Sở Tinh Châu trùm một tấm da cừu màu đen dày cộm, nhìn Dung Lan thật sâu, đoạn xoay người rời đi, bóng dáng màu đen khi hắn đi xa có vẻ vô cùng bắt mắt trong tuyết, có cả sự cô độc khó lòng hình dung.
Sau khi tỉnh lại, Tùng Hạ mới biết lần này mình lại bất tỉnh nhân sự ba ngày, ngắn hơn so với lần đột phá cấp hai, nhưng thu hoạch không ít hơn lần trước, thăng cấp trong vô thức không nói, còn lấy được lời nhắn mà người tạo ra ngọc cổ để lại. Nhưng lời nhắn này khiến tâm trạng mọi người đều rất nặng nề.
Nếu “thủy nguyên” quả thật là “cấm khu”, như vậy thứ mà họ phải đối mặt chuyến này chưa hẳn chỉ là vượt qua sinh vật biến dị mà họ đã tưởng. Từ khi tận thế đến nay, họ đã thông qua rất nhiều con đường và thông tin nghiệm chứng một vài sự thật, song ai cũng có cảm giác bất đắc dĩ như sắp chạm vào cốt lõi nhưng lại lần lữa không thể chạm được thật sự. Nếu không có ngọc cổ, họ sẽ xem tận thế như một tai nạn tự nhiên trước nay chưa từng có, nhưng sự tồn tại của ngọc cổ khiến họ biết chân tướng không chỉ là vậy. Ý thức Cambri, ngọc Con Rối, ngọc cổ – giữa ba thứ này có thể tồn tại bí mật mà mọi người không thể chấp nhận. Là những người bị hại trong hoạn nạn này, đồng thời cũng là những người tiếp cận gần nhất với sự thật, nhóm Tùng Hạ có cảm giác phẫn nộ và bất lực như bị sức mạnh nào đó đùa bỡn trong tay.
Tùng Hạ nghĩ đến vài tỷ người vô tội đã chết trên hành tinh này, nghĩ đến miếng ngọc Con Rối huyễn hoặc như quả bom hẹn giờ trong đầu Thành Thiên Bích, cảm thấy ***g ngực như bị cái gì đó chèn lại, khiến cậu cả thở cũng thấy khó khăn.
…
Mọi người chú ý tới chuyện từ sau khi tỉnh lại, cậu ít nói đi nhiều, nhưng chẳng có cách nào an ủi.
Thành Thiên Bích ở bên Tùng Hạ hai ngày, Tùng Hạ mới như vừa tỉnh giấc mộng: “Thiên Bích, sao cậu còn ở đây? Không đi Golmud à?”
Thành Thiên Bích nhìn cậu: “Anh không sao chứ?”
Tùng Hạ bật cười: “Tôi thì có thể sao chứ, cũng thăng cấp rồi.”
Thành Thiên Bích cũng không nói gì thêm: “Được, tôi ở lại thêm một lát rồi đi.”
“Yên tâm, mọi chuyện không phải chỉ có mình tôi đối mặt, có mọi người ở đây, dù là chuyện gì tôi cũng chịu được.”
Thành Thiên Bích nói thẳng vào điểm mấu chốt: “Ngọc cổ là thứ anh phải một mình đối mặt.”
Tùng Hạ nhất thời nghẹn lời, lập tức cười nhạt: “Chuyện đó đúng là…”
Thành Thiên Bích vỗ lưng cậu, có hơi mạnh tay, nhưng bàn tay ôn hoà hiền hậu này khiến Tùng Hạ cảm thấy rất an tâm, cậu nói: “Cậu đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”
Sau khi Thành Thiên Bích đi, Tùng Hạ thở dài một hơi, trốn vào phòng chế tạo ngọc phù. Lần trước đi Golmud, ngọc phù tích trữ năng lượng gần như đều đã hao hết, vì hành trình cấm khu lần này, cậu nhất định phải dự trữ nhiều hơn mới được.
Sau khi đột phá cấp ba, dự trữ năng lượng của cậu quả nhiên lại tăng lên một bậc, năng lượng trong cơ thể càng ngày càng dễ điều khiển, khi nghiên cứu tri thức trong ngọc cổ, đầu óc cũng rõ ràng hơn trước. Cậu cảm giác sâu sắc rằng dựa vào mình để cung cấp năng lượng cho mọi người, trọng trách quá lớn, cho dù hạt nhân năng lượng của cậu có thăng cấp thế nào thì nhu cầu của những người khác với năng lượng cũng như nước lên thì thuyền lên, chuyện này sớm muộn gì cũng không phải kế lâu dài. Cậu muốn tìm kiếm một loại ngọc phù, đầu tiên là có thể dự trữ năng lượng, giống ngọc phù tích trữ nhưng lại có khả năng giống công cụ phòng thủ – có thể tác động trực tiếp lên những người khác, giống như thuốc năng lượng phía Bắc Kinh chế tạo ra dùng làm vật lưu thông đồng giá với tiền bạc. Nếu công cụ phòng thủ bằng năng lượng có thể tác dụng lên người khác thì chắc có thể tìm được trong ngọc cổ một loại ngọc phù phát huy tác dụng giống tiêm thuốc năng lượng, nhưng có dung lượng lớn hơn nhiều thuốc năng lượng.
Có suy nghĩ này rồi, cậu mất hai ngày tìm tòi tri thức căn bản trong ngọc cổ, rốt cuộc tìm thấy ngọc phù thích hợp – ngọc phù nguyên tố cơ bản. Loại ngọc phù này thật ra là ngọc phù tích trữ năng lượng bản thăng cấp, giống ngọc phù tích trữ, có thể dự trữ các loại năng lượng. Điểm khác nhau là ngọc phù tích trữ chỉ có thể do cậu hấp thu, mà loại ngọc phù nguyên tố cơ bản này có thể sau khi đưa đầy năng lượng vào, do cậu phóng thích khi thời cơ thích hợp, có thể không cần thông qua cậu mà phóng thích thẳng vào cơ thể sinh vật khác, nhưng điều kiện tiên quyết là năng lượng phóng thích ra nhất định phải có thuộc tính tương ứng với cơ thể được nhận, hơn nữa cơ thể được nhận không bài xích loại năng lượng này, bằng không đôi bên đều sẽ có nguy hiểm.
Tìm được cái này rồi, Tùng Hạ mừng rỡ như điên, nhanh chóng thử làm vài cái. Từ sau khi đột phá cấp ba, khả năng điều khiển năng lượng của cậu cao hơn một bậc, thời gian nghiên cứu và chế tạo ngọc phù ngắn hơn trước kia. Cho dù là công cụ phòng thủ bằng năng lượng mà lúc đầu cậu cần ba ngày mới tạo được một cái, nay chỉ cần một tiếng, mà chế tạo ngọc phù tích trữ năng lượng cậu quen thuộc nhất, quả thực chỉ là tiện tay mà làm.
Tùng Hạ làm một ngọc phù nguyên tố Thủy và một ngọc phù nguyên tố Mộc, định đi tìm người thí nghiệm một chút. Khi đi đến phòng nghỉ, cậu phát hiện ngoại trừ Thành Thiên Bích đi Golmud thì những người khác trong nhóm đều đang ở đây, thậm chí một vài người của tộc Long Huyết, quận Cửu Giang và hội Băng Sương cũng ở nhà. Thiện Minh miệng ngậm thuốc lá, xắn tay áo ngồi xổm dưới đất, hai bên chân là mấy thứ linh tinh, có thuốc lá, có thịt xông khói, có đạn. Mà hai người bị mọi người vây quanh ở giữa là Đường Nhạn Khâu và Đặng Tiêu cởi trần lộ ra thân trên cường tráng thì đang hít đất. Trang Nghiêu ngồi trên lưng Đường Nhạn Khâu ăn kem, Liễu Phong Vũ ở bên cạnh thảnh thơi đếm: “456, 457…”
Đặng Tiêu thở hổn hển: “Đường ca, anh không biết mệt à?”
Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Vẫn chịu được.”
Trang Nghiêu nói mát: “Anh ta nhường anh đấy, anh đáng ra thua rồi.”
Đặng Tiêu cắn răng: “Không công bằng, cánh tay Đường ca là tay kéo cung.”
Trang Nghiêu khinh thường: “Biết thế mà anh còn muốn so, ngu xuẩn.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Mọi người đang chơi gì thế? Không về Golmud với Thiên Bích à?”
Thiện Minh vẫy tay với cậu: “Lại đây coi, cược đi.”
Tùng Hạ dở khóc dở cười, cậu đi qua, sờ sờ trong túi, không có cái gì, cuối cùng đặt ngọc phù vừa làm ra xuống.
Thiện Minh cầm lấy miếng ngọc kia: “Đây là cái gì?”
“Thứ tốt.”
Trang Nghiêu cũng nhìn cậu một cái: “Anh mới làm ra à?”
“Ừm. Thiên Bích đi chưa? Sao họ vẫn ở đây?”
“Bay theo chim về Tây Ninh chở đồ đạc, muộn muộn mới về.”
“Vậy này là…” Tùng Hạ nhìn hai người mồ hôi như mưa, nhất là Đặng Tiêu, nét mặt khá dữ tợn.
Trang Nghiêu nhún vai: “Đường Nhạn Khâu đang hít đất, tên ngốc đó nhất định muốn thi.”
…
Khi Liễu Phong Vũ đếm tới 521, Đặng Tiêu thật sự không chịu được ngữa, rầm một tiếng ngã sấp xuống đất, không cử động gì nữa.
Tùng Hạ hoảng sợ, vội đi tới nâng cậu ta dậy: “Tiểu Đặng, Tiểu Đặng, cậu không sao chứ?”
Đặng Tiêu uể oải: “Mệt chết đi được…”
Tùng Hạ vỗ vỗ mặt cậu, cười: “Tùng ca làm trà sữa cho cậu nhé?”
Đặng Tiêu nắm tay cậu, thê thảm nói: “Nhất định phải có bánh ngọt ăn kèm đó anh.”
Thiện Minh hét lên: “Ê thằng nhóc này thua rồi, ai đặt bên trái là thua, ai thắng đến lấy đi, ai cướp được thì của người đó.” Nói xong vội chạy sang một bên. Đám người phía sau hắn hú một tiếng rồi nhào vào giật đồ, nhà cửa nhất thời gà bay chó sủa.
Đường Nhạn Khâu cũng ngừng lại, Trang Nghiêu tâm trạng vui vẻ đứng dậy khỏi người hắn, liếm kem ngồi xổm trước mặt Đặng Tiêu, cũng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu ta.
Đặng Tiêu “hừ” một tiếng, tự đứng lên lấy khăn mặt lau mồ hôi.
“Á đậu, tôi giật được cái gì này?” Một người của hội Băng Sương cầm miếng ngọc trong tay, tò mò ngắm nghía.
Tùng Hạ đi qua cầm lấy nó, cười: “Dùng vào vài việc.”
…
Mọi người xem xong náo nhiệt, dần dần tản ra.
Tùng Hạ cầm lấy miếng ngọc phù nguyên tố Thủy kia đi đến bên cạnh Đặng Tiêu, đặt nó vào tay cậu ta: “Tiểu Đặng, năng lượng lúc này của cậu có tiêu hao nhiều không?”
“Không nhiều, em hao nhiều là thể lực.”
“Vậy cậu có cảm giác gì nhớ nói anh biết.”
Đặng Tiêu gật đầu, ba người khác cũng hiếu kỳ ngồi sang đây.
Đặng Tiêu cầm lấy miếng ngọc, Tùng Hạ không chạm vào cậu ta mà đưa năng lượng vào miếng ngọc, kích hoạt ngọc phù phóng thích một ít năng lượng Thủy, Đặng Tiêu tỏ vẻ kinh ngạc ngay mặt.
“Thế nào?”
“Cảm giác năng lượng hồi phục ngay lập tức.”
Tùng Hạ vui mừng: “Tốt quá, dùng được thật.”
Trang Nghiêu vội la lên: “Gì thế này? Ngọc phù này và ngọc phù tích trữ năng lượng có gì khác nhau?”
Tùng giải thích sơ qua nền tảng tác dụng của ngọc phù nguyên tố, Trang Nghiêu vui vẻ nói: “Thứ này có thể tiết kiệm cho anh rất nhiều thời gian.”
“Đúng vậy, ngọc phù này chỉ cần một chút năng lượng là kích hoạt được, chỉ cần chuẩn bị thật tốt, sau này chiến đấu sẽ không quẫn bách như trận Golmud nữa.”
“Tốc độ chế tạo thế nào?”
“Tốc độ không thể nhanh được, tuy chỉ hơn một bước chế tạo so với ngọc phù tích trữ năng lượng, nhưng bước mấu chốt nhất này cần triển khai trên cơ thể người khác, cũng phiền phức như công cụ phòng thủ bằng năng lượng, tôi sẽ tranh thủ thời gian.”
Trang Nghiêu nói: “Rất tốt, sau khi xuất phát đi cấm khu, phải bảo đảm mỗi một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có thể trang bị ít nhất ngọc phù đủ để sạc đầy hoàn toàn năng lượng cho họ trong hai lần.”
Tùng Hạ gật đầu: “Được.”
“Phía Tôn tiên sinh cũng có một vài tin tốt. Trong đêm mưa mấy hôm trước, rốt cuộc chúng ta đã bắt được liên lạc với Bắc Kinh, tuy tín hiệu đôi bên kéo dài đến mười sáu phút, hơn nữa nhanh chóng đứt đoạn, nhưng chúng tôi vẫn nói được tình hình quan trọng nhất, chỉ là không thể xác định rốt cuộc có bao nhiêu tin truyền đi được, hy vọng giáo sư Tùng có thể nhận được tin tức hữu dụng, sau đó mau chóng thực thi hành động.”
Tùng Hạ thở dài: “Chỉ còn một tháng…”
Liễu Phong Vũ nói: “Đúng vậy, chỉ còn một tháng, nhưng anh thấy vẫn chưa chuẩn bị tốt.”
Đường Nhạn Khâu trầm giọng nói: “Nhưng chúng ta cũng không còn đường lui.”
Tùng Hạ đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Trang Nghiêu, khi nào thì cậu mới thăng cấp?”
“Ít nhất cũng phải một tháng, có thể thăng cấp trước khi đi cấm khu hay không phải xem lượng công việc trong khoảng thời gian này của tôi.”
Tùng Hạ nghiêm túc nói: “Cậu nên đặt chuyện này lên hàng đầu.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi tự có sắp xếp.”
Đặng Tiêu ngáp một cái, làm nũng: “Tùng ca, trà sữa.”
Thời gian đếm ngược một tháng cuối cùng, tâm trạng mọi người cũng càng ngày càng bất ổn, suy xét lại trận chiến Golmud vừa rồi, rất nhiều người đã chuẩn bị tốt tâm lý có đi mà không có về.
Dần dần, càng ngày càng có nhiều người mạo hiểm đi Golmud, song không một ai thương vong, Tùng Hạ vốn cũng muốn đi, nhưng cậu bận chế tạo các loại ngọc phù, lại không có cách phân thân.
Có một ngày, Tùng Hạ đang bận bịu nhốt mình trong phòng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh rất lớn. Lúc đầu Tùng Hạ không để ý, nhưng động tĩnh càng lúc càng lớn, hơn nữa cùng với hiệu ứng như điện xẹt, bầu trời khi sáng khi tốt, vô cùng kỳ lạ. Tùng Hạ chạy ra xem, vừa lúc va phải Thiện Minh: “Thiện ca, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Thiện Minh vô tâm vô phế cười: “Minh chủ với Huyền chủ gì đó đang đánh nhau, đi xem náo nhiệt không?”
“Đánh… đánh nhau?” Tùng Hạ hoảng sợ, vội chạy ra ngoài. Hai người này là chủ lực khi họ đi cấm khu, sao nói đánh là đánh được! Một khi hai người buông tay không hợp tác thì họ phải làm sao? Trước mắt Tôn tiên sinh lại ở tận Tây Ninh xa xôi, thật không biết ngăn họ thế nào.
Tùng Hạ chạy ra cửa, quả nhiên nhìn thấy hai nguồn năng lượng một sáng một tối đang điên cuồng trùng kích đối phương khiến bầu trời cũng phải biến sắc, khi thì như bình minh buông xuống, khi thì như mưa to đột kích, người của thành Quang Minh và thành Huyền Minh cũng giằng co ở phía dưới, tộc Long Huyết, quận Cửu Giang và hội Băng Sương thì đang ngăn cản họ.
Hai nguồn năng lượng tách ra,