“Tối hôm qua tôi không say, cho nên, tôi không hối hận.”
Bàn tay cầm ly rượu của Dung Lan run lên, mắt thấy sẽ không cầm nổi nữa.
Sở Tinh Châu dịu dàng mút mát đôi môi như cánh hoa của hắn, cuốn lấy lưỡi hắn, qua một nụ hôn truyền đạt vô hạn yêu thương và thâm tình.
Dung Lan cảm thấy cơ thể càng ngày càng nhẹ, như ở trên mây, giống như toàn thân đều đang bay bổng… Hắn mở mắt, phát hiện mình và Sở Tinh Châu thật sự đang bay giữa không trung, ly rượu rời tay, rượu như giọt nước cô đọng trôi nổi trên không, tỏa ra hương rượu thơm lừng, bàn ghế trong phòng, thậm chí là giường hay giá sách cũng đang bay lên. Toàn bộ không gian đều trong trạng thái vô trọng lực, thoạt nhìn trông vừa mới lạ lại vừa lãng mạn.
Sở Tinh Châu khẽ cười: “Thế này không sợ đứng không yên rồi phải không.”
Dung Lan xoay người trong không trung, cười ha ha không ngừng: “Thú vị… bay lên thật.” Hắn đẩy vào bàn một cái, cơ thể lập tức trôi ra ngoài, nhưng hắn khống chế không tốt, mắt thấy sẽ đụng vào tường nhưng lại không dừng được.
Sở Tinh Châu vươn tay về phía hắn, một nguồn lực lập tức kéo hắn trở về, lọt thẳng vào lòng Sở Tinh Châu: “Anh, anh phải tập nhiều thì mới có thể di chuyển trong trạng thái vô trọng lực, chưa tập xong thì đừng chạy loạn.”
Dung Lan giơ tay nắm lấy quả cầu thủy tinh bay qua trước mắt, ngẩn ngơ nhìn nó, trên mặt còn mang theo tươi cười ngập tràn men say.
Sở Tinh Châu dùng chóp mũi cọ cọ vào má hắn: “Anh, nhìn em này.”
Dung Lan quay sang nhìn hắn, ánh mắt có chút mê man.
Sở Tinh Châu hôn cái chóc vào môi hắn: “Anh say rồi à?”
Dung Lan gật đầu, lại lắc đầu: “Chắc là không.”
“Trước kia tửu lượng của anh đã không tốt nhưng lại thích uống, đi ra ngoài xã giao đều là em đỡ rượu giúp anh.”
“Cậu nói như thể tôi ham rượu lắm vậy, tôi chỉ là thích mùi rượu thôi, cũng giống như có người thích thịt, có người thích kem, nhưng tôi không ham rượu.”
Sở Tinh Châu nhìn ánh mắt mơ màng của Dung Lan, rõ ràng chính là trạng thái hơi say, bèn cười nói: “Được rồi, anh không ham rượu, vậy bây giờ anh nói cho em biết, anh có say không.”
Dung Lan ngẫm nghĩ, kiên quyết: “Không.”
“Vậy bây giờ em hôn anh là không tính lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn phải không?”
Sở Tinh Châu ôm chặt thắt lưng Dung Lan, hai người thong thả xoay tròn trong không trung, Dung Lan cảm thấy trời đất xoay tròn, nhất thời không rõ là mình đang xoay hay căn phòng đang xoay nữa. Tóm lại, cảm giác mơ hồ này thật tuyệt, giống như mọi áp lực trong cơ thể đều đã biến mất, hắn không cần tốn chút sức lực nào, chỉ cần nước chảy bèo trôi là có thể bồng bềnh mãi như vậy…
“Anh ơi?”
“Gì?”
“Nói đi anh.”
Dung Lan ngẫm nghĩ câu hỏi vừa rồi của Sở Tinh Châu, lắc đầu: “… Tôi không biết.”
Không biết từ khi nào, hai người đã bay xuống giường, đồ đạc trong phòng từ từ trở về vị trí vốn có, giường cũng đáp xuống mặt đất. Dung Lan cảm giác bên trên nằng nặng, Sở Tinh Châu đã đặt trên người hắn: “Vậy nếu bây giờ chúng ta có chuyện gì đó, cũng không tính là em lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn phải không?”
Dung Lan yên lặng nhìn hắn: “Có chuyện gì?”
Sở Tinh Châu hôn nhẹ vào chóp mũi hắn: “Anh, thật ra em biết, anh thích cảm giác mà em mang đến cho anh. Lúc đó anh thần chí không rõ, cũng sẽ chủ động kiềm chặt hông em, ôm lấy cổ em, giục em mạnh hơn… Những chuyện này anh còn nhớ không.”
Gương mặt Dung Lan hơi nóng lên, đẩy vai Sở Tinh Châu ra: “Cậu… đứng lên, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Sở Tinh Châu bắt lấy tay hắn, cắn khẽ một cái vào cổ tay Dung Lan: “Anh, chúng ta đều là đàn ông, có một số việc không cần giải thích, cũng không cần che giấu.” Bàn tay của Sở Tinh Châu di chuyển xuống phía dưới, bắt lấy dục vọng đang trốn trong quần ngủ của Dung Lan.
“Ưm…” Dung Lan rên nhẹ một tiếng: “Không… không được…”
Sở Tinh Châu áp vào tai hắn khẽ cười: “Nhưng cơ thể của anh không nói như vậy.” Hắn chơi đùa với dục vọng dần dần thức tỉnh của Dung Lan, khiêu khích có kỹ xảo.
Dung Lan uống rượu, đầu óc vốn hưng phấn quá độ, một chút kích thích lúc này cũng có thể phóng đại lên vô hạn. Từ cổ họng Dung Lan phát ra những tiếng thở dài đã cố gắng kiềm chế hết sức, cơ thể càng ngày càng nóng: “Tinh Châu… chúng ta…”
Sở Tinh Châu lấp kín môi hắn, ngăn hắn nói ra những lời cự tuyệt, dùng hết khả năng chọc ghẹo khát vọng nguyên thủy nhất của Dung Lan.
Mọi tiếng rên rỉ của Dung Lan đều bị Sở Tinh Châu lấp kín trong miệng, hắn cảm thấy cơ thể phát sinh biến hóa khó lòng khống chế. Bàn tay của Sở Tinh Châu giống như có ma lực, dễ dàng khiến máu huyết toàn thân Dung Lan sôi trào. Những ký ức mấy năm qua hắn không dám nhớ lại nay ồ ạt tràn đến, những cảnh tượng *** loạn, những tiếng kêu trầm khàn, những khoái cảm đáng sợ… Hóa ra hắn chưa từng quên, hắn chỉ là không dám nhớ lại mà thôi, bởi vì những thứ đó sẽ khiến hắn cảm thấy cô đơn đến độ ngạt thở.
Quần áo của Dung Lan bị Sở Tinh Châu cắt rách, để lộ làn da săn chắc mà trắng trẻo. Làn da kia như thể đang tỏa ra ánh sáng êm dịu, mỗi một centimet đều không một chút tì vết, thoạt nhìn thánh khiết vô cùng. Nhưng Sở Tinh Châu chỉ muốn phá hủy nó, để lại dấu vết ái tình trên cơ thể này, để lại dấu vết của mình.
Sở Tinh Châu cúi đầu hôn vào môi, vào cằm, vào ngực Dung Lan. Nụ hôn nóng bỏng kia một đường đi xuống, cuối cùng lướt qua cái bụng bằng phẳng của hắn, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào dục vọng đang nằm yên giữa hai chân Dung Lan.
Dung Lan căng lên: “Tinh Châu… đừng…”
Sở Tinh Châu mỉm cười: “Nói dối, anh muốn.” Nói xong, hắn thè lưỡi, đầu lưỡi màu đỏ tươi chậm rãi liếm vào dục vọng sạch sẽ thẳng tắp ấy.
Cơ thể Dung Lan run lên, gần như lập tức muốn khép chân lại, giấu đi thứ khiến hắn xấu hổ.
Sở Tinh Châu lại đè đùi hắn lại, tách hai chân ra: “Anh, cái gì của anh cũng rất sạch sẽ, toàn thân trên dưới… ngay cả chỗ này cũng đẹp như vậy…” Hắn há miệng, ngậm lấy dục vọng co rúm kia vào.
“Cậu…” Dung Lan rên khẽ một tiếng, cổ họng phát ra tiếng hít thở khó có thể hình dung. Hắn nắm chặt ga giường, không thể kiềm chế mà cảm nhận phân thân của mình đang cứng lên trong miệng Sở Tinh Châu, bị khoang miệng nóng ướt bao trùm, bị đầu lưỡi bỏng rẫy liếm láp. Dung Lan không thể kiềm chế kích thích giày vò này, đưa đẩy thắt lưng theo bản năng, đưa dục vọng của mình vào sâu trong miệng Sở Tinh Châu hơn nữa, nhưng lý trí lại khiến hắn không ngừng muốn khép hai chân lại. Dung Lan cảm nhận được áp lực dịu dàng mà không cho phản kháng, áp lực ấy khiến hắn mở rộng hai chân. Nhìn Sở Tinh Châu chôn đầu giữa hai chân mình, cảm nhận dục vọng của mình bị liếm láp, phun ra nuốt vào, rốt cuộc Dung Lan cũng không thể kiềm chế mà rên khẽ, từng cơn khoái cảm tụ lại ở bụng dưới, lý trí như sẽ vỡ tung.
Dung Lan túm lấy tóc Sở Tinh Châu, khẽ gọi: “Đừng… Tinh Châu… đừng thế nữa, tôi… tôi không được…”
Sở Tinh Châu dùng lưỡi liếm một lượt qua tính khí, cuối cùng lại trêu đùa điểm đầu dục vọng, mập mờ: “Vậy anh bắn đi.”
Thân thể trống vắng đã lâu cuối cùng cũng không chịu nổi kích thích như vậy. Cơ thể Dung Lan run lên kịch liệt, cùng với một tiếng rên rỉ run rẩy, chất dịch đặc sệt bắn mạnh ra khỏi tính khí, phun thẳng vào miệng Sở Tinh Châu. Thời gian bắn tinh của Dung Lan kéo dài, phun vào đầy miệng, đầy mặt Sở Tinh Châu. Sở Tinh Châu hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt động tình, biểu cảm mê loạn trong khoảnh khắc ấy của Dung Lan, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Dung Lan uốn cong thắt lưng rồi ngã về lại giường. Sau khi bắn tinh, toàn thân hắn đều có chút mềm yếu, ngay cả hơi thở cũng đang run rẩy. Hắn nhìn chất lỏng dính trên mặt và khóe miệng Sở Tinh Châu, gương mặt giống như rực lửa. Dung Lan quay mặt đi, căn bản không dám nhìn vào ánh mắt trêu chọc của hắn.
Sở Tinh Châu miết cằm Dung Lan, nhẹ nhàng quay mặt hắn lại: “Anh ngại ngùng gì chứ, đây không phải do anh bắn ra hay sao.”
Dung Lan xấu hổ đến đỏ mắt: “Tôi… tôi đã bảo cậu… bảo cậu tránh ra rồi.”
“Nhưng em không muốn tránh.” Sở Tinh Châu nhả thứ trong miệng vào lòng bàn tay, liếm liếm khóe miệng, xòe tay ra trước mặt Dung Lan, cười mờ ám: “Anh, anh tích tụ nhiều quá, nghẹn hỏng rồi phải không.”
Dung Lan xấu hổ vô cùng, xoay người muốn xuống giường nhưng lại bị Sở Tinh Châu ấn về, đặt ở dưới thân: “Hôm nay sẽ không chấm dứt như vậy đâu.”
Dung Lan đẩy ***g ngực hắn ra, lời khước từ vừa đến bên môi đã bị Sở Tinh Châu chặn lại, bị ép nuốt lại về bụng.
Sở Tinh Châu tách hai chân mảnh khảnh của Dung Lan ra, đưa bàn tay ướt sũng vào giữa chúng, quệt những thứ của Dung Lan vào giữa kẽ mông hắn. Ngón tay ấn nhẹ vào cửa huyệt mềm mại.
Dung Lan mở to hai mắt, mặt đỏ như muốn rỉ máu. Hắn muốn kẹp chặt hai chân nhưng chỉ phí công kẹp được thắt lưng Sở Tinh Châu. Sở Tinh Châu làm sâu sắc nụ hôn, khiến cơ thể Dung Lan mê loạn không ngừng, ngón tay đi theo chất dịch mà nhân cơ hội đi vào bên trong huyệt thịt đóng chặt. Cơ thể Dung Lan chấn động, cảm giác dị vật tiến vào quen thuộc đánh tới, hắn không biết rõ tâm trạng của mình bây giờ là gì, vừa sợ hãi lại mơ hồ có chút… chờ mong.
Sở Tinh Châu vừa hôn hắn vừa hàm hồ nói: “Anh, đừng từ chối em, em sẽ khiến anh thoải mái…”
“Ưm…” Dung Lan bị bắt há miệng, nụ hôn nóng bỏng kia khiến đầu óc hắn hơi thiếu dưỡng khí, hơn nữa dưới tác dụng của cồn, hắn đã sắp không thể suy nghĩ được nữa.
Sở Tinh Châu cẩn thận mà kiên nhẫn khai thác mật huyệt, hai ngón tay mảnh khảnh linh hoạt mô phỏng động tác của dục vọng mà tùy ý ra vào nơi vách thịt nóng bỏng. Bên trong đã ướt sũng, bị ngón tay tà ác mở ra thành một lỗ nhỏ hơi hơi khép mở trong không khí.
Sở Tinh Châu khẽ cắn vào môi Dung Lan, khàn giọng: “Anh, em muốn vào.”
Dung Lan bắt lấy cánh tay Sở Tinh Châu, đôi mắt mịt mờ nhìn hắn có chút e lệ. Ánh mắt kia trông thật đáng yêu khiến trong lòng Sở Tinh Châu trào lên dịu dàng vô hạn. Hắn hôn nhẹ vào hai má, vào khóe môi Dung Lan: “Anh, thả lỏng một chút.”
Cơ thể Dung Lan bị một nguồn lực nâng lên, hắn hốt hoảng muốn bắt lấy ga giường, nhưng Sở Tinh Châu lại nắm lấy tay hắn. Mười ngón tay đan xen, Sở Tinh Châu tách đùi hắn ra, đỡ lấy dục vọng của mình, nhắm ngay cửa động vừa vặn lên đến đũng quần, đưa vào một cách dịu dàng mà không cho khước từ.
“A…” Dung Lan cắn chặt răng, khẽ kêu lên tiếng, cơ thể trống vắng đã lâu nhất thời không thể tiếp nhận bị thứ khác xâm nhập, căng lên thật chặt.
Sở Tinh Châu dùng ngón tay ấn ngoài cửa động, vừa cử động thắt lưng vừa dụ dỗ: “Anh, thả lỏng, anh chặt quá… để em đi vào có được không anh?”
Dung Lan thở hổn hển, thì thào: “Tinh Châu…”
“Em ở đây, bảo bối của em ở bên trong anh, anh có cảm thấy không?” Sở Tinh Châu càng tách hai chân Dung Lan sang hai bên, cơ thể mà hắn mong nhớ ngày đêm trong ba năm qua nay đã ở trong lòng hắn, song lại bắt hắn nén xuống xúc động mãnh liệt, quả thật hắn đã nhẫn nhịn đến độ sắp nổ tung rồi.
Dung Lan ôm lấy cổ hắn, cơ thể áp vào lòng hắn, vẫn khẽ gọi tên Sở Tinh Châu, dáng vẻ ngập tràn ỷ lại kia khiến trái tim Sở Tinh Châu cũng sắp tan chảy.
Sở Tinh Châu nắm chặt đùi Dung Lan, gậy th*t thô to thong thả ra vào huyệt động căng chặt. Dung Lan rướn cổ, há miệng thở phì phò, mũi dùi thịt cắm trong cơ thể quả thật muốn đâm thủng người hắn. Theo mỗi một lần ra vào, ma sát, cơ thể hắn đều cảm thấy một sự kích thích giày vò lòng người, ký ức của cơ thể từng bị Sở Tinh Châu làm cho cao trào liên tục bị đánh thức hoàn toàn, Dung Lan không thể kiềm chế mà trầm giọng rên rỉ. Hắn biết khát vọng của mình đang trở nên nhiều hơn… nhiều hơn nữa…
Sở Tinh Châu gần như kéo đùi của Dung Lan ra đặt ở trước ngực, khiến nơi bí mật bên dưới hoàn toàn mở ra trước mắt mình. Huyệt thịt càng trở nên mềm mại ẩm ướt, tốc độ ra vào của hắn cũng càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, cho đến tận lúc tiếng thở gấp hơi mang theo cả đau đớn của Dung Lan đã hoàn toàn bị thay thế bởi tiếng rên rỉ động tình, lý trí của Sở Tinh Châu mới hoàn toàn vỡ vụn. Thắt lưng mạnh mẽ của hắn nhanh chóng cử động, điên cuồng đưa đẩy nơi nóng rẫy kia. Vị trí nối liền của hai người theo động tác mãnh liệt của hắn mà phát ra tiếng nước ướt nhẹp, theo mỗi một lần va chạm, phần dưới hông lại mạnh mẽ vuốt ve hai mông của Dung Lan, va đập làm cho hai mông hắn đỏ ửng cả lên.
Hai chân Dung Lan mở rộng, bồng bềnh trong không trung, chất dịch chảy theo kẽ đùi hắn xuống dưới giường, hình ảnh này kết hợp với hai má ửng đỏ và ánh mắt ướt át của hắn, quả thật *** đãng nói không nên lời.
Sở Tinh Châu ôm Dung Lan lên, đứng trên mặt đất, khiến toàn bộ cơ thể Dung Lan treo trên người mình, dùng tư thế đứng thẳng hung mãnh cắm vào.
Dung Lan kêu to một tiếng, theo bản năng ôm chặt cổ Sở Tinh Châu. Do sức nặng toàn thân chìm xuống nên mũi dùi thịt thô dài