Có thể nói, mười người họ hiện diện như những vị thần trong thời đại tận thế tôn sùng vũ lực này.
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái: “Nếu làm vậy, làm thế nào để bảo đảm Trang Du có thể phối hợp với chúng ta? Hơn nữa, ta nên xử lý tư lệnh Từ và Chu Phụng Lam thế nào?”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Xử lý Từ Ưng thành chết ngoài ý muốn, để tư lệnh Tào và tư lệnh Trương tiếp quản tập đoàn quân 46, khống chế Chu Phụng Lam. Tôi có cách khiến Trang Du phải phối hợp, nếu hắn muốn chết thoải mái hơn một chút.”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Thiên Bích, làm vậy không được. Hôm qua, tôi và đại tá đã phân tích kỹ lưỡng, chỉ e chúng ta không thể giết Trang Du được.”
“Vì sao?”
“Trước mắt, tôi, đại tá và Trang Du là ba nguồn lực chủ chốt của viện khoa học, nhất là Trang Du. Hắn là người đứng đầu toàn bộ phái Cấp Tiến, đại diện cho ý chí của một số lớn các nhà khoa học và dị nhân ở Bắc Kinh. Cho dù ý tưởng khác chúng ta, nhưng từ sau khi tận thế, Trang Du và đồng minh của mình cũng đã cống hiến rất nhiều cho công cuộc tái kiến thiết. Tuy để đạt thành quả nghiên cứu, hắn sẵn sàng đi ngược lại đạo lý, nhưng có một vài thành quả đã thật sự có thể cải thiện hiện trạng sinh tồn của chúng ta, ví dụ như chuyện nghiên cứu phát triển thuốc năng lượng. Tuy chuyện đó đã khiến một phần dị nhân yếu kém trở thành đối tượng bị săn bắt, nhưng cũng đã tạo ra nền tảng cho chế độ tiền mới, khiến rất nhiều người thường thông qua lao động có được cơ hội kiếm ăn, hơn nữa có tác dụng rất lớn trong chiến đấu. Luận tư duy hay tài hoa, Trang Du đều xếp trên tôi, hắn có trí tưởng tượng cao hơn bất cứ dị nhân não bộ nào ở viện khoa học. Tuy làm việc luôn ngoài tầm dự đoán của mọi người, hơn nữa nhìn từ góc độ nhân văn thì có rất nhiều hành vi của hắn đáng bị lên án, nhưng Trang Du đúng là một thiên tài thật sự. Bảy dị nhân tiến hóa não bộ dưới trướng đều thờ phụng ý tưởng của hắn mà đứng về một phe. Tôi nói như vậy không biết mọi người có hiểu không: Làm một nhà nghiên cứu khoa học, góc nhìn nhận sự việc là nguyên tắc lớn nhất của chúng tôi, nhất là sau khi não bộ tiến hóa, những gì bản thân đã nhận định thì tuyệt đối không thể dễ dàng sửa đổi vì tác nhân bên ngoài. Cho dù chúng ta có giết Trang Du, dị nhân tiến hóa não bộ phái Cấp Tiến cũng sẽ không vì vậy mà biến mất, họ sẽ lại đưa một Trang Du khác lên chống lại chúng ta. Hơn nữa vì chúng ta giết Trang Du nên quan hệ hợp tác giữa phái Bảo Thủ và phái Cấp Tiến sẽ hoàn toàn bị phá bỏ, chúng ta sẽ lập tức đánh mất bảy dị nhân tiến hóa não bộ. Hai mươi tám dị nhân ở viện khoa học, mỗi người đều chủ trì ít nhất mười nhiệm vụ nghiên cứu, có người thậm chí còn là hàng chục nhiệm vụ. Vào thời điểm mấu chốt khan hiếm nhân tài như hiện nay, đây là tổn thất mà viện khoa học không thể chấp nhận. Mặt khác, Chu Phụng Lam vẫn rất dựa vào Trang Du. Người này tuy có tính cách thô lỗ ngang ngược, lòng dạ hẹp hòi, nhưng bàn chuyện nghĩa khí, nếu chúng ta đối phó với Trang Du, hắn sẽ không ngồi yên mặc kệ nếu chúng ta giết Trang Du, hắn không thể để chúng ta lợi dụng nữa. Trang Du là người duy nhất có thể khống chế con chó điên cuồng này. Hội Phụng Lam là một trong ba tổ chức dị nhân lớn nhất Bắc Kinh, sức ảnh hưởng không thể khinh thường, nếu hội Phụng Lam làm phản, mọi cố gắng lúc trước của chúng ta sẽ bị đả kích nghiêm trọng, rất ảnh hưởng tới trận Hoa Nam. Cho nên tổng hợp những cân nhắc này, chỉ sợ tư lệnh Tào cũng sẽ không đồng ý giết Trang Du.”
Đường Đinh Chi cũng nói: “Bây giờ người chèo chống hoạt động cả nước chính là dị nhân tiến hóa não bộ. Tuy chúng ta đối lập với Trang Du nhưng bộ não của hắn vô cùng đáng quý. Một khi hắn chết, nhiệm vụ nghiên cứu của hắn đúng là tạm thời không tìm được người tiếp nhận. Trên nguyên tắc, dị nhân tiến hóa não bộ cũng giống dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, đều cần bảo vệ nghiêm ngặt. Trang Du cũng giống rất nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, có được lòng dân và địa vị rất cao ở Bắc Kinh, cho nên chuyện của hắn rất khó xử lý.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Khốn thật, giết còn không giết được?”
Tùng Chấn Trung thở dài: “Ít nhất không thể đồng thời xử lý hắn và tư lệnh Từ trong cùng một thời gian, làm vậy rất gây chú ý. Thật ra tư lệnh Tào đã sớm có dự định muốn hoàn toàn diệt trừ thế lực của tư lệnh Từ, chính vì bận tâm Trang Du và Chu Phụng Lam nên mới lần lữa không tìm được thời cơ thích hợp.”
Thành Thiên Bích nói: “Giờ không phải thời cơ ư, nếu lần này còn không tóm gáy được Từ Ưng thì chúng ta còn phải đợi đến khi nào. Nếu không thể giết Trang Du, ít nhất cũng phải tước bỏ hoàn toàn quân quyền mà hắn dựa vào.”
Đường Đinh Chi nói: “Chuyện đó thì cậu nói không sai. Không còn tư lệnh Từ giúp đỡ, Trang Du tự nhiên sẽ thuận thế đi xuống khi lợi thế trong tay ít dần, ưu thế đàm phán sẽ hoàn toàn do ta nắm giữ.”
Tùng Hạ nói: “Nhưng nếu giữ lại Trang Du, chuyện hắn nắm giữ ký ức Trang Nghiêu thì phải làm sao?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Không có cách nào, chỉ cần chúng ta có thể khống chế Trang Du, không để hắn làm loạn là được. Hơn nữa chắc hẳn hắn cũng không có cơ hội chiếm lấy toàn bộ ký ức của Trang Nghiêu, đó là gánh nặng rất lớn với bộ não. Chúng ta cố gắng làm nhanh nhất có thể, khiến hắn bớt ở trong não Trang Nghiêu được bao nhiêu thì chịu bấy nhiêu.”
“Vậy Chu Phụng Lam thì sao?”
Đường Đinh Chi nói: “Tùy cậu và Thẩm Trường Trạch cùng khống chế. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được giết hắn. Tôi nghĩ buổi tiệc tư lệnh Tào tổ chức sẽ là thời cơ ra tay tốt nhất, chi tiết hành động cụ thể, chúng ta sẽ cùng đến chỗ tư lệnh Tào thương lượng, chủ yếu lấy cân nhắc của tư lệnh Tào làm chủ, nguyên tắc đầu tiên là duy trì cục diện ổn định ở Bắc Kinh.”
Trái tim Tùng Hạ đập mạnh vài nhịp, rốt cuộc đã đến lúc rồi sao? Dòng chảy ngầm của hai thế lực nhìn bề ngoài thì có vẻ rất vững chắc đã bắt đầu dịch chuyển, rốt cuộc đã đến thời khắc hoàn toàn bùng nổ. Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng khi nó đến thật, trong lòng mỗi người đều khó tránh khỏi một sự bất an. Họ không phải đang đối phó với quái vật biến dị mà là chính đồng loại của mình. Vừa nghĩ đến chuyện này đã làm lòng người mệt mỏi. Nhưng trước khi phát động cuộc chiến quy mô lớn tại Hoa Nam lại phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai thế lực quả là một chuyện nước sôi lửa bỏng. Nếu không đến lúc đó, nguồn tài nguyên duy trì cuộc chiến nhất định sẽ xuất hiện trở ngại. Hơn nữa, thức tỉnh Trang Nghiêu cũng chính là chuyện nước sôi lửa bỏng. Có thể nói chuyện này đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Thành Thiên Bích nói: “Chiều nay đến tìm tư lệnh Tào đi, chuyện này càng kéo dài thì Trang Du lại càng có khả năng hành động.”
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Rốt cuộc có thể giáo huấn tên khốn này rồi. Trang Nghiêu tuy cũng rất đáng ghét, nhưng so với hắn thì đúng là đáng yêu hơn nhiều.”
Đến chiều, Tùng Chấn Trung, Đường Đinh Chi, Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đến chỗ tư lệnh Tào thương lượng chi tiết hành động, những người khác cũng đang chuẩn bị chiến đấu.
Sau khi rời khỏi Thanh Hải, tốc độ tu luyện của họ rõ ràng đã giảm xuống một nửa, điều này khiến họ ít nhiều có chút khó thích ứng. Tuy Thanh Hải là nơi không có gì đáng để nhung nhớ song lại là nơi tốt nhất có thể khiến dị nhân mạnh lên.
Cả một buổi chiều, Tùng Hạ không làm gì khác, chỉ nằm trên giường, tiến vào cõi hư không trong ngọc cổ, nhìn những dòng chữ lấp lánh ánh vàng đến ngẩn người.
Vốn tưởng rằng hành trình Thanh Hải có thể tháo gỡ mọi bí ẩn, bây giờ tuy họ đã biết rất nhiều thông tin, nhưng chân tướng vẫn bị ẩn trong sương mù, khó bề phân biệt. Họ cứ luôn hụt một bước như thế, chỉ cần có thể biết rõ thêm vài chuyện là có thể xâu chuỗi mọi thông tin. Nhưng rốt cuộc thì họ còn thiếu cái gì? Rốt cuộc thì Giang Doanh đã giấu họ chuyện gì? Chỉ khi đọc được ký ức của Tôn tiên sinh mới có thể biết rõ chân tướng ư?
Điều khiến Tùng Hạ để ý nhất chính là phản ứng của ngọc cổ – cũng chính là đá ngũ sắc. Lúc ấy khi cậu đột phá cấp ba, giọng nói già cả trong đá ngũ sắc chắc hẳn chính là tổ thiên sư Trương Đạo Lăng, nhưng “thủy nguyên” trong lời Trương thiên sư có thật là cấm khu không? Cho dù họ đã có được rất nhiều thông tin, nhưng đều là từ miệng Giang Doanh mới biết được. Cậu vốn tưởng đến cấm khu rồi, đá ngũ sắc sẽ có phản ứng gì đó đương nhiên đá ngũ sắc quả thật có phản ứng, khi Giang Doanh tấn công trí óc cậu, nó đã cứu cậu một lần nữa, nhưng bảo vệ cậu hình như là phản ứng tự nhiên của đá ngũ sắc. Nếu cấm khu chính là “thủy nguyên”, như thể cậu đã không đạt được điều mình muốn. Chuyện này giống như khi chơi game, đến một nơi nào đó, tiếp xúc với cái gì đó, bạn mới có thể mở ra cửa sau. Rốt cuộc thì do cấm khu không phải “thủy nguyên” hay do cậu không tìm được “nơi dẫn đến cửa sau”? Cứ như vậy mang theo đá ngũ sắc quay về khiến cậu cứ thấy có chút không cam lòng.
Do cậu đã để sót chuyện gì ư?
Tùng Hạ đột nhiên bật dậy, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện hồi ở cấm khu, cậu chưa từng tiến vào đá ngũ sắc lần nào. Cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong chừng hơn sáu mươi tiếng sau khi tới cấm khu, bất luận là tiến vào rừng nấm hay lúc xuống địa cung, quả thật là cậu chưa một lần tiến vào đá ngũ sắc. Trong hơn sáu mươi tiếng đó, ai nấy cũng bị vây trong trạng thái căng thẳng, không phải chuẩn bị chiến đấu thì chính là đang ở trong cuộc chiến, cậu căn bản không rảnh đi nghiên cứu những thứ trong đá ngũ sắc. Nếu lúc ấy cậu tiến vào đá ngũ sắc thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Có lẽ sẽ không xảy ra gì cả, nếu quả thật cậu tìm thấy “thủy nguyên”, nói không chừng đá ngũ sắc sẽ tự có phản ứng, giống như lúc cậu thăng cấp vậy. Nhưng ngộ nhỡ có thì sao, ngộ nhỡ nếu cậu tiến vào đá ngũ sắc ở nơi đặc biệt đó, sẽ có phát hiện khác biệt thì sao? Tùng Hạ hối hận cào cào tóc mình, lúc ấy đúng là nóng ruột đến mê man rồi, thế mà lại không thử một lần.
Bây giờ… Tùng Hạ lại có xúc động muốn quay lại Thanh Hải. Thật ra không chỉ riêng cậu, cậu đoán rất nhiều người sau khi lĩnh hội cảm giác phiền muộn khi tốc độ tu luyện chậm xuống một nửa thì đều bắt đầu thấy nhớ Thanh Hải. Hơn nữa bây giờ Thanh Hải có thể tùy ý ra vào, họ lại không cần phải liều chết chém giết đoạt ngọc Con Rối nữa, nếu gặp nguy hiểm không muốn đánh cũng có thể chạy… Đối với dị nhân đẳng cấp cao mà nói, Thanh Hải đã chẳng phải một nơi đáng sợ nữa. Nhất là ba người vẫn chưa đột phá cấp ba là Lý Đạo Ái, Chu Phụng Lam và Myron Babbott, nhất định họ không cam lòng bị tụt lại phía sau. Tùng Hạ có dự cảm hạng mục quan trọng nhất trong việc chuẩn bị cuộc chiến Hoa Nam chính là quay về Thanh Hải tu luyện, như vậy cũng hợp với ý tưởng của cậu. Chờ đến khi Trang Nghiêu tỉnh lại, cậu cũng sẽ quay lại đó, thử tìm kiếm “thủy nguyên” lần nữa.
Đang lúc miên man suy nghĩ, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, cậu nói: “Ai vậy?”
“Tùng ca, là em.” Giọng nói của Đặng Tiêu vang lên ngoài cửa.
Tùng Hạ nhảy xuống giường ra mở cửa: “Có chuyện gì thế?”
Đặng Tiêu thở dài: “Chúng ta đi thăm A Bố đi, trở về đã ba ngày, nó mới chỉ ăn qua loa được một bữa, quả thật em hết cách rồi.”
Nét mặt Tùng Hạ sa sầm, khoác thêm quần áo: “Đi thôi.”
Sau khi vào xuân, thời tiết đang dần dần ấm lại, ban ngày chừng âm hơn ba mươi độ, rất nhiều người sống qua được mùa đông giá rét đã xem như hoàn toàn vượt qua khổ sở.
Đạp lên tuyết đọng, họ đi đến ổ nằm của A Bố ngoài sân, từ xa đã thấy Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ ngồi trên chân A Bố, vuốt lông cho nó. A Bố ủ rũ khép nửa ánh mắt, trong con ngươi màu tím không giấu nổi đau thương.
Tùng Hạ đi qua, cũng ngồi xuống chân A Bố, vỗ vào mũi nó: “A Bố, sao mày không ăn gì thế.”
A Bố mở mắt, nhẹ nhàng kêu “meo” một tiếng.
“Mày như vậy là không được, đợi Trang Nghiêu tỉnh lại thấy mày thế này, cậu ấy còn tưởng bọn tao không chăm sóc mày đàng hoàng ấy chứ.”
Nghe đến cái tên ấy, A Bố mở to mắt, nhìn chằm chằm Tùng Hạ, trong mắt đều là khát vọng.
Tùng Hạ cười, dịu dàng nói: “Trang Nghiêu chắc là mấy ngày nữa sẽ dậy, nếu mày không ăn uống gì rồi gầy rộc đi, bọn tao không thể dẫn mày ra ngoài chơi được.”
A Bố ngẩng đầu lên, trong mắt có một chút sức sống, kêu hai tiếng hơi nôn nóng.
“Thật đấy, cậu ấy sẽ mau chóng tỉnh dậy thôi. Hôm nay tao nấu canh cá mày thích nhất đó, có muốn ăn không?”
A Bố dùng mũi dụi dụi vào người Tùng Hạ, dùng chân vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu.
“Ngoan.” Tùng Hạ ôm lấy mũi nó, âm thầm thở dài.
Dưới sự giám sát của bốn người, rốt cuộc A Bố đã ăn no, sau khi ăn xong thì ngồi xổm dưới lầu, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng Trang Nghiêu không chút động đậy, đôi mắt màu tím như nổi sóng, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng. Cho dù cơ thể rất lớn nhưng