“Miếng ngọc ở trong miệng nó, ngay trong miệng nó!”
Mọi người ngẩng cổ, nhìn con quái vật lớn sừng sững giữa hồ. Đó là một con rắn biển vô cùng khổng lồ, phần thô nhất trên cơ thể có đường kính hơn ba mươi mét, bộ da của nó có màu xanh đen lốm đốm đỏ, vừa nhìn đã biết hết sức kiên cố, phần gáy có vết thương do bom nổ, đang chảy máu thành dòng, mặt hồ xa xa đều bị nhuộm thành màu đỏ, nhưng miệng vết thương so với cơ thể nó quả thật nhỏ bé không đáng kể. Nó chỉ mới ló nửa người trên khỏi nước mà gần như đã cao tận mây xanh, còn không biết nửa người dưới chôn dưới nước rốt cuộc dài bao nhiêu. Rắn biển do rắn hổ mang cổ đại tiến hóa ra, song độc tính lại gấp rắn hổ mang mấy chục lần, thậm chí là gấp cả trăm lần. Con rắn biển lớn như vậy, chỉ sợ có thể độc chết toàn bộ sinh vật trong hồ Thanh Hải.
Đây là động vật lớn nhất họ từng gặp cho đến thời điểm hiện tại, chiều dài của rồng Thanh Hải tuyệt đối vượt qua Thông Ma, thậm chí họ không tìm thấy thứ gì có thể tương tự rồng Thanh Hải, cũng không thể hình dung rung động trong lòng họ khi nhìn thấy sinh mệnh siêu cấp này.
Rồng Thanh Hải đứng ở trung tâm hồ Thanh Hải, cách họ ít nhất 4, 5 km nhưng với khoảng cách này, chỉ cần nó duỗi cổ xuống dưới là có thể đến nơi. Không ai phát ra bất cứ âm thanh nào, bởi vì nếu không phát ra tiếng, bằng hình thể nhỏ bé của họ cộng thêm cây cối phía sau che phủ, rất có khả năng rồng Thanh Hải căn bản không nhìn thấy họ.
Đường Đinh Chi nhỏ giọng hỏi Tùng Hạ: “Có cảm giác được gì không?”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái: “Không thể, xa quá.”
“Dùng thiết bị kiểm tra một lần đi.” Tôn tiên sinh hạ lệnh cho một phi công lái máy bay chiến đấu qua bộ đàm: “Mở thiết bị dò ngọc, bay chung quanh rắn biển dò thử một lần, chú ý duy trì khoảng cách an toàn ít nhất 500 mét.”
Bên kia bộ đàm nhận lệnh, rất nhanh, họ đã nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu bay về phía rồng Thanh Hải, chiếc máy bay đó còn không lớn bằng một con mắt của rồng Thanh Hải, nhưng con rồng vẫn chú ý tới nó, hơi nghiêng đầu một chút.
Phi công có kinh nghiệm phong phú, vẫn duy trì khoảng cách nhất định bay nhanh xung quanh rồng, không đến một lát, bộ đàm truyền đến giọng nói phi công: “Báo cáo, máy dò có phản ứng.”
“Chỗ nào có tín hiệu mạnh nhất?”
“Tôi sẽ xác nhận lại.”
“Không, đừng bay quá gần nó.”
Phi công không đáp lại, mà chậm rãi thu nhỏ vòng bay, nói: “Chính là trước mặt… tín hiệu trước mặt mạnh hơn một chút.”
“Rất tốt, bây giờ…” Tôn tiên sinh nói còn chưa nói hết câu, khi chiếc máy bay chiến đấu kia vừa lúc bay đến trước mặt rồng Thanh Hải, nó đột nhiên há miệng, từ bên trong khoang miệng khổng lồ phun ra một cột nước lớn! Máy bay chiến đấu lập tức bị bao phủ.
Tôn tiên sinh vội kêu lên: “Tiểu Trương!”
Máy bay bị cột nước đập mạnh vào, bị đẩy ra ngoài như một món đồ chơi, thân máy bay hoàn toàn không thể khống chế, không có sức phản kháng rơi xuống rừng cây phía xa, mấy trái bom được lắp quanh thân máy bay đồng thời phát nổ, nhất thời đất rung núi chuyển, ánh lửa tận trời.
Tôn tiên sinh thở dài một hơi, khổ sở cúi đầu.
Toàn bộ mọi chuyện chỉ xảy ra trong một vài giây, mọi người còn chưa kịp phản ứng, một máy bay chiến đấu đã bị rồng Thanh Hải tiêu diệt, khói đặc cuồn cuộn phía xa khiến mọi người cảm nhận trực quan được sự khủng bố của sinh mệnh siêu cấp này.
Sau khi phun nước xong, rồng Thanh Hải đột nhiên kịch liệt rung lắc cơ thể, từ chỗ rất xa, một cái đuôi khổng lồ chồi ra, quật mạnh xuống mặt hồ, nó đang dùng thân thể khuấy động hồ nước! Dưới sự vẫy vùng của nó, có vô số cá khổng lồ hoảng sợ nhảy khỏi mặt nước, rồng Thanh Hải há miệng, đớp được ba con cá lớn, ngẩng cổ nuốt chúng xuống bụng.
“Nó đang ăn…”
Trang Nghiêu nói: “Thức dậy sau khi ngủ đông sẽ khiến loài rắn vô cùng đói khát, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là ăn, lúc này tính tình của nó sẽ rất tệ.”
Không cần Trang Nghiêu nói, mọi người cũng nhìn ra tâm trạng của rồng Thanh Hải kém đến mức nào, nó vừa khuấy động hồ nước đến nghiêng trời lệch đất, làm cho không ít cá lớn liên tục nhảy khỏi mặt nước, vừa tận tình hưởng thụ bữa đại tiệc đầu tiên sau khi ngủ đông của mình. Những con cá khổng lồ trong mắt họ, trong mắt rồng Thanh Hải cùng lắm là con tôm con tép, đều bị nó nuốt vào bụng. Rồng Thanh Hải tạo nên cục diện này không chỉ cho mình ăn đủ, trong hỗn loạn, đám cá cũng ăn lẫn nhau. Xem ra mặt hồ Thanh Hải có diện tích hữu hạn, chúng lại quá lớn, cạnh tranh hết sức khốc liệt.
Thành Thiên Bích nói: “Hành động thôi, đợi nó ăn no, hoặc sẽ đối phó chúng ta, hoặc sẽ ngủ tiếp.”
Dung Lan gật đầu: “Hành động thôi.”
Tôn tiên sinh nói: “Dung Lan, nhân lúc con rắn đang ăn, cậu dẫn Tùng Hạ qua đó xác định vị trí ngọc Con Rối trước, chỉ có cậu mới có thể hoàn toàn nguyên tố hóa, hai người phải mạo hiểm, ngoại trừ thế ra thì không có cách nào khác.”
“Thiết bị đâu? Trên một máy bay khác cũng có phải không?”
“Phi cơ còn lại chỉ mang theo máy dò phạm vi lớn, khoảng cách hữu hiệu từ bảy trăm mét đến một km, nhưng không phải thiết bị tinh vi, không thể xác định chính xác vị trí ngọc Con Rối, mang đi cũng vô dụng, thiết bị tinh vi đã bị hủy hoại theo chiếc phi cơ kia.”
Liễu Phong Vũ cau mày: “Vậy quay về lấy cái tinh vi, để Tùng Hạ mạo hiểm như vậy có cần thiết không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Từ đây quay về Tây Ninh mất bốn tiếng, chúng ta không có bốn tiếng để chậm trễ, phải mau chóng phát động tấn công, nếu không rồng Thanh Hải hoặc sẽ lặn xuống đáy hồ, hoặc sẽ trả thù chúng ta trước. Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, không thể bỏ qua.”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi đi cùng.” Hắn không yên lòng về Tùng Hạ, vừa rồi chiếc máy bay chiến đấu kia đã rơi thế nào, mọi người đều nhìn thấy rõ.
“Không cần, bằng tốc độ của tôi, nó không thể bắt được.” Dung Lan nói xong, quần áo không còn, nháy mắt hóa thành một luồng ánh sáng, Tùng Hạ còn chưa phản ứng lại thì đã bị luồng sáng bao trùm, bay về phía con rồng Thanh Hải như một mũi tên.
Tùng Hạ hét to một tiếng, đời này cậu chưa bao giờ được trải nghiệm tốc độ nhanh như vậy, cảnh vật chung quanh trở nên mờ ảo hoàn toàn, cậu không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lòa, thân thể bay giữa không trung, vô cùng nhẹ nhàng. Tim cậu đập rất nhanh, nhanh đến độ làm người ta khủng hoảng, giống như giây tiếp theo trái tim sẽ nhảy ra ngoài từ cổ họng vậy.
Khi lại có thể thấy rõ cảnh tượng chung quanh, cậu phát hiện mình đã đứng trên thứ gì đó. Tùng Hạ cúi đầu, “mặt đất” dưới chân có vân xanh đen, cậu kinh hãi, mình đang đứng trên đầu rồng Thanh Hải!
“Ngọc Con Rối ở đâu?”
Tùng Hạ nhìn luồng sáng vòng quanh người mình: “Tôi cảm giác thấy rồi, miếng ngọc ở gần đây, ở bên dưới, chỗ nào đó trên đầu rồng Thanh Hải.”
“Chỗ nào trên đầu? Đầu nó lớn như vậy, ngọc Con Rối chỉ lớn bằng cái móng tay, anh phải chính xác hơn nữa.” Dung Lan lại cuốn cậu lên, thân thể Tùng Hạ tiếp tục rơi xuống, một quả cầu thủy tinh khổng lồ màu vàng kim chợt lóe qua trước mắt cậu, khi ý thức được đó là mắt rồng Thanh Hải, cậu sợ tới mức co rúm lại.
“Cảm giác được không! Mau!”
“Ở gần đây, chính là chỗ này.”
Rồng Thanh Hải đứng yên nửa giây, đột nhiên mở miệng rộng, lao đến cắn về phía Tùng Hạ.
Tùng Hạ mắt mở trừng trừng, cái miệng kia to đến che trời, ngoại trừ cấu tạo khoang miệng phức tạp của rồng Thanh Hải thì cậu không nhìn thấy gì hết. Mùi tanh tưởi đậm đặc xông vào mũi, cái lưỡi màu đỏ tươi của rồng Thanh Hải phun ra, trong miệng nó còn giữ lại vảy và vây cá khi nó nuốt chúng, toàn bộ khoang miệng tựa như một chiến trường hung tàn, một nấm mồ đẫm máu. Mà đồng thời khi rồng Thanh Hải há miệng, Tùng Hạ cảm thấy dao động năng lượng mãnh liệt của ngọc Con Rối!
Dung Lan dùng tốc độ nhanh hơn kéo Tùng Hạ lập tức bay ra ngoài mấy chục mét, tránh cho bị rồng Thanh Hải nuốt phải, rồng Thanh Hải lập tức giở trò cũ, phun mạnh ra một đống từ miệng. Nhưng lần này không phải nước mà là xác cá bị tiêu hóa đến bảy, tám phần. Mấy tấn xác cá phun từ trong miệng nó ra, do diện tích quá lớn, Dung Lan không có chỗ trốn, bèn biến ra một bàn tay che kín mắt Tùng Hạ, sau đó toàn thân bùng phát ánh sáng, một chùm laser chữ thập xuất hiện giữa hai người họ và rồng Thanh Hải, khi mới sinh ra nó vô cùng bé nhỏ, rồi càng ngày càng lớn, khi đụng vào xác cá, nó đã khuếch đại ra gấp cả trăm lần, chém từ giữa đống xác cá kia thành bốn phần đồng thời, rồng Thanh Hải cũng nhắm hai mắt lại.
Cảnh tượng kinh tâm động phách này khiến những người đứng nhìn đều hết sức lo lắng.
Họ tránh được một kích, Tùng Hạ có thể cảm giác thấy năng lượng trong cơ thể Dung Lan trong nháy mắt đã tiêu hao ¼, cậu bất chấp xác cá, hô lớn: “Miếng ngọc ở trong miệng nó, ngay trong miệng nó!”
Dung Lan kêu lên: “Anh xác định?”
“Xác định!”
Dung Lan khẽ mắng: “Ở miệng cơ đấy…” rồi cuộn Tùng Hạ lên, chạy trốn đến bên bờ.
Rồng Thanh Hải rướn cổ đuổi theo họ, nhưng khi nó vươn cổ đến bờ hồ thì bỗng nhiên do dự, dừng lại tại chỗ.
…
Hai người về tới bên bờ, Dung Lan mặc lại quần áo, Tùng Hạ cũng bị thả xuống đất, trong giây phút đó đầu óc cậu giống như bị thứ gì đó xoay lắc rất chóng mặt, ọe một tiếng nôn ra.
Dung Lan nhìn cậu: “Tôi đã cố gắng khống chế tốc độ.”
Tùng Hạ ho khan: “Khống chế…”
Tôn tiên sinh nói: “Dung Lan quả thật đã khống chế tốc độ, nếu dùng tốc độ tối đa, cậu đã chết từ lâu rồi, hơn nữa ngũ quan và khí quan đều sẽ hoặc lệch khỏi vị trí, hoặc rời khỏi cơ thể, tử trạng vô cùng đáng sợ.”
Thành Thiên Bích nâng Tùng Hạ dậy, cho cậu uống một ngụm nước, vỗ lưng cậu: “Đỡ hơn chút nào không?”
Sắc mặt Tùng Hạ tái nhợt: “Tôi không sao, chỉ thấy choáng đầu.” Cậu run giọng nói: “Miếng ngọc ở trong miệng rồng Thanh Hải, nhưng miệng nó cũng rất lớn, tôi thật sự không thể xác định chính xác hơn.”
Trang Nghiêu nhìn nhìn rồng Thanh Hải phía xa, nó còn đang không ngừng ăn, xem ra muốn bù lại thiếu hụt năng lượng trong mấy tháng qua, cho dù sau khi ăn no nó có đối phó với họ hay không thì họ đều không thể bỏ qua nó. Trang Nghiêu nói: “Nói như vậy, anh nhất định phải chui vào miệng nó, tìm cho được miếng ngọc lớn bằng cái móng tay kia.”
Tùng Hạ cả kinh, cúi đầu không nói gì, sau một lúc lâu, khẽ nói: “Được.”
Thành Thiên Bích siết chặt nắm đấm, hắn kiềm chế mình không lên tiếng, lý trí nói cho hắn biết Tùng Hạ nhất định phải mạo hiểm lần này, cho dù hắn vạn lần không muốn, song để hoàn thành nhiệm vụ, hắn không thể ngăn cản.
Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Chúng tôi phân tán lực chú ý của rồng Thanh Hải, anh phụ trách đưa Tùng Hạ vào miệng nó.”
Dung Lan nói: “Hay cứ để tôi đi.”
Tôn tiên sinh lắc đầu: “Tiểu Trang Nghiêu sắp xếp như vậy là có lý, vừa rồi chú để cháu đưa Tùng Hạ đi là vì cháu có tốc độ nhanh, có thể tránh né công kích, nhưng muốn chui vào miệng rồng không làm nó chú ý thì Tiểu Thành thích hợp hơn. Mắt rắn vốn không chịu nổi ánh sáng mạnh, đặc biệt nó còn trường kỳ sống dưới đáy hồ tối om, kích thích từ một chút ánh sáng thôi nó cũng rất mẫn cảm. Gió thì khác, vô sắc vô hình, cộng thêm con người là mục tiêu nhỏ, chỉ cần chúng ta có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của rồng Thanh Hải thì hai người họ có thể âm thầm chui vào miệng nó.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi nhất định đưa Tùng Hạ an toàn đi vào.”
Tôn tiên sinh nói: “Bây giờ tôi sẽ bố trí kế hoạch tác chiến, hai người các cậu cũng chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ phát tín hiệu cho hai cậu, chờ đến khi chúng tôi hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của nó, hai người lập tức hành động.”
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ trăm miệng