Liễu Phong Vũ đấm hắn một chút: “Cái gì gọi là không giống người đứng đắn, cậu còn không giống người hiện đại đâu.”
Nụ hôn của Đường Nhạn Khâu dừng lại trên đôi môi mềm, cái cằm nhọn, trái khế cổ trượt lên trượt xuống của Liễu Phong Vũ.
Đường Nhạn Khâu có chút vội vàng xé rách quần áo của đối phương. Liễu Phong Vũ ngẩng cổ, đưa ***g ngực trần trụi đến trước mặt hắn.
Đường Nhạn Khâu vừa vuốt ve làn da bóng loáng và cơ bắp mềm dẻo của đối phương vừa chiếm đoạt mọi thứ của hắn. Mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu trên người Liễu Phong Vũ, mỗi một lần hắn hít thở như đang hít phải thuốc kích dục, khiến hắn hận không thể nuốt Liễu Phong Vũ vào trong bụng.
Ngón tay của Liễu Phong Vũ ***g vào mái tóc đen dày của Đường Nhạn Khâu, khẽ giọng thở dốc, tay kia thì đặt sau lưng Đường Nhạn Khâu, cảm nhận xương bả vai uốn cong như dáng núi đang lên xuống mạnh mẽ. Hắn biết cánh tay nối tiếp với phần xương bả vai này cường tráng thế nào, cơ thể rắn chắc này có thể mang đến cho hắn cảm giác khó quên thế nào. Hắn không thể kiềm chế nhớ tới cảnh tượng hai người triền miên, bụng dưới căng chặt, bèn dùng sức ôm chặt Đường Nhạn Khâu, nhiệt tình mời gọi.
Lòng bàn tay có chút thô ráp của Đường Nhạn Khâu mơn trớn mỗi một tấc làn da Liễu Phong Vũ. Những vết chai cứng rắn dùng để vuốt ve da thịt vốn không nên khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng bàn tay ấy dày rộng ấm áp, mang theo dấu ấn nam tính thuần chất khiến Liễu Phong Vũ có cảm giác an toàn không thể hình dung. Liễu Phong Vũ vô thức nhấc hông, cọ khẽ vào bên dưới đang phồng lên của Đường Nhạn Khâu. Bàn tay của Đường Nhạn Khâu một đường trượt đến cặp mông cong mẩy của Liễu Phong Vũ, ngón tay quen thuộc lần mò ra đằng sau, vừa xoa bóp hai mông vừa đưa ngón tay dính gel bôi trơn vào cửa huyệt đóng chặt.
Từ trong họng Liễu Phong Vũ phát ra tiếng ngâm dài, hắn hơi cau mày, vặn vẹo thắt lưng, không biết là đang trốn tránh hay là đang hùa theo.
Đường Nhạn Khâu tách chân hắn ra, cố định thắt lưng, khiến hắn không thể trốn. Ngón tay tùy ý ra vào khai thác huyệt thịt trơn ướt, cảm nhận nơi thần bí này đang mở rộng vì mình.
Liễu Phong Vũ dùng đôi chân không biết nên đặt ở đâu của mình bám lên cẳng chân Đường Nhạn Khâu, khó chịu cọ xát. Đường Nhạn Khâu máu huyết sôi trào, rốt cuộc không thể kiềm chế nữa, rút ngón tay ra, nâng cao thắt lưng Liễu Phong Vũ, nắm dục vọng cứng rắn nóng rẫy của mình đưa vào nơi đang hơi mở ra kia.
“A…” Liễu Phong Vũ rên khẽ một tiếng, không nhịn được há miệng, hít sâu một hơi. Bất luận họ có làm bao nhiêu lần, mỗi lần dục vọng có kích thước khủng của Đường Nhạn Khâu cắm vào đều khiến hắn nhất thời khó lòng thích ứng, luôn có cảm giác cơ thể bị đâm xuyên qua.
Đường Nhạn Khâu dịu dàng: “Anh có đau không, tôi chậm lại một chút.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu, thở phì phò: “Tôi biết vì sao cậu cứ thích m… hộc… thích mặc… quần áo kiểu Đường trang, còn toàn là màu đen.”
Đường Nhạn Khâu cử động, dục vọng cũng vùi sâu thêm mấy phân. Chứng kiến bảo bối của mình được huyệt thịt nuốt hết, với hắn mà nói đó chính là cảnh tượng quyến rũ nhất trên thế gian, cắn răng hỏi: “Vì sao.”
“Nếu cậu… mà lỡ cứng, chỉ có loại quần áo này mới che được.”
Đường Nhạn Khâu lại húc tới, gậy th*t thô to húc thẳng vào trong cơ thể Liễu Phong Vũ. Huyệt thịt non mềm bị banh đến cực hạn, rất khó tưởng tượng nơi chật hẹp này có thể chứa được thứ to lớn như thế. Hai người kết hợp sít sao khiến Đường Nhạn Khâu phát ra một tiếng thở dốc thỏa mãn, cười khẽ: “Sao lại vì thế được, chỉ là tôi quen mặc kiểu quần áo ấy thôi.”
Liễu Phong Vũ nghẹn đến mặt đỏ tưng bừng: “Đồ ngốc, ai bảo cậu trả lời… A… nhẹ chút…”
Đường Nhạn Khâu tách đùi Liễu Phong Vũ ra rộng hơn, chậm rãi chuyển động. Theo động tác dày vò của hắn, Liễu Phong Vũ phát ra tiếng hít vào hổn hển. Động tác ra vào của Đường Nhạn Khâu từ chậm đến nhanh, cuối cùng là ra vào mạnh mẽ, gậy th*t nhiệt độ cao dính đầy bôi trơn trong suốt, động tác mãnh liệt va vào bành bạch mông Liễu Phong Vũ. Cửa huyệt ướt sũng, mỗi một lần ma sát tiêu hồn đều mang đến khoái cảm khôn cùng, khiến hai người hãm sâu vào trong ***, không thể kiềm chế.
Từ trong họng Liễu Phong Vũ không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ động tình. Yết hầu Đường Nhạn Khâu lên xuống, tiếng thở càng ngày càng nặng nhọc, mắt hơi đỏ lên, cố định thắt lưng Liễu Phong Vũ, làm một cách điên cuồng và mạnh mẽ. Khoái cảm tăng gấp bội, Liễu Phong Vũ nhanh chóng cảm thấy ý thức mơ hồ, chỉ có thể nặng nề chìm nổi theo động tác mãnh liệt của Đường Nhạn Khâu, cuối cùng đắm chìm trong bể dục, phát ra tiếng kêu khóc không biết là sung sướng hay là vui thích.
Hai người triền miên điên dại, cuồng hoan trắng đêm, dùng phương pháp mập hợp nguyên thủy nhất hết lần này đến lần khác khắc ghi mình trong da thịt đối phương.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Phong Vũ tỉnh lại trong một ***g ngực ấm áp, toàn thân đau nhức nhưng tinh thần lại sáng tỏ diệu kỳ. Hắn ngáp một cái, Đường Nhạn Khâu tỉnh theo, mở ánh mắt mơ màng nhìn hắn, dịu dàng mỉm cười.
Liễu Phong Vũ không nhịn được cũng bật cười, xoa mặt Đường Nhạn Khâu: “Cậu thính ngủ thật, tôi cử động cái mà đã tỉnh rồi.”
Đường Nhạn Khâu khẽ đáp: “Trước đây luyện ra.” Hắn khép cánh tay, kéo Liễu Phong Vũ vào trong lòng: “Bây giờ còn sớm, sao anh đã dậy rồi.”
“Không biết, có thể do nóng quá. Trời nóng bức thế mà cậu còn ôm tôi ngủ, bí quá nên tôi dậy.” Liễu Phong Vũ muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi.
Đường Nhạn Khâu lại gác cánh tay lên lưng Liễu Phong Vũ, cánh môi xẹt qua chóp mũi hắn: “Tôi quen rồi, ôm anh an tâm hơn.”
Liễu Phong Vũ không nhịn được cười: “An tâm gì, sợ tôi chạy mất à.”
“Không, sợ có nguy hiểm. Mấy năm qua chúng ta khó được dịp ngủ yên, tính cảnh giác một khi đã có thì rất khó bỏ.”
“Nói cũng phải, lúc trước ngủ ngoài trời, có chút động tĩnh là hết cả hồn.” Liễu Phong Vũ rúc vào ***g ngực rộng lớn của Đường Nhạn Khâu: “Giờ thì tốt rồi, ác mộng đã qua, sau này chúng ta có thể yên lòng mà ngủ.”
Đường Nhạn Khâu dùng cằm cọ cọ vào đầu hắn: “Không sai.”
“Mát xa thắt lưng cho tôi, bủn rủn hết cả.”
Đường Nhạn Khâu bóp eo cho hắn, động tác vừa cẩn thận vừa dịu dàng, một người mặt lạnh tim nóng như vậy thật khiến người ta không thể không sa vào. Liễu Phong Vũ tựa vào ***g ngực ấm áp, cảm giác vô cùng yên tâm, giống như giờ khắc này chính là toàn bộ nhân sinh, không còn tiếc nuối, không còn thiếu sót, họ có thể sống bình an như vậy cho đến thời khắc cuối cùng của thế giới.
Liễu Phong Vũ dứt khoát lật người nằm sấp trên người Đường Nhạn Khâu, lỗ tai dán vào ***g ngực rắn chắc nóng hổi, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vững vàng, tựa như khúc nhạc chúc ngủ ngon, lắng nghe một lát mà mí mắt lại hơi trĩu xuống.
Đường Nhạn Khâu nhỏ giọng nói: “Mệt thì ngủ tiếp vậy.”
Liễu Phong Vũ nhắm mắt, nở nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm: “Thật là thoải mái.”
“Gì cơ?”
“Tôi nói, thật là thoải mái, cuộc sống thế này quá tốt đẹp. Tùng Hạ hay nói giống như đang nằm mơ vậy, tôi luôn cho rằng cậu ấy nói nghe sao ẻo lả quá, nhưng thật ra tôi cũng hiểu, đối lập với những ngày sống lo sống sợ trước kia của chúng ta, bây giờ thật giống như đang nằm mơ.”
Đường Nhạn Khâu khẽ xoa tóc hắn: “Dù là mơ hay là thật, tôi đều ở đây.”
Liễu Phong Vũ ôm hông hắn, cười nói: “Nè, lần đầu tiên cậu thấy tôi là cảm giác gì, nói nghe xem.”
Đường Nhạn Khâu cười: “Lần đầu tiên anh nói là lần đầu tiên nhìn thấy anh hay là lần đầu tiên gặp anh ở khu công nghiệp?”
“Cả hai.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao hết.”
Đường Nhạn Khâu đỡ tấm lưng bóng loáng của hắn, trầm mặc giây lát, nói: “Lần đầu tiên biết đến anh là trong phòng Nhạn Cẩn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, nó đã trưởng thành, không thích bám lấy tôi nữa, cũng không cho tôi vào phòng. Có một lần tôi đi tìm nó thì thấy trong phòng nó dán đầy poster của anh, lúc đó anh trang điểm rất kỳ quái, có tóc đỏ, có áo da mặc bừa bãi, vừa nhìn đã thấy không giống người đứng đắn…”
Liễu Phong Vũ đấm hắn một chút: “Cái gì gọi là không giống người đứng đắn, cậu còn không giống người hiện đại đâu.”
Đường Nhạn Khâu cười khẽ: “Có cho tôi nói nữa không.”
“Nói.”
“Ừm, dù sao, lúc thấy poster của anh, tôi cảm giác anh thật sự rất đẹp, đẹp hơn bất cứ người đàn ông nào tôi từng gặp từ nhỏ đến lớn. Thế nhưng tôi cảm thấy hình tượng của anh có vấn đề, tôi sợ anh làm hư Nhạn Cẩn, vì thế giáo dục nó mấy câu. Thế là nó giận, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện của anh, nói anh vĩ đại thế nào, hát hay thế nào, diễn đạt thế nào, nhưng anh biết mà, những chuyện đó với tôi mà nói hoàn toàn vô nghĩa. Tôi nhớ Nhạn Cẩn hay nói, đợi lúc lớn nó nhất định sẽ đi gặp anh, gặp người thật. Lúc ấy tôi thế nào cũng không ngờ tôi lại được gặp anh trước cả nó.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Cho nên ngay