Từ sau khi đột phá cấp hai, trình độ trí lực của A Bố đã được nâng cao rất nhiều, tính cách chín chắn hơn trước kia một chút, dần dần biến thành động vật biến dị duy nhất có thể chung sống hòa bình với Đa Cát, mỗi ngày đều được chia thịt mà Đa Cát bắt về…
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ quả thật không ngờ họ lại nhận được đáp án như vậy. Đáp án này có thể còn tệ hơn chuyện do có mục đích nào đó mà Trang Nghiêu giấu họ vì như nó đã nói, đáp án này tạm thời không có bất cứ giá trị tham khảo nào, còn làm bộc phát ngờ vực, tăng nỗi sợ hãi của họ với cấm khu.
Tùng Hạ thở dài: “Cậu và Tôn tiên sinh có suy đoán gì không?”
“Cũng có một chút, nhưng trước khi chắc chắn 70%, tôi sẽ không nói.”
“Vậy khi nào thì chúng ta đi cấm khu?”
“Bằng tình trạng hiện giờ, chí ít phải nghỉ ba tháng. Tôi và đại tá Đường, Tôn tiên sinh đều nhất trí cho rằng nên để tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đột phá cấp ba rồi mới khiêu chiến cấm khu.”
“Cấp ba…”
“Thẩm Trường Trạch và Diêu Tiềm Giang tự nhiên không thành vấn đề, trước mắt tiến độ chậm nhất là Ngô Du và Jacqueline, hai người họ đều thăng cấp khá muộn, nếu tập trung tu luyện ở Golmud trong vòng hai tháng, chắc họ cũng có thể đột phá cấp ba. Hoàn toàn nguyên tố hóa rất quan trọng, nó không chỉ làm sức mạnh cả nhóm tăng lên nhiều lần mà có khả năng này, tỷ lệ sống sót của họ ở bất cứ tình huống nào cũng có thể đạt tới 97%. Dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên và ngọc Con Rối quan trọng ngang nhau, nhưng ngọc Con Rối không lấy được bây giờ thì có thể để sau, chứ dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chết một người là ít đi một người, đây là tổn thất chúng ta tuyệt đối không thể gánh vác.” Trang Nghiêu nhìn về phía Tùng Hạ: “Cả anh nữa, Tùng Hạ. Tôi yêu cầu anh nhất định phải đột phá cấp ba trước khi đi cấm khu. Không chỉ anh mà mỗi người trong nhóm đều phải khiến sức mạnh của mình tăng lên ít nhất một bậc trong vòng ba tháng. Cho nên lúc này, rất nhiều người đều phải đi Golmud.”
Nghĩ đến Golmud, Tùng Hạ rùng mình một cái. Dù có chán ghét nơi đó thế nào, song cậu vẫn nóng lòng muốn thử. Tùng Hạ nói: “Nhưng ngọc Con Rối đã bị chúng ta mang đi, Golmud có còn hiệu quả như trước không?”
“Chuyện này chúng tôi đã sớm suy xét, hôm qua cũng để Dung Lan đi Golmud xem thử. Năng lượng Cambri còn sót lại ở đó không vì mất ngọc Con Rối mà giảm bớt bao nhiêu, vẫn là nơi tốt nhất để tu luyện. Hiển nhiên Golmud không hoàn toàn vì có ngọc Con Rối mới có môi trường ấy, không thì hồi ở Bắc Kinh, chúng ta cũng tiếp xúc với ngọc Con Rối không ít lần, sao chỉ có nơi này mới mau chóng tiến hóa chứ. Tôn tiên sinh từng phân tích, Golmud là một bồn địa khổng lồ, mật độ năng lượng Cambri cực kỳ đậm đặc liên quan tới chuyện địa hình không dễ phóng thích năng lượng của nó. Nói cách khác, nếu ngọc Con Rối là lò lửa có thể phóng thích nhiệt độ cao, anh muốn sưởi ấm, ngồi gần nó nhất định nhanh ấm lên, nhưng nhiệt độ ngọc Con Rối phóng thích ở Golmud – cũng chính là năng lượng Cambri, địa hình đặc biệt của Golmud đã giữ năng lượng lại, hơn nữa càng tích càng nhiều. Bây giờ toàn bộ Golmud chính là bể năng lượng khổng lồ, nhiều hơn lượng năng lượng mà một miếng ngọc Con Rối có thể cung cấp, đây mới là nguyên nhân khiến Golmud là bãi tập luyện tốt nhất, à, không đúng, có thể cấm khu mới là ‘tốt nhất’, chỉ là không ai dám vào mà thôi.”
Tùng Hạ quyết đoán: “Được, tất cả đều sẽ đi.” Để mạnh lên, họ nhất định phải mạo hiểm. Cuộc chiến vừa rồi khiến cậu cảm thấy mình còn thiếu sót rất nhiều, bất luận là tốc độ bổ sung năng lượng hay tốc độ chữa trị đều không đủ cung cấp cho nhu cầu trên chiến trường. Trước khi đến Thanh Hải, họ chưa từng trải qua cuộc chiến nào có quy mô lớn như vậy, ngay cả trận ở hồ Thanh Hải, cậu cũng không đồng thời cung ứng cho nhiều người đến thế. Bây giờ cậu lại phải đồng thời cung ứng năng lượng cho bảy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, còn có những tổn thương bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, bằng sức mạnh hiện giờ của cậu thì còn lâu mới đủ.
Trang Nghiêu nói: “Các anh nghỉ thêm vài ngày, đợi mọi người chuẩn bị tốt, chúng ta cùng nhau xuất phát, lần này miễn là không vào nội thành, dời đi bất cứ lúc nào vẫn tương đối an toàn.”
Tùng Hạ gật đầu nặng trịch.
Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta vào Thanh Hải đã sắp bốn tháng, nếu đợi thêm ba tháng… tôi lo phía Bắc Kinh sẽ sốt ruột.”
Trang Nghiêu nói: “Có thể bây giờ họ đã bắt đầu sốt ruột rồi, nhưng chẳng có cách nào, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng trước đã, hành trình Golmud vừa qua chính là dấn thân thí nghiệm, kết quả rất rõ ràng, bây giờ chúng ta vẫn chưa thích hợp để đi cấm khu. Trong ba tháng này chúng tôi sẽ nghĩ cách thu thập một chút thông tin từ cấm khu, tôi không tin trong đó thật sự không có gì, không thì không có chuyện rất nhiều người và động vật đi vào đều hoàn toàn biến mất.”
Tùng Hạ lo âu: “Tôi thấy rất lo, ngộ nhỡ phía Bắc Kinh sốt ruột rồi lại phái người đến…”
“Vậy cũng là chuyện tốt, chúng ta có thể được giúp đỡ nhiều hơn một chút, nếu may mắn, nói không chừng Bắc Kinh sẽ tiếp viện cho chúng ta quân đội và đầy đủ vật tư, cũng sẽ đưa Lý Đạo Ái đến. Mấy ngày nay, Tôn tiên sinh và đại tá Đường luôn nghiên cứu thông tin, từ khi chúng ta lấy được hai miếng ngọc Con Rối, hơn nữa sau khi dùng kim loại mềm bọc chúng lại đã suy yếu trường năng lượng của chúng, kết giới Thanh Hải đã yếu đi một chút, hôm nào mưa dầm thỉnh thoảng có thể thoáng hiện lên vài tín hiệu. Phía Bắc Kinh nhất định cũng đang cố gắng liên lạc với chúng ta. Nếu có thể khôi phục thông tin một lát, dù chỉ là một phút đồng hồ cũng sẽ tạo ra sự giúp đỡ rất lớn với chúng ta.”
“Đây là tin tốt, chứng minh kết giới Thanh Hải quả thật được tạo thành từ ngọc Con Rối.”
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Đúng vậy, cho nên bây giờ vấn đề của chúng ta chỉ là ‘làm thế nào để lấy được miếng ngọc Con Rối cuối cùng’. Nếu Bắc Kinh chờ đợi sốt ruột, phái thêm người vào thì là chuyện cực tốt, tôi ước gì họ sẽ đưa cả ba dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đến. Tôi không tin bằng sức mạnh ấy mà vẫn không thể khiêu chiến cấm khu.”
“Chú tôi sẽ không làm như vậy. Nếu không thể khôi phục hệ thống thông tin, chú thà tự mình vào đây chứ sẽ không đưa dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên vào, ít nhất sẽ không đưa hết vào.”
“Cho nên phải nhanh chóng thiết lập hệ thống thông tin.” Trang Nghiêu nhìn nhìn: “Anh xem, các anh làm lãng phí nửa tiếng của rồi, đúng là không chịu nổi.” Nó đứng lên, biếng nhác duỗi người: “Ai làm việc nấy đi thôi.”
Đặng Tiêu bắt lấy hông nó: “Chậc chậc, này Eo Thon ơi, em có ăn uống tử tế không đấy.”
Trang Nghiêu đẩy cậu ta ra: “Liên quan gì đến anh.”
“Quan tâm em cũng không được hở, em bướng thật đó mà.” Đặng Tiêu ra giọng người lớn.
Trang Nghiêu bĩu môi: “Không ăn nhiều như anh, cũng không bị đói.” Nói xong nghênh ngang bỏ đi.
Đặng Tiêu thở dài.
Tùng Hạ cười: “Sao vậy, thở dài, sợ hãi?”
“Đâu ra, em đang nhớ mẹ.”
Tùng Hạ nghĩ đến nữ hoàng bọ ngựa dáng vẻ bệ vệ, tính cách mạnh mẽ như vậy quả thật khiến người ta khó quên.
Đặng Tiêu lấy ví da từ trong túi áo ra, mở ra tấm ảnh bên trong: “Không biết có phải mẹ cũng đang sốt ruột hay không, nếu sau khi rời khỏi đây em mới tìm được mẹ thì tốt biết bao, như vậy mẹ không cần nhớ thương em, em cũng sẽ không nhớ thương mẹ.”
“Cho dù trước kia hai người không gặp lại, cô ấy cũng sẽ nhớ thương cậu, chẳng qua bây giờ nhớ nhiều hơn một chút mà thôi.”
Đặng Tiêu lại thở dài, nhìn tấm ảnh, trong mắt tràn đầy nhớ nhung.
Liễu Phong Vũ cũng thở dài, có điều ngẫm lại Đặng Tiêu, mình vẫn hạnh phúc hơn cậu ta một chút, ít nhất có thể thật sự đoàn tụ với ba mẹ.
Người có vướng bận thật kỳ lạ, đi đến đâu cũng gửi lòng phương xa. Sự vướng bận này khiến người ta yếu nhược, cũng khiến người ta kiên cường.
Mọi người tĩnh dưỡng chừng một tuần mới trở lại bình thường, thật ta vết thương da thịt đã sớm khỏi hẳn, thứ cần khôi phục là thể năng và tinh thần, nhất là tinh thần. Bóng ma Golmud để lại cho mọi người cần thời gian rất lâu mới có thể bình phục, tuy không có bất cứ ai thừa nhận mình sợ hãi.
Từ đi vào thành Huyền Minh, họ không gặp Dung Lan và Sở Tinh Châu nữa. Dung Lan thì cổng lớn không ra cổng sau không bước, vì tránh hiềm khích nên không tiếp xúc với bất cứ người nào của thành Huyền Minh. Những người khác của thành Quang Minh, ngoại trừ ăn uống thì gần như không ra khỏi phòng. Sở Tinh Châu thì không biết đang bận bịu chuyện quan trọng gì hơn. Song con chó Ngao màu đỏ Đa Cát của hắn thì ngày ngày tinh lực tràn trề gầm rống, họ thường xuyên có thể nhìn thấy cái bóng đỏ rực của nó chạy nhảy trong sân, ngoài đường.
Nhóm động vật A Bố lúc đầu đều không thích Đa Cát, có lẽ là vì cảm thấy bị uy hiếp, A Bố thích nhất vẫn là con ngựa Bạch Linh, thường chúc đầu vào cùng ngủ với nó, tuy Bạch Linh chẳng chơi gì với nó cả. Qua vài ngày, Đa Cát cô đơn lại hơi tăng động bắt đầu thử tiếp cận các động vật biến dị khác, nhưng vì tính cách nôn nóng hấp tấp, lại nhìn có vẻ hung ác nên vẫn bị từ chối, thậm chí là đối địch. Nếu không phải vẫn có người phụ trách trông coi thì có vài lần thiếu chút nữa là Đa Cát đã đánh nhau với tụi gấu, báo.
Lại qua hai ngày, không biết vì sao mà Đa Cát sinh ra hứng thú mãnh liệt với A Bố, luôn cố ý hay vô tình tiếp cận nó. Từ sau khi đột phá cấp hai, trình độ trí lực của A Bố đã được nâng cao rất nhiều, tính cách chín chắn hơn trước kia một chút, dần dần biến thành động vật biến dị duy nhất có thể chung sống hòa bình với Đa Cát, mỗi ngày đều được chia thịt mà Đa Cát bắt về – mọi người ít nhiều có chút hoài nghi mục đích của A Bố.
Đối với chuyện này, phản ứng của Trang Nghiêu là hừ một tiếng: “Thế mới là mèo của tôi.”
Đặng Tiêu cũng khen: “A Bố nhà ta đúng là thông minh, không cần đi săn cũng có đồ ngon.”
Tùng Hạ mỉm cười gật đầu: “IQ của A Bố được nâng cao ít nhất một nửa, bây giờ đã biết cách kết bạn, đúng là vượt trội.”
Đường Nhạn Khâu khó hiểu hỏi: “Vì sao A Bố lại thích Bạch Linh?”
Liễu Phong Vũ híp mắt trầm ngâm hồi lâu: “Vì nó đẹp chăng?”
“Cái gì?”
“Người đẹp luôn hấp dẫn nhau.” Liễu Phong Vũ hất hất tóc: “Nếu trông mấy đứa khó coi quá, anh không làm bạn với mấy đứa đâu.”
Tùng Hạ bất đắc dĩ: “Liễu ca, lúc ấy hình như anh cũng không có lựa chọn khác thì phải.”
Liễu Phong Vũ khẽ hừ một tiếng: “Đây là vận mệnh an bài.”
Đường Nhạn Khâu cau mày, nghiêm nghị nói: “Ba tấc dưới da đều là xương trắng, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Liễu Phong Vũ đùa: “Tôi là người trông mặt mà bắt hình dong đấy, nếu không sao tôi nhìn trúng cậu được.”
Đường Nhạn Khâu sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, xoay người bỏ đi.
Liễu Phong Vũ giật mình: “Này, đồ ngốc, tôi nói đùa đấy…” Nói rồi vội đuổi theo: “Đường Nhạn Khâu!”
Trang Nghiêu bĩu môi: “Ngu xuẩn, các anh cứ nói chuyện, tôi đi làm việc.” Nói xong xoa xoa A Bố rồi đi.
Đặng Tiêu lắc đầu: “Cái tật xấu miệng này của Liễu ca không định sửa nhỉ.”
Tùng Hạ cười: “Liễu ca bị chiều hư, không sửa được.”
Thành Thiên Bích nói: “A Bố thích Bạch Linh chắc là vì màu lông gần giống nhau. Tuy A Bố không phải màu trắng thuần nhưng bộ lông đa phần đều có màu trắng. Ngoại trừ Bạch Linh và Tiểu Chu, không có động vật nào khác có lông trắng. Từ sau khi tận thế, A Bố không gặp được đồng loại nào nữa, có thể nó tương đối có hảo cảm với động có màu lông gần giống mình.”
Đặng Tiêu chớp mắt: “Chẳng lẽ A Bố rất cô đơn?”
Tùng Hạ sờ cằm: “Có thể lắm. A Bố đã lớn rồi, nhưng không có bạn đời thích hợp…”
…
Cũng không biết A Bố có nghe hiểu họ đang nói gì hay không, chỉ lẳng lặng nằm một bên, đôi mắt màu tím nhìn họ không chớp, cái đuôi lắc trái lắc phải sau lưng, giống như đang đợi họ nói xong thì chơi với nó vậy.
Đặng Tiêu đi qua, ngồi lên chân A Bố, vùi mình vào bộ lông của nó,