Tùng Hạ bọc kín quần áo, nhích lại gần bên người Thành Thiên Bích: “Lại nữa rồi, không biết lần này có tuyết rơi không nữa.”
Đợi Thành Thiên Bích và Tùng Hạ ăn no đến nỗi thật sự không nuốt thêm được nữa, cái đùi gà lớn còn dư lại một nửa số thịt, Liễu Phong Vũ lúc này mới ăn.
Hắn vừa ăn, Tùng Hạ vừa nướng tiếp cho hắn. Ba người đã lâu chưa được hưởng thụ cảm giác ăn uống no đủ, đều mong muốn ngày lành như vậy có thể kéo dài thêm một chút.
Dạ dày của Liễu Phong Vũ cũng có hạn, không bao lâu thì đã ăn no.
Tùng Hạ tiếc của nhìn số thịt còn dư lại: “Chúng ta không nên lấy nhiều như vậy, lại không thể giữ được, phí quá, không bằng để lại cho con Border kia.”
Liễu Phong Vũ nói: “Không phí đâu.”
“Hả? Không phải anh không ăn được nữa hay sao?”
“Bụng thì không ăn được, nhưng…” Liễu Phong Vũ đặt bàn tay lên miếng thịt, miếng thịt kia như bị đặt trong chảo dầu, phát ra âm thanh sôi sùng sục, ngay sau đó thịt gà chậm rãi tan ra bằng tốc độ lấy mắt thường có thể nhìn thấy được.
Dịch tiêu hóa từ bàn tay Liễu Phong Vũ tiết ra nhỏ giọt trên thảm cỏ, những cây cỏ kia lập tức bị cháy sạch.
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích vội vàng bịt kín mũi, vừa rồi quanh đây còn bay bay mùi gà nướng, nay đã bị mùi hôi thối thay thế.
Tùng Hạ mở to hai mắt nhìn, cậu thật sự rất tò mò về công năng tiêu hóa của Liễu Phong Vũ, nhưng bởi vì thối quá, lại không dám tới quá gần nên chỉ có thể nhìn không chớp mắt.
Liễu Phong Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm cậu: “Dám nói chữ kia, anh sẽ đánh cậu.”
Tùng Hạ liên tục xua tay, cậu biết Liễu Phong Vũ tính tình không tốt, nhất là nếu như dám can đảm nói hắn thối, hắn lập tức sẽ nổi khùng.
Thành Thiên Bích lại mở miệng: “Thối chết đi được, chúng ta đi trước.”
Liễu Phong Vũ tức giận đến vung tay vào Thành Thiên Bích, một dòng chất dịch tiêu hóa tanh tưởi màu vàng nhạt bay về phía Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nhảy sang một bên, rút mã tấu ra.
“Đừng đừng đừng.” Tùng Hạ vội chặn ở giữa họ: “Hai người đừng như vậy, đừng giận. Liễu ca, anh vừa đẹp trai vừa lợi hại, chút khuyết điểm cỏn con này, anh không… không cần để ý. Thiên Bích, hay là chúng ta về trước đi. Liễu ca, lát nữa anh đuổi theo có được không?”
Liễu Phong Vũ nhe răng nhếch miệng với Thành Thiên Bích: “Có cơ hội cho cậu nhìn bản thể của tôi, tôi sẽ khiến cậu phải quỳ xuống xin tha.”
Thành Thiên Bích hừ lạnh một tiếng: “Vậy nhất định có thể thối tận tám trăm dặm.”
“Đi mau, chúng ta đi mau!” Tùng Hạ lớn tiếng ngắt lời Thành Thiên Bích, vội đẩy hắn trở về.
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng nặng trịch.
Tùng Hạ quay đầu lại nhìn hắn một cái, cái đùi gà đã bị tiêu hóa hơn nửa, đã nhìn thấy cả xương cốt. Năng lực này thật là kinh khủng, nếu Liễu Phong Vũ muốn hại họ, nhân lúc họ không đề phòng mà tùy tiện sờ một cái là có thể tan mất một lớp da.
Hai người đi xa, Tùng Hạ vẫn còn sợ hãi nói: “Thiên Bích, vì sao cậu lại ghét anh ấy như vậy? Thật ra anh ấy không xấu, chỉ bị chiều hư thôi.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nhìn cậu một cái, phun ra một chữ: “Thối.”
Tùng Hạ lúng túng nói: “Bình thường không thối, chỉ khi sử dụng năng lực thì mới hơi…”
Thành Thiên Bích không phản ứng gì với cậu nữa, tự nhiên đi về phía trước.
Tùng Hạ nhanh chóng đuổi theo: “Binh ca, tôi nói với cậu, tôi có thể hiểu thấu một bí ẩn lớn, về năng lượng vô thuộc tính.”
Thành Thiên Bích nhíu mày, có chút hứng thú: “Nói.”
Tùng Hạ phân tích lại những thứ mình phát hiện được hôm nay cho Thành Thiên Bích biết, nhất là năng lượng vô thuộc tính xuất hiện trong trời đất sau khi động đất xảy ra chính là thủ phạm gây nên sự tiến hóa toàn cầu, cậu cũng có chút nắm chặt.
…
Sau khi nghe xong, Thành Thiên Bích cũng rất tán thành quan điểm của cậu: “Có lẽ chính là như vậy, như vậy chuyện ngọc cổ yêu cầu anh dùng năng lượng vô thuộc tính luyện thành hạt nhân năng lượng cũng sẽ có ý nghĩa, chí ít sự xuất hiện của ngọc cổ và sự xuất hiện của năng lượng vô thuộc tính chắc là có liên quan nào đó.”
“Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy, năng lượng vô thuộc tính là thủ phạm gây ra tận thế cho loài người, nhưng ngọc cổ lại dạy tôi làm thế nào để lợi dụng năng lượng vô thuộc tính để cường hóa cho bản thân. Ngọc cổ sớm không đến muộn không đến, lại xuất hiện ngay sau khi trận động đất xảy ra.”
Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Ngọc cổ nhất định có thể cởi bỏ rất nhiều nghi vấn của chúng ta.”
Tùng Hạ gật đầu, cậu nghĩ rằng, nói không chừng ngọc cổ có thể cứu vớt hoàn cảnh khốn cùng của toàn bộ loài người. “Bộ tộc của ta” mà ông già kia nói, có phải chính là loài người hay không? Ngọc cổ xuất hiện, có phải để trợ giúp con người vượt qua đại nạn hay không? Ý nghĩ này một khi nảy sinh thì lập tức xâm chiếm tư duy của Tùng Hạ bằng tốc độ cực nhanh. Cậu móc nối lại rất nhiều chuyện đã xảy ra trước và sau, kể cả chuyện cậu biết đến ngọc cổ, hình như tất cả thông tin đều chỉ về một hướng, đó chính là ngọc cổ có thể trợ giúp loài người. Nếu quả như thật như vậy, mình là “hậu nhân” của ông già kia, cũng chính là người thừa kế, chẳng phải là đóng vai trò như chúa cứu thế giống như trong điện ảnh và tiểu thuyết ư?
Tùng Hạ bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ.
Thật sự là một suy nghĩ quá kỳ lạ, một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn giống như cậu có tư chất gì để làm chúa cứu thế? Đến bây giờ cậu vẫn nghĩ rằng cậu và ngọc cổ gặp được nhau là một sự trùng hợp. Nếu họ không đi vào trong đường ống nước ngầm kia, không đúng lúc bước vào trong động nấm, không bị cây nấm khổng lồ nuốt chửng, cậu sẽ không liều chết đi đâm vào “trái tim” cây nấm, như vậy máu của cậu sẽ không chảy tới ngọc cổ, cậu và ngọc cổ cũng sẽ không ký kết bất cứ “khế ước máu” gì. Tất cả mọi chuyện đều là trùng hợp, mà một người bình thường ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng không làm được như cậu, căn bản không thể đi cứu vớt người khác.
Có lẽ ý nghĩa tồn tại của cậu là truyền lại những thông tin trong ngọc cổ cho người khác, ví dụ như Thành Thiên Bích, trợ giúp Thành Thiên Bích trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức đủ để cứu rất nhiều đồng bào, đây mới là chuyện cậu phải làm.
Thành Thiên Bích nói: “Từ hôm nay trở đi, anh cùng tôi tu luyện dựa theo phương thức trong ngọc cổ, phương pháp kia rất hữu hiệu, có thể tăng cường lượng năng lượng được tích lũy trong hạt nhân của anh.”
“Nhưng tôi vẫn chưa cảm giác được hạt nhân năng lượng của mình.”
“Nếu anh có thể hấp thu sinh vật tử vong, vậy nhất định có thể hấp thu năng lượng trong trời đất. Đúng rồi, con gà vừa rồi, anh có hấp thu không.”
“Trời.” Tùng Hạ ảo não kêu một tiếng: “Tôi quên mất rồi, lúc đó đói đến trợn mắt, trong mắt chỉ biết có ăn.” Cậu cười gượng nhìn Thành Thiên Bích, muốn xem Thành Thiên Bích có giận hay không.
Nói thật, quả thật là cậu có hơi sợ Thành Thiên Bích, sợ hãi sinh vật mạnh hơn là bản năng của động vật, cậu cảm giác mình không nên vì thế mà cảm thấy xấu hổ.
Thành Thiên Bích cũng nhìn cậu một cái, nhìn ánh mắt có chút nao núng của cậu, cảm thấy cậu rất giống mấy con như Hamster, hay dùng ánh mắt có vẻ khẩn cầu để nhìn mình, nhất là lúc nói lỡ lời hay làm sai chuyện gì đó.
Vậy mà Thành Thiên Bích lại cảm thấy thật thú vị. Nghĩ đến chuyện Liễu Phong Vũ nói Tùng Hạ như vợ hắn, chẳng biết thế nào, nghĩ đến chuyện Tùng Hạ chỗ nào cũng lấy lòng hắn, dáng vẻ này… đúng là hơi giông giống.
Là sợ mình bỏ lại anh ta ư…
Tùng