Đây là loại tiền mới, có điều bây giờ thứ làm đồng giá lưu thông không phải vàng, mà là… năng lượng.
Tùng Hạ kinh ngạc: “A… ba… ba cậu.” Thế nhưng cậu vừa nghe thấy Tiểu Vương nói là tư lệnh Tào gì đó cơ mà?
Thành Thiên Bích nói: “Anh thay quần áo khác, đi theo tôi.”
“Hả? Sao tôi lại đi cùng?”
“Anh quên rồi sao?”
Tùng Hạ bỗng nhiên nhớ ra rằng vì quan hệ giữa ngọc cổ và ngọc Con Rối nên cậu và Thành Thiên Bích còn bị gắn với nhau trong phạm vi bốn mét.
Cậu nhanh chóng vào phòng thay quần áo sạch sẽ, vừa nghĩ tới chuyện lát nữa thôi sẽ gặp ba của Thành Thiên Bích, trái tim nhỏ bé của cậu lại nhảy dựng cả lên.
Không thể nào, vừa gì đó với Thiên Bích xong lại gặp ba của cậu ấy luôn… Mặc dù ba Thiên Bích không biết, nhưng cậu nhất định sẽ chột dạ.
Sau khi ra ngoài, ngồi trên xe của Tiểu Vương, hai người cố ý ngồi ở hàng cuối cùng, Tùng Hạ hỏi nhỏ Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, ba cậu là… tư lệnh? Quân khu Bắc Kinh?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Phó Tư lệnh.”
Tùng Hạ nháy mắt một cái: “Chẳng lẽ là tướng quân Tào Tri Hiền?”
“Phải.” Có vẻ Thành Thiên Bích không quá muốn tiếp tục đề tài này.
Tùng Hạ chẹp lưỡi một tiếng. Trước kia cậu cũng không quá chú ý đến thời sự chính trị, nhưng đàn ông đều có tình cảm với quân đội, nên thật ra cậu khá để ý đến quân đội, nhất là những nhân vật có cấp bậc lãnh đạo quân đội quốc gia cậu đều có ấn tượng. Tào Tri Hiền có quân hàm Thượng tướng, hơn nữa còn là Phó ủy viên cấp quốc gia của Ủy ban Quân sự Trung ương, Phó tư lệnh quân khu Bắc Kinh, chỉ huy tập đoàn quân [130] hạng nặng là quân khu 52 Bắc Kinh, tay cầm ít nhất mười vạn trọng binh. Nếu đặt ở cổ đại thì người này chính là nhân vật tầm cỡ mà hoàng đế phải luôn canh chừng xem ông ta có mưu phản hay không. Thảo nào Thành Thiên Bích không hề lo lắng đến ba mẹ mình như vậy. Sau khi tận thế, nhất định chính quyền sẽ sụp đổ, quân quyền độc chiếm, nắm giữ sức mạnh quân sự chính là nắm giữ quyền khống chế. Tào Tri Hiền là nhân vật đẳng cấp, sao có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng chứ.
[130] Tập đoàn quân: còn gọi là Tập đoàn quân Dã chiến hay Lộ quân, tiếng Anh là Field Army, gồm từ 2 đến 4 Quân đoàn (60.000 đến 200.000 binh sĩ), chỉ huy bởi Đại tướng cấp bậc 4 sao.
Không biết vì sao, trong lòng Tùng Hạ có chút mất mát: “Thiên Bích, hóa ra nhà cậu có địa vị như vậy à.”
Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nói: “Không liên quan với tôi.”
“Hả?” Tùng Hạ chú ý tới chuyện Thành Thiên Bích không vui vẻ muốn gặp ba mình chút nào, hơn nữa còn không theo họ ba, chỉ e…
Tiểu Vương lái xe vào thang máy, thang máy một đường đi xuống, đưa họ tới tầng thứ hai, cũng là tầng mà hôm qua Tùng Chấn Trung nói chuyện với họ, có rất nhiều phòng họp.
Tiểu Vương lái xe đến trước cửa một phòng họp khép kín hoàn toàn: “Đồng chí Thành, hai người chờ ở đây một chút, tư lệnh sẽ đến ngay lập tức.”
Hai người ngồi vào phòng họp, Tùng Hạ có chút căng thẳng.
Một lát sau, cửa bị một cảnh vệ đẩy ra.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đều đứng lên, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn ngẩng đầu đi đến. Ông có gương mặt hao hao vài nét rất giống Thành Thiên Bích, và cũng như Thành Thiên Bích, ông ta có khí thế mạnh mẽ.
Thành Thiên Bích không chút sợ hãi nhìn ông ta, chào ông theo kiểu nhà binh: “Tướng quân Tào.”
Tùng Hạ hơi lắp bắp: “A… chào… chào tướng quân Tào.”
Ánh mắt sắc bén của Tào Tri Hiền đảo qua hai người, cuối cùng rơi vào Thành Thiên Bích, ánh mắt tối xuống: “Thiên Bích, con cần phải khách khí đến vậy với ba ư.”
Thành Thiên Bích để tay xuống, đứng thẳng không nói một lời.
Tào Tri Hiền nhìn Tùng Hạ một chút: “Đây là cậu bạn các con cùng nhau trở về sao? Cậu là cháu của giáo sư Tùng?”
Tùng Hạ gật đầu: “Hai người nói chuyện, cháu ra ngoài chờ trước.”
Tào Tri Hiền “ừ” một tiếng, tìm một cái ghế gần nhất ngồi xuống.
Sau khi ra ngoài, Tùng Hạ đóng cửa, bốn cảnh vệ đứng trông cửa đều nhìn cậu.
Tùng Hạ nói: “Tôi ở đây chờ.”
Một cảnh vệ nói: “Đồng chí, tôi dẫn đồng chí sang khu nghỉ ngơi bên kia.”
Tùng Hạ cười khổ: “Không được, tôi không thể rời khỏi phòng họp quá xa, dù các đồng chí có tin hay không, tôi và người bên trong đang bị một thứ cột lại.”
Cảnh vệ đều tỏ vẻ không hiểu.
“Các đồng chí cứ để tôi đứng ở đây là được.”
Nhóm cảnh vệ cũng không nói gì nữa, tiếp tục canh gác.
Tùng Hạ dựa vào vách tường một bên, nghĩ đến bề ngoài tương tự của Tào Tri Hiền và Thành Thiên Bích, đúng là rất giống nhau, ngay cả khí chất cũng y hệt nhau, thoạt nhìn đều là người nói năng thận trọng.
Thiên Bích và ba cậu ấy nhất định có cảm xúc giống nhau nhỉ, gặp mặt không gọi “ba” mà lại gọi tướng quân… Không biết ở bên trong họ đang nói gì.
Tùng Hạ giật mình, càng ngày càng tò mò với nội dung cuộc trò chuyện của hai người bên trong.
Nghe một chút được không nhỉ… Chỉ cần hơi cường hóa thính giác một chút là được, thế nhưng, làm thế không được tốt cho lắm… Thôi, cứ nghe một chút vậy.
Tùng Hạ thật sự không nhẫn nại được, tập trung năng lượng đến thần kinh thính giác, phòng họp vốn có hiệu quả cách âm cực tốt cũng thành thùng rỗng kêu to đối với tiến hóa thính lực, lập tức cậu đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người bên trong.
Tào Tri Hiền nói: “Trong mười tháng con mất tích, ba vẫn luôn phái người tìm con, vì sao con quay về Bắc Kinh lại không báo cho ba biết trước?”
Thành Thiên Bích bình thản nói: “Còn có nhiệm vụ phải xử lý.”
“Không phải con muốn gặp Quách Thành Minh sao? Ba và ông ta gặp nhau thường xuyên, vậy mà con thà xin người ngoài giúp đỡ chứ không đến tìm ba mình?”
“Giáo sư Tùng đã sắp xếp xong xuôi.”
Tào Tri Hiền thở dài: “Thiên Bích, con có biết trong khoảng thời gian này, ba đã lo cho con nhiều thế nào không? Ba từng khuyên con bao nhiêu lần rồi, đừng gia nhập vào lính đặc chủng số 9, toàn chấp hành những nhiệm vụ khó khăn nhất nguy hiểm nhất, lại không tên không họ, hồ sơ vĩnh viễn bị niêm phong trong kho, thậm chí ngay cả quân hàm cũng không thể công bố, rốt cuộc con tính làm gì? Nếu trước đây con đến chỗ ba, bây giờ kiểu gì cũng đã lên tới sĩ quan cấp uý rồi.”
Thành Thiên Bích không nói gì.
Tào Tri Hiền trầm giọng: “Có điều con cũng không chịu thua kém ai, bây giờ con là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, quan trọng hơn bất cứ quân hàm gì, không hổ là con trai của Tào Tri Hiền này.”
Giọng nói không chút cảm xúc của Thành Thiên Bích vang lên: “Tướng quân Tào, ngài biết chuyện tất cả dị nhân đẳng cấp cao đều mất khả năng sinh sản chứ.”
Lần này đến phiên Tào Tri Hiền trầm mặc.
“Không ai có thể kéo dài huyết mạch cho ngài, xưa kia tôi không muốn, bây giờ cũng không thể.”
Tào Tri Hiền vỗ xuống bàn thật mạnh: “Vấn đề sinh sản sẽ do dị nhân tiến hóa não bộ ở viện khoa học giải quyết, đây không phải chuyện của một nhà chúng ta mà còn là vấn đề lớn liên quan đến sự sinh sản của toàn bộ nhân loại, nhất định họ sẽ tìm được biện pháp giải quyết.”
“Chuyện này không liên quan đến tôi.”
Tào Tri Hiền thở dài nặng trịch: “Thiên Bích, đã nhiều năm như vậy, con vẫn chưa thể từ bỏ chuyện cũ hay sao?”
Thành Thiên Bích trầm mặc.
Tùng Hạ có thể tưởng tượng biểu cảm bây giờ của hắn là những biểu cảm như lúc thường, thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng, như thể không có gì có thể chạm vào nội tâm của hắn vậy. Tùng Hạ không biết giữa Thành Thiên Bích và ba hắn đã xảy ra chuyện gì, có điều từ chuyện Thành Thiên Bích không theo họ ba mình đã có thể đoán được, chắc lại là một vở kịch luân lý gia đình.
Một lát sau, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Người của số 9 còn sống không?”
Tào Tri Hiền thở dài: “Sau khi động đất, người của số 9 trở thành nhóm thứ ba được phái đến Thanh Hải trợ giúp, nhưng cũng giống hai nhóm người trước, bặt vô âm tín, bây giờ đã không còn số 9 nữa. Hai tháng đầu tiên sau tận thế, tất cả động thực vật đều điên cuồng tiến hóa, thức ăn bị hỏng hết, con người bị đánh đến trở tay không kịp. Hai tháng đó là thời gian Bắc Kinh người chết nhiều nhất. Động thực vật tấn công, đói khát, bệnh dịch, đột ngột hạ nhiệt độ, đã từng có lần trong vòng nửa tháng chết mất ba triệu nhân khẩu, nhân số quân đội cũng bị cắt giảm trên phạm vi lớn, quân đội đặc biệt từ chín khu sát nhập thành ba khu. Quân đội đặc biệt số 9 đã không còn tồn tại.”
Tùng Hạ nghe mà tâm trạng hết sức nặng nề. Hai tháng đầu tiên sau tận thế đúng là thời gian người chết nhiều nhất, ai nấy cũng tràn đầy cảm xúc. Bởi vì đại họa này đột ngột giáng xuống, không ai có bất cứ chuẩn bị gì, tất cả đều lâm vào khủng hoảng và tuyệt vọng tột cùng chỉ sau một đêm. Mất đi an toàn, ấm no, rất nhiều người nếu không phải bị động thực vật biến dị giết chết thì là chết đói, chết khát, chết rét. Thời gian tận thế vừa lúc là đầu hạ, thời tiết từ từ nóng bức, xác người không được xử lý hợp lý, bắt đầu bùng nổ thành bệnh dịch quy mô lớn trong thành phố, con người lại chết dần chết mòn. Đó là thời kì tăm tối nhất của loài người, rất nhiều người chưa thể điều chỉnh tâm tính của thời đại văn minh đã phải vội vã đối mặt với số phận tàn khốc, bởi vậy mà phần lớn mọi người đều không chống cự nổi.
Tùng Hạ hồi tưởng lại, đây cũng là thời kì gian nan nhất của cậu và Thành Thiên Bích. Lúc này năng lực biến dị của Thành Thiên Bích vừa mới thức tỉnh, hai người lẩn trốn khắp nơi, đã từng có lúc đói đến nỗi phải ăn chuột, ăn sâu đã từng bị mấy con chó hoang đuổi đến nỗi rơi xuống cống ngầm dưới đất, có điều cũng có duyên có được ngọc cổ. Sau khi sống qua thời kì ban đầu, sau đó vì có năng lực tự vệ nên tình hình mới chuyển tốt. Thế mới nói thử thách mà một người phải đối mặt có liên quan trực tiếp với khả năng của người đó, ít ra thì lúc này họ vẫn chưa thể coi là an toàn.
Tào Tri Hiền nói tiếp: “Ba tập đoàn quân ở Bắc Kinh nay cũng đã giảm bớt thành hai, một là tập đoàn quân 52 của ba, còn lại là tập đoàn quân 46 của Từ Ưng, lính đặc chủng số 9 đã từng chịu sự quản lý của tập đoàn quân 35 đã tổn thất nghiêm trọng sau dịch chuột quy mô lớn tháng đầu tiên sau trận động đất, cũng bị nhập vào khu khác.”
Thành Thiên Bích vẫn trầm mặc, Tùng Hạ có thể hiểu được tâm trạng của hắn bây giờ, trăm cay nghìn đắng quay về Bắc Kinh, nhưng tổ chức của mình đã hoàn toàn biến mất.
“Thiên Bích, tình thế bây giờ vô cùng tốt đối với hai cha con ta, Từ Ưng không có con trai là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, ta tin con cũng hiểu, con và giáo sư Tùng cũng có giao tình nhất định, chúng ta cùng liên thủ với giáo sư Tùng, nhất định có thể nắm được thế cục Bắc Kinh trong tay. Ta tuyệt đối không cho Từ Ưng và phái Cấp Tiến của Trang Du nắm quyền xã hội tương lai.”
“Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”
“Con vừa về Bắc Kinh được một ngày, không tìm hiểu tình hình, chờ con biết, con sẽ hiểu ba đang nói gì. Mấy ngày tới con cứ ở lại trong viện khoa học trước, ở đấy rất an toàn, đi ra ngoài một chút cũng được, có điều phải dẫn theo bảo vệ. Chờ con suy nghĩ thấu đáo thì tới tìm ba.”
Sau đó, Tùng Hạ nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị đặt xuống bàn.
Thành Thiên Bích hỏi: “Đây là cái gì?”
Tào Tri Hiền: “Con cầm lấy dùng trước. Đây là loại tiền mới, có điều bây giờ thứ làm đồng giá lưu thông không phải vàng, mà là… năng lượng.”
Tùng Hạ kinh hãi, tất cả cảnh vệ đều chú ý tới nét mặt đột ngột thay đổi của cậu, đồng loạt nhìn về phía cậu.
Tùng Hạ che giấu sự kinh ngạc của mình hết sức sạch sẽ. Bắc Kinh đã xuất hiện tiền mới? Cái gì gọi là lấy năng lượng làm thứ đồng giá lưu thông? Ý của ông ta là quốc gia đã thay việc dự trữ vàng thành dự trữ năng lượng? Thế nhưng, năng lượng gì? Năng lượng lấy từ đâu ra? Dự trữ năng lượng có ý nghĩa gì?
Xem ra, cậu thật sự có quá ít hiểu biết về nơi này.
Một lát sau, cửa được mở ra, Tào Tri Hiền bước ra ngoài đầu tiên.
Tùng Hạ có chút hồi hộp nhìn ông ta, đối mặt với Tào Tri Hiền, ngoại trừ chột dạ thì cậu chỉ còn chột dạ, tối qua cậu vừa ngủ với con trai người ta, hôm nay lại nghe trộm hai cha con họ nói chuyện…
Tào Tri Hiền gật đầu với cậu: “Tiểu đồng chí, cậu tên là gì?”
“Tùng Hạ, Hạ trong mùa hạ.”
“Cám ơn cậu đã chăm sóc Thiên Bích ở trên đường.”
“Không, là cậu ấy chăm sóc chúng cháu.”
Tào Tri Hiền cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ vai cậu: “Hãy chăm sóc nhau.”
Tùng Hạ luống cuống cười cười.
“Hôm khác chúng ta tâm sự, mấy ngày tới các cháu hãy nghỉ ngơi trước đi.” Nét mặt Tào Tri Hiền đột nhiên trở lạnh: “Chuyện lệnh truy nã các cháu đừng lo lắng, nếu sớm biết người họ treo thưởng chính là con trai Tào mỗ… Hừ, hồ đồ.”
Tào Tri Hiền và cảnh vệ rời khỏi đó.
Tùng Hạ đi vào phòng họp, Thành Thiên Bích vẫn ngồi trên ghế, không biết đang suy nghĩ gì, trước mặt hắn đặt một xấp tiền giấy rất dày. Tùng Hạ đi tới, cầm lên xem một chút, trên tiền giấy không có in hình người, lại in khung cảnh toàn bộ của viện khoa học quốc gia, trên mặt ghi trị giá một nghìn: “Đây là cái gì?”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không phải anh nghe thấy hết rồi sao.”
Tùng Hạ xấu hổ: “Thiên Bích, sao mà cậu biết?”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi biết anh nhất định sẽ nghe trộm.”
Tùng Hạ chột dạ nhìn hắn: “Thiên Bích, xin lỗi… tôi… thật ra bình thường tôi không phải là người như thế, nhưng tôi…”
“Không sao, về chuyện của tôi, nếu anh muốn biết, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Tùng Hạ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Quên đi, tuy tôi muốn biết, nhưng tôi không muốn hỏi, chờ cậu muốn nói thì hãy nói.”
“Ừ.”
Tùng Hạ hí hoáy xấp tiền trong tay: “Mỗi tờ trị giá một nghìn, xấp tiền dày như vậy phải đến một, hai trăm nghìn ấy nhỉ?” Tùng Hạ sinh ra tò mò mãnh liệt đối với số tiền này, tuy không biết số tiền này đích thực trị giá bao nhiêu, nhưng cho dù ở thời đại văn minh, tiền trong ngân hàng của cậu còn chưa đến một trăm nghìn.
“Không rõ lắm, đi hỏi giáo sư Tùng một chút.”
“Được, hôm qua chú còn nói sẽ tìm chúng ta đi ăn, hôm nay chưa thấy chú tới, chúng ta đi tìm chú nhé.”
Hai người đi ra khỏi phòng họp, Tiểu Vương ở đại sảnh chờ họ, thấy họ đi ra, cười nói: “Hai vị còn muốn làm gì nữa không?”
“Tôi muốn đi gặp ch… Giáo sư Tùng.” Tùng Hạ ý thức được gọi như trước không quá nghiêm túc, dù sao người ở đây nhìn thấy chú cậu đều hết mực cung kính.
“Sáng sớm hôm nay giáo sư Tùng đã đi họp với cấp trên, có thể lát nữa vẫn chưa về.”
“A, vậy chúng tôi làm gì được giờ nhỉ? Đúng rồi, chuyện Liễu ca thế nào rồi?”
“Đã cho người của quân đội đi tìm, nhân khẩu hiện tại của Bắc Kinh khoảng chừng một triệu bảy trăm ngàn, hơn một nửa số đó đã không sống ở địa chỉ cũ, muốn tìm người độ khó cũng khá lớn, chúng tôi sẽ tiếp tục đi tìm.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Hai người có muốn ra ngoài đi dạo không? Bây giờ tiểu tiến sĩ Trang đang chuẩn bị mang mèo đến thẩm mỹ viện.”
“Tiểu… tiểu tiến sĩ Trang?”
Tiểu Vương ngượng ngùng cười cười: “Để phân biệt với tiến sĩ Trang Du, cho nên…”
Tùng Hạ cười: “Cũng tốt, chúng tôi cứ như nhà quê lên tỉnh vậy, cái gì cũng thấy mới, tôi còn không biết thể tích lớn như A Bố thì phải tắm thế nào nữa, cậu dẫn chúng tôi ra ngoài đi.”
Mười phút sau, bốn người còn lại cũng đều xuống lầu, ai nấy cũng đã thay toàn bộ quần áo mới, Liễu Phong Vũ lại xịt thứ nước hoa mà hắn tha thiết ước mơ. Vừa nhìn thấy Tùng Hạ, hắn đã hớn hở nói: “Tiểu Hạ, nhà anh không bị hỏng, nghe người có kinh nghiệm nói, bình thường nếu nhà cửa không bị phá hỏng thì tỉ lệ sinh tồn của chủ nhân căn nhà đó rất cao, nói không chừng ba mẹ anh đang ở góc nào ngay trong thành phố này đó.”
Tùng Hạ cười nói: “Vậy thì tốt quá, Liễu ca, mọi người nhất định có thể tìm được ba mẹ anh.”
Tiểu Vương dẫn mọi người xuống lầu dưới, gã vừa đi vừa nói: “Bây giờ vấn đề lớn nhất là không thể công khai đi tìm vì Liễu tiên sinh có thân phận tương đối đặc biệt, có rất nhiều người biết, chúng tôi sợ kẻ có mưu đồ sẽ lợi dụng chuyện này để… Cho nên, bây giờ chỉ có thể bí mật điều tra.”
Tùng Hạ gật đầu: “Chúng tôi hiểu.”
Trang Nghiêu nhìn xấp tiền trong tay Thành Thiên Bích: “Đây là cái gì?”
Thành Thiên Bích đưa cho nó: “Tiền.”
“Tiền kiểu mới sao, thú vị.” Nó hỏi Tiểu Vương: “Giá trị của loại tiền này tính thế nào?”
“Giá trị của tờ tiền một nghìn ngang bằng với mười miligam năng lượng có thuộc tính bất kỳ.”
“Anh nói như vậy chúng tôi vẫn chưa hiểu, năng lượng lấy từ đâu?”
Tiểu Vương sờ sờ đầu: “Tinh luyện ra từ động thực vật tử vong.”
Trong lòng mọi người đều cả kinh, suy đoán trước đây của Trang Nghiêu đã trở thành sự thật, Bắc Kinh đã nghiên cứu ra công cụ để hấp thu năng lượng của động thực vật tử