“Tia chớp” càng ngày càng lớn, càng ngày càng sáng, cuối cùng hình thành trên bầu trời của hồ Thanh Hải sóng dậy mãnh liệt một quầng lửa ánh sáng hình bầu dục dài đến trăm mét.
Hai người lần mò bước đi xiêu vẹo trong khoang miệng rồng Thanh Hải, do cơ thể rồng Thanh Hải vặn vẹo rất mãnh liệt nên họ giống như ngồi xe qua đèo, không ngừng nhấp nhổm, thậm chí không thể hoàn chỉnh đi được ba bước. May mà phạm vi nguyên tố hóa của Thành Thiên Bích đủ xa, không thì chỉ cần rồng Thanh Hải hơi ngẩng đầu, họ sẽ đột ngột lên cao cả chục mét, thậm chí là hàng trăm mét. Họ liêu xiêu bước đi trong khoang miệng mềm nhũn tanh hôi hơn hai mươi mét, rốt cuộc đi tới gần ngọc Con Rối.
Khi họ đang trải qua nguy hiểm trong miệng rồng, tình hình chiến đấu bên ngoài cũng càng ngày càng kịch liệt. Cái đuôi của rồng Thanh Hải như một cái roi khổng lồ, khi nó vung tới bằng tốc độ rất nhanh, hồ Thanh Hải cũng điên cuồng theo. Các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên vừa phải duy trì cân bằng khi rồng Thanh Hải gây ra sóng nước ngùn ngụt, lại phải phòng ngừa cá khổng lồ có thể nhảy ra khỏi mặt nước, một ngụm nuốt chửng họ bất cứ lúc nào, đồng thời còn phải tránh né sự tấn công của rồng Thanh Hải, có thể nói là vô cùng chật vật.
Quân của Dung Lan, Diêu Tiềm Giang và Ngô Du tổn hao quá độ, lúc này Tùng Hạ lại đang trong miệng rồng, sống chết chưa biết, không ai có thể bổ sung năng lượng cho họ, họ chỉ có thể cố gắng hết sức để tránh né, duy trì bằng cách tiêm thuốc năng lượng, nhưng thuốc năng lượng tương đối hữu hạn, họ nhanh chóng hết thuốc để bổ sung, đành phải dừng tấn công, chậm rãi kéo dài thời gian với rồng Thanh Hải, chờ năng lượng hồi phục. Thẩm Trường Trạch tuy là người duy trì được nhiều năng lượng nhất trong số họ, nhưng thủy hỏa tương khắc, sự tấn công của hắn giữa sóng nước đầy trời bị suy giảm nghiêm trọng. Lông vũ của Tiểu Chu và dị chủng đại bàng đen thấm nước toàn bộ, tốc độ bay bị ảnh hưởng nghiêm trọng làm tình cảnh của Diêu Tiềm Giang và Ngô Du cũng trở nên nguy hiểm. Tơ nhện có độ dính và độ co giãn đều rất lớn của Tống Kỳ trước mặt rồng Thanh Hải cũng chỉ yếu ớt như sợi tóc, nó chỉ cần nhẹ nhàng xoay người là có thể cắt đứt tơ nhện. Tống Kỳ vô cùng chán nản, gã thiếu điểm trụ để bay trên mặt nước, hai lần ngã xuống nước, có trốn thoát được, song tình hình cũng hết sức nguy hiểm. Al dẫn dắt những người khác tấn công thủy quái cỡ lớn, yểm hộ các sức chiến đấu chính là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, họ va chạm trực tiếp với cá khổng lồ, vô cùng nguy hiểm, lúc này đã tổn thất dị nhân đẳng cấp cao thứ hai.
Tất cả mọi người đều bị vây trong tình huống nguy hiểm.
Dung Lan và Thẩm Trường Trạch muốn liên hợp cho rồng Thanh Hải một kích trí mệnh, nhưng Dung Lan không đủ năng lượng, không dám tùy tiện mạo hiểm, chỉ có thể vừa kéo dài thời gian, vừa tìm kiếm thời cơ tốt nhất.
Bốn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đối phó với con rắn biển siêu cấp này đã là quá cố sức, họ không thể tưởng tượng nếu không có Dung Lan ở đây, tình hình chiến đấu sẽ thê thảm cỡ nào. Giờ khắc này, tất cả mọi người ý thức được sự nhỏ yếu của mình có lẽ ở bên ngoài họ đã có thể xưng vương xưng bá, nhưng ở Thanh Hải thì vẫn còn xa mới đủ mạnh. Hành trình Thanh Hải lần này, cho dù muôn trùng nguy hiểm, đối với họ mà nói cũng là một cơ hội tuyệt đối chỉ có một, nếu họ có thể sống sót thoát khỏi đây, thực lực ít nhất sẽ tăng cường gấp đôi. Đây quả thật là hành trình tăng trải nghiệm giống như được chuẩn bị cho họ, khốn cảnh và cám dỗ đồng thời tồn tại, thúc đẩy mỗi người liều mạng chiến đấu, chỉ vì trở thành người khải hoàn trở về.
Thẩm Trường Trạch hô lớn: “Cố gắng lên, kéo dài thêm chút thời gian cho họ.”
Cùng lúc đó, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đang vật vã giãy dụa trong miệng rồng, trên người họ dính đầy máu loãng và dịch dạ dày, quần áo bị dịch dạ dày tiêu hóa đến xơ xác, nếu không phải có công cụ phòng thủ bảo vệ cơ thể thì có thể không giữ được cả da. Tùng Hạ khụy xuống khoang miệng, sờ soạng vách miệng: “Ở đây, dướp lớp da này.”
“Dưới da bao nhiêu xăng-ti mét?”
“Tôi không rõ, có vẻ sâu.”
Thành Thiên Bích nằm sấp xuống, nhíu mày nhìn thành miệng đỏ mềm kia, chân hắn còn để lại trên bờ, nửa người dưới hoàn toàn hóa gió, tạo hình khá giống thần đèn Aladdin, đáng tiếc hiện giờ hai người không có bất cứ tâm trạng nói đùa nào, mỗi giây mỗi phút họ kéo dài đều là áp lực cực lớn đối với đồng đội bên ngoài.
“Rạch ra đi.” Tùng Hạ cắn răng nói.
“Chỉ có thể rạch ra.” Thành Thiên Bích cầm chặt tay Tùng Hạ: “Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng hoảng loạn.”
Tùng Hạ gật đầu, cũng nắm chặt lại tay hắn. Đối với rồng Thanh Hải mà nói thì hai người quá nhỏ, trong miệng rồng còn một đống thức ăn thừa chưa tiêu hóa hết, căn bản không cảm giác thấy họ, nhưng một khi tạo ra vết thương trong miệng nó thì khác, rồng Thanh Hải nhất định giãy dụa mãnh liệt, tình huống tốt là họ lấy được ngọc Con Rối, rồng Thanh Hải nhổ họ ra, tình huống xấu thì rất nhiều, thà không nghĩ còn hơn.
Thành Thiên Bích vững vàng, bàn tay hóa thành mũi đao bén nhọn, nhanh chóng cắt vào thành miệng. Tùng Hạ không chút do dự thò tay vào miệng rạch, tìm kiếm miếng ngọc giữa máu thịt vừa mềm vừa nóng kia. Cậu đã cảm giác thấy ngọc Con Rối ở ngay đây, chỉ là miếng ngọc quá nhỏ, mà nơi này không chút ánh sáng, dựa vào mắt nhìn là vô dụng, cậu chỉ có thể lấy tay đi tìm. Cho dù rồng Thanh Hải có lớn thế nào thì khi có một thứ chẳng những rạch miệng nó ra mà còn chọc khuấy trong vết thương, nó nhất định không dễ chịu, bắt đầu ra sức vẫy vùng, há miệng, theo bản năng muốn đưa lưỡi tới vị trí bị thương, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên nó không với tới.
Người bên ngoài nhìn ra sự kỳ lạ của rồng Thanh Hải, biết Thành Thiên Bích và Tùng Hạ sắp đắc thủ, tất cả đều tinh thần phấn chấn, Diêu Tiềm Giang hô lớn: “Cơ hội tốt, tấn công mắt nó.”
Rồng Thanh Hải biết rõ hai mắt mình là nhược điểm nên vẫn bảo vệ nó rất chặt, mí mắt nó tiến hóa ra lớp da còn dày và cứng rắn hơn lớp da trên người, chỉ cần nhắm mắt lại, vừa có thể chống cự tấn công bằng ánh sáng mạnh của Dung Lan, vừa có thể chống lại thương tổn từ vật sắc bén. Họ vẫn không tìm được cơ hội tốt để tấn công, bây giờ lực chú ý của rồng Thanh Hải đã bị cơn đau ở khoang miệng hấp dẫn, rốt cuộc họ đã có được cơ hội.
Dung Lan bay đến bên cạnh Thẩm Trường Trạch, bắt lấy tay hắn, năng lượng khổng lồ điên cuồng xuất hiện giữa hai người họ. Cả hai đều cảm thấy nhiệt huyết đang sôi trào, dường như cơ thể tràn ngập sức mạnh vô cùng vô tận. Dung Lan cắn răng nói: “Năng lượng của tôi không đủ, bây giờ cần dựa vào cậu khống chế nguồn lực này, nếu cậu không khống chế được, cả hai chúng ta đều có thể kiệt sức, sau đó rơi vào bụng cá.”
Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Tấn công đi.”
Cơ thể hai người bị bọc trong ánh sáng chói lòa, đột ngột không thấy tăm hơi, họ như một tia chớp lao vào mắt rồng Thanh Hải, “tia chớp” kia còn kéo theo cái đuôi lửa rất dài, chiếu sáng bầu trời thành màu bạch kim, “tia chớp” càng ngày càng lớn, càng ngày càng sáng, cuối cùng hình thành trên bầu trời của hồ Thanh Hải sóng dậy mãnh liệt một quầng lửa ánh sáng hình bầu dục dài đến trăm mét. Bên ngoài vầng hào quang đó có màu đỏ cam, càng vào trong màu càng nhạt, tại điểm trung tâm nhất trong vầng hào quang đó đang cháy ngọn lửa màu xanh lam. Đó là ngọn lửa có nhiệt độ cao nhất trong mọi loại lửa, những thứ tới gần nó trong vòng trăm mét đều bị đốt thành tro tàn, cũng là hướng tiến hóa cuối cùng của Thẩm Trường Trạch trong tương lai, có điều ngọn lửa xanh lam ấy vẫn còn rất nhỏ, nhưng vầng hào quang hình bầu dục này đã khiến người ta vô cùng rung động. Lúc này đây, trời đất biến sắc, mọi người thậm chí không dám mở to mắt để nhìn, ngay cả rồng Thanh Hải cũng cảm giác thấy sự đáng sợ của nó, vội vàng lui về phía sau.
Thẩm Trường Trạch và Dung Lan chỉ có thể tấn công lúc này, chỉ có hai người họ biết, một khi lần này thất bại, rồng Thanh Hải có cơ hội báo thù, hai người họ không thể trốn thoát, sẽ hoàn toàn bại trận. Năng lượng trong cơ thể tiêu hao nhanh như một cơn hồng thủy, hai người gắng sức tung quầng lửa đó ra. Nó được dung hợp bởi nhiệt độ của lửa và tốc độ của ánh sáng, khiến rồng Thanh Hải căn bản không kịp trốn tránh. Có điều trong giây phút tung ra, quầng lửa đã mất đi độ chính xác, không thể nhắm vào mắt rồng Thanh Hải, lại đánh vào vị trí giữa hai mắt nó.
Hai người thầm nghĩ tệ rồi, nếu cầu lửa va vào miệng rồng, vậy Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng lành ít dữ nhiều.
Rồng Thanh Hải không thể trốn tránh, chỉ có thể ra sức quay đầu muốn trốn, cuối cùng quầng lửa đập vào cổ và xung quanh cổ nó, rồng Thanh Hải rú lên những tiếng thê lương. Cú đánh này đã tạo thành đả kích nghiêm trọng với nó, vết thương bốc cháy dài đến hơn 60 mét từ cổ kéo dài xuống thân, mở ra một lỗ hổng rất dài trên người nó, sâu đến độ nhìn thấy xương cốt, da thịt cháy đen bốc mùi, máu tươi phun ra ồ ạt, rơi xuống mặt hồ thậm chí còn bốc khói, đủ để thấy nhiệt độ của quầng lửa cao đến thế nào. Rồng Thanh Hải sinh ra không được bao lâu đã xưng vương xưng bá trong hồ Thanh Hải, chưa bao giờ phải chịu vết thương như vậy, nó điên cuồng quật đuôi, vẫy vùng mãnh liệt, tạo ra sóng nước tung tóe, rất nhiều người bị sóng nước khổng lồ va đập đến đầu óc choáng váng, không mở nổi mắt, suýt nữa bị lôi xuống đáy hồ.
Rồng Thanh Hải sinh lòng kinh sợ, nó đột nhiên vươn đuôi ra khỏi mặt nước thật cao, đập mạnh vào hướng hai người Thẩm Trường Trạch và Dung Lan. Đối với nó mà nói thì chỉ là quật đuôi, nhưng đối với hai người họ mà nói thì bức tường thịt rộng hai mươi mét, phủ đầy lớp sừng cứng rắn từ phía xa bay tới phía họ. Trốn? Trốn đi đâu?
Lúc này hai người đều đã sắp kiệt sức, Thẩm Trường Trạch điên cuồng thét lên một tiếng, tập trung số năng lượng cuối cùng, ôm lấy Dung Lan bay lên trời. Tốc độ của hắn chậm hơn Dung Lan quá nhiều, căn bản không thể tránh né, cuối cùng vẫn bị mũi đuôi con rồng quét trúng. Cho dù chỉ bị quét qua “nhẹ nhàng”, họ vẫn cảm giác như vừa bị đoàn tàu nghiến qua người, cú huých đó khiến nội tạng hai người lệch khỏi vị trí, họ bị hất bay ra ngoài! Công cụ phòng thủ trên người Thẩm Trường Trạch giúp hắn ngăn cản cú đánh cuối cùng này, sau đó hoàn toàn vỡ vụn.
Hai con đại bàng đen bay lên, nhanh chóng lao tới chỗ họ, nhưng vẫn chậm một bước, họ rơi từ độ cao hơn một trăm mét xuống lớp tuyết rất dày, chưa biết sống chết.
Mọi người đồng thời lao đến, rốt cuộc tìm thấy họ dưới một lớp tuyết dày một mét. Dung Lan còn có ý thức, chỉ hộc ra hai ngụm máu lớn, tuyết nhuốm màu đỏ tươi, xem ra vào thời điểm cuối cùng, hắn đã dùng năng lượng giảm xóc cho họ. Thẩm Trường Trạch thì từ một người đàn ông trưởng thành cao 1m9 biến trở về đứa trẻ không đến một tuổi, Dung Lan kinh ngạc nhìn hắn.
Thiện Minh từ xa xông lên, ôm Thẩm Trường Trạch ra khỏi tuyết, kéo khóa áo nhét hắn vào trong lòng mình.
Trần thiếu kinh ngạc: “Đây là…”
“Con tôi, kiệt sức sẽ thế.” Thiện Minh ôm cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Trường Trạch, để hắn dựa vào ***g ngực nóng hổi của mình, cũng nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nho nhỏ kia.
Đồng thời, rồng Thanh Hải bị thương quá nặng, không đủ sức để rút đuôi về, cơ thể khổng lồ thẳng tắp đổ sụp xuống hồ.
Mọi người căng thẳng nhìn lên bầu trời, họ mãi mà vẫn không nhìn thấy Thành Thiên Bích và Tùng Hạ, từ khi hai người biến mất trong miệng rồng, liên lạc giữa họ lập tức hoàn toàn bị chặt đứt, không biết hai người họ bây giờ như thế nào. Cho dù không lấy được ngọc Con Rối thì cũng có thể lập tức chạy thoát, bằng không đợi đến khi rồng Thanh Hải chìm xuống đáy hồ thì không kịp nữa.
Trần thiếu phái vài con đại bàng đen, đón những người đã chiến đấu đến sức cùng lực kiệt trên hồ trở về, vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên gần như đã khô kiệt năng lượng, nếu lúc này rồng Thanh Hải còn có thể cử động, muốn giết họ là quá dễ dàng, mà những người tham dự vào cuộc chiến từ lúc đầu, đã có ba người hoàn toàn biến mất trong hồ Thanh Hải.
Cơ thể khổng lồ của rồng Thanh Hải hoàn toàn chìm vào trong nước. Đường Nhạn Khâu do tốc độ bay lượn không đủ, chỉ bắn thủy quái lớn trên bờ, không tham dự vào cuộc chiến trên mặt nước. Lúc này hắn không chờ được nữa, vội la lên: “Họ vẫn chưa ra, chúng ta xuống nước cứu người!” Nói xong vỗ cánh muốn bay qua.
Trang Nghiêu siết chặt nắm đấm: “Chờ một chút.”
Đặng Tiêu cũng hét lớn: “Còn chờ cái gì, chờ nữa họ chết đuối mất.”
Liễu Phong Vũ cắn răng nói: “Không chờ được, đi cứu người.”
Đường Nhạn Khâu bay lên, Đặng Tiêu nhảy lên bắt được chân hắn, hai người lao về phía mặt hồ.
Đúng lúc này, mặt hồ mãnh liệt đột nhiên bắn ra một cái bóng, mọi người đều nhìn đến nơi đó, là Tùng Hạ! Tùng Hạ bị bọc trong sức gió, nhanh chóng được cuốn lên bờ.
Mọi người rốt cuộc thở phào một hơi, chạy đến phía họ.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ đồng thời ngã nhào xuống đất, hai người toàn thân trần trụi, trên người dính đầy dịch dạ dày và máu loãng ghê tởm, quần áo bị tiêu hóa sạch sẽ, lông tóc trên người hoàn toàn mất sạch, làn da bị dịch dạ dày ăn mòn thành từng mảng, máu me nhầy nhụa, thoạt nhìn căn bản không giống con người, mà như xác cá chưa tiêu hóa hết được phun ra từ bụng rồng Thanh Hải.
“Thiên Bích! Tùng Hạ!” Liễu Phong Vũ vội vàng nhìn hai người: “Thế nào rồi, công cụ phòng thủ đâu?”
Sau khi đáp đất, Thành Thiên Bích lập tức hôn mê bất tỉnh, Tùng Hạ đau đớn nói: “Hỏng rồi…” Lần này quả là thất sách, ngọc phù tích trữ năng lượng của cậu để hết trong quần áo, sau khi quần áo bị tiêu hóa hết thì tất cả ngọc phù không biết bị rơi đâu mất, cậu cũng không có thời gian đi tìm, cậu phải tranh thủ tất cả thời gian để tìm ngọc Con Rối. Chờ đến khi cậu tìm thấy miếng ngọc của rồng Thanh Hải, Thành Thiên Bích không để cậu hấp thu năng lượng bên trong, càng là lúc nguy cấp, cậu hấp thu năng lượng vội vàng lại càng nguy hiểm, độ nguy hiểm có thể lớn hơn việc họ không trốn thoát được. Không có năng lượng có thể hấp thu, lại ngâm mình trong dịch dạ dày của rồng Thanh Hải, công cụ phòng thủ điên cuồng hấp thu năng lượng trong người họ để bảo vệ cơ thể, kết quả năng lượng tiêu hao càng lúc càng nhanh, cuối cùng không thể chống đỡ, công cụ phòng thủ hoàn toàn bị phá hỏng, Tùng Hạ chỉ kịp bắt được ngọc Con Rối và ngọc cổ của mình, hai người chịu đựng nỗi đau đớn khi dịch dạ dày thiêu đốt, Thành Thiên Bích tập trung số năng lượng cuối cùng, liều mạng đưa cậu thoát khỏi miệng rồng.
Toàn bộ quá trình nguy hiểm khôn cùng, cho dù họ đều bị bỏng nặng, nhưng có thể giữ mạng quay về đã là may mắn vô cùng.
Tôn tiên sinh thở dài: “Mọi người vất vả.”
Tùng Hạ không còn sức để động đậy, cậu há miệng, dùng lưỡi đẩy ra một miếng ngọc nhỏ màu đen, chỉ vì thứ bé nhỏ này mà không biết đã lấy đi biết bao tính mạng con người.
Trang Nghiêu nói: “ Mau hồi phục năng lượng.”
Hai người được nâng lên cáng, Ngô Du dùng tuyết bao phủ lên da họ, giảm bớt đau đớn, Tùng Hạ cố gắng tĩnh tâm, thong thả hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối, sau đó trước tiên đưa năng lượng vào cơ thể Thành Thiên Bích, chữa trị làn da cho hắn.
Mọi người bắt đầu khắc phục hậu quả, họ không biết rồng Thanh Hải đã chết hay chưa, bất cứ sinh vật vào bị thương nặng như vậy, chỉ e đều chẳng sống được bao lâu, họ nay đã không còn quan tâm con rồng còn sống hay đã chết, chỉ cần lấy được ngọc Con Rối là họ đã hoàn thành nhiệm vụ, rồng Thanh Hải cho dù có lợi hại thế nào thì cũng là sinh vật thủy sinh, sẽ không chạy lên mặt đất đuổi giết họ, chỉ cần họ sống trên bờ là an toàn.
Sau khi chữa khỏi vết thương cho Thành Thiên Bích, Tùng Hạ lại chữa trị cho mình, da cậu đau đớn vô cùng, như bị nướng trên lửa vậy. Có điều, cậu cũng không phải lần đầu bị thương, ít nhiều có chuẩn bị tâm lý, cắn răng nhịn xuống không kêu một tiếng. Đợi đến khi cậu chữa khỏi cho mình, đội ngũ cũng sắp về đến Tây Ninh, cậu mệt mỏi không chịu nổi, bèn ngủ mê man.
Khi Tùng Hạ tỉnh lại, trời đã sáng trưng, cậu mở to mắt tuần tra bốn phía, phát hiện mình đang nằm trong