Trang Du đáp: “Có làm gì tôi cũng không định giúp.”
Chiều hôm sau, Dung Lan và Sở Tinh Châu đã đến Bắc Kinh đương nhiên, họ đến bằng hai máy bay khác nhau. Đi theo họ ngoại trừ một vài nhân vật nòng cốt của thành Quang Minh và thành Huyền Minh thì còn có một vài số liệu thí nghiệm quan trọng và thiết bị Tôn tiên sinh để lại ở Thanh Hải. Nghe nói Dung Lan và Sở Tinh Châu đều không hẹn mà cùng quyết định tiến hành chuyển quân quy mô lớn. Thanh Hải quả thật đã không thích hợp cho con người cư trú, không chỉ vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà mức độ nguy hiểm của động thực vật biến dị cũng lớn hơn bất cứ nơi đâu. Người hay động vật ở lại Thanh Hải cũng đang lục tục đi theo đường bộ lên phương Bắc.
Vì ở Bắc Kinh đã có năm thế lực dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đóng quân nên tất nhiên Dung Lan và Sở Tinh Châu không chen vào đây nữa, đại khái họ sẽ đóng quân ở một khu nào đó thuộc đồng bằng. Về nơi cư trú mới của họ thì còn chờ thảo luận với viện khoa học rồi mới quyết định vì đó là nơi không chỉ cần viện khoa học cung cấp vật tư mà còn có ảnh hưởng vô cùng trọng đại đến mọi việc thông tin, hậu cần, sách lược, trợ cấp và trị an của viện khoa học trong công cuộc tái kiến thiết các khu vực.
Trong ba năm qua, mọi công cuộc hồi phục và chuẩn bị do viện khoa học khai triển đều lấy chuyện từng bước một tập trung con người lại là mục tiêu cuối cùng. Kế hoạch của họ là lấy Bắc Kinh làm trung tâm, chọn ra một thành phố trung bình lớn thuộc vùng trung tâm có mức độ tổn hại thấp nhất, tạo ra một nơi tương đối an toàn để tập trung mọi người, chậm rãi dẫn dắt mọi người về đến khu vực trung tâm, chuyển khỏi các khu vực xa xôi, nhất là địa khu Tây Bộ gần Thanh Hải và tỉnh Lâm Hải có mức độ nguy hiểm rất cao. Nếu tiến triển thuận lợi, họ còn định phân chia các tổ chức dị nhân đến đóng quân ở các vùng khác để duy trì an toàn cho cả những nơi đó, hoạt động tập trung, giúp viện khoa học và quân đội tiến hành quản lý. Nói trắng ra là cuối cùng, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ lãnh đạo tổ chức của mình, phân chia với nhau các tỉnh thuộc đồng bằng. Đây không chỉ là phần thưởng cho những chiến đấu và hy sinh của họ mà đồng thời cũng là nền tảng chủ chốt trong công cuộc tái kiến thiết. May mà hiện nay, con người có chung một kẻ địch, trong thời gian ngắn chắc hẳn không phải đau đầu vì nội chiến.
Vì mục tiêu này, nơi cư trú của hai vũ khí lợi hại nhất của loài người cho đến giờ phút này là Dung Lan và Sở Tinh Châu chính là một vấn đề cần thận trọng suy xét, không chỉ phải suy xét quan hệ tồi tệ giữa hai người mà còn phải suy xét đến phản ứng của các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác đối với chuyện này.
Nhóm Tùng Hạ tuy được cắt cử nhiệm vụ tiếp đãi nhưng thật ra họ cũng không thân thiết với Dung Lan và Sở Tinh Châu cho lắm. Hơn nữa không có Tôn tiên sinh hòa giải, quan hệ của hai người họ hình như lại càng thêm căng thẳng. Vì phải vận chuyển rất nhiều máy móc khổng lồ nên không thể sử dụng trực thăng, máy bay đón họ chỉ có thể đáp xuống sân bay quân dụng. Quãng đường từ sân bay quân dụng về đến viện khoa học, dị nhân và người thường nghe tiếng đến xem quây kín phố xá chật như nêm cối.
Khi Dung Lan cưỡi Bạch Linh đi qua ngã tư không hề ngó nghiêng, cả con phố đều phải lặng đi. Tóc trắng, áo trắng, ngựa trắng, cộng thêm gương mặt anh tuấn khiến dị nhân Ánh sáng trong truyền thuyết tràn ngập sắc thái huyền ảo. Trông hắn như một vị thần tạo cho người ta cảm giác không có thực vô cùng mãnh liệt.
Vài phút sau, Sở Tinh Châu ngồi trên người Đa Cát chậm rãi bước tới, Đa Cát không điềm tĩnh như Bạch Linh, chú “cún con” vẫn chưa lớn đó có đầy những tò mò về nơi vừa xa lạ vừa náo nhiệt này, thường muốn tách khỏi đội ngũ. Có lúc Đa Cát ngó chừng lão đại, lát lại vẫy vẫy cái đuôi, khiến người thường xung quanh sợ tới mức lui thẳng về sau. Sở Tinh Châu bị mấy ngàn người vây xem, mặt không biến sắc, chỉ híp mắt nhìn đội ngũ đi trước hắn đằng xa, bóng lưng ngay ngắn của người đàn ông tóc trắng ngồi trên con ngựa cao nhất. Màu tóc của hắn cho dù dựa theo đề nghị “tạo thần” của Tôn tiên sinh nên cố ý biến ra, nhưng hắn cảm thấy màu tóc ấy rất hợp với Dung Lan. Bất luận là màu tóc, quần áo hay mặt mũi thì đều cho người ta cảm giác sạch sẽ không dính bụi phàm. Người đàn ông này từ nhỏ đến lớn đều chẳng thay đổi gì mấy, nếu hắn không làm vậy… bây giờ hai người họ nhất định vẫn là bạn bè nhỉ… Sở Tinh Châu khe khẽ thở dài, song lập tức lại cười nhạt, ánh mắt sâu sắc âm u giống như khả năng của mình vậy, dường như có thể hút người ta vào trong.
Sau khi hai người họ đến viện khoa học, Tùng Chấn Trung dẫn theo vài dị nhân tiến hóa não bộ tự mình tiếp đãi.
Được nhìn thấy hai dị nhân cấp bốn ở Thanh Hải trong truyền thuyết trong khoảng cách gần rõ ràng khiến vài người cảm thấy hơi căng thẳng.
Sau khi xã giao qua loa, Tùng Chấn Trung thẳng thắn nói chuyện quan trọng nhất: “Ngọc Con Rối của hai vị có thể giao cho chúng tôi được không?”
Dung Lan hạ tầm mắt, không nói gì. Sở Tinh Châu nhếch một nụ cười nhạt, cũng không lên tiếng.
Tùng Chấn Trung kiên nhẫn nhìn họ.
Sở Tinh Châu nói: “Tôi nghe nói tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đều có thể giữ một miếng ngọc Con Rối.”
Tùng Chấn Trung nói: “Không sai, có điều đó là chuyện trước kia. Từ khi chúng tôi phát hiện ngọc Con Rối sẽ thúc đẩy con người tăng tốc tiến hóa, cũng tạo ra tỷ lệ tự hủy diệt rất cao khi thăng cấp thì rất nhiều người không dám dùng ngọc Con Rối để tiến hóa nữa. Trước mắt, ngoại trừ Tùng Hạ cần lợi dụng ngọc Con Rối để lấy năng lượng ra thì các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã giao lại miếng ngọc cho chúng tôi.”
“Ngô Du thì sao?”
“Ngô Du cũng chỉ là sớm muộn. Bao gồm các nước Mĩ, Nga, Thổ Nhĩ Kỳ… chúng tôi đã ký tên trong công ước, cuối cùng họ đều sẽ giao lại miếng ngọc cho chúng tôi. Cho đến lúc này, miếng ngọc duy nhất chúng tôi chưa nắm giữ trong tay là miếng ở Hoa Nam.”
Sở Tinh Châu tháo từ trên cổ xuống một chiếc vòng bạch kim, giữa mặt dây chuyền vốn là nơi nạm bảo thạch thì lại khảm một miếng ngọc đen trong suốt. Hắn thưởng thức miếng ngọc: “Dựa theo quy ước, ngọc Con Rối có thể giao lại, vậy khi nào thứ tôi muốn mấy người có thể chuẩn bị xong?”
“Khi người của thành Huyền Minh di chuyển tới nơi, vật tư áng chừng cũng đã chuẩn bị xong xuôi.”
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Tinh Châu nhìn thẳng Tùng Chấn Trung: “Di chuyển đến đâu?”
Tùng Chấn Trung hỏi ngược lại: “Huyền chủ muốn đến đâu?”
“Tôi muốn Sơn Tây.”
Dung Lan thoáng nhướng mi, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một thoáng.
Sở Tinh Châu cười: “Sao, Minh chủ cũng cảm thấy hứng thú với Sơn Tây ư?”
Tùng Hạ thấy trong lòng hơi căng thẳng, cậu không biết chú mình sẽ cho Sở Tinh Châu câu trả lời thuyết phục như thế nào. Nếu xét từ vị trí địa lí, Sơn Tây có thể xem như nơi cư trú tốt nhất, không chỉ gần Bắc Kinh mà còn cách xa Bột Hải, Hoàng Hải [263] nơi tiện lợi nhất để thuyên chuyển vật tư, cũng là nơi có vị trí vị trí an toàn nhất. Nhưng những nơi có vị trí khá tốt như Sơn Tây, Hà Bắc, Hà Nam… theo lý mà nói nên để cho những tổ chức có công lớn, ví dụ như tộc Long Huyết, quận Cửu Giang, Lục Đạo Hoàng Tuyền… kiểu gì cũng không đến phiên thành Huyền Minh vừa mới xuất hiện. Huống hồ viện khoa học cũng không hy vọng nhân vật nguy hiểm như thế này sống quá gần Bắc Kinh.
[263] Bột Hải, Hoàng Hải: Tương ứng với “Bohai Sea” và “Yellow Sea” trên bản đồ. Sơn Tây nằm phía bên trái Bắc Kinh (Beijing) trong ảnh, được coi là an toàn vì cách biển khá xa nên không sợ sinh vật biển.
Bohaiseamap2Dung Lan lạnh nhạt nói: “Tôi không có yêu cầu gì với chỗ ở.”
Sở Tinh Châu lớn tiếng: “Một khi đã vậy, chi bằng Minh chủ tiếp tục cùng tôi chia nhau một tỉnh đi, tuy Sơn Tây hơi nhỏ một chút, nhưng đồng bằng chật hẹp thế này, tôi thấy họ cũng không nỡ chi mạnh tay.”
Dung Lan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Tôi đi Đông Bắc.”
Tùng Hạ nói: “Đông Bắc là địa bàn của Thông Ma rồi…” Nói xong, cậu không khỏi tưởng tượng nếu Thông Ma đánh nhau với Dung Lan thì không biết kết quả sẽ như thế nào. Một bên là sinh mệnh siêu cấp khống chế toàn bộ dãy Tiểu Hưng An, một bên là quái vật đã đột phá cấp bốn, đúng là khó nói mà.
Tùng Chấn Trung điềm tĩnh: “Về vấn đề lựa chọn nơi ở, chúng tôi phải suy xét tổng thể, ưu tiên người lập được công to hơn chọn trước mới hợp tình hợp lý. Lục Đạo Hoàng Tuyền cũng rất thấy hứng thú với Sơn Tây, Huyền chủ vẫn nên đổi chỗ khác đi.”
Sở Tinh Châu nói: “Nếu tôi không muốn đổi thì sao.”
Đường Đinh Chi lạnh nhạt nói: “Lựa chọn chỗ ở mới không có trong giao hẹn ban đầu của chúng ta. Chỉ cần chúng tôi đồng tâm hiệp lực phá vỡ kết giới Thanh Hải, Huyền chủ sẽ giao ngọc Con Rối lại, đây chính là lời hứa đích thân Huyền chủ đã nói. Bây giờ ngài muốn đổi ý ư?”
“Tôi muốn thu xếp cho người của tôi một nơi phù hợp, chút chuyện nhỏ này…”
“Đủ rồi!” Dung Lan đứng lên, hung dữ trừng mắt nhìn Sở Tinh Châu: “Lúc trước nếu đã nhận lời Tôn tiên sinh thì bây giờ nói những thứ đó ra làm gì? Không phải muốn thử xem tôi có giao ngọc Con Rối ra hay không ư.” Dung Lan lấy từ trong lòng ra một chiếc đồng hồ bỏ túi, ném tới tay Tùng Hạ: “Giao lại cho mấy người. Chỗ ở mới tôi không quan tâm, tùy mấy người sắp xếp!” Nói xong, Dung Lan phất tay áo bỏ đi.
Tùng Hạ không cần nhìn cũng biết bên trong chiếc đồng hồ hoa hồng vàng tinh xảo này có cái gì.
Sở Tinh Châu nhếch môi cười cười, quơ quơ vòng cổ trong tay: “Nghĩ kỹ thì quả thật ở đâu cũng không quan trọng gì, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản.”
Tùng Chấn Trung nhíu mày: “Yêu cầu gì?”
“Tôi muốn ở gần Minh chủ đại nhân một chút.”
“Hiện tại, mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều ở Bắc Kinh?”
“Phải, bây giờ tư lệnh Tào đang lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc lớn, bữa tiệc này khác với trước kia, sẽ công chiếu trực tiếp từ đầu đến cuối.”
“Cái gì? Trực tiếp?” Tùng Hạ tỏ vẻ hết sức bất ngờ.
Tùng Chấn Trung nói: “À quên, mọi người vừa về nên có thể không nhận ra, màn hình LED được xưng lớn nhất châu Á trước kia đặt ở quảng trường XX, hai tháng trước bên chú đã sửa xong. Khi có hoạt động trọng đại, nó sẽ phát một vài tin, cũng định kỳ thông báo tin tức và tiến triển công cuộc tái kiến thiết. Làm vậy để dân thường có thể luôn giữ vững hy vọng với tương lai. Lần này, mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều đã tề tụ ở Bắc Kinh, đó chính là một cơ hội tuyên truyền cực tốt, đồng thời cũng có thể tuyên truyền tuyển quân.”
“Tuyển quân?”
Tùng Chấn Trung gật đầu nặng trịch: “Bên chú đánh giá thấy sinh vật Hoa Nam có số lượng hết sức đông đảo, nếu chỉ dựa vào dị nhân thì không có khả năng hoàn toàn ứng phó, đúng là châu chấu đá xe. Từ khi công cuộc khai phá và vận dụng năng lượng Cambri của chúng ta càng ngày càng thành thạo, rất nhiều vũ khí hiện đại trước kia đều có thể phát huy một vài công dụng, nhưng lại nảy sinh vấn đề thiếu hụt nhân tài. Vậy nên hiện tại bên chú đang chiêu mộ người thường nhập ngũ, thông qua huấn luyện, nhanh chóng nắm giữ khả năng thao tác vũ khí. Dù sao thì người thường cũng có số lượng đông hơn dị nhân nhiều, sự giúp sức từ vũ khí lúc này chính là một nguồn lực vô cùng khổng lồ. Bây giờ viện khoa học đang cố gắng bồi dưỡng ý thức trách nhiệm và tinh thần sứ mạng cho người thường, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên sẽ trở thành người hùng và lãnh tụ cho họ dũng khí và hy vọng chiến đấu với quái vật.”
Thành Thiên Bích nói: “Hôm nay tư lệnh Tào và tư lệnh Trương cũng nhắc với tôi và đội trưởng Triệu chuyện này, họ dự định để đội trưởng Triệu bồi dưỡng tân binh.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Nhân tài hiếm có như Triệu Diệc đúng là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí bồi dưỡng tân binh, ý anh ta thế nào?”
“Với đội trưởng mà nói thì thời gian mới trôi qua không đến một tuần, anh ấy vẫn luôn cho mình là quân nhân, quân nhân sẽ phục tùng mệnh lệnh.”
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả