[PN5] Thông Ma x Mục Phi
Cuộc sống điền viên thanh bình của Thông Ma và Mục Phi
“Phải, tôi là cậu, cậu cũng là tôi.” Mục Phi ôm lấy nó: “Cám ơn cậu, có cậu thật tốt.”
Trước tận thế, Mục Phi là kiến trúc sư nội thất, nhưng vì để mỗi một tác phẩm của mình đạt tới trạng thái lý tưởng nên anh tự học thiết kế kiến trúc và trồng trọt làm vườn. Ngôi nhà trong mơ của anh là ngôi nhà hoàn hảo, hoàn toàn tự nhiên, không thể xuất hiện sự không hài hòa ở bất cứ chi tiết nào, cho nên mỗi lần nhận việc, anh nhất định toàn quyền phụ trách bắt đầu từ thi công. Vì thái độ nghiêm túc và thành phẩm tiêu chuẩn siêu cao cấp ấy, anh rất có danh tiếng trong nước.
Cha mẹ Mục Phi đều có sự nghiệp liên quan đến sáng tạo, từ nhỏ anh đã kế thừa gene nghệ thuật của họ, thích theo đuổi cuộc sống chất lượng cao. Với anh mà nói, một ngôi nhà hoàn toàn hợp lòng hợp dạ chính là nền tảng của cuộc sống, do vậy anh và cha mình đã cùng nhau dựng lên nhà mình, lại trở thành nhung nhớ lớn nhất sau khi anh và cây thông lớn hợp thành một thể.
Anh còn nhớ rõ tất cả sự kiện ngày đó.
Sau khi động đất, anh cũng giống mọi người, tranh nhau mua một ít thức ăn nước uống, họ tưởng rằng này đây chỉ là một tai nạn tự nhiên bình thường, lẳng lặng đợi chính phủ cứu viện, nhưng chẳng bao lâu chuyện này đã vượt qua tưởng tượng, thành phố càng ngày càng hỗn loạn, càng ngày càng nguy hiểm, thức ăn dự trữ của anh không đến một ngày đã hỏng hết. Ba ngày sau, hệ thống điện bị phá vỡ, thức ăn để trong tủ lạnh cũng không giữ được. Đại nạn xảy tới quá đột ngột khiến anh trở tay không kịp, đói khát thúc đẩy anh giống như mọi người, bất chấp nguy cơ bị động vật biến dị trên đường ăn thịt cũng phải ra ngoài kiếm ăn. Do anh sống ở vùng ngoại thành, muốn đến siêu thị gần nhất cũng mất 20 phút lái xe, ở đó thật sự không thể sinh tồn, hết cách, anh đành phải đi vào nội thành Côn Minh.
Khi ý thức được đây là đại họa tận thế lớn nhất trong lịch sử loài người, Mục Phi đã mất một thời gian rất lâu song vẫn không thể chấp nhận. Anh là người có tính cách nhã nhặn an nhàn, thích chăm sóc hoa cỏ, thường hay cả tháng cũng không ra khỏi cửa. Trước tận thế, ăn mặc không lo, hơn nữa có thu nhập tốt chèo chống cuộc sống mình muốn, anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng một trận động đất đã hủy hoại mọi thứ. Không có thức ăn, không có nơi ở sạch sẽ và quần áo thoải mái, không có cảm giác an toàn, anh hoài nghi không biết mình có sống sót được không, và có thể sống được bao lâu.
Mục Phi bắt đầu nghĩ đến chuyện tự sát, anh đã không còn người thân, không còn vướng bận trên đời, anh nghĩ đến chuyện này không phải vì sợ, mà vì anh cho rằng một cuộc sống không có chất lượng hoàn toàn không có ý nghĩa để sống tiếp, chỉ là dày vò mà thôi. So với chuyện một ngày nào đó bị động vật biến dị xé thành từng mảnh, anh hy vọng khoảnh khắc ra đi của mình có thể có thể diện một chút. Vì thế, anh đi qua khu trung tâm, định vào cửa hàng tìm một vài loại thuốc độc, sau đó lái xe về nhà. Không ngờ vào đến khu trung tâm rồi, anh nhìn thấy một cây thông khổng lồ. Cây thông cao ít nhất 70, 80 mét, thân thể chọc thủng mái nhà, rễ cây đâm sâu vào lòng đất, xanh rợp nhiều vẻ, vừa đẹp vừa oai phong.
Đây chính là sinh vật lớn mạnh có thể sinh tồn trong thế giới mới – anh nghĩ vậy. Ma xui quỷ khiến, anh bước tới gần cây thông, cho dù thoạt nhìn đã biết nó rất nguy hiểm, bên dưới chất đầy xác người và động vật, đa phần đã thối rữa, trên người cắn đầy lá thông rất dài.
Nếu chết như vậy, có phải sẽ sảng khoái hơn một chút hay không?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, anh đã bước vào trong phạm vi tấn công của cây thông lớn. Anh ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ. Nếu mình có thể biến thành một cái cây lớn thì tốt rồi, cắm rễ mãi mãi ở một chỗ, sống nhàn hạ thanh bình, không có bất cứ ai có thể quấy rầy.
Vô số lá thông giáng xuống từ trên trời, thậm chí anh không cảm giác được chút đau đớn nào cả, chỉ hơi tê tê mà thôi, sau đó anh mất đi ý thức.
Có nằm mơ Mục Phi cũng không ngờ, không chỉ không chết, anh còn tái sinh bằng một trạng thái hoàn toàn mới, anh có thể cảm giác được trời xanh, đất rộng, chim chóc, mưa gió, cảm giác bằng một tư thế hoàn toàn khác trước. Anh biết mình đã hợp thành một thể với cây thông, tuy anh không biết vì sao lại thế. Ngay từ đầu anh đã không có ý định cạnh tranh ý thức chủ thể với cây thông, anh căn bản không biết còn có một ý thức khác đang tồn tại. Anh chỉ cảm thấy đôi khi đầu óc không được tỉnh táo, sẽ không nhớ được vài chuyện. Xuất phát từ bản năng, anh hy vọng mình vẫn nhớ được, vẫn có ký ức, anh không nỡ quên đi tất cả, cho nên ra sức nhớ kỹ, suy nghĩ.
Từ từ, anh bắt đầu có thể cảm nhận được một ý thức khác trong đầu mình. Lúc mới đầu, ý thức kia vô cùng ngu dại, sau này khi ý thức hai người tranh chấp với nhau, dần dần tuy hai mà một, anh có thể cảm giác được bộ rễ vững chắc và thân cây tráng kiện của mình, đối phương cũng có thể nhìn thấy ký ức trong quá khứ của anh, cũng nắm giữ tất cả tri thức trong đầu anh. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, anh cảm thấy mình đã có được người bạn mãi không chia lìa, một sinh mệnh có thể cảm giác được tất cả cảm giác của nhau, thân mật khăng khít. Không ngờ nguyện vọng trước khi chết của anh lại thành hiện thực, anh chính là cây thông, cây thông chính là anh.
Thời gian âm thầm trôi qua, khi Mục Phi dần dần chấp nhận sự thật mình đã biến thành cây thông, anh bắt đầu tích cực trao đổi ý thức với nó. Cây thông lớn sử dụng giọng nói của anh để nói với anh, nhưng tính cách lại hoàn toàn tương phản với anh, một chút kiêu ngạo, một chút buông thả, hơn nữa hiển nhiên rất ghét anh, người xông vào ý thức của nó. Anh khuyên cây thông đừng giết người nữa, nó không hiểu vì sao không thể giết người, nó chỉ là một cái cây, nó cần chất dinh dưỡng, mà mặt đất nơi nó sinh trưởng là nền bê tông, chất dinh dưỡng vô cùng thiếu hụt để duy trì sự tăng trưởng mỗi ngày bảy, tám mét cho nó. Nó cần nhiều chất dinh dưỡng hơn nữa, xác chết thối rữa của động vật và con người chính là chất dinh dưỡng tốt nhất.
Mặc dù có ý thức của mình, song Mục Phi biết thân thể không do mình khống chế, anh trơ mắt nhìn mình – cũng chính là cây thông đang không ngừng tấn công người khác không chút đắn đo. Mục Phi thật sự không chấp nhận được chuyện này, vì thế anh bắt đầu khuyên cây thông rời khỏi đây, vào trong rừng, tìm một môi trường màu mỡ dinh dưỡng, thích hợp cho nó sinh trưởng.
“Ngươi đúng là phiền chết đi được, ngày nào cũng không ngừng lải nhải trong đầu ta… Rừng? Đến rừng nào?”
“Đến khu rừng có rất nhiều cây cối, một cái cây vốn nên sống trong rừng.”
“Cây thông đều sống ở Đông Bắc ư?” Cây thông lớn tìm tòi trong ý thức của anh, tính ra kết luận này. Đối với một người chưa từng đến Đông Bắc mà nói, trong nhận thức của Mục Phi, cây thông thuộc về Đông Bắc [232].
[232] Đông Bắc là khu vực tập trung rừng tự nhiên lớn nhất TQ, gồm núi Đại Hưng An, núi Tiểu Hưng An và vùng rừng Trường Bạch Sơn.
Mục Phi vốn chỉ hy vọng cây thông có thể dịch chuyển đến vùng ngoại thành, nhưng anh nóng lòng muốn nó rời đi nên nói: “Phải, Đông Bắc trồng ra cây thông, cây thông nên đến rừng Đông Bắc.”
Cây thông nói: “Vậy thì đi thôi, dù sao thì ta cũng không thích nơi này.”
“Cái gì? Đông Bắc? Xa lắm, đi thế nào được?”
“Có thể lái xe, con người các ngươi không phải thích nhất loại phương tiện giao thông này sao?”
“Nhưng mà… cậu như vậy… lái xe kiểu gì?” Một cây thông lớn cao hơn một trăm mét, lái xe như thế nào?
“Không phải ngươi biết lái hay sao?”
“Phải, cậu… cậu có thể biến thành tôi?”
“Đương nhiên.” Cây thông lớn trợn mắt, Mục Phi có thể “nhìn thấy” trong ý thức của mình.
Mục Phi còn chưa kịp nghĩ nhiều đã đột nhiên cảm thấy thân thể rung động, cây thông rút bộ rễ của mình ra khỏi mặt đất!
Ngay lập tức, toàn bộ nền đất đều rung động kịch liệt, anh không khỏi nhớ lại trận động đất hơn nửa tháng trước. Trận động đất này tuy có quy mô nhỏ hơn rất nhiều, nhưng do chính họ tạo thành. Anh nhìn thấy khắp phố phường đều đang run rẩy, mặt đất nhanh chóng nứt gãy, mấy người trên phố sợ hãi nhìn anh. Sau đó, anh cảm thấy cơ thể chợt nhẹ hẫng, tầm nhìn dần dần thấp đi, càng ngày càng thấp, cuối cùng khôi phục thành tầm nhìn trong hình thái con người.
Anh cúi đầu xuống, nhìn thấy một đôi chân. Anh… anh biến về hình người! Anh không ngờ mình còn có thể biến về hình người! Anh rất muốn kích động nhảy hai cái tại chỗ, chứng minh đây là sự thật, nhưng anh không thể điều khiển cơ thể này.
Cây thông lẩm bẩm: “Đây chính là cơ thể con người? Cảm giác thật kỳ quái…”
Mục Phi cười: “Có phải nhẹ hơn, thấp hơn rất nhiều hay không?”
“Trước đây ta còn nhẹ, còn thấp hơn thế này.”
“A, đúng rồi.” Anh cũng có ký ức hoàn chỉnh của cây thông lớn, biết nó từng là cây bonsai của công ty trong tòa cao ốc này.
Anh… không, phải nói cây thông nâng tay mình lên, cẩn thận quan sát.
Mục Phi nói: “Chúng ta tìm một bộ quần áo mặc đi, không thể ở trần như vậy được.”
“Con người đúng là phiền toái, còn phải mang một lớp da giả.” Cây thông mất kiên nhẫn nói, nó nhìn trái nhìn phải, phát hiện dưới đất có nằm một người đàn ông vóc dáng thanh mảnh, đại khái bị chấn động vừa rồi làm cho hôn mê, mái tóc khá dài, tướng mạo rất đẹp, hình thể không khác mình là mấy, vì thế nó đi qua lột quần áo người đàn ông kia ra, tròng vào người mình: “Như vậy được rồi chứ?”
Mục Phi áy náy liếc nhìn người đàn ông kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, cứ có cảm giác từng thấy người này trên TV. Tướng mạo đẹp trai như vậy, có lẽ là minh tinh ha, có điều anh thật sự không biết.
Sau đó, họ lên đường. Mục Phi nói cho cây thông lớn rằng anh muốn quay đầu lại nhìn, cây thông liền quay đầu. Mục Phi nhìn thấy vị trí cắm rễ lúc đầu của hai người biến thành một cái hố vừa sâu vừa lớn, cho dù có chút không nỡ rời đi, nhưng anh biết cây thông đang nghiêm túc, nghiêm túc muốn đi đến Đông Bắc, vùng đất nơi nó muốn sinh sống.
Trên đường, họ tìm được một chiếc ô tô còn cắm chìa khóa, nâng lái xe đã chết từ trong xe ra, sau đó cây thông tạm thời trao quyền điều khiển cơ thể cho anh. Họ lái xe rời khỏi Côn Minh.
Dọc theo đường đi, họ không ngừng tìm kiếm ô tô và xăng, nếu thật sự không có gì để thay đi bộ thì họ sẽ đi bộ, dù sao thì cây thông lớn có thể lực dùng hoài không hết, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt, cũng không thấy đói. Họ cứ đi cứ đi như vậy, hai tháng sau, rốt cuộc đã đến Đông Bắc. Cây thông chọn một chỗ nó cảm thấy tốt nhất, một lần nữa cắm rễ xuống đất. Lần cắm rễ này, thế mà đã qua hơn một năm. Họ càng ngày càng cao hơn lớn hơn, rễ cây cắm xuống càng lúc càng sâu, cuối cùng khống chế cả khu rừng.
Cuộc sống đơn điệu ngày qua ngày khiến Mục Phi có chút không chịu nổi, thứ duy nhất anh có thể trao đổi chỉ có cây thông, cho nên anh suốt ngày nói chuyện với nó. Cây thông chỉ là cây, nó không có nỗi cô đơn của con người, hay mất kiên nhẫn vì anh nói nhiều quá, nhưng vẫn sẽ đáp lại. Đôi khi Mục Phi nghĩ rằng, chẳng lẽ đời này mình cứ phải như vậy hay sao? Cây thông có thể sống cả trăm năm, cả ngàn năm, anh sẽ cùng với cây thông vượt qua cả đời trong khu rừng này. Không biết sẽ có ngày mà anh không chịu được nổi nữa hay không.
Tuy cây thông không cảm thấy cô đơn, nhưng nó lại có thể cảm nhận được cảm xúc của anh, có điều nó không hiểu cho lắm. Nó nói với Mục Phi: “Ngươi là một cái cây, không có cây nào có thể đi khắp nơi.”
Mục Phi thở dài: “Nhưng trước đây tôi là người.”
“Nhưng bây giờ ngươi là cây, ngoan ngoãn làm cây đi.”
Mục Phi nói: “Chúng ta chơi domino thành ngữ đi.”
“Không chơi.”
“Đoán số.”
“Không chơi.”
“Đi dạo? Nhảy ô? Ca hát?”
“Phiền chết đi được, không chơi.”
Mục Phi vẻ mặt cầu xin: “Cậu chơi với tôi đi, tôi chỉ có mình cậu mà.”
Cây thông lớn bực bội: “Sao ngươi đáng ghét như vậy chứ!”
Mục Phi khóc không ra nước mắt.
…
Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qua, cho đến một ngày, một đoàn người tiến vào khu rừng, phá vỡ sự yên bình của Mục Phi, cũng mang đến cho anh cuộc sống con người đã lâu anh không thấy. Đó là thời gian hạnh phúc nhất, vui sướng nhất trong vòng hơn một năm qua của anh. Anh được ăn thức ăn của con người, ngủ trên chăn đệm mềm mại thoải mái, còn được trò chuyện với con người. Con người cho anh một con mèo mun nhỏ, anh đặt tên cho nó là Nê Nê.
Mục Phi biết những người này đến đây vì một miếng ngọc nhỏ màu đen trong tay cây thông, họ cũng không quá coi trọng miếng ngọc đó, họ cũng không muốn mọc cao hơn nữa, lớn như vậy rồi, trời cao rất lạnh, hơn nữa rất vô vị.
Vì thế, cây thông lớn đưa ra yêu cầu dùng ngôi nhà của anh ở Côn Minh để đổi lấy miếng ngọc. Lúc đấy anh vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Sao cậu lại muốn có căn nhà ấy?”
“Cái gì mà ta muốn có, rõ ràng là ngày nào ngươi cũng nhớ nó, hàng đêm nhớ nó, ta cũng bị bắt phải nhớ theo, phiền chết đi được. Nhà mang về đây rồi ngươi ngoan ngoãn làm cây của ngươi đi, đừng có nghĩ nữa.”
Mục Phi lập tức cảm động: “Tùng Tùng, sao cậu càng ngày càng đáng yêu thế chứ.”
Cây thông lại trợn mắt, không buồn đáp lại anh. Có điều nhận được ảnh hưởng của anh, cây thông cũng bắt đầu quen với chuyện xuất hiện bằng hình dáng con người, thậm chí tách ra một nhánh cây của mình, đặt ý thức của Mục Phi bên trong, khiến anh cũng có thể lấy hình thái con người hoàn chỉnh đồng thời xuất hiện với cây thông, tuy lòng bàn chân luôn phải nối liền với bộ rễ. Hai người có ngoại hình giống nhau như đúc, chỉ là từ vẻ mặt đã có thể phân biệt ra sự khác biệt giữa họ.
Sau khi nhóm người kia đi, họ và dân làng xung quanh của Tam Nhi thành lập quan hệ đôi bên cùng có lợi, hoặc là nói vì tình bạn, vì để giải nỗi sầu cô đơn cho anh, Tam Nhi thường mang một vài đồ dùng của con người vào trong rừng chơi với họ, còn họ thì giúp đỡ dân làng săn thú. Chung sống hòa thuận với nhau, dân làng xung quanh đều rất vui mừng, Mục Phi cũng thấy rất vui mừng.
Trong thời gian mấy tháng sau khi nhóm người kia đi, Mục Phi dựng vườn rau và vườn hoa chung quanh, trồng rất nhiều rau quả. Anh tìm thấy chuyện