Sở Tinh Châu trèo xuống giường, trông vừa ấm ức vừa mất mát, cười tự giễu: “Em tưởng hôm qua chúng ta… Thôi vậy. Nhưng anh có thể nhớ rõ nhiều chuyện như vậy, em thật sự rất vui.”
Sở Tinh Châu chậm rãi tháo nút áo ngủ của Dung Lan, lột tấm áo đã bị tẩm mồ hôi đến ướt đẫm trên người hắn xuống. Có lẽ đã lâu không thấy ánh nắng mặt trời nên làn da của Dung Lan trắng sáng lạ thường. So với trí nhớ của Sở Tinh Châu, hắn gầy đi một chút, xương quai xanh lộ cao hơn, đường cong cơ bắp căng đầy mềm dẻo không có vẻ suy nhược nhưng cũng không cường tráng bao nhiêu. Mái tóc trắng bạc của hắn thả xõa, do căng thẳng mà tấm lưng cứng còng, nhìn từ đằng sau giống như một giáo đồ đang chờ đợi nghi thức nào đó, tràn ngập cảm giác thần thánh rung động lòng người.
Yết hầu Sở Tinh Châu trượt lên trượt xuống, trong mắt bốc ra khát vọng đậm đặc, vì phân tán lực chú ý nên hỏi: “Anh, tóc anh… anh tính để mãi vậy sao.”
Dung Lan trầm mặc một lát, lạnh nhạt: “Xem như để kỷ niệm Tôn tiên sinh.”
Lúc trước, Tôn tiên sinh đã đưa hai người họ lên đến vị trí thần thánh, khiến họ có được uy danh, đoàn kết con người lại với nhau. Ông đã cho Sở Tinh Châu một lời đề nghị là phát tán đôi chút trọng lực tại bất cứ lúc nào, âm thầm khiến đối phương cảm thấy bị áp bức về sinh lý, do đó khiến họ thần phục mình trên tâm lý. Còn về phía Dung Lan, ông đã biến hắn thành vị thần Quang Minh thần thánh như chúa cứu thế, mái tóc bạc trắng do khả năng thay đổi sắc thái tạo ra này chính là một phần hết sức quan trọng trong kế hoạch “tạo thần”. Ảnh hưởng từ thị giác có thể khiến người thường sinh lòng sùng bái Dung Lan.
Sở Tinh Châu nhẹ nhàng vuốt mái tóc hắn: “Em đã không nhớ nổi lúc tóc đen trông anh thế nào rồi.”
“Tóc tôi vẫn đen, chẳng qua cậu sẽ nhìn thấy màu bạc.” Dung Lan nói xong câu đó, đột nhiên phản ứng lại, hắn và Sở Tinh Châu đang trò chuyện cái gì không biết, đại khái do sốt đến hồ đồ mất rồi. Hắn trầm giọng nói: “Thay nhanh lên.”
Khóe miệng Sở Tinh Châu nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Em lau mồ hôi trên người anh đã.” Hắn vén tóc Dung Lan lên, lộ ra tấm lưng trần trụi. Làn da ấm mềm trắng nõn kia khiến hắn muốn hôn lên thật mạnh. Hắn dùng khăn mặt lau mồ hôi trên người Dung Lan, cơ thể Dung Lan vẫn cứng đờ, có lẽ do sinh bệnh khiến người ta trở nên có chút yếu đuối, Dung Lan vậy mà không nói một lời.
Bàn tay của Sở Tinh Châu vòng đến trước ngực hắn, lau thật cẩn thận, nhưng Dung Lan vẫn mất tự nhiên xoay đầu đi. Trong phòng im lặng đến độ có thể nghe tiếng kim rơi, tiếng hít thở của cả hai rõ ràng đến lạ, cứ lắng nghe như vậy có thể cảm thấy hơi thở càng ngày càng dồn dập. Họ dò la được tâm tư của đối phương, càng nghĩ càng khiến người ra mặt đỏ tai hồng.
Sở Tinh Châu cố gắng kiềm chế bản thân. Sau khi lau xong người, hắn thay cho Dung Lan một chiếc áo ngủ thoáng mát, nhưng lúc đến quần thì không dám động vào nữa.
Dung Lan đẩy Sở Tinh Châu ra: “Tự tôi thay.” Rồi cố gắng cởi quần ra.
Sở Tinh Châu nói: “Thôi, không thay cũng được, cũng không lạnh lắm.”
Dung Lan thở dài một hơi thật khẽ, hắn thật sự lười không muốn cử động.
Sở Tinh Châu ấn Dung Lan xuống giường, đắp chăn, dịu dàng vuốt trán hắn: “Em cho người đến Bắc Kinh lấy thuốc chữa tân tiến nhất rồi, ngày mai là họ sẽ về, anh sẽ khỏe nhanh thôi.”
Dung Lan “ừ” nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Sở Tinh Châu ngồi ghé vào giường, dùng tầm mắt chạm vào gương mặt Dung Lan một lần. Dung Lan đã mê man hai ngày nên giờ căn bản không thấy mệt nữa, dù có nhắm mắt, hắn cũng có thể cảm thấy Sở Tinh Châu đang nhìn mình. Hắn bị nhìn đến độ càng ngày càng thấy bồn chồn, không nhịn được mở mắt, trừng Sở Tinh Châu: “Cậu còn ở đây làm gì.”
“Trông bệnh nhân, ngộ nhỡ anh lại sốt cao thì sao.” Sở Tinh Châu xoa mặt hắn: “Anh cứ coi như em vô hình là được, cứ kệ em.”
Dung Lan nghĩ nói thì nghe đơn giản thế.
Sở Tinh Châu nhẹ nhàng: “Anh, anh còn nhớ chuyện trước kia không? Em nhớ có một năm ba mẹ em xuất ngoại đi nghỉ phép, em bị sốt, lại không nghe lời nên bảo mẫu đưa em sang nhà anh. Anh rất gương mẫu, vì đã nhận lời bề trên lo cho em nên trông chừng em một tấc không rời, kết quả em vừa khỏi là đến lượt anh bị cảm, sau đó đổi thành em trông anh. Nhưng lúc ấy em còn quá bé, trông bệnh được một lúc là ngủ quên mất. Với em mà nói, chuyện trông người ốm giống như đến nhà anh chơi vài ngày vậy.”
Dung Lan hạ tầm mắt, không khỏi chìm trong hồi ức theo: “Cái gì mà giống như, cậu đúng là chỉ đến nhà tôi chơi mấy ngày. Cậu khỏi bệnh rồi, nằng nặc đòi tôi dậy chơi với mình, khi đó tôi sốt cao chưa hạ, đến đi đường còn không được, nằm trên giường chơi tàu hỏa với cậu.”
Sở Tinh Châu không nhịn được bật cười: “Thật sao, em không nhớ nữa.”
“Đương nhiên không nhớ, trước đây cậu… vừa bướng vừa nghịch, rất phiền…” Dung Lan đầu óc choáng váng, không để ý mình đang nói gì. Có lẽ đã lâu lắm rồi hắn không nói chuyện với người thường, vừa mở miệng, miệng hắn cứ như mọc trên người người khác vậy, trò chuyện với Sở Tinh Châu không hề cố kỵ.
Nói về chuyện ngày trước, không ngờ Dung Lan lại nhớ rất nhiều. Từ khi họ còn là hai đứa trẻ rồi đến thiếu niên, thanh niên hai người cùng nhau nhớ lại chuyện trước kia, khi thì tranh cãi vài câu vì một chuyện mơ hồ không rõ, khi thì bật cười thành tiếng. Giây phút này giống như chuyện khiến họ không thể đối mặt năm xưa chưa từng xảy ra, họ vẫn là anh em bạn bè thân mật khăng khít, nhàn nhã trò chuyện trong một buổi tối không có gì đặc biệt vậy.
Cứ thế trò chuyện, Dung Lan thấy mệt mỏi, lim dim ngủ mất, Sở Tinh Châu mềm nhẹ vuốt ve gò má và tóc hắn, tình cảm trong lòng dâng trào gần như muốn tràn ra. Rốt cuộc hắn đã thấy được một tia hy