hành và quá trình phức tạp hóa năng lượng Ngũ hành cũng có thể tạo thành khi loài người tiến hóa.”
“Không sai, tôi thật muốn biết có bao nhiêu người có thể tiến hóa như vậy.” Trong mắt Tùng Hạ lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút, lại nói: “Lúc trước anh đã nhắc tới một người phụ nữ có sức mạnh rất lớn, vậy cô ta là tiến hóa của nguyên tố gì?”
Tùng Hạ dừng lại một chút: “Lúc đẩy bay ông chủ kia đi, cô ta không biểu hiện năng lượng rõ ràng, cậu ít nhất còn có thể nhìn thấy gió, còn cô ta chỉ đơn giản khiến người ta cảm thấy cô ta rất khỏe mà thôi, không thấy gì khác.”
Thành Thiên Bích nói: “Giả sử tiến hóa của cô ta không theo bất kỳ năng lượng nào, như vậy sự tiến hóa của loài người sẽ không chỉ đi theo hướng tiến hóa các nguyên tố Ngũ hành.”
Tùng Hạ gật đầu: “Rất có thể, chúng ta phải rời khỏi đây mới chứng thực được những chuyện đó.” Dường như trong nháy mắt cậu đã nhìn thấy hi vọng của loài người. Mặc dù những chuyện tai nghe mắt thấy trong hai ngày này cho thấy tiến hóa của động thực vật và vi sinh vật vô cùng phổ biến, còn con người tuy là một loài thuộc động vật nhưng xác suất tiến hóa lại vô cùng thấp đã từng khiến Tùng Hạ lo lắng loài người sẽ biến thành quần thể yếu thế, thế nhưng sự tiến hóa của Thành Thiên Bích và sự xuất hiện của ngọc cổ đã mang đến một bước ngoặt mới.
Dù xác suất tiến hóa của con người có thấp thế nào đi chăng nữa, Tùng Hạ cũng nhìn thấy một tia sáng rạng đông.
Thành Thiên Bích nói: “Anh nói miếng ngọc cổ kia có nhắc tới phương pháp tăng cường năng lượng.”
“Không sai, tôi phải sắp xếp lại một chút đã… Trời, máy tính của tôi để trong ba lô thức ăn kia, mất cả rồi.” Tùng Hạ đột nhiên chán nản: “Bên trong có nhiều đồ của tôi lắm.” Ba mẹ cậu đều là nhà khoa học, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với rất nhiều chuyện cậu đều cảm thấy vô cùng hứng thú, cũng chịu dốc hết tâm tư đi nghiên cứu. Tất cả nghiên cứu đối với những thứ thú vị trong mười mấy năm của cậu đều để trong máy tính, bản vẽ, tư liệu, chương trình, tất cả đều là món ăn tinh thần của cậu, giờ đã mất sạch, nghĩ đến cũng đau lòng.
Thành Thiên Bích nói: “Ra được khỏi đây rồi