Tùng Hạ nhìn lông mi hơi rung rung của Thành Thiên Bích, lần đầu tiên ý thức đượcrõ ràng như thế, đây chỉ là một cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn cậu vài tuổi, lại phải cõng trên lưng sứ mệnh nặng nề hơn cậu.
Hai người đang mơ mơ màng màng ngủ không được bao lâu thì đã bị Liễu Phong Vũ đánh thức.
Giọng nói của Liễu Phong Vũ có vẻ nghiêm trọng: “Đừng ngủ nữa, càng ngày càng lạnh, ngủ tiếp sẽ rất nguy hiểm.”
Hai người mở mắt ra, Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ đeo tay một chút, âm chín độ!
“Nhiệt độ sẽ còn giảm xuống.” Liễu Phong Vũ che kín áo lông, sắc mặt tái nhợt, xem ra cũng bị cóng không nhẹ.
Bên trong xe đã có những đứa trẻ biến dị lạnh đến khóc lên.
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tiếp tục như vậy không phải cách hay, chúng ta xuống xe tìm chỗ nhóm lửa.” Cậu đứng dậy đi tới trước cửa thùng xe, đang định nhảy xuống, lại bị tình cảnh trước mắt chấn động.
Bên ngoài đã đốt từng đống từng đống lửa, đội ngũ khổng lồ hơn bốn vạn người, những đống lửa một truyền mười mười truyền trăm, kéo dài vài dặm không có điểm cuối. Quanh mỗi đống lửa đều có những người đang co quắp, ai nấy khom lưng, không ngừng xoa tay xoa chân, trong đó có cụ già tóc bạc trắng, cũng có những đứa trẻ gào khóc đòi ăn. Có thể đã mấy ngày mà họ chưa được ăn gì ra hồn, không được uống nước sạch, lúc nào họ cũng bị sinh mạng uy hiếp, thậm chí họ không thể trải qua thử thách đột ngột giá lạnh một lần nữa. Những cư dân sống trong thành phố đã từng nhàn hạ yên ổn, nay lại giống một đoàn quân tị nạn, bụng không ăn no, áo không mặc ấm, sống dựa vào những ngọn lửa gần đó để sưởi ấm giữa chốn hoang vu.
Đây chẳng lẽ chính là hiện trạng của con người ư?
Tùng Hạ đứng trên xe, nhìn hàng ngũ khổng lồ di chuyển không thấy đầu đâu, mũi hơi xon xót, Liễu Phong Vũ đứng bên cạnh cậu cũng thở dài.
Đó không phải là lòng thương hại đối với một cá thể, đó là sự ai thán của một thành viên đối với vận mệnh của cả một quần thể.
Liễu Phong Vũ nhảy xuống xe, Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng lục tục nhảy xuống theo.
Bọn họ đi loanh quanh lượm vài cành cây, mượn lửa của đống lửa bên cạnh để nhóm lửa rồi ngồi vây quanh sưởi ấm. Chỉ chốc lát sau đã có một vài người không quen biết cũng tiến tới đống lửa, họ cúi đầu ôm chặt đầu gối, không nói được một lời, giống như trong cuộc sống này đã không còn bất cứ chuyện gì đáng để họ quan tâm vậy.
Tùng Hạ chăm chú nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mắt, suy nghĩ không ngừng cuồn cuộn trong đầu.
Ngọc cổ… ngọc cổ… vì trợ giúp con người nên mới xuất hiện ư? Vậy cậu sẽ giúp họ, giúp đỡ loài người!
Nhiệt độ không khí đã hạ xuống âm mười sáu độ, có vài đứa trẻ lạnh cóng đến bật khóc, bên tai họ tràn đầy những âm thanh tuyệt vọng.
Khi Tùng Hạ cho rằng hoàn cảnh đã không thể bi đát hơn nữa thì từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng la hét.
Họ quay đầu nhìn lại, thế nhưng trời quá tối, không thể nhìn thấy gì hết.
“Có chuyện gì vậy?” Xung quanh có tiếng thăm hỏi sợ hãi, nhưng không ai có thể trả lời.
Tiếng la hét kia vang lên trong phạm vi càng lúc càng gần. Chẳng bao lâu, ở vị trí của Tùng Hạ cũng bắt đầu nghe thấy âm thanh cộng hưởng tiếng đập cánh của mấy ngàn con côn trùng có cánh, âm thanh vù vù o o này rất giống tiếng muỗi, nhưng lớn hơn rất nhiều so với tiếng muỗi mà họ biết.
Thành Thiên Bích lôi Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ từ dưới đất dậy, khẽ quát: “Lên xe!”
Hai người phản ứng lại, vội vàng chạy đến xe, âm thanh o o càng lúc càng lớn, họ đã nghe thấy phía sau có tiếng thét chói tai: “Muỗi! Muỗi khổng lồ!”
“Muỗi hút máu! Mau dùng lửa giết, giết!”
Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ lên xe đầu tiên, sau đó leo lên xe với Liễu Phong Vũ, âm thanh vỗ cánh dường như đã đuổi tới gót chân bọn họ. Ba người nhìn lại, một con muỗi có cái đầu lớn cách họ không quá hai mét!
“Fck!” Liễu Phong Vũ mắng to một tiếng.
Thành Thiên Bích rút dao găm ra, khi con muỗi kia còn chưa bay đến phạm vi tấn công của cây dao găm thì đã bị một luồng gió chém ngược lại, bổ con muỗi kia thành hai nửa trên không trung. Trong lúc bị chém đứt đôi, con muỗi giống như một quả bóng cao su được bơm đầy máu đột nhiên nứt toác, từ trong bụng nó văng ra một bãi máu đỏ tươi, bay ra ngoài không trung.
Ba người nhìn lại phía sau, trên mặt đất đã nằm không ít người, họ đều bị muỗi hút cạn máu, da khô đét vào giống như cương thi, tử trạng rất đáng sợ.
Không chỉ Tùng Hạ, ngay cả gương mặt Liễu Phong Vũ cũng có sự sợ hãi, chỉ có Thành Thiên Bích là còn bình tĩnh, chỉ huy những người trên xe: “Tất cả dị nhân đều đi lên phía trước, ngăn chặn phía sau!”
Người phụ nữ béo tiến hóa thị lực đã sợ đến quỳ xuống mặt đất, ôm chặt đứa con gái của mình, khàn giọng gào lên: “Vô dụng, vô dụng, chúng bay đầy trời, chúng bay đầy trời!”
Ngoại trừ cô ta, ánh sáng yếu ớt khiến tầm nhìn của tất cả mọi người không vượt quá năm mươi mét, mà dù cô ta không nói thì tiếng vỗ cánh rung trời cũng đủ chứng minh rốt cuộc thì trên trời có bao nhiêu muỗi hút máu.
Hơn mười con muỗi bay về phía chiếc xe tải này của họ. Những người còn có năng lực hành động, không cần biết là dị nhân hay là người thường thì đều cầm dao hoặc vũ khí trong tay, chém những con quái vật này. Chỉ thấy những bọc máu vỡ ra trong không trung, cục diện toàn cảnh là máu tanh không ngớt.
Họ trơ mắt nhìn những con muỗi này dùng những chiếc vòi hút máu to bằng ngón tay đâm vào tim người, chưa tới năm giây đã hút sạch máu người ấy, biến một người sống thành cái xác khô. Sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết này khiến ai nấy đều bị vây trong trạng thái điên cuồng.
Tùng Hạ túm lấy Thành Thiên Bích: “Như vậy không được, nhiều lắm, không giết hết!”
Căn bản Thành Thiên Bích không rảnh để chú ý đến cậu, hắn đẩy cậu ra đằng sau, gầm nhẹ: “Trốn vào trong xe.”
Tùng Hạ cuống đến độ hét lớn: “Cậu có thể hợp tác với Liễu ca, Thiên Bích, lợi dụng mùi. Muỗi có khứu giác nhạy bén hơn con người một nghìn lần, thay đổi hướng gió, xua mùi đến giữa không trung. Ngoại trừ cách này thì không có cách nào khác để đuổi chúng đi!”
Thành Thiên Bích ngẩn người, hắn và Liễu Phong Vũ nhìn nhau.
Liễu Phong Vũ cũng quát: “Anh nhắc trước, nếu không thể xua mùi đến giữa không trung thì còn thảm hơn bị hút khô máu đấy.”
Tùng Hạ kêu lên: “Nhất định Thiên Bích có thể làm được!”
Liễu Phong Vũ cắn răng một cái, cởi bỏ áo lông của mình, nhảy xuống xe, hắn quay đầu lại nhìn Tùng Hạ và Thành Thiên Bích, mặt tỏ vẻ chán ghét: “Bịt mũi lại.”
Tùng Hạ vội vàng bịt kín mũi, Thành Thiên Bích tự động tạo một khối không khí loại nhỏ trước lỗ mũi.
Cơ thể của Liễu Phong Vũ đột ngột ngoi lên từ dưới đất, tứ chi của hắn chậm rãi mở ra, dùng hình thái thực vật nở hoa nhanh chóng biến thành đóa hoa màu đỏ tươi. Đợi khi đóa hoa nở hoàn chỉnh thì đường kính chí ít hơn sáu mét! Đóa hoa hình trụ, vô cùng xinh đẹp, phía trên được khảm đầy những cái dằm, mỗi cánh hoa đều lớn như cái bảng, dày chừng sáu – bảy cm. Thân thể của Liễu Phong Vũ đã bị bao vây trong cánh hoa xinh đẹp kia, ở trung tâm của cánh hoa đỏ sẫm, vừa quỷ dị vừa hoa lệ.
Hoa đại vương!
Mọi người còn chưa kịp khiếp sợ thì một mùi thối tanh tưởi đột nhiên ngập tràn trong không khí. Mùi thối kia rất khủng khiếp, một vài người và