“Tôi không biết hình dung thế nào, toàn bộ đáy hồ đều là thân hình của nó, ít nhất trong phạm vi tôi có thể nhìn thấy đều bị nó lấp đầy.”
Họ để lại năm, sáu người giữ nhà, những người khác tập trung ở trước cửa Minh phủ. Đường phố bên ngoài cửa Minh phủ có rất nhiều người đứng vây quanh, chỉ sợ tất cả mọi người trong tường Quang Minh đều xuất động vì một lần được thấy phong thái của Minh chủ.
Dung Lan và Tôn tiên sinh đã chờ ở đó từ trước, họ cùng cưỡi một con tuấn mã màu trắng khổng lồ cao năm mét. Bạch mã vô cùng oai phong bắt mắt, da lông trắng đến phản quang, không có bất kỳ tạp chất nào, gần như hòa làm một thể với nền tuyết, bờm ngựa tung bay theo gió, đôi mắt sáng ngời hữu thần. Họ chưa từng thấy con ngựa nào có thể cao quý, đẹp đẽ như vậy.
Liễu Phong Vũ chậc chậc ca ngợi: “Hoàn hảo hơn hai con ngựa tôi nuôi trước kia, này, so với ngựa Đường gia nhà cậu thì thế nào?”
Đường Nhạn Khâu cũng hai mắt tỏa sáng, từ nhỏ hắn đã thích ngựa, Đường gia quanh năm nuôi mấy chục con ngựa thuần huyết, cho dù như thế, bạch mã trước mắt cũng đẹp một cách hiếm thấy: “Năm chúng ta về Đường gia, nhà tôi đã có mấy con ngựa bắt đầu biến dị, con ngựa này không chỉ đẹp mà còn cường tráng, nếu ngựa nhà tôi cũng lớn được như vậy, nhất định cũng rất đẹp.”
Liễu Phong Vũ cười: “Cậu chỉ nói nhiều khi nhắc những chuyện mình cảm thấy hứng thú.”
Đường Nhạn Khâu cười cười.
A Bố cũng sinh ra hứng thú rất lớn đối với con ngựa này, nó thật cẩn thận bước tới, chậm rãi giơ chân muốn chạm vào, bạch mã quay đầu lại, đôi mắt to như đá vỏ chai[228] nhìn nó không chớp mắt. A Bố chậm rãi hạ chân xuống, đặt lên lưng ngựa, sau đó vẫn không nhúc nhích nhìn phản ứng của con ngựa kia. Bạch mã bình tĩnh nhìn nó hồi lâu, phất phất đuôi, cuối cùng quay đầu sang chỗ khác. Trong mắt A Bố lóe lên ánh sáng hưng phấn, lại dùng móng vuốt đi ghẹo đuôi ngựa, con ngựa kia giống như đang chơi đùa với A Bố, cái đuôi nhẹ nhàng lắc trái lắc phải, A Bố như thể nhìn thấy dây chơi với mèo [229], chăm chú tóm bắt.
[228] Đá vỏ chai (Hắc diệu thạch): Một loại đá giống khoáng vật nhưng không phải khoáng vật thật sự bởi nó là là một dạng thủy tinh tự nhiên được tạo ra khi dung nham felsic phun trào ra từ núi lửa và nguội lạnh nhanh.
[229] Dây chơi với mèo: Đồ chơi cho chó mèo, được quấn dây dù hay phụ kiện bắt mắt thu hút sự chú ý của mèo.
Mạnh Khánh ở bên cạnh ho khan một tiếng.
Tùng Hạ cười vỗ vỗ đầu A Bố: “A Bố, không nghịch nữa.”
Trang Nghiêu nói: “Tôn tiên sinh, chúng tôi đã đến đông đủ, xuất phát thôi.”
Tôn tiên sinh toàn thân bọc như cái bánh chưng, nhìn có vẻ muốn xoay người thôi cũng tốn công: “Được được, xuất phát thôi.”
Dung Lan hô: “Xuất phát.” Giọng hắn không lớn, nhưng vừa mở miệng thì xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, đề nghị ngoại hình của Tôn tiên sinh đối với hắn hiển nhiên hết sức hữu hiệu, dân chúng trong tường Quang Minh hễ nhìn thấy hắn, trong mắt đều lóe ra sự tín ngưỡng, sùng bái như thần linh. Diêu Tiềm Giang nói đúng, so với vị “thần” mà Tôn tiên sinh đã tạo ra, sự tâng bốc của viện khoa học đối với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên căn bản không tính là quá đáng.
Đội ngũ một hàng hơn sáu mươi người cứ như vậy xuất phát về phía hồ Thanh Hải, dân chúng trong tường Quang Minh nghe nói Minh chủ sẽ dẫn theo đại quân đi tiêu diệt rồng Thanh Hải, kiến tạo nguồn nước cho họ, ai nấy cũng xếp hàng tiễn đưa, nhất thời cảnh tượng này rất có hương vị anh hùng xuất chinh.
Từ Tây Ninh đi đến hồ Thanh Hải chỉ hơn 100 km, họ đi một buổi đã đến, mà ba chiếc máy bay chiến đấu phụ trách thả bom xuống nước đã sớm chờ ở ven hồ.
Nhìn mặt hồ xanh biếc bao la khôn cùng phía xa, vẫn mĩ lệ như năm nào, chỉ có ai tận mắt chứng kiến mới biết dưới mặt hồ êm ả kia ẩn núp bao nhiêu quái thú dữ tợn.
Đặng Tiêu kêu lên: “Wow, hồ lớn quá, như biển vậy.”
Tùng Hạ cảm thán: “Hơn 4.000 km2 mà, hơn nữa nó từng là biển thật.”
Liễu Phong Vũ nói: “Hồ lớn thế này, có nhiều thủy quái hơn nữa anh cũng không thấy lạ.”
A Bố ngửi thấy mùi hồ nước mặn, hưng phấn cả lên.
…
Họ dừng lại cách bờ hồ hơn 100 mét. Tất cả động vật biến dị đều bất an muốn bỏ chạy tại chỗ. Khi xuất hiện sinh vật biến dị lớn mạnh, chúng còn mẫn cảm hơn cả con người.
Tôn tiên sinh dùng máy khuếch âm hô: “Tất cả động vật biến dị lùi ra ngoài 100 mét, những ai tham gia chiến đấu đi bộ vào trong, nếu người nào bị thủy quái kéo xuống nước còn có thể cứu trợ, động vật biến dị quá nặng, rơi xuống không kéo lên được.”
Ngô Du nhảy xuống khỏi người Trần thiếu, sờ phần lông vừa dày vừa mềm sau gáy hắn: “Anh ở lại đây đi, trông chừng đám động vật này, đừng để chúng nó lộn xộn.”
Trần thiếu dùng cằm hất tay hắn ra, lắc lắc bộ bờm thật dày: “Mày tưởng tao muốn đi chịu chết chắc.”
Ngô Du cười cười, vỗ vỗ cằm hắn rồi đi.
Mọi người cũng lần lượt nhảy xuống khỏi người tọa kỵ, sinh vật trên đất liền cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa, chung quy vẫn không thể đối phó dưới nước. Tôn tiên sinh nói đúng, nếu có ai rơi xuống nước thì còn cứu được, thứ nhất là mục tiêu nhỏ, chưa chắc sẽ bị nuốt, thứ hai là có thể kéo lên còn động vật một khi rơi xuống nước, cơ bản nhất định phải chết.
Trần thiếu và dị chủng gấu tập trung tất cả động vật biến dị ra phía sau, phòng chuyện chúng vì muốn bảo vệ chủ mà chạy tới bên hồ. A Bố cũng bị đuổi đi, lần này nó không kháng nghị, lại chạy đến bên cạnh con bạch mã xinh đẹp kia. Bạch mã nằm xuống nghỉ ngơi, nó cũng nằm xuống bên cạnh, hiếu kỳ dùng chân hất hất lông ngựa, dùng mũi cọ cọ vào cần cổ thon dài của con ngựa. Bạch mã thảnh thơi nhắm mắt lại, vừa không phản kháng, cũng không cố ý phản ứng.
Tùng Hạ cười: “Minh chủ, con ngựa này của anh chẳng những đẹp mà tính cách còn rất tốt.”
Dung Lan quay đầu nhìn thoáng qua: “Nó là ngựa già, tính tình rất điềm đạm.” Nói xong hắn nhíu nhíu mày: “Sao Tống Kỳ còn chưa đến?”
Tôn tiên sinh cười: “Cậu ta có hơi không đúng giờ, chờ một lát đi.”
Dung Lan hừ một tiếng: “Đâu chỉ là một lát.”
…
Trong lúc đợi Tống Kỳ, họ ăn một chút lót dạ, sau đó nghiên cứu phương án tác chiến một lát: Đầu tiên Diêu Tiềm Giang sẽ lặn xuống nước chứng thực xem rồng Thanh Hải có phải vật sống hay không và tìm hiểu hoàn cảnh dưới nước, nếu có thể lấy được tin về ngọc Con Rối thì càng tốt, có điều đây hiển nhiên là hy vọng xa vời. Thứ quan trọng nhất là họ nhất định phải xác định rồng Thanh Hải có thật, nếu không họ phải thay đổi chiến lược, tìm ra ngọc Con Rối trước.
Đợi hơn một tiếng, từ phía chân trời đột nhiên bay đến một con chim lớn màu sắc rực rỡ, chim lớn không có gì đáng kỳ quái, nhưng phía dưới con chim còn treo thứ gì đó, nhìn từ xa thì là một vệt đen, lại gần mới phát hiện là người. Điều ngạc nhiên nhất là người kia có vẻ như đang “ngồi” giữa không trung, giống như có cái gì đó trong suốt đang nâng đỡ gã, khiến gã cùng con chim lớn kia bay đến phía họ.
Dung Lan nheo mắt lại: “Tống Kỳ đến rồi.”
“A, cậu ta đến rồi.” Tôn tiên sinh muốn đứng dậy khỏi mặt đất, song ông sợ lạnh, mặc đồ quá dày, quả thật không đứng lên nổi: “Mau, nhắc cậu ta đừng bay quá gần mặt hồ, bay cao lên một chút.”
Tôn tiên sinh còn chưa nói xong, người bay trên trời đã đứng lên, gân họng hét toáng về phía họ: “Êêê, tôi tới rồi—” Nói xong còn khoa trương vẫy tay.
Cằm của Tôn tiên sinh thiếu điều rớt xuống: “Không được kêu.”
Lúc này, mặt hồ yên ả sinh ra biến hóa rất nhỏ, Tùng Hạ cả kinh, vội hô: “Mau bay cao lên!”
Tống Kỳ dùng âm lượng lớn hơn gào lại: “Anh nói gì cơ?”
Mặt hồ đột nhiên xuất hiện một lốc xoáy, ngay sau đó, một con cá vảy đen khổng lồ nhảy ra khỏi mặt hồ, há miệng phóng tới Tống Kỳ và con chim lớn kia.
“Má ơiiii!” Tống Kỳ hoảng sợ la lớn, ra sức vung tay lên, cành cây cách họ không xa rung động xào xạc, mọi người quay đầu nhìn lại, tơ nhện trong suốt quấn chặt quanh cành cây, tuy trong suốt nhưng từ dấu vết cành cây bị quấn có thể thấy được nó mảnh hơn tơ nhện họ thấy trong rừng nhền nhện rất nhiều, đại khái chỉ to cỡ ngón tay. Miệng cá đã gần ngay trước mắt, Tống Kỳ cứ như vậy bay sát qua miệng cá, cơ thể nhanh chóng lao vụt đến cây đại thụ kia. Gã vừa thoát hiểm, con chim kia thì không may mắn như vậy, vừa vặn kẹt ở miệng cá. Con chim đó có thể tích rất lớn, miệng cá không nuốt được, bèn ngậm nửa thân dưới của con chim, nhanh chóng kéo nó xuống hồ, con chim tru lên giãy dụa.
Tống Kỳ bên này lại phun tơ nhện ra, quấn quanh con chim lớn, dùng sức kéo về theo quán tính, con chim lớn cũng ra sức vỗ cánh, may mà con cá kia không có răng, do đôi bên cùng to nên con cá không cắn được sâu, khi con chim suýt bị kéo xuống nước, nó đã được Tống Kỳ kéo về. Tống Kỳ đắc ý cười ha ha, còn chưa cười được hai tiếng thì nghe rầm một tiếng, gã bị đập cả người vào thân cây, con chim lớn cũng chật vật rơi xuống tuyết.
Hiện trường tĩnh lặng.
Tống Kỳ vẫn duy trì tư thế va chạm, cứ như vậy dính trên thân cây, hồi lâu không có động tĩnh.
Con chim kia chui vào trong tuyết, mãi mới giãy dụa bò lên được, lúc này mọi người mới thấy rõ, đây là một con vẹt kim cương [230] màu sắc sặc sỡ, cánh dài ít nhất tám mét, lớn đến kinh người, màu lông rất đẹp, giống như một đóa hoa tươi thắm nở rộ trong tuyết, vô cùng diễm lệ. Nó lắc lắc cổ, đột nhiên rú lên: “Ngã chết ông mất, ngã chết ông mất!”
[230] Vẹt kim cương: Một loại vẹt châu Mỹ kích thước lớn có màu sắc sặc sỡ.
Tôn tiên sinh cười, nói: “Tiểu Ngũ, chào mày.”
Con vẹt kia vẫn thét lên: “Ngã chết ngã chết!” Âm thanh kia quái dị chói tai, thật sự không giống tiếng nói của con người, tuy nó nói tiếng Trung, không, còn có chút âm điệu Quảng Đông…
Con vẹt đi trong tuyết vài bước mới quay đầu nhìn về phía cái cây đại thụ kia, nó bay lên, ngậm cổ áo Tống Kỳ kéo gã xuống, Tống Kỳ cắm đầu xuống nền tuyết, kêu thảm: “Đậu xanh, đau muốn chết.” Nói xong bò dậy: “Xin… xin chào mọi người.” Đó là một chàng trai trẻ tuổi trông khá đẹp trai, tầm 25 – 26 tuổi, cho dù mặt bị va đến đỏ bừng, chóp mũi và trán còn trầy da, song vẫn cười tươi rói.
Dung Lan có nét mặt không thể chịu nổi: “Bị ngốc à, chẳng những đến muộn, còn suýt thì bị cá ăn.”
Tống Kỳ cười khà khà: “Con cá quèn ấy đâu có lộc ăn tôi, tôi đã nghĩ rồi, nếu có ngày nhất định bị cái gì ăn, tôi sắp xếp thế này, đầu tiên là…”
Tôn tiên sinh mỉm cười chặn lời gã: “Tiểu Tống, sau này hãy nói những chuyện đó, nào, giới thiệu cho mọi người biết một chút đi.”
“Vâng.” Tống Kỳ nhìn về phía mọi người: “Xin chào, tôi là Tống Kỳ, chính là Spider-Man đó, ha ha ha ha, đúng rồi, đây là thú nuôi của tôi, nó tên Tiểu Ngũ, tuy nó nói được tiếng người, nhưng nó không phải người, nó là vẹt tiến hóa ngôn ngữ.”
Tiểu Ngũ lạch bà lạch bạch bước tới, nhại lời: “Tiến hóa, tiến hóa.”
Ánh mắt Trang Nghiêu sáng lên: “Tiến hóa ngôn ngữ? Ngôn ngữ là một loại của tiến hóa não bộ, bây giờ nó cũng có thể độc lập suy nghĩ ư?”
Tôn tiên sinh nói: “Tôi cũng từng nghiên cứu Tiểu Ngũ, khi mới tiến hóa, nó chỉ phát âm thêm rõ, khả năng học tập lời nói của con người được tăng cường, gần như giống hệt bản thể nhưng mấy tháng gần đây, bộ não của nó cũng tiến hóa. Nói cách khác, nó không chỉ là ‘nói như vẹt’, bây giờ nó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt suy nghĩ đơn giản, chỉ cần con người từng làm là nó có thể bắt chước, nhất là chuyện tái diễn với tần suất rất cao.”
Đặng Tiêu không khách khí cười to: “Ha ha ha, tái diễn với tần suất rất cao, đại