Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 123


trước sau

Cho nên mới nói trong thời buổi này, chỉ có ai không tim không phổi mới có thể ngon giấc mỗi ngày, có đôi khi tôi lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại

Trải qua toàn bộ quá trình đứng xem A Thanh và một đống nhân viên cửa hàng tắm rửa cho A Bố, họ nghĩ số tiền này bỏ ra như vậy rất đáng. Bởi vì trong ba tiếng tắm rửa đã dùng hết không biết bao nhiêu nước và sữa tắm, cuối cùng dội hết sạch bọt, Liễu Phong Vũ là người đầu tiên sụp đổ: “Thế là tắm xong rồi chứ, hết bao nhiêu thời gian không biết.”

Thời tiết dần dần nóng lên, tất cả mọi người đều toát mồ hôi, A Thanh lau mồ hôi trên trán một cái, vỗ đôi cánh có màu sắc sặc sỡ bay xuống, cười nói: “Ông anh đẹp trai này mất kiên nhẫn rồi hả? Tắm rửa xong còn phải diệt bọ cho nó, sửa lông và sấy khô. He he, thật ra các vị có thể về nhà chờ, buổi tối quay lại đón nó. Thế nào, tôi nhận hai ngàn của các vị không đắt phải không, tại thấy có nhiều trai đẹp nên mới bớt đó nha.” A Thanh liếc mắt đưa tình nhìn họ một cái.

Đặng Tiêu cũng không chịu được nữa, dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Đói quá đi mất.”

Tiểu Vương nói: “Bên kia có một hàng bánh, điểm tâm làm rất ngon, có muốn sang đó ngồi một lát không?”

“Sao anh không nói sớm.”

Tiểu Vương nói: “Tôi cũng không ngờ lại lâu đến thế, còn tưởng rằng một hai tiếng đồng hồ là xong.”

A Thanh lắc đầu: “Không nhanh thế đâu.”

“Sếp ơi.” Một cô bé mặc áo mưa chạy tới: “Sếp ơi, vị khách kia, A Bố lông dài quá, hơn nữa do thiếu chăm sóc đã lâu nên bện vào với nhau, nếu muốn chải hết thì không thể, bây giờ trời đang chuyển nóng, lông quấn bện vào sẽ khiến nó rất nóng, hơn nữa dễ có bọ chét.”

Trang Nghiêu cau mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

A thanh thở dài: “Biện pháp tốt nhất là cạo hết để nó mọc lại lần nữa.”

Mọi người nhìn thoáng qua A Bố đã được tắm rửa sạch sẽ, có vẻ tâm trạng đang rất tốt, thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh nó bị cạo trọc thì sẽ như thế nào.

Đặng Tiêu cau mày: “Cạo hết thế… sẽ khó coi lắm, nhỉ?”

Liễu Phong Vũ dửng dưng nói: “Nó chỉ là một con mèo, nào có biết đẹp xấu, cạo đi, mấy ngày nay tôi cũng thấy nóng.”

A Thanh nhìn về phía Trang Nghiêu: “Cậu bé đẹp giai, cậu quyết định thế nào? Lông dài như vậy, mùa hè nó sẽ phải chịu tội đó. Nếu các vị muốn ở lại lâu ở Bắc Kinh thì sau này một tháng đến chăm sóc một lần là có thể khiến lông nó được chăm sóc ở độ dài tương đối thích hợp, bây giờ chúng tôi không có cách sửa nào khác, quá dài quá hỗn tạp.”

Trang Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Vậy cứ thế đi.” Nói xong, nó đi tới chỗ A Bố.

A Bố thấy Trang Nghiêu đi tới thì thân mật dùng mũi cọ vào tay nó, Trang Nghiêu sờ sờ nó: “A Bố, tao bảo này, giờ họ muốn cạo lông cho mày, là vì tốt cho mày, nó sẽ mọc lại rất nhanh.”

A Bố sửng sốt mấy giây, đột nhiên kêu “meo meo”, bốn chân lui về phía sau, thế nhưng phạm vi hoạt động rất nhỏ, vừa lùi lại vừa nhìn nét mặt Trang Nghiêu, thoạt nhìn hình như đang đấu tranh.

“A Bố, nghe lời, sẽ không biến mày thành mèo hói đâu, chỉ là lông có thể ngắn hơn bây giờ một chút, thời tiết này mày cũng thấy nóng phải không, xén bớt đi sẽ thoải mái.”

A Bố vẫn kêu to như cũ, đôi mắt như pha lê tím lẳng lặng nhìn chằm chằm Trang Nghiêu, lại từ từ lui về sau một chút.

Trang Nghiêu ôm lấy mũi A Bố, khẩu khí cứng rắn: “A Bố, nghe lời.”

A Bố ấm ức kêu “meooo” một tiếng, cúi đầu, bất động.

A thanh và mấy dị nhân biết bay khiêng một cỗ máy như xe trượt tuyết đi ra.

Tùng Hạ nháy mắt một cái: “Này… là cái gì thế?”

“Máy cạo lông kiểu mới.” A Thanh bay lên người A Bố, ném xe trượt tuyết lên trên người nó, kéo xoẹt một cái, một đống lông lớn của nó từ trên người rớt xuống.

Tùng Hạ há to miệng, nhìn người A Bố trọc mất một khoảng, đột nhiên có chút không đành lòng.

A Bố nằm úp sấp xuống đất, dúi đầu vào trước ngực, cho đến tận một tiếng sau khi họ đã cạo sạch lông, nó vẫn duy trì tư thế ấy, không chịu ngẩng đầu lên.

Đặng Tiêu nhìn A Bố không còn lông nữa, không nhịn được bật cười: “Ha ha ha A Bố như gầy đi một nửa vậy, hóa ra không có lông trông như thế này, thịt có màu hồng nhạt này a ha ha ha ha.”

Trang Nghiêu hung hăng đập mạnh vào bụng cậu ta: “Không được cười nó.”

A Thanh cười nói: “Lúc đầu sẽ hơi không quen, yên tâm, một vài ngày nữa lông mới sẽ mọc dài ra. Chúng tôi sẽ phun thuốc diệt bọ lên toàn thân nó, sau đó chỉ cần chăm sóc định kỳ thì sẽ không có một con bọ chét nào làm nó ngứa sống được nữa.”

Tùng Hạ xoa xoa mặt A Bố: “A Bố, chúng ta về thôi.”

A Bố vẫn nằm sấp xuống đất như cũ, mặt chôn ở ngực, vẫn không nhúc nhích.

“A Bố?”

Trang Nghiêu cũng đẩy A Bố một cái: “A Bố, đi về, A Bố?”

Hai người liếc nhau, có chút bất đắc dĩ.

A Thanh đi quanh A Bố nửa vòng: “Ối chà, lòng tự trọng của nó mạnh như vậy a…”

Trang Nghiêu ngồi xuống bên cạnh A Bố: “A Bố, mày không phải ngại gì hết, chúng ta về thôi.”

Từ trong cổ họng A Bố phát ra tiếng kêu cực nhỏ, nghe vào có vẻ vô cùng ấm ức. Dù họ có khuyên can thế nào, A Bố vẫn duy trì tư thế cũ, không chút nhúc nhích.

Hai tiếng trôi qua, không ai có thể khiến nó động đậy.

Thành Thiên Bích cũng bắt đầu không nhịn được: “Chúng ta về đi, nó sẽ đuổi kịp.”

“Nếu nó không đuổi theo thì sao.”

“Nó là mèo của cậu, cậu nghĩ cách đi.”

“Đương nhiên là chờ cho nó suy nghĩ thông suốt.”

“Lãng phí thời gian.”

Tùng Hạ thở dài: “Hay là chúng ta đi mua cá cho nó.”


Tiểu Vương vỗ tay một cái: “Mua cá? Tôi biết ở đâu có cá, tôi dẫn mọi người đi.”

Thành Thiên Bích nói: “Mọi người ở lại bảo vệ Trang Nghiêu, Liễu Phong Vũ đi mua cá với chúng tôi.”

Tiểu Vương dẫn ba người ra ngoài, sau khi đi ra khỏi thẩm mĩ viện, Tiểu Vương đứng ở ven đường, loay hoay nhắn một tin ngắn bằng điện thoại di động, sau đó đứng đợi tại chỗ.

Tùng Hạ ngạc nhiên: “Tiểu Vương đang chờ ai ư?”

“Chờ xe.”

“Hả?”

“Xe taxi, nơi bán cá cách chỗ này khá xa, trong thành phố có xe dùng năng lượng mặt trời kiểu mới, tuy tốc độ rất chậm nhưng vẫn nhanh hơn đi bộ.” Tiểu Vương cười nói: “Đi xe đắt lắm, trước nay tôi tiếc tiền chẳng ngồi bao giờ, nhưng mọi người chắc là không sao phải không.”

Mười phút sau, một chiếc xe có tạo hình mô-tô ba bánh [134] lái tới, xe kia có vẻ rất nhẹ, vật liệu nhẹ, nhưng lớn hơn mô-tô ba bánh một chút, hai bên hai hàng ghế, vừa vặn có thể cho bốn người ngồi.

[134] Mô-tô ba bánh:

bradpittpaxgroceryrun04jpg1325667963

Xe dừng lại trước mặt họ, do một người phụ nữ trung niên lái: “Các vị muốn đi đâu?”

“Đến phố bán thuỷ sản.”

“Hết sáu mươi.”

“Bốn mươi.”

“Ít nhất năm mươi.”

“Được rồi được rồi.” Tiểu Vương rất có cảm giác thành tựu nhìn họ mà cười: “Lên xe thôi.”

Ngồi lên xe, Tiểu Vương nói: “Ít nhất phải nửa tiếng mới đến, thật ra gọi điện bảo người ở đó giao hàng cũng được, nhưng giáo sư muốn tôi dẫn mọi người đi tìm hiểu Bắc Kinh nhiều một chút, tôi cảm thấy để mọi người tự đi rất tốt.”

Tùng Hạ cười nói: “Như vậy rất tốt, chúng tôi quả thật cần hiểu rõ hơn về nơi này, cũng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi cậu.”

Tiểu Vương xoa xoa đầu: “Anh hỏi đi, câu nào cao siêu quá tôi không trả lời được, có điều phần lớn những chuyện ở Bắc Kinh tôi đều biết.”

“Cậu có thể giới thiệu đơn giản cho chúng tôi biết Bắc Kinh bây giờ có tình hình như thế nào không? Ví dụ như, bây giờ nơi này do cơ quan nào đang quản lý, các tổ chức dị nhân có quy tắc hoạt động gì, có pháp luật và ràng buộc gì, có phát minh cách tân gì, Bắc Kinh có nhiều người như vậy, họ dựa vào cái gì để sống, và phương hướng phát triển của chúng ta là gì?”

Tiểu Vương cười gượng hai tiếng: “Chuyện này, đầu óc của tôi có chút chậm chạp, tôi trả lời từng câu nhé. Bắc Kinh bây giờ có tình hình như thế nào à? Nói thế nào nhỉ, dựa theo giáo sư Tùng nói, Bắc Kinh là một ngọn núi lửa còn hoạt động, mặt ngoài bình tĩnh còn bên trong thì bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào dung nham, bởi vì tất cả các nhà khoa học đều cho rằng đại họa của loài người không chỉ có như vậy, từ sau trận động đất đến giờ đã sắp đến một năm chỉ mới là hâm nóng. Sự nghiêm phạt của ‘Ý thức Cambri’ đối với con người chỉ vừa mới bắt đầu. Cho nên, dù bây giờ Bắc Kinh có vẻ tương đối bình tĩnh, sau khi tử vong quy mô lớn lúc ban đầu, dần dần thích ứng với hoàn cảnh mới, một lần nữa thành lập được vòng sinh hoạt tương đối ổn định. Thế nhưng giáo sư Tùng nói những thứ này đều là tạm thời, hơn nữa rất nhanh sẽ có biến hóa, về phần đó là biến hóa gì thì tôi cũng không biết, dù sao thì càng ngày càng có nhiều dị nhân không thể sinh sản, chuyện này mọi người đều biết, nếu cứ thế phát triển tiếp, dị nhân lớn mạnh lại không có khả năng sinh sản, người thường yếu kém không thể tự bảo vệ mình thì sớm muộn gì loài người cũng sẽ diệt vong. Thế nhưng tôi có cảm giác chuyện giáo sư Tùng lo lắng không phải là chuyện của vài thập niên sau.”

Tùng Hạ gật đầu: “Không thể sinh sản tuyệt đối không phải nguy cơ cần phải giải quyết cấp thiết nhất. Không nói đâu xa xôi, sau đầu xuân, chúng ta sẽ phải nghênh đón động thực vật biến dị trỗi dậy. Qua thử thách một mùa đông, những thực vật còn sống sót sẽ càng ngày càng lợi hại, còn động vật ngủ đông sau khi thức tỉnh, những sinh vật dưới nước khổng lồ sau khi băng tan đều sẽ mang đến một làn sóng uy hiếp cho con người.”

Tiểu Vương thở dài: “Cho nên mới nói trong thời buổi này, chỉ có ai không tim không phổi mới có thể ngon giấc mỗi ngày, có đôi khi tôi lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại.”

Tùng Hạ an ủi: “Làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời, bây giờ nói một chút về phân bố các thế lực ở Bắc Kinh đi.”

Tiểu Vương nói: “Chuyện này tôi khá rõ. Sau khi tận thế là đỉnh điểm tử vong của con người, nhân số Bắc kinh từ hơn mười triệu người đã bị cắt giảm cho tới bây giờ chỉ còn hơn một triệu người. Mà trong số hơn một triệu người này còn có rất nhiều người đến từ bên ngoài. Nói chung, lúc đó không chỉ dân chúng bình thường mà các lãnh đạo cao cấp cũng chết rất nhiều. Sau khi tận thế, quân đội của chúng ta vẫn đứng ở tuyến đầu trong việc chống lại động thực vật biến dị, sau đó có rất nhiều dị nhân thức tỉnh cũng gia nhập vào cuộc chiến quanh thành phố này. Ước chừng mất gần nửa năm mới vừa giết vừa đuổi được động thực vật biến dị lung tung ra khỏi thành phố, khiến nơi đây khôi phục an toàn. Tuy mỗi ngày luôn có chuyện động thực vật biến dị tập kích con người xảy ra, có điều đều là chuyện xác suất thấp, đã không cấu thành uy hiếp được nữa. Trong lúc thanh lý những thứ này, quân đội từ từ nắm giữ thực quyền, tuy lãnh đạo trước kia vẫn còn nhưng đã không có tiếng nói, được ăn được uống được bảo vệ. Quân khu Bắc Kinh vốn có ba tập đoàn quân: 46, 52 và 35. Tập đoàn quân 35 hi sinh lớn nhất trong cuộc chiến đấu vây quét động thực vật biến dị trong thành, quân trưởng của tập đoàn quân 35 bị nhiễm ôn dịch qua đời, sau đó tập đoàn quân này sát nhập vào hai tập đoàn quân kia, cũng chính là tập đoàn quân 46 do tướng quân Từ Ưng lãnh đạo, và tập đoàn quân 52 do tướng quân Tào Tri Hiền lãnh đạo.” Nói đến đây, Tiểu Vương nhìn Thành Thiên Bích, xem ra quan hệ giữa Thành Thiên Bích và Tào Tri Hiền cũng không phải chuyện bí mật, chí ít, nếu Tào Tri Hiền có ý giấu giếm thì sẽ không thoải mái tới gặp Thành Thiên Bích.

Tiểu Vương lại nói tiếp: “Ba thế lực lớn mạnh nhất Bắc Kinh là quân đội, viện khoa học và tổ chức dị nhân. Trong đó, quân đội chính là hai tập đoàn quân tôi đã nói, viện khoa học có sáu phân khu, còn tổ chức dị nhân do bốn tổ chức lớn dẫn đầu, nhân số cũng rất nhiều. Bởi quân đội nắm giữ vũ khí tầm xa và lòng dân, là lực lượng chính thống của quốc gia nên bây giờ Bắc Kinh do quân đội quản lý. Thế nhưng, hai tập đoàn quân đang âm thầm đấu sức, tranh đoạt quyền làm chủ Bắc Kinh, mà nguyên nhân gây ra cục diện này chính là ý kiến bất đồng trong việc xây dựng lại loài người, mà nguyên nhân của sự bất đồng ý kiến về hướng xây dựng lại sinh ra từ dị nhân tiến hóa não bộ ở viện khoa học. Sự bất đồng này bị chia làm phái Bảo Thủ do giáo sư Tùng và đại tá Đường dẫn đầu và phái Cấp Tiến do tiến sĩ Trang dẫn đầu. Sau lưng giáo sư Tùng có tập đoàn quân 52, tộc Long Huyết và những tổ chức dị nhân rải rác khác, còn sau lưng tiến sĩ Trang có tập đoàn quân quân 46 và hội Phụng Lam.”

Tùng Hạ nói: “Đại tá Đường? Hình như tôi từng nghe qua tên này thì phải.”

“Đại tá Đường là chuyên gia đẳng cấp trong lĩnh vực gene học, cũng là người phụ trách đầu tiên thí nghiệm Long Huyết nhân, à, cũng là dị nhân tiến hóa não bộ luôn. Nghe nói ai càng thông minh thì càng dễ trở thành dị nhân tiến hóa não bộ bởi bộ gene của người đó đã tương đối ưu tú, có khởi điểm cao hơn người khác nên dễ tiến hóa hơn gì đó. Tôi cũng không hiểu, dù sao thì lý luận của giáo sư Tùng chính là bộ gene nào biểu hiện càng tốt thì càng dễ tiến hóa, cho nên trên cơ bản trước đây tất cả những dị nhân tiến hóa não bộ đều là thiên tài. Cậu xem, đại tá Đường, giáo sư Tùng, tiến sĩ Trang lớn nhỏ… không phải trước đây họ đều là thiên tài hay sao?”

Tùng Hạ gật đầu: “Như thế rất có lý.”

Liễu Phong Vũ nói: “Nói tiếp sự phân chia của những thế lực kia đi, chi tiết một chút.”

“Bắc Kinh chính là do hai thế lực lớn này khống chế, ngoại trừ hai tổ chức dị nhân có lập trường rõ ràng mà tôi vừa nhắc tới ở trên thì quận Cửu Giang và Lục Đạo Hoàng Tuyền vẫn ở thế trung lập. Họ tiếp nhận nhiệm vụ do quân đội cắt cử, bất kể là nhiệm vụ do thế lực nào đưa ra, nhưng chưa bao giờ đứng thành hàng cả. Thủ lĩnh của quận Cửu Giang rất cao ngạo, thủ lĩnh của Lục Đạo Hoàng Tuyền lại tương đối mờ nhạt, quan hệ của họ với quân đội cũng không xem như thân thiết.”

“Lập trường rõ ràng của tộc Long Huyết và hội Phụng Lam do nguyên nhân gì?”

“Bởi vì tộc Long Huyết chính là quân đội. Đại tá Đường thì không cần nói đến, anh nghe quân hàm cũng biết, ngoài ra, tất cả Long Huyết nhân đều là lính hết, thủ lĩnh của họ đương nhiên cũng vậy, nên đương nhiên họ và quân đội có quan hệ mật thiết. Về phần tại sao họ đứng về phe tập đoàn quân 52 thì nhất định vẫn do sự bất đồng quan điểm trên, đại tá Đường giống giáo sư Tùng. Mà lão đại Phụng Lam tính cách bạo ngược, không đồng tình với lòng người, hứng thú lớn nhất của hắn chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ, quan niệm khôn sống mống chết của tiến sĩ Trang không hẹn mà gặp lại trùng ý với hắn. Những tổ chức dị nhân rải rác khác, phần lớn đều là trung lập.”

“Như vậy thù lao cho việc quận Cửu Giang và Lục Đạo Hoàng Tuyền nhận nhiệm vụ do quân đội cắt cử là gì?”

“Cái này thì nhiều.” Tiểu Vương nói: “Đầu tiên là chuyện hợp pháp chiếm giữ một miếng ngọc Con

Rối. Bây giờ quân đội đang sưu tập ngọc Con Rối trong phạm vi toàn quốc, một miếng cũng không tha, chỉ có bốn tổ chức này là có ngọc riêng của mình. Thứ hai, họ có thể hưởng dụng rất nhiều tài nguyên, nguồn sinh lực, thức ăn thì không cần phải nói, còn có quyền sử dụng vũ khí kiểu mới, thuốc men kiểu mới và các loại phát minh kiểu mới. Họ không cần phải lăn tăn về vấn đề ấm no. Có điều, để sưu tập ngọc Con Rối cho quân đội, họ cũng đã tổn thất rất nhiều người, những thứ kia đều dùng mạng đổi lấy. Diêu Tiềm Giang đến Tây An bị thương, bây giờ vẫn còn chưa khỏi.”

Liễu Phong Vũ nghĩ tới đàn sâu trong tháp Đại Nhạn, không khỏi rùng mình một cái.

Thành Thiên Bích hỏi: “Như vậy, giáo sư Tùng và Trang Du lần lượt có ý tưởng gì về việc xây dựng lại loài người?”

Tiểu Vương nói: “Chuyện này muốn nói thì có thể rộng lắm, tôi cũng không thể nói rõ. Nói sơ qua thì giáo sư Tùng có chủ trương phát triển nông nghiệp kiểu mới, nông nghiệp chăn nuôi, khai phá nguồn sinh lực kiểu mới để cuộc sống của con người có thể khôi phục lại quỹ đạo ban đầu hết sức có thể, còn tiến sĩ Trang lại cho rằng chỉ khi không ngừng nghiên cứu thí nghiệm cải tạo gene, để dị nhân trở nên càng ngày càng lớn mạnh, để một người thường cũng có thể biến thành dị nhân, như vậy con người mới không phải sợ sự uy hiếp của bất cứ động thực vật biến dị nào, trở về vị trí bá chủ hành tinh. Ý tưởng của họ đều rất sâu xa, tôi không thể nói rõ, thoạt nghe thì có vẻ phương pháp của tiến sĩ Trang rất tàn khốc, thế nhưng bài diễn thuyết lần trước của tiến sĩ lại vô cùng có tính kích động. Là một người thường, tôi không đồng ý với quan điểm của hắn, thế nhưng…” Tiểu Vương thở dài: “Biến thành dị nhân, có rất nhiều người ủng hộ hắn, lập trường bất đồng, tôi cũng không dám nói ai đúng ai sai. Vấn đề này tốt nhất là mọi người nên đi hỏi giáo sư Tùng.”

“Như vậy, bây giờ mọi người ăn cái gì, đều là nông nghiệp kiểu mới và chăn nuôi làm ra sao?”

“Phần lớn là thế. Lúc đầu chúng tôi dựa vào dị nhân đi săn thú duy trì cung cấp thức ăn cho toàn thành, khi đó mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đói, sau đó lại phát hiện ra con giống kiểu mới, cũng nuôi nhốt thuần hóa một vài gia súc, tình hình dần dần tốt lên, bây giờ có thể đủ để giải quyết vấn đề ăn uống của hơn một triệu nhân khẩu rồi. Đó đều là công lao của viện khoa học, bởi vậy nên viện khoa học có uy danh rất cao. Bây giờ viện khoa học đã bắt đầu khôi phục hệ thống thông tin toàn quốc, phải trợ giúp những thành phố khác giải quyết vấn đề ăn uống, bước tiếp theo mới giải quyết vấn đề an toàn. Tuy rằng bây giờ chỉ mới khởi bước, hơn nữa độ khó rất lớn, thế nhưng luôn giữ hi vọng.” Trong mắt Tiểu Vương lóe lên ánh hào quang.

Tùng Hạ cười gật đầu: “Loài người còn có hi vọng.”

Tiểu Vương nhìn phía trước một chút: “A, đến phố thuỷ sản rồi, chị ơi cho chúng tôi xuống ở đây, tôi dẫn mọi người đi dạo.”

Bốn người xuống xe, phía trước là một con phố náo nhiệt, có rất nhiều thị dân đi tới đi lui, có thể dễ dàng bắt gặp xe tải cỡ lớn, xem ra dù có ở đâu thì nguồn sinh lực vẫn là thứ vô cùng khan hiếm. Xe hơi – thứ đã từng là phương tiện giao thông quan trọng nhất – nay đã thành vật phẩm đặc biệt mà chỉ có người đặc biệt mới có thể dùng.

Tiểu Vương cười nói: “Phố thuỷ sản này chỉ bán cá nước ngọt, phần lớn là cá nuôi vì chu kỳ cá lớn khá ngắn, tốt hơn gia súc rất nhiều, cho nên bây giờ cá thành loại thịt chủ yếu nhất của chúng tôi, có điều người thường cũng rất hiếm khi được ăn nó. Những người tới đây mua thức ăn, phần lớn là tổ chức dị nhân.”

Bọn họ theo Tiểu Vương đi vào phố thuỷ sản, những cửa hàng hai bên đường phố khiến họ được mở rộng tầm mắt. Mặc dù đầy đường là mùi cá rất tanh nhưng những cửa hàng này vẫn có cách biệt một trời một vực với cửa hàng thuỷ sản truyền thống, chí ít cửa hàng thủy sản trong thời đại văn minh không có bể cá lớn như vậy, cũng không có những con cá còn lớn hơn người.


Họ đi dọc một đường, phát hiện phần lớn số cá được bán ở đây đều là cá trắm cỏ, cá nheo, cá rô phi rất hay thường gặp. Cá tươi rói, quan trọng nhất là sức sống mạnh mẽ, sinh sản nhanh, quả thật tương đối thích hợp cho con người ăn.

Khi đi qua một cửa hàng, một người đàn ông tết tóc đuôi sam chỉ vào một con cá rô phi dài hơn ba mét trong két nước: “Lấy con này đi, ông chủ tranh thủ đưa lên xe đi, trước khi trời tối phải đến nơi đấy, hôm nay đại ca của bọn này chúc thọ lão phu nhân, món chính hôm nay chính là con cá này.”

“Yên tâm yên tâm, quận Cửu Giang cách đây chỉ năm, sáu km, sẽ đến nhanh thôi.”

“Phải còn sống đấy, nếu cá đưa đến mà chết thì tôi không tha cho ông đâu.”

“Tiền ca cứ yên tâm, chúng tôi buôn bán lâu như vậy, đã lúc nào tôi giao cá chết cho ngài đâu.”

“Tranh thủ thời gian, ra giá đi.”

Ông chủ nhìn con cá kia một chút: “Chắc giá luôn, một ngàn hai.”

“Được được được.” Tóc đuôi sam lấy tiền ra, thoải mái thanh toán.

Liễu Phong Vũ chọc chọc Tiểu Vương: “Họ không mặc cả à?”

“Nơi này có một quy củ, cá hơn ba mét rất khó có, còn dễ làm cá chết, bình thường đều tha hồ đưa giá chắc. Người có thể mua được con cá lớn như vậy cơ bản đều không thiếu tiền.”

Tùng Hạ nói: “Chúng ta cũng phải mua một con cá lớn như vậy, nếu không A Bố sẽ không đủ ăn.”

Liễu Phong Vũ cười nói: “A Bố thảm thật, cạo sạch hết cả lông nó, nhất định phải mua con nào lớn nhất an ủi nó một chút.”

Tiểu Vương nói: “Đi vào trong thôi, cá lớn như vậy không phải hàng nào cũng có, có khi vài ngày mới có một con như vậy.”

Quả nhiên, họ đi nửa con phố cũng không thấy con nào dài quá ba mét cả, thậm chí cá dài hơn hai mét cũng hiếm thấy.

Tiểu Vương giải thích: “Bởi vì là cá nuôi nên rất nhiều cá căn bản còn chưa kịp trưởng thành thì đã bị người nuôi bán hết ăn hết, tuy nói là chưa trưởng thành nhưng những con cá biến dị tùy tiện cũng đã mấy chục cân đến một trăm cân, phần lớn đều không giữ được. Con nào dài quá ba mét, hoặc là chủ tiệm sẽ tăng giá, cố ý giữ lại không bán, hoặc là cá thả hoang, cá thả hoang ít nhất phải tăng giá gấp đôi.”

“Vậy sao họ không giữ lại hết cá chờ lớn rồi hẵng bán?”

“Cá hơn ba mét tuy bán được giá đắt nhưng rất khó bán. Cá lớn như vậy ít nhất hơn hai trăm cân, phải bao nhiêu người mới có thể ăn hết, nếu không gặp phải liên hoan đông người hay đi mua tập thể thì cũng khó bán, hơn nữa két nước thì hữu hạn, thức ăn cho cá cũng rất đắt, không làm tốt sẽ hỏng trong tay, cho nên dân bán cá cũng phải chấp nhận mạo hiểm. Số cá hay được bán ở đây nhất thì đều lớn chừng một mét, giá rẻ, còn có thể một lần ăn hết, đỡ khỏi bị biến chất lãng phí.”

Liễu Phong Vũ trêu: “Thằng nhỏ này đúng là biết nhiều thật.”

Tiểu Vương cười he he: “Ai ở đây lâu, nhất định sẽ biết hết. A, hàng đối diện có cá lớn, mọi người xem.”

Bọn họ quay đầu nhìn sang, quả nhiên thấy một con cá lớn, nhỏ hơn con cá mà người của quận Cửu Giang vừa mua một chút, nhưng cũng gần ba mét, họ đã đi đến cuối phố, đây là con cá lớn cuối cùng.

Tùng Hạ vui mừng đi tới: “Ông chủ, cá này bán thế nào?”

Chủ tiệm cười nói: “Anh bạn, chưa từng nhìn thấy cậu đó, khách mới à, lấy cậu một ngàn.”

“Được, ông chủ có thể đưa nó đến phố Tân Hưng không? Chính là thẩm mỹ viện thú cưng biến dị đó.”

“A, chỗ có hơi xa, bình thường chúng tôi chỉ giao hàng trong phạm vi năm km, nếu quá năm km thì phải thêm phí nhân công, cậu đưa thêm tám mươi là phí nhân công được chứ?”

“Không thành vấn đề, giao hàng bây giờ luôn đi.”

“Được rồi, con trai, tới giúp ba giao hàng.” Hai cha con bắt đầu nhanh chóng tháo nước trong két, hóa ra đây là một két nước di động, xem ra họ định rút hết nước trong két rồi mở két nước cho cá chui ra.

“Ông chủ Tôn.” Một giọng nói vang lên phía sau bọn họ, Tùng Hạ quay đầu lại, thấy gã tóc đuôi sam vừa mua con cá lớn kia, là người mua thức ăn cho quận Cửu Giang.

“A, Tiền ca, chào ngài.”

“Ông chủ Tôn, con cá lớn này bọn này lấy, ha, hôm nay chỉ có ông với lão Văn là có cá lớn, mau đưa cho bọn này.”

“A?” Ông chủ Tôn khó xử nhìn Tiền ca, lại nhìn nhóm Tùng Hạ một chút.

Tiền ca cũng nhìn nhóm Tùng Hạ, thấy họ quần áo bình thường, lại còn trẻ tuổi, không coi họ ra gì: “Sao?”

Tùng Hạ cảm giác thấy Tiền ca này không phải dị nhân, nếu gã là dị nhân thì cũng đã cảm giác thấy năng lượng trên người Thành Thiên Bích rồi.

Ông chủ Tôn ngượng ngùng nói: “Tiền ca, con cá này, cậu bạn này lấy rồi.”

“Ồ.” Tiền ca cười đưa điếu thuốc cho Tùng Hạ: “Lão đại của quận Cửu Giang bọn này chúc thọ lão phu nhân, hôm nay muốn hai con cá lớn, ‘quân tử hữu thành nhân chi mỹ [135]’, huống hồ là người hiếu thuận như vậy, mấy người cũng không muốn phá hỏng ngày vui của người khác phải không, con cá này nhường cho chúng tôi đi.” Nói năng tùy tiện có vẻ khách khí, thế nhưng khẩu khí rất ngạo mạn, dù sao thì quận Cửu Giang cũng là bang phái lớn có nhân số nhiều nhất Bắc Kinh, đi đến đâu cũng hết sức oai phong, người của họ ra ngoài làm việc, ai mà không phải nhường ba phần.

[135] Quân tử hữu thành nhân chi mỹ: Quân tử tác thành cái hay cho người ta.

Tùng Hạ có chút không muốn, tuy nhiên hình như cũng không cần thiết xung đột vì một con cá, họ mua mấy con cá nhỏ là được.

Liễu Phong Vũ bất mãn: “Đại ca, con cá này do chúng tôi nhìn thấy trước, mọi việc đều có thứ tự trước sau, mấy người mua mấy con cá nhỏ không phải được rồi hay sao.”

Sắc mặt Tiền ca hơi thay đổi: “Cậu bạn đẹp trai này, tôi đường đường đi chúc thọ lão phu nhân của lão đại quận Cửu Giang, dùng mấy con cá nhỏ cho đủ số thì mặt mũi để đâu, có hiểu hay không thế?”

Liễu Phong Vũ còn muốn nói điều gì, Tùng Hạ vội khuyên hắn: “Quên đi Liễu ca, chúng ta mua mấy con cá nhỏ cũng được, như nhau cả.”

Tiền ca bóp tắt điếu thuốc: “Nào, ông chủ, mau chuẩn bị xe.”

Ông chủ Tôn áy náy nói với Tùng Hạ: “Cậu bạn, cậu chọn mấy con khác được không? Chúng tôi còn có những con cá khác, giao hàng miễn phí cho cậu.”

“A, được ạ.”

“Cậu bạn, cậu sang đây xem.” Tùng Hạ định đi vòng qua con cá rô phi lớn đã nằm trong két nước xe tải, đi xem những con cá khác.

Lúc này, cậu và Thành Thiên Bích, Liễu Phong Vũ vừa lúc bị con cá này tách rời ra.

Mà gã Tiền ca kia thì đứng bên cạnh Tùng Hạ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiền ca đột nhiên ném điếu thuốc vừa đốt về phía Thành Thiên Bích.

Ba người cả kinh, một làn sương mù màu trắng đột nhiên tràn ngập trong không khí.

Thành Thiên Bích rất nhanh xua tan làn khói nhưng vẫn hít vào một chút, trong nháy mắt, đường nhìn có chút mơ hồ. Khi hắn hồi phục tinh thần thì sau lưng Tiền ca mọc ra đôi cánh, nắm lấy Tùng Hạ bay ra ngoài cửa.

Thế nhưng vừa lao ra một vài bước thì ngọc cổ sinh ra hiệu ứng, bất luận Tiền ca túm kéo thế nào thì Tùng Hạ đều không nhúc nhích.

Tùng Hạ bị khói hun đến đầu váng mắt hoa, khi tỉnh táo lại thì phát hiện mình bị nhấc lên cao một mét, gã Tiền ca mà cậu tưởng là người thường kia hóa ra là một dị nhân? Hơn nữa, còn muốn bắt cậu?

Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đuổi theo ra ngoài cửa trước, Tiểu Vương và ông chủ Tôn đều bị dọa đứng ngẩn ra tại chỗ.

Không biết từ đâu đột nhiên xông ra hơn hai mươi dị nhân bao quanh cửa hàng bán thuỷ sản kia, lao vào Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ.

Liễu Phong Vũ hô to: “Tôi chặn chúng, cậu đi cứu Tiểu Hạ.”

Lưỡi đao gió của Thành Thiên Bích chém ra một đường máu, Tiền ca còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì thì đôi cánh khổng lồ của gã đột nhiên bị lưỡi đao sắc bén vô hình chém đứt!

“A a a——” Tiền ca lớn tiếng kêu la thảm thiết, tất cả mọi người của phố thủy sản đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.

Thành Thiên Bích một cước giẫm gã xuống đất.

Dị nhân không ngừng lao về phía họ, đối với Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ mà nói thì sức tấn công của hơn hai mươi người này đúng là yếu đến đáng thương, rất nhanh thì chúng đã bị họ giết chết.

Tiền ca ôm cánh, đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất.

Thành Thiên Bích giẫm xuống ngực gã, lạnh nhạt nói: “Hai câu hỏi, thứ nhất, ai phái mày tới. Thứ hai, vì sao trên người mày không có dao động năng lượng?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện