Dung Lan không khỏi thì thào: “Tôi cũng… không nhớ ra rất nhiều chuyện.”
Dung Lan hít sâu một hơi, cảm thấy có chút hoảng hốt, hắn không muốn thừa nhận, nhưng trong khoảnh khắc này, hắn đã có chút động tâm với những gì Sở Tinh Châu nói.
Hắn xua đuổi mọi người ra xa ngàn dặm không có nghĩa là hắn không thấy cô độc. Trên thực tế, vừa nghĩ đến chuyện mấy chục năm về sau chắc có lẽ đều phải sống như vậy, hắn đã cảm thấy không có thứ gì có thể chống đỡ cho hắn đi tiếp. Hắn vừa không có động lực sống, cũng không có lý do chết. Cảm giác vô vọng này quả thật không thể chịu nổi. Đêm qua là lần hắn nói nhiều nhất sau nhiều năm như vậy, khi hắn hoàn toàn chìm trong hồi ức trước kia, như thể hắn vẫn là Dung Lan còn sống sờ sờ vẫn đang bận rộn vì công việc sự nghiệp, có thành công có thất bại, có người nhà có bạn bè chứ không phải Minh Chủ ngoại trừ khả năng lớn mạnh thì hai bàn tay trắng như bây giờ. Hắn cũng giống phần lớn con người trên thế giới này, muốn trở về trước kia, về thời đại văn minh hòa bình yên ổn xưa kia. Hắn biết mình không thể quay về, cho nên Sở Tinh Châu – người có thể giúp hắn nhớ về thời đại ấy – không ngờ lại quan trọng đến vậy.
Hắn đột nhiên sinh ra xúc động muốn thử, muốn thử… làm như lời Sở Tinh Châu nói, ăn cơm với hắn, nói chuyện với hắn, cùng nhớ lại chuyện xưa với hắn, cùng đi đến nơi hắn muốn. Cuộc sống ấy có thể mang đến cho hắn niềm vui đã lâu không có hay không? Vào lúc này, khi hắn đã gần như quên mất vui vẻ là gì, hắn đột nhiên có chút mong chờ cảm xúc ấy.
Sở Tinh Châu thấy nét mặt Dung Lan rõ ràng đã có chút nới lỏng, không khỏi mừng rỡ như điên, nhưng mặt ngoài không dám lộ ra nửa phần, vẫn tỏ vẻ đáng thương ôm hắn giải thích: “Anh, những năm qua em rất nhớ anh, mỗi lần nhìn thấy anh, em đều muốn nói với anh nhưng lần nào anh cũng đuổi em đi… Em cũng giống anh, cũng thấy rất cô đơn, không biết nói chuyện với ai, không ai có thể giãi bày tình cảm, có khi đột nhiên phát hiện em đã không còn nhớ rất nhiều chuyện trước kia nữa, trong lòng cực kỳ sợ hãi, sợ có một ngày ngay cả chính mình trước kia trông như thế nào em cũng quên mất.”
Câu này đã nói trúng lòng Dung Lan, trong lòng hắn chẳng phải cũng thường xuyên có nỗi sợ như vậy hay sao? Hắn sợ sẽ có ngày hắn xóa bỏ sự tồn tại của bản thân hơn hai mươi năm trước ra khỏi trí nhớ. Dung Lan không khỏi thì thào: “Tôi cũng… không nhớ ra rất nhiều chuyện.”
“Cho nên chúng ta thường xuyên tán gẫu là có thể giúp nhau nhớ ra.” Sở Tinh Châu dùng cằm cọ vào bả vai Dung Lan: “Anh, em vẫn nhớ trước kia anh thích ăn gì, thích xem gì, thích chơi gì, những thứ đó, em sẽ dùng mọi cách đưa đến trước mặt anh.”
Dung Lan xoay đầu lại, ngẩn ra nhìn Sở Tinh Châu vài giây, đột nhiên giống như tỉnh táo, nét mặt chợt lóe sự xấu hổ, đẩy Sở Tinh Châu ra, đánh trống lảng: “Chuyện đó nói sau.”
Sở Tinh Châu mừng rỡ đưa thuốc cảm cho hắn, sau đó ân cần đưa nước ấm đến miệng hắn, giúp hắn uống thuốc.
Dung Lan đột nhiên không biết đối mặt với Sở Tinh Châu thế nào cho phải, hắn vẫn chưa hết sốt nên nằm xuống giường, mơ màng tính đi ngủ tiếp.
Sở Tinh Châu xoa trán hắn: “Không nóng quá nữa, anh sẽ khỏe lên nhanh thôi.”
Dung Lan nhắm hai mắt lại.
“Anh à.” Sở Tinh Châu gọi khẽ.
“Gì.” Dung Lan cũng nhỏ giọng đáp lại.
“Chờ anh khỏe, chúng ta về Thượng Hải một chuyến nhé.”
Dung Lan đột ngột mở mắt.
Sở Tinh Châu thương cảm nói: “Em về mấy lần rồi, em biết anh cũng về rồi, nhưng chúng ta không tìm được ai hết. Chung quy thì cũng đã bốn năm, kết quả này, trong lòng chúng ta ít nhiều đều có chuẩn bị. Nhưng em vẫn muốn cùng về với anh, về xem nhà cửa, công ty, trường học trước kia của chúng ta. Anh thấy sao?”
Dung Lan gật đầu, thở dài một tiếng: “Được.”
Sở Tinh Châu cười nhẹ, cúi người hôn xuống trán Dung Lan một cái: “Ngủ đi.”
Dung Lan mất tự nhiên quay đầu đi.
Thuốc mới được tạo ra có công dụng rất tốt, ngày hôm sau Dung Lan đã hết sốt. Để đề phòng bị lây bệnh nên Sở Tinh Châu cũng uống mấy viên, buổi tối nhân lúc Dung Lan ngủ lại leo lên giường, không bị lây bệnh.
Khỏi bệnh rồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, Dung Lan nghĩ đến những chuyện xảy ra trong hai ngày qua, thoáng có chút xấu hổ. Hắn tắm rửa thay quần áo, bước ra ngoài thì thấy Sở Tinh Châu vẫn đứng trong phòng không hề tính đi. Dung Lan không nhịn được, hỏi: “Vẫn chưa về sao?”
Sở Tinh Châu cười: “Anh, em có thể chuyển đến đây ở không, khách sạn em đang sống điều kiện không được như ở đây, không thoải mái.”
Dung Lan cau mày: “Cậu tính ở lại Vũ Hán đến khi nào, không thoải mái thì sao không về nhà.”
Sở Tinh Châu mặt dày nói: “Em không muốn về, em có về hay không cũng không có gì khác nhau, công cuộc tái kiến thiết bên kia có dị nhân não bộ phụ trách rồi.”
“Vậy cũng không thể ở mãi đây được.” Dung Lan không khách khí nói.
“Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng về Thượng Hải hay sao.”
Dung Lan giật mình, như thể đang do dự, hắn có chút hối hận vì đã đồng ý qua loa. Sau khi khỏi bệnh, nhớ lại những chuyện đã nói với Sở Tinh Châu, hắn cảm thấy hối hận và xấu hổ.
Sở Tinh Châu đi tới: “Anh, chuyện mới qua có một ngày, anh sẽ không quên chứ.”
“Tôi không quên.” Dung Lan ngẫm nghĩ: “Để qua một thời gian rồi tính.”
“Vì sao muốn để qua một thời gian? Đợi trời lạnh ra ngoài càng bất tiện, bây giờ chúng ta đều là người nhàn rỗi, cần gì phải đợi?”
“Tôi vẫn còn…”
“Anh căn bản không có việc gì.” Sở Tinh Châu bắt lấy cánh tay Dung Lan, nhìn thẳng vào mắt hắn, có chút khổ sở: “Trong lòng anh vẫn hy vọng em nhanh chóng cuốn xéo phải không,