Kết cục của tiến hóa chính là hủy diệt.
Tiền ca cắn răng nhìn Thành Thiên Bích, không chịu nói.
Thành Thiên Bích dù tay không động nhưng một luồng gió xẹt mạnh qua, chiếc cánh lành lặn bên kia của gã cũng bị cứa đứt một nửa.
Tiền ca đau đến co giật: “Đừng giết! Đừng giết tôi!”
“Trả lời.”
“Tôi là… tôi là người của Nhị Giang Môn, quận Cửu Giang, là… là lão đại chúng tôi phái tôi tới.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt: “Tao cho mày cơ hội cuối cùng, nếu không nói thật, tao sẽ giết mày.” Thành Thiên Bích đã được huấn luyện chịu đựng tra tấn, cũng từng được huấn luyện cách tra tấn người khác, chỉ cần không phải đối phương cũng được huấn luyện như thế, hoặc là người có tài nói dối tài tình đặc biệt, giỏi việc che giấu thì nếu là người bình thường nói dối trước cực hình tra tấn, hắn có thể nhìn ra. Tuy không tinh vi đến mức ngay cả tóc gáy đối phương động một cái cũng có thể phát hiện như Trang Nghiêu nhưng đối phó với người thường thì đã là dư dả.
Tiền ca hoảng sợ nhìn hắn.
Tùng Hạ cũng đi tới, lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc thì anh là ai.”
Người này thật sự không giống như là người của quận Cửu Giang. Thứ nhất, khi họ được bảo vệ bởi viện khoa học và tập đoàn quân 52, quận Cửu Giang tuyệt đối không thể trắng trợn cướp người trên đường như thế. Thứ hai, nghe ý của chú cậu thì Diêu Tiềm Giang đang liên lạc với họ để cậu đi xem bệnh cho hắn. Diêu Tiềm Giang bị thương vì nhiệm vụ của quân đội, không có lý nào quân đội lại từ chối yêu cầu này, cậu đến chữa trị cho hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn, Diêu Tiềm Giang không cần thiết phải làm chuyện hại người vô nghĩa như thế. Nhìn kiểu gì thì chuyện này cũng giống như muốn giá họa cho quận Cửu Giang. Thế nhưng, nếu người này thật sự không phải người của quận Cửu Giang, như vậy chủ tiệm thuỷ sản cũng đã bị mua chuộc?
Thành Thiên Bích giơ tay lên.
Trong mắt Tiền ca hiện lên sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Thành Thiên Bích vội vã cúi xuống bóp cằm gã, thế nhưng đã chậm một bước, Tiền ca đột nhiên miệng sùi bọt mép, cổ lệch sang một bên, đã chết.
Tùng Hạ cau mày: “Lẽ nào gã nuốt thuốc độc?”
Thành Thiên Bích gật đầu, quay đầu nhìn lại, những kẻ đi cùng Tiền ca, kẻ chết đã chết, kẻ chạy đã chạy, không còn ai để hỏi.
Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía ông chủ Tôn hàng thuỷ sản, ông ta hoảng sợ: “Tôi không biết gì hết.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt: “Ông quen kẻ đó, gã là ai?”
“Gã là người của Nhị Giang Môn, quận Cửu Giang.”
“Ông xác định?”
Ông chủ Tôn ra sức gật đầu: “Xác định, cả phố này ai cũng biết gã, Nhị Giang Môn ở quận Cửu Giang chuyên môn phụ trách hậu cần, tới nơi này mua đồ ăn vẫn luôn do Tiền ca.”
Tiểu Vương cũng nói: “Tôi nghe nói Nhị Giang Môn đúng là bộ phận hậu cần quản lý toàn bộ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của quận Cửu Giang, tương tự như bộ phận hành chính của công ty, sức chiến đấu yếu nhất. Nếu thật sự muốn bắt anh thì sao lại là người của Nhị Giang Môn chứ.”
Những người khác cũng trăm mối nghi ngờ, thế này là sao?
Lẽ nào người của quận Cửu Giang ngu xuẩn đến độ nghĩ rằng dựa vào mấy kẻ này là có thể cướp được người từ tay một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?
Lúc này, Tiểu Vương gọi điện thoại, nét mặt rất nghiêm túc, nội dung cuộc điện thoại là nói họ đã bị tấn công, yêu cầu viện khoa học phái người tới đón.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Vương nói: “Sáng sớm lúc dẫn mọi người ra ngoài, tôi đã đặc biệt xin chỉ thị từ giáo sư Tùng để biết có cần dẫn theo cảnh vệ hay không. Giáo sư Tùng nghĩ có đồng chí Thành ở đây, lại đi trong nội thành nên không cần dẫn theo cảnh vệ, bây giờ xem ra vẫn phải dẫn theo mới được.”
Tùng Hạ cười khổ: “Không ngờ rằng ngày đầu tiên ra ngoài đã có người tìm đến, chỉ sợ là đã theo dõi chúng ta rất lâu rồi.”
“Có lẽ vậy.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Tiểu Vương, có phải ở đây có thứ gì đó có thể che giấu dao động năng lượng của dị nhân?”
Tiểu Vương gật đầu: “Có, đã phổ cập từ lâu rồi, giá cả cũng không đắt.”
Tùng Hạ nói: “Quả nhiên, sau khi đến Bắc Kinh, chúng tôi đã gặp rất nhiều dị nhân mà không thể cảm giác được dao động năng lượng. Đó là thứ gì? Chúng tôi cũng muốn một bộ.”
“Là một miếng dán kim loại, dán nó ở trên người là được, nguyên lý tôi cũng không hiểu, lúc về viện khoa học để giáo sư Tùng cho mỗi người một bộ.”
Qua mấy phút, một chiếc xe cảnh sát chạy bằng năng lượng mặt trời lái tới, ngoại hình khá giống xe bán tải [136], phía sau có mấy người mặc đồng phục cảnh vệ ngồi, vừa xuống xe đã bao vây tiệm thuỷ sản, bắt đầu thanh lý thi thể và vặn hỏi tình hình.
[136] Xe bán tải:
115e1314704
Lại đợi mười phút sau, cảnh vệ lái xe tới đón họ, xe này chạy bằng năng lượng mặt trời hỗn hợp với điện năng, mã lực lớn hơn một chút, họ vẫn mua con cá kia của ông chủ Tôn, dùng xe tải treo lên mặt sau, lái về thẩm mỹ viện.
Sau khi trở về thẩm mỹ viện thì đã là xế chiều, cuối cùng A Bố cũng chịu ngẩng đầu lên, nhưng có vẻ hết sức ủ rũ, hơn nữa không chịu cử động. Cơ thể trụi lủi kết hợp với nét mặt như đưa đám của nó thật là đáng thương.
Trang Nghiêu nói: “A Bố phải đợi đến lúc tối mịt thì mới về.”
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Vì sao?”
“Đương nhiên là sợ bị người ta nhìn.” Liễu Phong Vũ đồng cảm vuốt ve A Bố: “Tao hiểu mày mà, nếu tao bị cắt một kiểu tóc xấu xí thì cũng tuyệt đối không cho bất cứ ai nhìn thấy.”
A Bố ngửi thấy mùi cá, lom lom đôi mắt nhìn chiếc xe cảnh vệ kia.
Tùng Hạ cười chỉ vào con cá lớn: “A Bố, có muốn ăn cá không, muốn ăn thì về nhà với bọn tao.”
A Bố kêu “meo” một tiếng, như thể rất do dự.
Trang Nghiêu nói: “Để nó ăn ở đây đi.”
A Thanh chống cằm ngồi ở một bên: “Các vị, nếu ăn ở đây sẽ làm chỗ tôi bị dơ, còn có thể để lại mùi đó, tôi phải thu thêm phí, lấy hai trăm là được rồi.”
Tiểu Vương trợn tròn hai mắt: “Chỉ mượn anh chỗ ngồi ăn cá thôi mà…”
A Thanh liếc gã một cái, đứng lên: “Lẽ nào tôi cọ rửa không tốn nước tốn điện tốn nhân công hay sao.”
Tùng Hạ nói: “Không sao, chúng tôi đưa tiền là được.”
A Thanh mặt mày rạng rỡ: “Tôi có nồi siêu lớn, các vị có muốn thuê không, tiền thuê chỉ lấy hai mươi là đủ rồi, dao lọc xương lấy năm thôi.”
Tùng Hạ cười nói: “Có, thuê hết.”
Tiểu Vương nói: “Mọi người không cần thiết phải tiêu tiền uổng phí thế.”
Tùng Hạ cười mà không nói.
Lấy năng lượng làm vật lưu thông đồng giá, đó là thứ mà họ không thiếu nhất, bây giờ cậu đã có thể chia tách năng lượng Ngũ hành từ trong thân thể, tuy không biết quân đội thu mua năng lượng sẽ cho bao nhiêu tiền, có điều với họ mà nói, trực tiếp hấp thu năng lượng từ ngọc Con Rối rồi lại chuyển hóa ra thì đơn giản là chuyện làm ít công to, như vậy với họ thì loại tiền kiểu mới này dễ kiếm như giấy vậy.
Để an ủi A Bố, mọi người hợp sức xử lý con cá lớn kia, phần lớn cắt thành từng miếng, một phần nướng, một phần nấu canh. A Bố được ăn cá, rốt cuộc đã có tinh thần, cũng không còn ôm đầu nằm sấp xuống đất nữa mà chịu đứng dậy.
Trong lúc A Bố tập trung ăn cá, họ cũng không nhàn rỗi, nấu một nồi lẩu cá ở bên cạnh, A Thanh và vài nhân viên trong cửa hàng cũng tham dự vào bữa tiệc dã ngoại của họ, còn miễn phí cung cấp một ít nguyên liệu nấu ăn.
Một đám người và một con mèo ăn uống hò hét ở ngay trong quảng trường lộ thiên của thẩm mỹ viện thú cưng.
Có đôi khi, họ cũng có chút nhung nhớ cuộc sống màn trời chiếu đất dã ngoại, ngồi vây quanh một đống lửa ăn lẩu, bây giờ ấm no không lo lại khiến họ cảm thấy không chân thật.
Bầu trời dần đen, họ vừa ăn vừa ôn chuyện Bắc Kinh, lại tăng thêm không ít tri thức.
Từ một nơi rất xa, hai con cú mèo song song đứng trên nóc nhà, cổ nghiêng sang một bên thành 90°, đôi mắt màu hổ phách nhìn họ chằm chằm.
Một lát sau, một con trong đó lên tiếng: “Chúng đang ăn lẩu?”
“Đương nhiên là lẩu.”
“Chúng còn có lòng dạ mà thảnh thơi ăn lẩu?”
“Sao tao biết được, nếu không mày đi hỏi chút xem.”
“Đừng đùa, mày không thấy tên Thành Thiên Bích kia đáng sợ thế nào sao, ngón tay không động mà đã cắt rạch được người, nếu tao đi, tao sẽ biến thành nguyên liệu cho nồi lẩu đó mất.”
“Từ khi chúng ra ngoài và chúng ta theo dõi đến giờ, ít nhất tao phát hiện ra ba nhóm người cũng đang theo dõi chúng, chúng không sâu sắc, hoặc là do mới đến nên chẳng biết cái gì mày nhỉ?”
“Tao nghĩ nguyên nhân lớn nhất có thể do chúng còn chưa hiểu chỗ này, hơn nữa tất cả đều theo dõi cách chúng hai trăm ba trăm mét, có là ai thì cũng không phát hiện được đâu.”
“Công việc này thật là mệt chết đi được.”
“Đừng có cằn nhằn nữa, chờ chúng quay về viện khoa học, chúng ta mới có thể quay về báo cáo.”
Sau khi trời tối, người trên đường phố ít đi rất nhiều. A Bố ăn uống no đủ, tâm trạng bình tĩnh một chút, rốt cuộc chịu theo họ về viện khoa học.
Tiểu Vương an bài A Bố tại một ngôi đình giả cổ trong viện khoa học. Ngôi đình đó rất lớn, hơn nữa cũng khá cao, bên trong được lót bông, vừa vặn có thể làm ổ cho nó.
Sau khi thu xếp xong cho A Bố, mọi người mới đến khu 3.
Thành Thiên Bích thuật lại cho Trang Nghiêu những chuyện xảy ra trên đường hôm nay, những người khác đi ở phía sau.
Tùng Hạ cũng có tâm sự nặng nề, đang nghĩ ngợi xem lát nữa nhìn thấy chú cậu thì sẽ hỏi những câu nào thì đột nhiên, một cánh tay khoác lên vai cậu.
Tùng Hạ kinh ngạc quay đầu, khuôn mặt tuấn tú của Liễu Phong Vũ ở ngay trước mắt cậu, trên mặt còn nở nụ cười mập mờ. Lúc này Tùng Hạ mới phát hiện, không biết từ lúc nào mà hai người họ đã tụt ở cuối hàng.
Tùng Hạ hỏi: “Liễu ca, có chuyện gì thế anh?”
Liễu Phong Vũ cười he he, hạ giọng tiến đến bên tai cậu, hỏi nhỏ: “Hôm qua cưng không ngủ phải không?”
Mặt Tùng Hạ nóng lên, có chút chột dạ nhìn người trước mặt một chút.
Liễu Phong Vũ lắc lắc vai cậu, nháy mắt với cậu: “Vờ vịt với anh gì nữa, cưng không phí phạm tâm sức của anh phải không?”
Tùng Hạ nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng vẫn quá hưng phấn quá căng thẳng. Đối với một cậu trai tơ gần hai mươi bảy tuổi mà nói thì hôm qua đúng là một ngày đáng để chúc mừng, cậu gắng nín cười, giơ một chữ V thắng lợi cho Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ đột nhiên cười ha ha, vỗ mạnh vào lưng cậu: “Tiểu Hạ được lắm, chúc mừng cưng.”
Những người khác bị hắn làm cho giật mình, quay đầu nhìn lại, Liễu Phong Vũ cười nói: “Nhìn gì thế, đi đường của mấy đứa đi.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, ánh mắt sâu thẳm khiến Tùng Hạ nhớ đến cảm xúc điên cuồng trong đôi mắt ấy khi hắn sa vào *** tối qua, ánh mắt kia khiến cậu miệng đắng lưỡi khô, trái tim hơi căng lên.
Liễu Phong Vũ huýt sáo, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Tiểu Vương dẫn họ đến một góc uống cà phê của khu 3, để họ ở lại đây chờ Tùng Chấn Trung.
Đợi một hồi, Tùng Chấn Trung tới, còn dẫn theo một người đàn ông tuổi còn trẻ. Người đàn ông kia có màu da trắng nõn, môi màu hồng trong suốt, ngũ quan vô cùng tinh xảo, đẹp như mỹ nhân cổ điển bước ra từ trong tranh. Người đó mặc một bộ quân trang xanh biếc, bên ngoài khoác áo dài trắng. Mặc dù rất đẹp nhưng người này lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo như băng giống như người máy vậy.
Tùng Chấn Trung giới thiệu: “Đây là người phụ trách khu 6 viện khoa học quốc gia, đại tá Đường Đinh Chi.”
Mọi người đều từng nghe nói đến tên người này, đại tá Đường không những cũng là dị nhân tiến hóa não bộ giống Tùng Chấn Trung mà trước tận thế, người này chính là người phụ trách đầu tiên thí nghiệm Long Huyết nhân. Giống như Tùng Chấn Trung và Trang Du, Đường Đinh Chi chính là nhà khoa học cấp quốc bảo.
Đường Đinh Chi hình như không định lên tiếng, anh chỉ cẩn thận quan sát mỗi người trong họ, khiến họ cảm giác rất không được tự nhiên.
Có vẻ Tùng Chấn Trung cũng đã quen với chuyện này, nói: “Mọi người đi theo chúng tôi đến đây đi, chúng ta tâm sự.” Anh dừng lại một chút: “Tiểu Hạ, bạn bè của cháu có đáng tin hay không?” Hiển nhiên, ngoại trừ ba người Tùng Hạ, Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu, Tùng Chấn Trung không phải dễ tin người.
Tùng Hạ nói: “Họ đều rất đáng tin chú ạ, hơn nữa, họ cũng biết cháu cần chia sẻ với chú một bí mật lớn, cháu nghĩ họ nên tham dự.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Vậy cùng đi thôi.”
Đường Đinh Chi đột nhiên tiến lên một bước, chắn trước mặt Trang Nghiêu: “Trang Nghiêu, chào cậu.”
Trang Nghiêu ngẩng đầu nhìn anh: “Đại tá, đã lâu không gặp.”
“Bốn năm ba tháng lẻ bảy ngày trước, cậu mời tôi tham gia thí nghiệm B26, đã hứa sẽ cung cấp cho tôi tiền lương trong 41 ngày, nhưng cuối cùng cậu chưa thực hiện được mà đã đi. Cộng cả vốn lẫn lãi, cậu nợ tôi 26.850 nhân dân tệ [137], tương đương với đồng nhân dân tệ mới, xin cậu trả cho tôi 167 đồng tiền.”
[137] Theo tỷ giá ngày 24/5/14 thì 1 CNY = 3.413 VNĐ, số tiền trên khoảng hơn 91 triệu.
Trang Nghiêu chớp chớp hai mắt, những người khác cũng không lên tiếng.
Đường Đinh Chi dùng giọng nói có ngữ điệu không hề gợn sóng như người máy tiếp tục nói: “Tôi kết hôn rồi, một nửa kia của tôi rất có tài tiêu tiền.”
Tùng Chấn Trung thở dài: “Đại tá, cậu ấy sẽ trả tiền.”
Trang Nghiêu buồn bực nói: “Tôi lập tức đưa anh, tiền mặt.”
Đường Đinh Chi gật đầu, nhường đường.
Liễu Phong Vũ thất vọng nói nhỏ: “Kết hôn rồi? Loại này là loại tôi thích mờ.”
Đường Nhạn Khâu kinh ngạc nhìn hắn.
Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn: “Sao? Có gì mà phải kinh ngạc, mị lực của tôi vượt qua giới tính.”
Đường Nhạn Khâu quay mặt sang chỗ khác, nét mặt có chút cứng ngắc.
Liễu Phong Vũ phong lưu cười nói: “Cậu cũng thích tôi à.”
Đường Nhạn Khâu hạ giọng nói: “Anh đừng làm rộn, bây giờ phải nói chuyện chính.”
Liễu Phong Vũ nở nụ cười mập mờ.
Bọn họ đi theo Tùng Chấn Trung vào một phòng thí nghiệm có quy mô cực lớn, phần lớn trong phòng thí nghiệm là dùng thủy tinh công nghiệp, vách tường thủy tinh, sàn nhà thủy tinh, ba tầng đều trong suốt khiến toàn bộ phòng thí nghiệm đều tràn đầy mùi vị của khoa học viễn tưởng. Trong phòng thí nghiệm đồng thời có mấy chục nhà khoa học đang bận rộn làm việc.
Tùng Chấn Trung giới thiệu: “Đây là phòng thí nghiệm tổng hợp, chủ yếu nghiên cứu tiến hóa giống loài và năng lượng Cambri, là phòng thí nghiệm sáu khu dùng chung.”
“Năng lượng Cambri?”
“Đúng, năng lượng tự do không thuộc năng lượng Ngũ hành mà trận động đất đã phóng thích ra, cũng chính là năng lượng mà ngọc Con Rối phóng thích ra.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Chúng tôi gọi nó là năng lượng vô thuộc tính.”
“Dùng từ ‘năng lượng vô thuộc tính’ để gọi cũng rất chuẩn xác, so với năng lượng Ngũ hành cấu thành nên vạn vật trên thế gian, năng lượng Cambri không tìm được vị trí của nó ở trên địa cầu, năng lượng này đã hoàn toàn phá vỡ sự cân bằng sinh thái, xúc tiến các giống loài cấp tốc tiến hóa, còn nhanh hơn tốc độ tiến hóa của kỷ Cambri đầu tiên chí ít gấp trăm vạn lần.” Tùng Chấn Trung nói: “Bên này.”
Mọi người đi tới cửa của một phòng thí nghiệm hình cầu, phòng thí nghiệm được ốp thủy tinh đặc biệt mà bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, có điều chỉ nhìn đường kính của hình cầu này là có thể tưởng tượng không gian bên trong lớn đến nhường nào.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi đồng thời tiến hành quét mống mắt bằng một màn hình LCD, cửa lớn phòng thí nghiệm hình cầu mở ra, mọi người lục tục tiến vào, cánh cửa khép lại sau lưng họ.
Trong phòng thí nghiệm hình cầu không có ai, các thiết bị được lắp đặt toàn bộ là thủy tinh và kim loại trắng bạc khiến nơi này làm cho người ta có cảm giác áp lực lỳ lạ.
Không gian bên trong phòng thí nghiệm quả thật rất lớn, các loại dụng cụ thí nghiệm mà họ chưa từng nhìn thấy bao giờ đặt một vòng xung quanh phòng thí nghiệm, ngay chính giữa phòng thí nghiệm có một cái đài hình chữ nhật rất