Liễu Phong Vũ xoa xoa tóc hắn: “Vừa nghĩ đến chuyện ở đây với cậu, tôi đã cảm thấy chỗ này rất tuyệt.”
“Bịt kín vào, không được kéo xuống đâu.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Không kéo.”
“Nào nào nào, đi về phía trước.” Liễu Phong Vũ đẩy Đường Nhạn Khâu đã bịt mắt vào căn phòng hắn đã trang trí tỉ mỉ.
Sau gần nửa năm trang trí, biệt thự của họ cuối cùng đã được hoàn thành. Trong căn biệt thự bốn tầng này, tầng một là khu vực dùng chung tầng hai là phòng Tùng Hạ, Thành Thiên Bích và phòng Liễu Phong Vũ, Đường Nhạn Khâu Đặng Tiêu và Trang Nghiêu ở tầng ba, phòng của Mục Phi và Thông Ma cũng ở tầng ba tầng bốn vừa là nhà kính trồng hoa vừa là thư phòng. Phòng của họ đều là phòng đơn rộng rãi, tuy kết cấu không khác nhau là mấy nhưng tất cả nội thất bên trong đều được căn cứ theo sở thích cá nhân mà sắp xếp.
Liễu Phong Vũ khá là hài lòng với tác phẩm của mình, từ lúc bắt đầu trang trí là không cho Đường Nhạn Khâu bước vào phòng nửa bước, muốn cho hắn kinh ngạc sau khi đã làm xong.
Đường Nhạn Khâu được đẩy tới cửa phòng, Liễu Phong Vũ mở cửa, đẩy mạnh hắn vào, sau đó đóng cửa lại, cười nói: “Nè, cậu đoán thử xem, phòng của chúng ta sẽ trông như thế nào?”
Đường Nhạn Khâu ngẫm nghĩ: “Màu sắc chắc hẳn rất sặc sỡ?”
“Vì sao?”
“Anh thích màu sặc sỡ.”
“Tôi thích quần áo sặc sỡ, thế nhưng đồ đạc chọn màu sặc sỡ, cậu coi tôi là trẻ con à.”
Đường Nhạn Khâu phì cười: “Lại còn úp úp mở mở.” Nói xong liền muốn bỏ miếng bịt mắt ra.
Liễu Phong Vũ hất tay hắn: “Tôi chưa nói cậu được nhìn đâu.”
Đường Nhạn Khâu hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”
“Cậu hãy cảm nhận một chút, nơi này là phòng của chúng ta, có ngửi thấy mùi gì không?”
“Có, mùi hoa hồng?”
“Đúng, lần trước tôi mua được tinh dầu xông hương mùi hoa hồng ở Bắc Kinh, thật ra tôi không thích mùi hoa hồng cho lắm, nhưng chỉ còn thứ này là chưa hết hạn sử dụng.” Liễu Phong Vũ cười ha ha: “Thế nào, có không khí chứ.”
Đường Nhạn Khâu bất đắc dĩ nói: “Có, bây giờ tôi được nhìn chưa?”
Liễu Phong Vũ nâng tay hắn lên, đặt nó lên tường: “Sờ thử xem.”
Ngón tay mảnh khảnh của Đường Nhạn Khâu phất qua mặt tường: “Tường giấy?”
“Tường giấy da trâu [308], vất vả lắm mới kiếm được đó.”
[308] Giấy da trâu: Một loại giấy có độ dai rất cao, thường có màu vàng sẫm hoặc được tẩy trắng, có thể dùng làm túi giấy, giấy vẽ tranh, giấy dán tường.
new-wallpaper-fashion-3d-white-diamond-leather-fine-lines-sofa-background-wall-stickers-classical-vintage-sitting-jpg640x640
“Sờ thật thoải mái.”
Liễu Phong Vũ kéo hắn đi về phía trước, đặt hắn ngồi xuống ghế: “Cảm nhận một chút đi.”
Đường Nhạn Khâu sờ tay vịn, có chút kinh ngạc: “Gỗ lim?”
“Phải, sao cậu ngạc nhiên thế.”
“Anh từng nói với tôi anh không thích gỗ lim, nó mang đến cảm giác già dặn.”
“Vậy phải xem phối hợp thế nào.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Bây giờ tôi thật tò mò xem rốt cuộc anh đã trang trí thế nào.”
Liễu Phong Vũ nâng hắn dậy: “Tiếp theo.”
Đường Nhạn Khâu không thể chờ đợi kéo bịt mắt ra, tầm mắt ban đầu hơi lờ mờ rồi dần dần rõ ràng. Hắn nhìn quanh bốn phía, nét mặt tràn đầy bất ngờ.
Hắn bằng lòng để Liễu Phong Vũ trang trí theo phong cách Liễu Phong Vũ thích, nhất định sẽ tràn ngập cảm giác thoáng đãng hiện đại hoặc là kiểu Âu tao nhã xa hoa, nhưng hắn không ngờ lại là kiểu Trung thuần, đồ đạc bằng gỗ lim, đèn da dê [309], giấy dán tường giả cổ, trên tường còn treo một bức tranh chữ trang nhã, trên bàn đặt một bình hoa tươi. Bây giờ hắn đang ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ lim có khắc hoa, trên ghế trải đệm mềm tơ vàng rất dày. Toàn bộ vật dụng trong phòng được kết hợp vô cùng hoàn mỹ với ánh sáng khiến người ta chỉ cần ngồi ở đây thôi đã có cảm giác trầm lắng như giếng cổ. Phong cách cổ hương cổ sắc này là thứ Đường Nhạn Khâu thích nhất vì nó khiến cho hắn có cảm giác đang ở nhà.
[309] Đèn da dê:
tb2vqk8nvxxxxavxpxxxxxxxxxx136150497
Liễu Phong Vũ đặt mông ngồi xuống đùi hắn, ôm cổ hắn cười: “Sao? Có đẹp không?”
Đường Nhạn Khâu gật đầu thật mạnh: “Đẹp, sao anh lại…”
“Tôi tìm Mục Phi cố vấn, anh ta đúng là nhân tài, phong cách gì cũng làm được, có rảnh cậu sang phòng mọi người mà xem, mỗi người một vẻ: Thông Ma Mục Phi là kiểu nhà vườn đẹp mắt, Tùng Hạ Thiên Bích là phong cách hiện đại đơn giản, phòng Đặng Tiêu có phong cách Cướp biển vùng Caribbean, tôi phục cậu ta thật, còn phòng Trang Nghiêu… tôi thấy chẳng khác gì ngục giam, còn là loại ngục giam rất có sắc thái kim loại nặng. Tôi còn tưởng Mục Phi sẽ thiết kế cho nó phòng nhi đồng chứ.”
Đường Nhạn Khâu ôm hông hắn: “Tôi đang hỏi, sao anh lại trang trí thế này? Không phải anh không thích như vậy sao.”
“Cũng không phải không thích, chỉ là trước kia nhà ba mẹ tôi toàn dùng đồ gỗ lim, tôi nhìn thấy phiền, bây giờ lại thấy nó rất đẹp, rất có phong cách.” Hắn cười nhìn Đường Nhạn Khâu: “Mấu chốt là, không phải cậu thích vậy sao, từ nhỏ đến lớn cậu đã lớn lên trong khung cảnh này phải không.”
Trái tim Đường Nhạn Khâu khẽ run: “Anh không cần cố ý làm thế vì tôi, môi trường nào tôi cũng có thể thích ứng.”
Liễu Phong Vũ cười nói: “Nhưng đây là nhà của chúng ta mà, tôi hy vọng cậu sẽ thích, tất cả đồ đạc ở đây đều do tôi tự tay chọn, dần dần kết hợp, cho nên tôi cũng rất thích.” Liễu Phong Vũ xoa xoa tóc hắn: “Vừa nghĩ đến chuyện ở đây với cậu, tôi đã cảm thấy chỗ này rất tuyệt.”
Đường Nhạn Khâu hôn hôn cằm hắn, dịu dàng nói “Cám ơn.” Xưa nay Liễu Phong Vũ luôn cho người khác hình tượng tùy hứng kiêu căng, thật ra ai thân với hắn đều biết, thật ra hắn là người vừa cẩn thận vừa tri kỷ, thường có thể phát hiện rất nhiều nhu cầu mà vài người đến tự mình cũng không thể phát hiện. Hắn cũng rất hiểu cuộc sống tình thú, ở bên hắn vĩnh viễn sẽ không thấy buồn phiền. Cho đến bây giờ, Đường Nhạn Khâu vẫn cảm thấy hắn và Liễu Phong Vũ hoàn toàn là người của hai thế giới, nhưng chính vì giữa họ có nhiều điểm khác biệt như vậy nên mới có thể hấp dẫn lẫn nhau, hắn nghĩ vậy.
Liễu Phong Vũ cười nói: “Cảm ơn gì chứ, thật ra tôi còn nghĩ, không phải cậu vẫn định để ba mẹ mình với Nhạn Cẩn đến thăm chúng ta hay sao, họ cũng rất muốn đến, đến lúc đó để họ đến đây, tham quan chỗ