Cho nên mới nói trong thời buổi này, chỉ có ai không tim không phổi mới có thể ngon giấc mỗi ngày, có đôi khi tôi lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại
Trải qua toàn bộ quá trình đứng xem A Thanh và một đống nhân viên cửa hàng tắm rửa cho A Bố, họ nghĩ số tiền này bỏ ra như vậy rất đáng. Bởi vì trong ba tiếng tắm rửa đã dùng hết không biết bao nhiêu nước và sữa tắm, cuối cùng dội hết sạch bọt, Liễu Phong Vũ là người đầu tiên sụp đổ: “Thế là tắm xong rồi chứ, hết bao nhiêu thời gian không biết.”
Thời tiết dần dần nóng lên, tất cả mọi người đều toát mồ hôi, A Thanh lau mồ hôi trên trán một cái, vỗ đôi cánh có màu sắc sặc sỡ bay xuống, cười nói: “Ông anh đẹp trai này mất kiên nhẫn rồi hả? Tắm rửa xong còn phải diệt bọ cho nó, sửa lông và sấy khô. He he, thật ra các vị có thể về nhà chờ, buổi tối quay lại đón nó. Thế nào, tôi nhận hai ngàn của các vị không đắt phải không, tại thấy có nhiều trai đẹp nên mới bớt đó nha.” A Thanh liếc mắt đưa tình nhìn họ một cái.
Đặng Tiêu cũng không chịu được nữa, dùng vẻ mặt cầu xin nói: “Đói quá đi mất.”
Tiểu Vương nói: “Bên kia có một hàng bánh, điểm tâm làm rất ngon, có muốn sang đó ngồi một lát không?”
“Sao anh không nói sớm.”
Tiểu Vương nói: “Tôi cũng không ngờ lại lâu đến thế, còn tưởng rằng một hai tiếng đồng hồ là xong.”
A Thanh lắc đầu: “Không nhanh thế đâu.”
“Sếp ơi.” Một cô bé mặc áo mưa chạy tới: “Sếp ơi, vị khách kia, A Bố lông dài quá, hơn nữa do thiếu chăm sóc đã lâu nên bện vào với nhau, nếu muốn chải hết thì không thể, bây giờ trời đang chuyển nóng, lông quấn bện vào sẽ khiến nó rất nóng, hơn nữa dễ có bọ chét.”
Trang Nghiêu cau mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
A thanh thở dài: “Biện pháp tốt nhất là cạo hết để nó mọc lại lần nữa.”
Mọi người nhìn thoáng qua A Bố đã được tắm rửa sạch sẽ, có vẻ tâm trạng đang rất tốt, thật sự không thể tưởng tượng ra cảnh nó bị cạo trọc thì sẽ như thế nào.
Đặng Tiêu cau mày: “Cạo hết thế… sẽ khó coi lắm, nhỉ?”
Liễu Phong Vũ dửng dưng nói: “Nó chỉ là một con mèo, nào có biết đẹp xấu, cạo đi, mấy ngày nay tôi cũng thấy nóng.”
A Thanh nhìn về phía Trang Nghiêu: “Cậu bé đẹp giai, cậu quyết định thế nào? Lông dài như vậy, mùa hè nó sẽ phải chịu tội đó. Nếu các vị muốn ở lại lâu ở Bắc Kinh thì sau này một tháng đến chăm sóc một lần là có thể khiến lông nó được chăm sóc ở độ dài tương đối thích hợp, bây giờ chúng tôi không có cách sửa nào khác, quá dài quá hỗn tạp.”
Trang Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Vậy cứ thế đi.” Nói xong, nó đi tới chỗ A Bố.
A Bố thấy Trang Nghiêu đi tới thì thân mật dùng mũi cọ vào tay nó, Trang Nghiêu sờ sờ nó: “A Bố, tao bảo này, giờ họ muốn cạo lông cho mày, là vì tốt cho mày, nó sẽ mọc lại rất nhanh.”
A Bố sửng sốt mấy giây, đột nhiên kêu “meo meo”, bốn chân lui về phía sau, thế nhưng phạm vi hoạt động rất nhỏ, vừa lùi lại vừa nhìn nét mặt Trang Nghiêu, thoạt nhìn hình như đang đấu tranh.
“A Bố, nghe lời, sẽ không biến mày thành mèo hói đâu, chỉ là lông có thể ngắn hơn bây giờ một chút, thời tiết này mày cũng thấy nóng phải không, xén bớt đi sẽ thoải mái.”
A Bố vẫn kêu to như cũ, đôi mắt như pha lê tím lẳng lặng nhìn chằm chằm Trang Nghiêu, lại từ từ lui về sau một chút.
Trang Nghiêu ôm lấy mũi A Bố, khẩu khí cứng rắn: “A Bố, nghe lời.”
A Bố ấm ức kêu “meooo” một tiếng, cúi đầu, bất động.
A thanh và mấy dị nhân biết bay khiêng một cỗ máy như xe trượt tuyết đi ra.
Tùng Hạ nháy mắt một cái: “Này… là cái gì thế?”
“Máy cạo lông kiểu mới.” A Thanh bay lên người A Bố, ném xe trượt tuyết lên trên người nó, kéo xoẹt một cái, một đống lông lớn của nó từ trên người rớt xuống.
Tùng Hạ há to miệng, nhìn người A Bố trọc mất một khoảng, đột nhiên có chút không đành lòng.
A Bố nằm úp sấp xuống đất, dúi đầu vào trước ngực, cho đến tận một tiếng sau khi họ đã cạo sạch lông, nó vẫn duy trì tư thế ấy, không chịu ngẩng đầu lên.
Đặng Tiêu nhìn A Bố không còn lông nữa, không nhịn được bật cười: “Ha ha ha A Bố như gầy đi một nửa vậy, hóa ra không có lông trông như thế này, thịt có màu hồng nhạt này a ha ha ha ha.”
Trang Nghiêu hung hăng đập mạnh vào bụng cậu ta: “Không được cười nó.”
A Thanh cười nói: “Lúc đầu sẽ hơi không quen, yên tâm, một vài ngày nữa lông mới sẽ mọc dài ra. Chúng tôi sẽ phun thuốc diệt bọ lên toàn thân nó, sau đó chỉ cần chăm sóc định kỳ thì sẽ không có một con bọ chét nào làm nó ngứa sống được nữa.”
Tùng Hạ xoa xoa mặt A Bố: “A Bố, chúng ta về thôi.”
A Bố vẫn nằm sấp xuống đất như cũ, mặt chôn ở ngực, vẫn không nhúc nhích.
“A Bố?”
Trang Nghiêu cũng đẩy A Bố một cái: “A Bố, đi về, A Bố?”
Hai người liếc nhau, có chút bất đắc dĩ.
A Thanh đi quanh A Bố nửa vòng: “Ối chà, lòng tự trọng của nó mạnh như vậy a…”
Trang Nghiêu ngồi xuống bên cạnh A Bố: “A Bố, mày không phải ngại gì hết, chúng ta về thôi.”
Từ trong cổ họng A Bố phát ra tiếng kêu cực nhỏ, nghe vào có vẻ vô cùng ấm ức. Dù họ có khuyên can thế nào, A Bố vẫn duy trì tư thế cũ, không chút nhúc nhích.
Hai tiếng trôi qua, không ai có thể khiến nó động đậy.
Thành Thiên Bích cũng bắt đầu không nhịn được: “Chúng ta về đi, nó sẽ đuổi kịp.”
“Nếu nó không đuổi theo thì sao.”
“Nó là mèo của cậu, cậu nghĩ cách đi.”
“Đương nhiên là chờ cho nó suy nghĩ thông suốt.”
“Lãng phí thời gian.”
Tùng Hạ thở dài: “Hay là chúng ta đi mua cá cho nó.”
Tiểu Vương vỗ tay một cái: “Mua cá? Tôi biết ở đâu có cá, tôi dẫn mọi người đi.”
Thành Thiên Bích nói: “Mọi người ở lại bảo vệ Trang Nghiêu, Liễu Phong Vũ đi mua cá với chúng tôi.”
Tiểu Vương dẫn ba người ra ngoài, sau khi đi ra khỏi thẩm mĩ viện, Tiểu Vương đứng ở ven đường, loay hoay nhắn một tin ngắn bằng điện thoại di động, sau đó đứng đợi tại chỗ.
Tùng Hạ ngạc nhiên: “Tiểu Vương đang chờ ai ư?”
“Chờ xe.”
“Hả?”
“Xe taxi, nơi bán cá cách chỗ này khá xa, trong thành phố có xe dùng năng lượng mặt trời kiểu mới, tuy tốc độ rất chậm nhưng vẫn nhanh hơn đi bộ.” Tiểu Vương cười nói: “Đi xe đắt lắm, trước nay tôi tiếc tiền chẳng ngồi bao giờ, nhưng mọi người chắc là không sao phải không.”
Mười phút sau, một chiếc xe có tạo hình mô-tô ba bánh [134] lái tới, xe kia có vẻ rất nhẹ, vật liệu nhẹ, nhưng lớn hơn mô-tô ba bánh một chút, hai bên hai hàng ghế, vừa vặn có thể cho bốn người ngồi.
[134] Mô-tô ba bánh:
bradpittpaxgroceryrun04jpg1325667963
Xe dừng lại trước mặt họ, do một người phụ nữ trung niên lái: “Các vị muốn đi đâu?”
“Đến phố bán thuỷ sản.”
“Hết sáu mươi.”
“Bốn mươi.”
“Ít nhất năm mươi.”
“Được rồi được rồi.” Tiểu Vương rất có cảm giác thành tựu nhìn họ mà cười: “Lên xe thôi.”
Ngồi lên xe, Tiểu Vương nói: “Ít nhất phải nửa tiếng mới đến, thật ra gọi điện bảo người ở đó giao hàng cũng được, nhưng giáo sư muốn tôi dẫn mọi người đi tìm hiểu Bắc Kinh nhiều một chút, tôi cảm thấy để mọi người tự đi rất tốt.”
Tùng Hạ cười nói: “Như vậy rất tốt, chúng tôi quả thật cần hiểu rõ hơn về nơi này, cũng có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi cậu.”
Tiểu Vương xoa xoa đầu: “Anh hỏi đi, câu nào cao siêu quá tôi không trả lời được, có điều phần lớn những chuyện ở Bắc Kinh tôi đều biết.”
“Cậu có thể giới thiệu đơn giản cho chúng tôi biết Bắc Kinh bây giờ có tình hình như thế nào không? Ví dụ như, bây giờ nơi này do cơ quan nào đang quản lý, các tổ chức dị nhân có quy tắc hoạt động gì, có pháp luật và ràng buộc gì, có phát minh cách tân gì, Bắc Kinh có nhiều người như vậy, họ dựa vào cái gì để sống, và phương hướng phát triển của chúng ta là gì?”
Tiểu Vương cười gượng hai tiếng: “Chuyện này, đầu óc của tôi có chút chậm chạp, tôi trả lời từng câu nhé. Bắc Kinh bây giờ có tình hình như thế nào à? Nói thế nào nhỉ, dựa theo giáo sư Tùng nói, Bắc Kinh là một ngọn núi lửa còn hoạt động, mặt ngoài bình tĩnh còn bên trong thì bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào dung nham, bởi vì tất cả các nhà khoa học đều cho rằng đại họa của loài người không chỉ có như vậy, từ sau trận động đất đến giờ đã sắp đến một năm chỉ mới là hâm nóng. Sự nghiêm phạt của ‘Ý thức Cambri’ đối với con người chỉ vừa mới bắt đầu. Cho nên, dù bây giờ Bắc Kinh có vẻ tương đối bình tĩnh, sau khi tử vong quy mô lớn lúc ban đầu, dần dần thích ứng với hoàn cảnh mới, một lần nữa thành lập được vòng sinh hoạt tương đối ổn định. Thế nhưng giáo sư Tùng nói những thứ này đều là tạm thời, hơn nữa rất nhanh sẽ có biến hóa, về phần đó là biến hóa gì thì tôi cũng không biết, dù sao thì càng ngày càng có nhiều dị nhân không thể sinh sản, chuyện này mọi người đều biết, nếu cứ thế phát triển tiếp, dị nhân lớn mạnh lại không có khả năng sinh sản, người thường yếu kém không thể tự bảo vệ mình thì sớm muộn gì loài người cũng sẽ diệt vong. Thế nhưng tôi có cảm giác chuyện giáo sư Tùng lo lắng không phải là chuyện của vài thập niên sau.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không thể sinh sản tuyệt đối không phải nguy cơ cần phải giải quyết cấp thiết nhất. Không nói đâu xa xôi, sau đầu xuân, chúng ta sẽ phải nghênh đón động thực vật biến dị trỗi dậy. Qua thử thách một mùa đông, những thực vật còn sống sót sẽ càng ngày càng lợi hại, còn động vật ngủ đông sau khi thức tỉnh, những sinh vật dưới nước khổng lồ sau khi băng tan đều sẽ mang đến một làn sóng uy hiếp cho con người.”
Tiểu Vương thở dài: “Cho nên mới nói trong thời buổi này, chỉ có ai không tim không phổi mới có thể ngon giấc mỗi ngày, có đôi khi tôi lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại.”
Tùng Hạ an ủi: “Làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời, bây giờ nói một chút về phân bố các thế lực ở Bắc Kinh đi.”
Tiểu Vương nói: “Chuyện này tôi khá rõ. Sau khi tận thế là đỉnh điểm tử vong của con người, nhân số Bắc kinh từ hơn mười triệu người đã bị cắt giảm cho tới bây giờ chỉ còn hơn một triệu người. Mà trong số hơn một triệu người này còn có rất nhiều người đến từ bên ngoài. Nói chung, lúc đó không chỉ dân chúng bình thường mà các lãnh đạo cao cấp cũng chết rất nhiều. Sau khi tận thế, quân đội của chúng ta vẫn đứng ở tuyến đầu trong việc chống lại động thực vật biến dị, sau đó có rất nhiều dị nhân thức tỉnh cũng gia nhập vào cuộc chiến quanh thành phố này. Ước chừng mất gần nửa năm mới vừa giết vừa đuổi được động thực vật biến dị lung tung ra khỏi thành phố, khiến nơi đây khôi phục an toàn. Tuy mỗi ngày luôn có chuyện động thực vật biến dị tập kích con người xảy ra, có điều đều là chuyện xác suất thấp, đã không cấu thành uy hiếp được nữa. Trong lúc thanh lý những thứ này, quân đội từ từ nắm giữ thực quyền, tuy lãnh đạo trước kia vẫn còn nhưng đã không có tiếng nói, được ăn được uống được bảo vệ. Quân khu Bắc Kinh vốn có ba tập đoàn quân: 46, 52 và 35. Tập đoàn quân 35 hi sinh lớn nhất trong cuộc chiến đấu vây quét động thực vật biến dị trong thành, quân trưởng của tập đoàn quân 35 bị nhiễm ôn dịch qua đời, sau đó tập đoàn quân này sát nhập vào hai tập đoàn quân kia, cũng chính là tập đoàn quân 46 do tướng quân Từ Ưng lãnh đạo, và tập đoàn quân 52 do tướng quân Tào Tri Hiền lãnh đạo.” Nói đến đây, Tiểu Vương nhìn Thành Thiên Bích, xem ra quan hệ giữa Thành Thiên Bích và Tào Tri Hiền cũng không phải chuyện bí mật, chí ít, nếu Tào Tri Hiền có ý giấu giếm thì sẽ không thoải mái tới gặp Thành Thiên Bích.
Tiểu Vương lại nói tiếp: “Ba thế lực lớn mạnh nhất Bắc Kinh là quân đội, viện khoa học và tổ chức dị nhân. Trong đó, quân đội chính là hai tập đoàn quân tôi đã nói, viện khoa học có sáu phân khu, còn tổ chức dị nhân do bốn tổ chức lớn dẫn đầu, nhân số cũng rất nhiều. Bởi quân đội nắm giữ vũ khí tầm xa và lòng dân, là lực lượng chính thống của quốc gia nên bây giờ Bắc Kinh do quân đội quản lý. Thế nhưng, hai tập đoàn quân đang âm thầm đấu sức, tranh đoạt quyền làm chủ Bắc Kinh, mà nguyên nhân gây ra cục diện này chính là ý kiến bất đồng trong việc xây dựng lại loài người, mà nguyên nhân của sự bất đồng ý kiến về hướng xây dựng lại sinh ra từ dị nhân tiến hóa não bộ ở viện khoa học. Sự bất đồng này bị chia làm phái Bảo Thủ do giáo sư Tùng và đại tá Đường dẫn đầu và phái Cấp Tiến do tiến sĩ Trang dẫn đầu. Sau lưng giáo sư Tùng có tập đoàn quân 52, tộc Long Huyết và những tổ chức dị nhân rải rác khác, còn sau lưng tiến sĩ Trang có tập đoàn quân quân 46 và hội Phụng Lam.”
Tùng Hạ nói: “Đại tá Đường? Hình như tôi từng nghe qua tên này thì phải.”
“Đại tá Đường là chuyên gia đẳng cấp trong lĩnh vực gene học, cũng là người phụ trách đầu tiên thí nghiệm Long Huyết nhân, à, cũng là dị nhân tiến hóa não bộ luôn. Nghe nói ai càng thông minh thì càng dễ trở thành dị nhân tiến hóa não bộ bởi bộ gene của người đó đã tương đối ưu tú, có khởi điểm cao hơn người khác nên dễ tiến hóa hơn gì đó. Tôi cũng không hiểu, dù sao thì lý luận của giáo sư Tùng chính là bộ gene nào biểu hiện càng tốt thì càng dễ tiến hóa, cho nên trên cơ bản trước đây tất cả những dị nhân tiến hóa não bộ đều là thiên tài. Cậu xem, đại tá Đường, giáo sư Tùng, tiến sĩ Trang lớn nhỏ… không phải trước đây họ đều là thiên tài hay sao?”
Tùng Hạ gật đầu: “Như thế rất có lý.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nói tiếp sự phân chia của những thế lực kia đi, chi tiết một chút.”
“Bắc Kinh chính là do hai thế lực lớn này khống chế, ngoại trừ hai tổ chức dị nhân có lập trường rõ ràng mà tôi vừa nhắc tới ở trên thì quận Cửu Giang và Lục Đạo Hoàng Tuyền vẫn ở thế trung lập. Họ tiếp nhận nhiệm vụ do quân đội cắt cử, bất kể là nhiệm vụ do thế lực nào đưa ra, nhưng chưa bao giờ đứng thành hàng cả. Thủ lĩnh của quận Cửu Giang rất cao ngạo, thủ lĩnh của Lục Đạo Hoàng Tuyền lại tương đối mờ nhạt, quan hệ của họ với quân đội cũng không xem như thân thiết.”
“Lập trường rõ ràng của tộc Long Huyết và hội Phụng Lam do nguyên nhân gì?”
“Bởi vì tộc Long Huyết chính là quân đội. Đại tá Đường thì không cần nói đến, anh nghe quân hàm cũng biết, ngoài ra, tất cả Long Huyết nhân đều là lính hết, thủ lĩnh của họ đương nhiên cũng vậy, nên đương nhiên họ và quân đội có quan hệ mật thiết. Về phần tại sao họ đứng về phe tập đoàn quân 52 thì nhất định vẫn do sự bất đồng quan điểm trên, đại tá Đường giống giáo sư Tùng. Mà lão đại Phụng Lam tính cách bạo ngược, không đồng tình với lòng người, hứng thú lớn nhất của hắn chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ, quan niệm khôn sống mống chết của tiến sĩ Trang không hẹn mà gặp lại trùng ý với hắn. Những tổ chức dị nhân rải rác khác, phần lớn đều là trung lập.”
“Như vậy thù lao cho việc quận Cửu Giang và Lục Đạo Hoàng Tuyền nhận nhiệm vụ do quân đội cắt cử là gì?”
“Cái này thì nhiều.” Tiểu Vương nói: “Đầu tiên là chuyện hợp pháp chiếm giữ một miếng ngọc Con